Chương 23

Chuyện ngày đó nghe được, ta chưa hề nói với bất cứ ai, kể cả Cẩn Du phu quân. Theo lời hai người họ cũng đủ biết, Cẩn Du phu quân giấu kín việc này với ta, vả lại chuyện này cũng có liên quan đến Thẩm Hoành.

Ta nhớ tới lời ông chủ bán kẹo hồ lô nói với mình ngày đó, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ.

Nếu những điều này là thật, vậy Thái tử phi của Thẩm Hoành chính là ta, còn ta cũng không phải Tạ Uyển, mà chính là Tiêu Uyển. Lại nói tiếp, ta biết mình tên gì cũng do Cẩn Du phu quân nói, nếu tất cả chuyện này đều là âm mưu của Cẩn Du phu quân...

Không! Ngươi yêu Cẩn Du phu quân, ngươi không thể có suy nghĩ như vậy được!

Trong đầu đột nhiên có một giọng nói truyền đến.

Đầu ta lại bắt đầu đau.

Ta lấy tay xoa, đầu vẫn còn rất đau. Lúc Thẩm Hoành bưng thuốc dưỡng thai vào, ta vẫn còn đang xoa đầu, tóc mai bị xoa đến hơi rối. Hắn đặt bát thuốc xuống, dịu dàng hỏi:

“Phu nhân bị đau đầu à?”

Nếu Ôn đại phu này là Ôn đại phu kia thì ta còn có thể yên tâm thoải mái nói ta bị đau đầu. Nhưng giờ ta biết Ôn đại phu chính là Thẩm Hoành, mà Thẩm Hoành rất có khả năng chính là phu quân của ta...

Nghĩ đến đây, đầu lại đau hơn, như có thứ gì đó đang hung hăng đập vào đầu ta.

Bỗng có bàn tay ấm áp ấn vào huyệt vị trên đầu ta, dùng sức vừa phải, không nặng không nhẹ, còn có mùi hương nhàn nhạt an thần bay đến, khiến cả người ta dần dần bình tĩnh lại, đầu cũng không còn đau nữa.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hoành mới ngừng lại.

Ta phát hiện ta lại vui vẻ thoải mái hưởng thụ ý tốt của Thẩm Hoành, trong lòng không khỏi có chút áy náy và bất an.

Thẩm Hoành ngàn dặm xa xôi từ đô thành đến đây, còn dịch dung thành người khác vào sơn trang giúp ta dưỡng thai, nếu giờ phút này ta còn không hiểu tình ý của Thẩm Hoành, thì ta đã sống uổng phí mấy năm nay rồi.

Nhưng ta biết Thẩm Hoành coi ta là Tiêu Uyển, nhưng ta lại không biết rốt cuộc ta là Tạ Uyển hay Tiêu Uyển?

Ta nói với Thẩm Hoành: “Y thuật của Ôn đại phu thật cao minh, ngươi ấn một cái thì không còn đau nữa.”

Thẩm Hoành cụp mi nói: “Chỉ ấn bình thường thôi, phu nhân quá khen rồi.”

Nếu hôm ấy không trùng hợp nghe thấy những lời đó, đến giờ ta đúng là không thể liên tưởng được Ôn đại phu ôn nhu nhã nhặn này với Thẩm Hoành trong phủ Thái tử kia là một người. Ta đánh giá “Ôn đại phu” trước mặt vài lần, hắn cũng không để ý ánh mắt của ta, chỉ thuận theo rũ mắt xuống, tuy đang cúi đầu, nhưng cũng khó che đậy được phong thái tao nhã.

Thế gian này sao lại có người như vậy chứ, không cần biết lúc đó tướng mạo của người đó thế nào, chỉ cần tùy ý đứng đó thì ánh hào quang đã bay xa hàng ngàn hàng vạn dặm.

Thẩm Hoành bưng thuốc cho ta, nói: “Nếu không uống thuốc sẽ nguội mất.”

Ta khẽ ho vài tiếng giấu việc thất thần xấu hổ ban nãy, nâng bát thuốc uống một hơi cạn sạch, thuốc dưỡng thai có vị rất đắng, ta uống mà chau mày. Thẩm Hoành đúng lúc đưa một đĩa mứt hoa quả nhỏ nhiều màu sắc tới, “Ăn cái này sẽ hết đắng.”

Ta lấy một viên mứt hoa quả đưa vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ xua tan vị đắng trong miệng, ta lơ đãng hỏi:

“Lại hỏi một câu, Ôn đại phu là người nơi nào vậy?”

Thẩm Hoành mặt không đổi sắc trả lời ta: “Là người Phong Ly.”

“Phong Ly?”

“Phong Ly là một thị trấn nhỏ hẻo lánh phía Tây Bắc triều.”

