Nhân Thu Thủy thấy Tuệ Giác thần ni nhận lời hộ tống Vân lão về Lãnh Nguyệt Bình, nàng mới tạm yên tâm.
Kế đó, Phó Thiên Lân cõng Vân lão ngư nhân rồi cùng Tuệ Giác thần ni tạm từ biệt Nhân Thu Thủy nhằm hướng Cửu Hoa sơn cất bước.
Nhân Thu Thủy đứng trên đỉnh núi lặng lẽ nhìn hai người khuất dạng, rồi bỗng nhiên có cảm giác buồn rầu, trống rỗng như vừa đánh mất một vật gì quý báu.
Mãi một lúc lâu, nàng mới bạt cười và thầm nghĩ :
- “Tại sao ta gặp Phó Thiên Lân vài lần mà đã si tình như vậy? Đường từ Lư Sơn về Cửu Hoa sơn bất quá chỉ độ mười ngày là chàng lại trở lại chứ có xa xôi lâu lắc gì đâu mà ta phải bùi ngùi, lưu luyến như thế?”
Nàng đâu có ngờ trong lãnh huyền vi của tạo hóa, thường có một sức cảm ứng rất kỳ diệu, sự cảm ứng đó đã báo hiệu một sự ly biệt ngăn trở giữa nàng với Phó Thiên Lân trong lần tạm biệt này.
Từ đây trở đi, không biết còn phải trải qua bao nhiêu ngang trái dày vò nữa, cặp nam nữ anh hùng này mới được thỏa mãn tâm nguyện, và cùng sống bên nhau cho đến lúc đầu bạc răng long.
Đến khi Nhân Thu Thủy sực tỉnh giấc mộng nghĩ ngợi thì nàng thấy mình đang đứng trên đỉnh ngọn Lăng Vân, tà áo bay phất phơ trước gió, và mang trong tâm tư một cảm giác lâng lân như đặt mình trong một thế giới ảo mộng hư vô.
Rồi khi ánh mắt nàng vừa tiếp xúc với bụi tiểu tùng dưới chân vách núi, nàng liền sực nhớ đến nọc độc ác liệt của loại Kiếm Vĩ Độc Phong là liên tưởng ngay tới cảnh tượng lúc Bạch Y Đà Ông đuổi theo hai tên đạo sĩ, rõ ràng lão đã bị ong độc châm đốt mà vẫn không thấy hề hấn gì, chẳng lẽ lão đã luyện được nội công cao siêu đến mức độ xuất thần nhập hóa, loại ong độc đó không làm gì nổi chăng?
Ý niệm nghi ngờ trên vừa thoáng qua, Nhân Thu Thủy liền nghĩ rằng Bạch Y Đà Ông tuy tính tình cô độc lạnh lùng nhưng ông không phải loại người tà ác, nên nàng lại tỏ vẻ lo lắng cho ông ta, rồi bất giác rảo bước xuống núi, nhằm hướng lão ta vừa đuổi theo hai tên đạo sĩ ban nãy, để ý tìm kiếm.
Vừa vượt qua hai mỏm núi, Nhân Thu Thủy bỗng nghe trong bụi cỏ rậm phía sau mấy tảng đá lởm chởm, văng vẳng có tiếng nghiến răng hầm hừ, rên la nghe rất ghê rợn.
Nàng vội dò tìm đến nơi có tiếng động, thì một tình trạng thê thảm không thể tưởng tượng đang phô bày trước mắt, khiến cho vị cân quắc kỳ anh đã nổi tiếng giang hồ như Nhân Thu Thủy cũng phải đưa tay che mặt không dám nhìn...
Thì ra, hai người mặc áo đạo sĩ đều đã nằm chết trong bụi cỏ rậm, một người lủng ngực, một người đứt đầu. Còn Bạch Y Đà Ông thì lăn lộn dưới đất, cào cấu mình mẫy, hình như bị nọc độc của loại Kiếm Vĩ Kim Phong đang hành hạ. Lão còn bò lại chỗ xác người cụt đầu, kề miệng vào chỗ cần cổ hút máu cho đã hận.
Nhân Thu Thủy tuy lặn lội giang hồ lâu năm, tạo được danh hiệu Tử Địch Thanh Loa, nhưng chưa bao giờ được thấy thảm trạng như vậy nên nàng đã quá kinh hãi mà buột miệng rú lên một tiếng.
