Hôm nay là một ngày trời nắng đẹp, trong sân bay xuất hiện hình bóng của hai thiếu niên, một người cực kỳ thanh tú, dễ thương, nhỏ nhắn. Đó là Đường Gia Ninh, con trai thứ của gia tộc họ Đường. Người trai còn lại cao hơn nửa cái đầu, mái tóc đen tuyền, đôi mắt hẹp dài đang ngáp ngủ, cả bộ dạng đều tùy ý. Sự đối lập này khiến cho bọn họ trở nên cực kỳ chói mắt. Người con trai đó là Hạ Vũ. Gia đình Hạ Vũ là quản gia của nhà họ Đường đã được hơn 10 năm. Khi còn nhỏ bố cậu bỏ đi để lại một khoản nợ lớn, là nhà họ Đường cưu mang hai mẹ con bọn họ.
Trong thế giới này không phân biệt giới tính không phân biệt rõ ràng nam hay nữ mà họ phân biệt giới tính bằng Alpha, Beta và Omega. Mặc nhiên Alpha trở thành kẻ thống trị có sức mạnh hơn người, xuất sắc về cả thể lực lẫn trí tuệ còn Omega là những cá thể hiếm và nhược thể, bị chi phối bởi Alpha. Số còn lại là Beta - những người tầm thường không có gì đặc biệt.
Mà Hạ Vũ lại là một trong số những con người tầm thường đó. Nhưng đối với cậu cũng chả sao, bởi Hạ Vũ cũng không sợ bất kì Alpha nào, cậu được mệnh danh là Beta trong mộng của rất nhiều Omega bởi vì sức chiến đấu và trí tuệ của cậu được xếp vào hàng Alpha cấp cao. Mà là Beta lại còn tốt hơn Omega gấp nhiều lần. Như Gia Ninh vậy, cậu ấy là một Omega ưu cấp, suốt ngày gặp rắc rối với mấy tên khốn Alpha. Có lần Gia Ninh bị bọn chúng bắt cóc, suýt nữa xảy ra chuyện lớn may sao Hạ Vũ đến kịp thời, đập cho lũ khốn kia một trận, Hạ Vũ bị đâm, đến giờ vẫn còn lại một vết sẹo nhỏ ở cạnh sườn.
Có lẽ cũng vì thế, Gia Ninh bị ám ảnh với mấy tên Alpha, chỉ cần đến gần là thấy khó chịu không thôi. Lần này chuyển đến học trường mới, là ngôi trường danh giá nhất trong nước. Hạ Vũ tất nhiên cũng đi cùng, chủ yếu là để bảo vệ Gia Ninh. Dù mức độ an toàn trong ngôi trường này là rất cao, song không phải không có sự cố ngoài ý muốn.
Hai người một trước một sau làm thủ tục lên máy bay.
Hạ Vũ ngồi vào ghế cạnh cửa sổ chợp mắt một lúc.
Không biết đã qua bao lâu, cậu bị người nắm bả vai lắc lắc đánh thức, cậu mắt nhắm mắt mở nhìn sang gương mặt vui mừng của Gia Ninh.
Cậu ấy vừa hưng phấn vừa chỉ vào khung cảnh thông qua cửa sổ máy bay:
- Hạ Vũ. Cậu mau xem.
Hạ Vũ nhíu mày, nhìn theo hướng tay Gia Ninh chỉ. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hạ Vũ chỉ có thể ngầm cảm thán. Một ngôi trường được xây trên một hòn đảo nhỏ, ánh nên nét huyền bí trong khung cảnh chiều tà tịch mịch.
Mấy người khác trên khoang tàu cũng không kìm được mà thốt lên:
- Đẹp quá đi mất.
- Còn phải nói sao? Để xây dựng một ngôi trương như vậy ít nhất cũng mất hơn triệu USD rồi.
Nói tới đây, Hạ Vũ thầm nghĩ không biết học phí của trường một năm là bao nhiêu nữa:
- Đẹp thì đẹp thật. Nhưng tại sao phải xây như cái cung điện vậy chứ. Đúng là thừa tiền.
Hạ Vũ nói nhỏ với Gia Ninh.
Gia Ninh cũng chẳng để tâm, đôi mắt chăm chăm ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Máy bay dừng lại, mọi người vội vàng cởi bỏ đai an toàn, vội vã xuống máy bay.
Không khí nơi đây có chút se lạnh, Hạ Vũ lấy ra trong hành lý một cái áo khoác mỏng, mang lên cho Gia Ninh. Sau đó kéo vali của hai người lên xe buýt tới trường.