Ta gật đầu, thầm nghĩ Thẩm Hoành nói dối mà mặt không đổi sắc tim không đập loạn. Ta miễn cưỡng ngáp một cái, mắt liếc chậu hồng ngọc san hô bày trên bàn, nói với Đào Chi:

“Ta hơi đói bụng, Đào Chi làm chút điểm tâm mang đến đây đi, điểm tâm đầu bếp làm thường không ngon lắm, vẫn là Đào Chi làm hợp khẩu vị của ta hơn.”

Đào Chi đáp “Dạ”.

Kỳ thật ta cũng không đói, ta chỉ muốn đuổi Đào Chi đi chỗ khác thôi. Có lẽ tâm phòng bị của ta hơi nặng, nhưng sau khi phát hiện Đào Chi yêu thầm Cẩn Du phu quân, ta liền không an tâm với nha đầu này được, vả lại hồi lúc tới trấn Phù Dung, ta vốn không tin Đào Chi vì mải ngắm cảnh mà không đuổi kịp ta, giờ ta lại càng nghi ngờ nha đầu này hơn.

Ta cảm thấy Đào Chi này không thể tin được, khi nãy ta hỏi Thẩm Hoành cái gì, chắc chắn lát nữa Đào Chi sẽ kể lại cho Cẩn Du phu quân nghe.

Việc này ta phải gạt Cẩn Du phu quân mới được.

Chẳng may đều là giả, chẳng phải đã phụ sự tin tưởng Cẩn Du phu quân dành cho ta sao?

Sau khi Đào Chi rời đi, ta lại lần lượt hỏi Thẩm Hoành không ít vấn đề, ví dụ như tuổi tác hay bắt đầu học y thuật từ khi nào hoặc trong nhà có bao nhiêu người, đến khi ta thấy sắc mặt Thẩm Hoành có hơi buông lỏng, ta mới nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu:

“Ngươi là Phật tử à?”

Thẩm Hoành nói: “Có thể nói phải cũng có thể nói không phải.”

Ta thản nhiên hỏi: “Vậy ngươi tin chuyện kiếp trước kiếp này không?”

Thẩm Hoành sững sờ, ánh mắt của hắn lần đầu tiên nhìn thẳng mắt ta từ khi vào cửa đến nay, ta cười tủm tỉm nói:

“Ta không biết ngươi tin hay không, nhưng ta tin. Mấy ngày nay ta cảm thấy ta có thể nhìn thấy kiếp trước của mình, Ôn đại phu, ngươi nói xem có kiếp trước thật không? Ngươi nói xem kiếp trước của ta cũng có thể tên là A Uyển hay không?”

“Nàng...” Thẩm Hoành chỉ nói một chữ rồi im bặt.

Ta kiên nhẫn chờ câu trả lời của hắn, ánh mắt cũng sáng rực theo dõi hắn, “Ta làm sao?”

Thẩm Hoành nhìn ta, chỉ nói hai chữ.

“Ta tin.”



Ta cũng không nhớ rõ thời gian trước khi Thẩm Hoành đến, ban đêm ta đã từng ra sao. Nhưng từ khi Thẩm Hoành đến sơn trang, mỗi đêm trước khi đi ngủ, Cẩn Du phu quân sẽ gọi Thẩm Hoành tới bắt mạch cho ta, nói sợ ta nửa đêm ngủ thai thi trong bụng sẽ có chuyện. Sau đó, Cẩn Du phu quân sẽ ôm ta nói rất nhiều, cuối cùng cũng để Thẩm Hoành rời đi.

Trước đây còn không thấy gì, nhưng gần đây ta lại cảm thấy không được bình thường.

Mỗi lần để Thẩm Hoành nhìn Cẩn Du phu quân ôm hôn ta, ta đều cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ta cũng từng nhắc chuyện này với Cẩn Du phu quân, nhưng Cẩn Du phu quân lại nói:

“Hắn là đại phu, có gì chưa thấy qua.”

Ta nói: “Nhưng... nhưng hắn vẫn là người ngoài mà.”

Cẩn Du phu quân nghe câu này của ta, cười ha ha, “A Uyển nói phải.”

Ta tưởng Cẩn Du phu quân sẽ không làm như vậy nữa, nhưng đêm tới chàng lại vẫn làm như vậy. Ta biết Cẩn Du phu quân chưa từng để ý lời nói của ta, nên ta cũng đành chịu.

Tối nay sau khi qua thời gian đốt đèn, Cẩn Du phu quân theo thường lệ lại sai người kêu Thẩm Hoành đến đây.

Thẩm Hoành vừa đến, cả người ta liền không được tự nhiên.

Tay Cẩn Du phu quân quàng qua eo ta, chỉ nghe thấy chàng thờ ơ nói: “Ngươi đã đến rồi, bắt mạch cho nương tử của ta đi. Bây giờ cũng gần năm tháng rồi, qua nửa năm nữa đứa nhỏ cũng có thể sinh ra rồi.” Dứt lời, chàng mỉm cười nhìn ta, “A Uyển, nàng cảm thấy chúng ta nên đặt tên con là gì cho hay đây?”

Ta lén nhìn sắc mặt của Thẩm Hoành, rồi nói: “Sao cũng được.”

