- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Xuyên Không
- Trường Học Phù Thủy
- Chương 37: MỘC - THỔ VÀ MẢNH GHÉP THỨ HAI (P.4)
Trường Học Phù Thủy
Chương 37: MỘC - THỔ VÀ MẢNH GHÉP THỨ HAI (P.4)
Mặt đất và cây cối biến dạng dưới bàn tay Nami. Cô như một con mãnh thú thức giấc, đôi mắt đỏ quạch không cảm giác, vô hồn, và không có đồng tử. Nước xoay quanh cô, tôn cô là kẻ thống trị. Vạn vật dường như nhún nhường trước người con gái bị sức mạnh vùi lấp lí trí.
Tooya cắn chặt răng, gió thổi bay chiếc áo choàng lông thú, xới tung mái tóc óng vàng của anh. Phất tay ra cây quyền trượng chuông gió, anh dọng mạnh xuống đất, tập hợp linh khí.
- Nami... mau tỉnh lại đi. - Anh thét lớn về phía cô.
Từ từ di chuyển ánh mắt xuống người con trai bên dưới, Nami cười nhẹ, một nụ cười ...không phải của Nanami.
Tooya ngày càng cau mày, nhảy vọt lên phiến đá đối diện cô. Cô đang bị sức mạnh chi phối, điều này đồng nghĩa với việc, thần trí cô bị giam giữ ở một phần nào đó trong con người kia, anh cần thức tỉnh và đem cô trở lại.
Xoay cây quyền trượng vàng, Tooya bắt đầu xuất chiêu, anh lắc mạnh pháp bảo, tạo ra từng đợt sóng âm chói tai, hàng trăm quả chuông nhỏ đua nhau lắc lư, chúng đều nhằm vào Nami tấn công.
Rất nhẹ nhàng, Nami khoát tay lập kết giới, mọi phép thuật của Tooya không thể chạm vô cô. Tooya không chịu thua, anh tiếp tục lôi kéo nước dưới suối, chế tác ra vài chục cây giáo nhỏ, không ngừng phóng, phi đến mỏm đá, nơi Nami đứng. Cuồng phong hung tợn theo đà xô ngã rất nhiều cây cối, chiếc áo choàng của Tooya bị gió cuốn bay, để lộ cái áo sơ mi trắng mỏng, dáng anh cao dong dỏng, tay cầm quyền trượng rất oai phong. Anh không muốn làm cô bị thương, các chiêu thức anh dùng chỉ nhằm lôi cô ra khỏi nơi tăm tối trong cô gái kia. Nhưng xem ra, cô còn mạnh hơn cả anh tưởng tượng. Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, mặc dù anh không muốn coi Nami là kẻ thù, nhưng cô giờ đây đã không còn là Nami mà anh yêu nữa. Cô... đang hủy hoại khu rừng. Và anh, phải ngăn chặn cô lại.
Phi người lên một ngọn cây, Tooya tập trung điều khiển nước. Anh đọc thần chú, mắt toát ra vẻ căng thẳng đi kèm một chút lo lắng.
- Water.... Fighting!
Kết thúc câu nói, nước suối bỗng cuộn lại bắt lấy Nami. Cô khẽ nhếch mép cười, bàn tay hất nhẹ về chỗ anh. Nước quanh cô cùng cái cây Tooya đứng chợt vươn dài tóm lấy anh. Kinh hoàng trước năng lực siêu phàm của cô, anh không kịp trở mình, rớt thẳng xuống đất, lưng bị va chạm mạnh. Nami phá được ma trận thủy lực Tooya bố trí, không chỉ vậy, cô còn dùng chúng để phản công anh. Trong lúc anh suy nghĩ, Nami gọi thần đất, những búp đất nhọn hoắt thi nhau trồi lên, hướng anh công kích. Cắn răng tỏ vẻ bực mình, Tooya cầm quyền trượng, vẽ ra một vòng tròn nhỏ bên trong vòng tròn lớn, sau đó rung chuông, và một chùm ánh sáng cực mạnh bắn về Nami. Cô dễ dàng hóa giải phép thuật của Tooya mà không cần di chuyển, thân ảnh cô vẫn đứng trên đá, kiêu sa và hùng dũng.
Nami nhìn anh, ánh mắt thật vô cảm và chẳng có hồn người. Một nụ cười nửa miệng thấp thoáng trên môi cô, như một lời vĩnh biệt dành cho kẻ thua cuộc. Ngón tay cô chỉ vào anh, Tooya mất bình tĩnh, anh đang bị cô hớp hồn. Không thể, anh không thoát được cô. Anh... không cử động, cơ thể anh cứng nhắc. Và phía trên đầu anh, có một cành cây sắc bén đâm xuống.
Phập...
Phừng...