Tiếng rú của nàng đã làm Ông Vụ Viễn giật mình kinh tỉnh. Lão trừng cặp mắt đỏ loè nhìn nàng một lát, rồi cũng nhận ra được là người quen, lão liền thở dài chua xót chậm rãi nói :
- Tiểu hiệp đến thật vừa đúng lúc, vì lão cậy tài khinh địch nên đã bị hai tên tiểu tặc môn hạ của ác đạo Tiêu Dao lão quái thả ong độc ám hại. Nọc độc của loại ong này rất mạnh, với nội công thâm hậu của lão mà cũng khó chịu đựng được trong vòng một giờ đồng hồ, hiện nay không có thứ thuốc nào chữa được! Bây giờ chân tay lão đã tê dại không còn vận được chân lực, nên không sao tự giải thoát được. Vậy cầu mong tiểu hiệp hãy làm ơn giúp một chưởng để giải thoát cho lão khỏi cảnh đau đớn thống khổ dưới nét nhăn nhó xấu xa làm tổn hại tiếng tăm một đời ngang tàng của lão!
Sau đó, phiền tiểu hiệp vùi kín cho lão nắm xương tàn để khỏi bị dã thú xâu xé!
Còn thanh thần kiếm Chu Hồng và cuốn Cửu Cung kiếm phổ lão xin tặng tiểu hiệp, để đền đáp chút ơn, trước khi nắm mắt lìa đời!
Nhân Thu Thủy nghe nói trong lòng cảm động chua xót vô cùng và bất giác bùi ngùi sa lệ.
Thấy vậy, Bạch Y Đà Ông cố gượng chút hơi tàn cất tiếng cười mà rằng :
- Tiểu hiệp thực là người có tính tình nhân hậu, nhưng tiểu hiệp cũng đừng quá xót thương cho lão! Vì Ông Vụ Viễn này đã mấy chục năm tung hoành giang hồ với thanh Chu Hồng kiếm cũng không nhớ rõ đã gϊếŧ hại bao nhiêu nhân vật thành danh giang hồ, nay có chết cũng là xứng đáng lắm rồi! Chỉ có điều lão bị lầm trúng mưu gian ám hại của lũ tiểu bối Kỳ Liên sơn, hoặc cùng mụ Đông Hải Kiêu Bà chôn thay ở Đông Hải là đáng ân hận mà thôi!
Nhân Thu Thủy thầm nghĩ :
- “Lần trước tại Ma Vân Bích, ta cũng đã ra tay giúp Vạn Bác thư sinh Bành Hàm sớm giải thoát cảnh đau đớn của ngải độc Miêu Cương hành hạ, nên nay không ngờ tấn thảm kịch nhân gian đó lại tái diễn, và một vị võ lâm tiền bối nữa lại sắp sửa lìa đời dưới chưởng lực của ta...”
Càng nghĩ càng đau xót, nên Nhân Thu Thủy không nỡ ra tay và trong lúc bối rối với bản năng tự nhiên, nàng đưa tay sờ soạn khắp mình như để tìm kiếm vật gì. Đến khi đυ.ng vào tấm Nhuyễn Giáp bằng da rắn đeo trước ngực, bỗng nàng sực nhớ, lúc ân sư Cát Ngu Nhân sắp trở về Thanh Lương đài luyện công đã cho nàng tấm Nhuyễn Giáp, kèm theo một viên linh đan và dặn nàng cất kỹ bên mình, rủi khi trong số những người đồng hành có ai gặp nạn sẽ lấy ra dùng.
Tuy trong cuốn Vạn Bác thư sinh Thủ lục có chép rõ nọc độc của loài độc phong đó chỉ có phép châm cứu Lôi Hỏa thần châm và viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan của Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương là cứu trị được, nhưng mình cũng cứ liều thử dùng viên linh đang này, may ra mà cứu được sanh mạng của vị võ lâm kỳ hiệp này thì chẳng hóa ra đã tạo được một công đức lớn lao lắm sao?
Nghĩ đoạn, Nhân Thu Thủy liền thò tay vào bọc lấy viên linh đan, nhưng khi nhìn kỹ miệng giấy bao ngoài, thì bất giác nàng vừa sợ lại vừa mừng.