“Đến lúc đó ta sẽ lấy tên của ta và tên mụ của A Uyển. Chỉ cần là con A Uyển sinh, dù là trai hay gái ta cũng thích.” Thẩm Hoành lãnh đạm đặt ngón tay lên bắt mạch cho ta.

Lúc này, Cẩn Du phu quân bỗng nhiên hỏi hắn: “Ôn đại phu, ngươi cảm thấy nếu con của ta và nương tử là con trai, đặt tên Minh Ngôn có được không?”

Ngón tay Thẩm Hoành hơi cứng đờ, nhưng hắn vẫn thản nhiên như cũ nói: “Tại hạ không rành chuyện này.”

Thẩm Hoành thu tay về, nói: “Thai của phu nhân cũng không đáng lo ngại, tất cả đều khỏe mạnh.”

Ta ngáp một cái, giả vờ mệt mỏi nói với Cẩn Du phu quân: “Phu quân, thiếp mệt rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.”

Thẩm Hoành không rời đi, ta sẽ thấy cả người không được tự nhiên. Mà trước mặt Thẩm Hoành, Cẩn Du phu quân như thay đổi thành người khác, như Thẩm Hoành là kẻ thù của chàng ấy, nói chuyện cũng luôn kỳ quái khó hiểu.

Cẩn Du phu quân liếc nhìn ta một cái, ánh mắt không giống bình thường, mà bên trong có chút thâm ý. Lòng ta căng thẳng, chỉ nghe thấy chàng nói:

“Cũng nên đi nghỉ rồi, vừa đúng đêm nay rất đẹp, bóng đêm như trải dài vô tận.”

Thẩm Hoành giật giật khóe miệng, hắn liếc nhìn ta cực nhanh, rồi nói: “Thân thể phu nhân nặng nề, mong phu nhân cẩn thận một chút.”

Ta nhìn bóng lưng Thẩm Hoành rời khỏi, chỉ cảm thấy hắn cực kỳ tịch mịch cô liêu.

Ta còn chưa hoàn hồn, Cẩn Du phu quân đã nắm tay ta thật chặt, ta hơi đau, khi đón ánh mắt Cẩn Du phu quân thì chàng hỏi ta:

“Sao lại nhìn hắn?”

Ta biết Cẩn Du phu quân là bình dấm chua, bèn nói: “Thiếp đang nghĩ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nếu là con gái thì đặt tên gì?”

“Thật không?”

Ta gật đầu, “Phu quân thấy tên Minh Châu được không? Hòn ngọc quý trên tay chúng ta.”

Cẩn Du phu quân cười cười, cũng không nói được, mà chỉ cúi người xuống hôn cánh môi ta. Chàng hôn khá thô bạo, không giống ấn tượng dịu dàng trong tâm trí ta.

Nhưng khi đầu lưỡi chàng luồn vào miệng, ta bỗng dưng mở mắt, cả người đều cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Ta muốn đẩy chàng ra, nhưng trong đầu lại mơ hồ thấy không nên đẩy phu quân mình ra, ta và Cẩn Du phu quân là vợ chồng, cá nước thân mật là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nên ta chỉ có thể tiếp tục cứng người.

Ta cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng người hôn ta là Cẩn Du phu quân, nhưng trong đầu ta lại hiện lên một khung cảnh nóng bỏng, trong đó có ta, còn có một người nữa, đáng tiếc ta không thấy rõ chàng là ai, nhưng ta có thể khẳng định người đó không phải Cẩn Du phu quân.

Cái cảm giác triền miên ấy cực kỳ chân thật, làm ta cũng phải đỏ mặt tới mang tai.

Cẩn Du phu quân chợt cắn cổ ta một cái thật mạnh, sau đó chàng thả ta ra, gằn từng tiếng hỏi:

“Vừa rồi nàng nghĩ đến ai?”

Ta vậy mà lại nói dối.

“Phu quân.”

Cẩn Du phu quân chăm chú nhìn ta hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Cũng phải, cũng chỉ có thể là ta. Tính ra vẫn chưa tới năm tháng.”

Ta nháy mắt mấy cái, hỏi: “Cái gì chưa tới năm tháng? Thật ra nếu tính đúng thì thϊếp đã mang thai hơn năm tháng rồi.”

“Phải, là ta nhớ nhầm.” Nói xong, chàng cũng không chạm vào ta nữa, chỉ ôm ta rồi nhắm mắt ngủ.

Mà ta tuy từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng không buồn ngủ tí nào.

Ta rất muốn xác minh một chuyện, nếu ta thật sự đã thành thân với Cẩn Du phu quân nhiều năm, nay con cũng có, thì sao lại bài xích cơ thể của Cẩn Du phu quân như vậy? Có lẽ ý thức của một người có thể thay đổi, nhưng thân thể và thói quen không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được.

Nhưng điều ta nghi ngờ chính là ta thật lòng yêu Cẩn Du phu quân.

Ta lại đi vào ngõ cụt lần nữa rồi.