Tiễn Nami tới đầu dãy kí túc xá nữ, Tooya luyến tiếc trao cô lại cho chị quản lí. Chị nói chị tên Yukiko, thuộc ban mộc, tức là điều khiển thực vật á, chị học ở đây ba năm rồi, những chuyện kì lạ cũng đã từng thấy qua, chị nhắc nhở nếu không có tiết thì tốt nhất đừng đi lung tung, vì ngôi trường này, có không ít mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
Nghe rờn rợn, nhưng cô không để tâm lắm. Dù gì cô cũng dốt tìm đường, dại gì đi đi lại lại cho nó lạc rồi khổ vào cái thân. Thôi thì cứ an phận thủ thường, ngồi yên một chỗ sẽ bớt tai họa.
Giới thiệu sơ lược về kí túc xá Nanami ở nhé. Đây là một dãy hành lang rộng gồm mấy chục khu, mỗi khu chia thành năm chục phòng, một phòng hai người. Quản lí các khu là các trưởng khu, ví dụ như chị Yukiko là trưởng khu phòng Nami sống chẳng hạn.
Đặt vali mở cửa phòng, cô vô cùng thoải mái với kiến trúc bên trong, mặc dù không lớn lắm nhưng ít ra, nó còn rộng hơn cái gác xếp nhà cô, trên tường chỉ có màu tím nhẹ, điểm xuyết một vài bức tranh trung cổ Châu Âu, trong góc có chiếc giường tầng, cạnh cửa sổ là bàn đọc sách và tủ đựng quần áo. Nami quay sang chị Yukiko cảm ơn, sau đó sắp xếp quần áo sách vở. Bất chợt, cô cảm thấy tò mò về cô bạn cùng phòng của mình, nhìn đống vali bự chảng bên cạnh, Nami đoán chắc, người này đã đến trước cô.
Suy nghĩ vừa dứt, phía ngoài cửa bước vào một cô gái, tay cầm cây chổi sáng bóng, trán toát đầy mồ hôi, ướt đẫm mái tóc vàng thóc nhàn nhạt. Thấy Nami, cô nàng đứng hình vài giây, rồi ngoác miệng cười đi tới. Cô gái chìa bàn tay.
- Xin chào, mình là Miyamoto Ayane, hội trưởng hội bảo vệ quyền lợi học sinh trường Witchcraft. Rất vui được làm quen!
Nami bất ngờ bị vẻ đẹp cá tính của cô nàng lôi cuốn, miệng nhoẻn một nụ cười, nắm lấy bàn tay đang chìa ra, bất giác Nami thụt tay lại, giấu ra sau lưng. Tay Ayane mềm mại quá, còn tay cô thì chai sạn cả rồi. Tự nhiên cảm thấy buồn buồn.
Như cảm nhận được sự tự ti trong Nami, Ayane kéo đôi tay cô ra, rút đũa thần, xoa nhẹ lên vết chai sạn niệm chú.
"Tách" một thoáng, một giọt nước nhỏ xuống, lan dần và rửa sạch những vết thương sần sùi trên da tay cô. Nami ngạc nhiên tới tròn xoe mắt.
- S... sao bạn có thể... - Cô lắp bắp chỉ vào cây đũa trên tay Ayane.
Nàng ta tủm tỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh cực kì đáng yêu.
- Mình học ban thủy. Là phù thủy điều khiển nước. Vừa nãy chỉ là phép thanh tẩy thông thường thôi. Bạn không cần khách sáo.
Nami à ờ kinh ngạc, Ayane thật là tốt bụng.
Đặt cây chổi vào góc phòng, Ayane bật ra chiếc đồng hồ phương Tây, chép miệng rủ Nami cùng đi ăn trưa. Cô nàng hứa, sẽ dẫn Nami đi thăm quan một số nơi cần biết trong trường sau giờ nghỉ trưa.
Nami vui mừng cảm ơn bạn rối rít. Haiz.. cuối cùng cũng có bạn đồng hành, coi như năm học này cô không còn sợ cô đơn nữa. Thiệt may mắn quá.
***
Theo hướng dẫn viên Ayane, ngôi trường được chia thành hai nhóm chính là phù thủy chính gốc và bán phù thủy, tức phù thủy lai con người. Vì cái suy nghĩ ấu trĩ, con người là những kẻ ích kỷ, có lòng tham vô đáy, nên hầu hết các bán phù thủy luôn bị các phù thủy ghét bỏ, bị tách ra sống và học tập biệt lập ở hai tòa tháp hướng đông. Nami cau mày biểu lộ sự bất bình, có cần gom đũa cả nắm thế không, đâu phải con người nào cũng như họ nghĩ, huống chi Nanami cô đây cũng là một con người chính thống đấy thôi.
Tiếp theo là khu vực học. Giống anh Tooya đã từng nhắc sơ, sáng sẽ học các môn bắt buộc và chiều học môn tự chọn. Những môn bắt buộc được học theo ban, như Ayane kể thì có năm ban chính gồm thủy, hỏa, thổ, mộc và ánh sáng. Trong đó, thổ và mộc thường học cùng nhau vì hai ban đấy gắn bó khá mật thiết. Ngoài ra còn có ban couble, nghĩa là một người học hai ban, theo những gì Ayane biết, couble chỉ có ba lớp, mỗi lớp hơn hai mươi học sinh. Nếu so sánh đẳng cấp trong trường, những nhân vật học ban couble, đa số là phù thủy hoàng gia và rất nổi tiếng ở trường. Còn lớp ba ban trở lên, tỉ lệ có học sinh đậu là 0,0000001%. Học viên mới vào đều phải học từ lớp sơ đẳng, sau đó lấy chứng chỉ rồi học tiếp lớp thượng đẳng. Nhưng Nanami thì khác, cô chẳng học gì cả cũng trèo lên được thượng đẳng, lại còn được chọn vô lớp quí tộc trong khi cô chỉ là con người bình thường. Điều này luôn tạo cho cô một cảm giác thua kém mọi người.
Đang nói tới phần nhà kính, Ayane đột ngột dừng lại, ném ánh mắt vào hai chàng trai đồng bước trên sân vận động bị khá nhiều nữ sinh vây kín, màng thủy tinh cô nàng long lanh như rắc kim tuyến. Nami huơ huơ tay, khẽ thì thầm vô tai cô nàng.
- Miyamoto Ayaneeeee......
Nàng ta giật mình bừng tỉnh, hết nhìn Nami rồi lại quay sang hai chàng trai đó.
- Bạn tên gì? - Ayane đột ngột hỏi.
Nami ngạc nhiên chớp chớp mắt. Tên cô ư? Nói mới nhớ, từ lúc vào đây tới giờ, cô chưa từng cho ai biết tên kể cả anh Tooya.
- Hagasawa Nanami, bạn gọi mình là Nami được rồi.
-Uhm.. ok. Nami, cái tên rất đẹp. Đi thôi. - Kéo tay Nami, Ayane hối hả chen qua biển người đang vây quanh hai chàng trai nổi tiếng.
Nami bất ngờ bị đẩy về phía trước, rối rít hỏi.
- Đi đâu?
Ayane quay lại, tặng cô một cái nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Đi xem quyết đấu