Thì ra trong miếng giấy gói viên linh đan, Cát Ngu Nhân chép rõ câu chuyện năm xưa thưởng kiếm luận kiếm tại hồ Động Đình, lão đã dùng thanh Lục Ngọc Thanh Mang thần kiếm đổi lấy viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan của Bạch Nguyên Chương để cứu người bạn già là La Phù lão nhân Biên Viễn Chí. Nhưng sức người không cưỡng được mệnh trời, nên khi Cát Ngu Nhân đổi được linh đan mang về thì La Phù lão nhân đã nhắm mắt lìa trần.
Do đó, viên linh đan vẫn không dùng đến, mà lão để lại cho Thu Thủy. Sở dĩ lão không nói rõ lúc đưa linh đan cho nàng là sợ nàng còn ít tuổi, khí huyết đương hăng, nếu biết trong mình có loại linh dược cải tử hoàn sinh thì sẽ đâm ra tự thị dễ sơ xuất phạm hiểu mà gây nên tai họa.
Xem xong giấy, trong lòng Nhân Thu Thủy vừa kinh sợ vừa tiếc rẻ vì không biết có viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan mang theo bên mình để đến nỗi Phó Thiên Lân và Tuệ Giác thần ni phải vất vả đưa Động Đình Điếu Tẩu từ Lư Sơn về tận Cửu Hoa sơn cứu chữa. Còn mừng là hiện thời vị võ lâm kỳ hiệp Bạch Y Đà Ông này không còn lo ngại gì vệ nọc độc của loài Kiếm Vĩ Kim Phong nữa.
Lúc đó, Bạch Y Đà Ông đang nằm lăn lộn dưới đất, đau đớn vô cùng, và đưa ánh mắt cầu khẩn, chờ đợi Nhân Thu Thủy ra tay giải thoát giúp. Nhưng lão lại thấy Thu Thủy chẳng những không vận công đề khí, mà lại cầm một viên thuốc, hớn hở chạy đến, thì bất giác lão thở dài một tiếng nói :
- Lão đệ tuy có lòng hiệp nghĩa, nhưng lão tự biết chất độc này rất mạnh và kỳ dị, không cần phải hao phí linh dược làm chi cho vô ích, lão chỉ cầu xin lão đệ...
Nhân Thu Thủy vẫn chăm chú nhìn Bạch Y Đà Ông rồi mỉm cười ngắt lời hỏi :
- Chẳng hay Ông lão tiền bối có biết viên thuốc của vãn bối đây thuộc loại linh dược gì không?
Nghe giọng nói và khẩu khí của Nhân Thu Thủy, Bạch Y Đà Ông thầm nghĩ :
- “Chắc viên thuốc của y phải thuộc loại trân quý lắm...”
Lão đang định lên tiếng, thì Nhân Thu Thủy lại tiếp tục nói :
- Đừng nói gì chất độc của loại Kiếm Vĩ Kim Phong mà kể cả trường hợp ruột gan đứt nát, chỉ còn một chút hơi thở thôi, viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan của vãn bối cũng có thể...
Bạch Y Đà Ông nghe năm tiếng “Cửu Chuyển Phản Hồn đan” thì chẳng khác nào một người đang chìm đắm trong khổ hải vô biên gặp được chiếc thuyền từ cứu vớt, nét mặt lão bỗng hiện thần quang sáng rực, nhưng chỉ thoáng lão lại trở lại như cũ, và mỉm cười chua xót nói :
- Cửu Chuyển Phản Hồn đan của thần y Bạch Nguyên Chương quả thực là võ lâm thánh dược có công dụng cải tử hoàn sinh. Có điều loại thần dược kỳ trân này giá trị quá cao, tuy được lão đệ có lòng hào hiệp cứu giúp nhưng kiếp này lão không xứng đáng hưởng thụ, vì sợ không có dịp báo đền. Tốt hơn, xin lão đệ cứ ra tay giải thoát cho lão bằng một chưởng Phách Không có lẽ...
Nghe nói, Nhân Thu Thủy vội nghiêm nét mặt ngắt lời :
- Lão tiền bối nói như vậy, không phải bụng dạ của kẻ hào hiệp! Vì chủ ý của Bạch đại hiệp lúc luyện thành viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan là mong có dịp đem ra cứu đời, giúp người. Nếu không được như vậy, thì giá trị của linh đan đâu có gì đáng nói nữa! Còn việ thi ân cầu báo của những kẻ thông tục, thì thiết tưởng lão tiền bối là bậc danh trọng võ lâm, đạo cao đức dày cũng...