Lửa tóe lên đáp trúng tay Nami. Cô căm phẫn nhìn kẻ vừa phá đám. Riuzo đứng đó, xoáy cái nhìn sâu thẳm vào đồng tử cô. Gầm gừ trong cổ họng, Nami gào lên điên loạn.
Sức mạnh lửa thiêng hội tụ trong quyền trượng của Riuzo, không để cô có cơ hội phản đòn, cậu phóng toàn bộ năng lượng vào cô. Một tiếng nổ lớn trấn động cả khu rừng, cây cỏ hoang tàn, ngổn ngang khắp nơi, Nami chống cự không thành, một thân rớt xuống mỏm đá.
Tooya giải trừ phong ấn mà Nami yểm trên người, nhanh chóng bay tới ôm gọn lấy cô. Cuộc chiến chấm dứt, Nami ngủ ngon lành trong vòng tay Tooya. Khoảng rừng gần thượng nguồn con suối như một bãi đất hoang, chẳng còn trời xanh cỏ biếc, thú vật sợ hãi cũng lặn mất tăm.
Mây tan mưa tạnh, Tooya bế Nami trên tay, đi đến chỗ Riuzo.
- Cô ấy cần nghỉ ngơi. - Anh nhẹ nhàng nói, cả người ướt như chuột lột.
Riuzo trông ổn hơn, tuy có bị dính mưa, nhưng cậu không bị dính đòn của Nami như Tooya. Cậu nhận ra, người con gái lúc nãy không phải Nami, cô không thể dự trữ một nguồn năng lượng lớn như vậy, cô là một con người, một con người không mang dòng máu phù thủy.
- Theo tôi. - Nói rồi Riuzo biến mất. Tooya nhờ mùi hương của cậu để định vị nơi cần đến.
Và chỗ ấy, chính là nhà Riuzo - biệt thự Tsutoshi.
***
Mơ màng tỉnh dậy ở một nơi lạ lẫm, Nami thoáng run sợ. Cô ngồi lên, đảo mắt xung quanh một vòng. Căn phòng này rất rộng, bốn bức tường đều treo tranh trung cổ phù thủy. Ánh mắt cô dừng lại ở chàng trai tóc vàng đang đứng nhìn mình chằm chằm nãy giờ.
- R...Ri..Riuzo..? - Cô lắp bắp bờ môi.
Rồi cửa phòng chợt mở tung. Tooya bước thật nhanh, anh đến bên cô, ôm cô vào lòng trước khuôn mặt sững sờ của Nami và thái độ lạnh lùng từ Riuzo. Cậu xoay gót ra ngoài, để lại cô với đôi mắt ngoái nhìn tiếc nuối. Tooya thả lỏng, ôn tồn để cô tựa vào người mình.
- Nhớ anh không? - Tooya khẽ hỏi.
Nami hờ hững gật đầu. Hôn nhẹ mái tóc cô, anh âm trầm thì thầm.
- Anh rất nhớ em.
Đúng vậy. Anh thực sự rất nhớ cô, nhớ cô tới phát điên lên ấy chứ, nhưng anh không thể đến bên cô. Đó là điều làm anh đau khổ nhất. Khi thấy cô trong bộ dạng đấy, đôi mắt đỏ quạch và ánh mắt vô hồn, anh đã rất sợ, anh sợ mình sẽ mất cô mãi mãi. Cuộc sống của anh chính là cô, anh thà chết còn hơn sống thiếu cô. Tình yêu anh dành cho cô, đã quá lớn để dừng lại. Anh yêu cô, bây giờ vẫn yêu và tương lai, sẽ không ai có thể thay đổi được tình yêu của anh. Còn cô, cô có yêu anh không?
Cô không biết. Cô rất vui khi ở cạnh anh nhưng ánh mắt cô chỉ hướng tới một người con trai khác. Cô muốn nhìn người đó mỗi ngày, muốn thấy nụ cười người đó, nhưng... người đó liệu có cảm giác ấy giống cô không?
Chỉ có trái tim mới hiểu được mình cần gì, muốn gì và đòi hỏi gì. Ba người ba tình cảm. Hai kẻ đứng một người nhìn. Riuzo nhẹ nhàng khép cửa, rủ bỏ cái hình ảnh cô hạnh phúc bên Tooya. Cậu thật ngốc nghếch, rõ biết Nami chỉ thích mình Tooya, vậy mà cậu vẫn đâm đầu vào, đơn phương cô một cách không điểm dừng. Cậu đang phản bội công chúa, phản bội vị hôn thê của mình.
"Lầm tưởng một tình yêu ảo ảnh, Riuzo... mày thật khốn nạn đó."
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Xuyên Không
- Trường Học Phù Thủy
- Chương 37: MỘC - THỔ VÀ MẢNH GHÉP THỨ HAI (P.4)