Bạch Y Đà Ông vội mỉm cười ngắt lời :
- Lão hủ xưa nay có tính nết quái dị, hành động nửa ác nửa thiện, nên bốn tiếng “danh trọng võ lâm” của lão đệ vừa nói có xứng đáng thực, còn bốn tiếng “đạo cao đức dày” thì lão cảm thấy hổ thẹn vô cùng! Làm người ai không tham sống sợ chết? Lão đệ đã có thành ý như vậy, nếu lão còn cố từ chối thì thực là phụ lòng lão đệ, và tuy lão đệ có lòng hào hiệp thi ân không cần báo, nhưng theo tình theo lý thì đằng nào lão cũng có chút gì đền đáp mới phải. Hiện nay, bên mình lão chỉ có một vật tặng lão đệ. Nếu lão đệ không chịu nhận thì Ông Vụ Viễn này thà chết bởi độc của loại Kiếm Vĩ Kim Phong vậy!
Nhân Thu Thủy biết không tính tình của vị võ lâm kỳ hiệp này khó mà thay đổi được ý ông ta, hơn nữa cứu người quan trọng và cấp thiết, nên nàng liền nói :
- Chu Hồng kiếm là vật báu gắn liền với uy danh của Ông lão tiền bối, Thu Thủy này không dám nhận lãnh, nhưng nếu ý lão tiền bối đã quyết...thì vãn bối xin nhận lãnh pho Cửu Cung thần kiếm...
Bạch Y Đà Ông nghe nói cất tiếng cười ha ha tỏ vẻ vui mừng gật đầu đáp :
- Tốt!
Nói rồi nhận viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan bỏ vào miệng, ngồi xếp bằng dưới đất vận công trị liệu. Một canh giờ sau, sắc mặt ông ta đã hồng hào, thần hồn có vẻ tươi tỉnh hẳn lên. Lão đứng dậy rút trong người ra một tập phổ nói :
- Đây là Cửu Cung kiếm phổ, lão hủ tặng cô nương!
Nhân Thu Thủy hay tai cung kính nhận lấy kiếm phổ, cúi đầu tạ ơn.
Lúc bấy giờ, Bạch Y Đà Ông như chợt nhớ ra việc gì bèn cất tiếng hỏi :
- Các vị đi theo lão đệ đâu cả rồi... còn lão ni cô kia nữa?
Nhân Thu Thủy bèn đem sự việc xảy ra trên đỉnh Lăng Vân kể cho Bạch Y Đà Ông rõ và nguyên nhân tại sao ba người đến Ngũ Lão Phong...
Bạch Y Đà Tẩu nghe xong khẽ cười nói :
- Thùy Ty Thạch Nhĩ? Lão thấy vợ chồng Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy đào mang đi Hoa Sơn rồi! Hôm nay, lão với lão đệ có duyện hội kiến, mong ngay sau gặp lại, giờ lão cáo từ.
Nói xong, phất tay áo, thân hình lướt nhanh nhắm hướng chân núi, thoáng mắt mất dạng xa xa.
Khi Nhân Thu Thủy nghe Bạch Y Đà Ông nói chính mắt lão thấy mấy cây Thùy Ty Thạch Nhĩ đã bị vợ chồng Lục Dục Ôn Thần Lư Tử Úy đào đem về trồng tại Hoa Sơn, thì nàng thấy không cần nán lại mấy hôm nữa, đợi Phó Thiên Lân quay lại sẽ cùng đi Hoa Sơn một thể, và nhân lúc nhàn rồi, nàng liền đem tập Cửu Cung kiếm phổ của Bạch Y Đà Ông lưu tặng ra luyện để tiêu khiển cho qua thời giờ chờ đợi.
Thắm thoát đã hết bảy ngày, tập Cửu Cung kiếm phổ nàng đã luyện được thành thuộc ba bốn phần mười, mà hình bóng Phó Thiên Lân vẫn biệt vô âm tín.
Lúc đó, Thu Thủy nóng lòng vì phần thì đường đi Hoa Sơn xa xôi, phần thì lại sợ khi đến cầu xin vợ chồng Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy họ không bằng lòng cho cây Thùy Ty Thạch Nhĩ, lúc đó lại phải tìm cách khác để lấy cho được. Rồi rủi, không kịp đem về đúng thời hạn luyện chế Bổ Thiên Hoàn.
Do đó, nàng phải lên đường một mình và dọc đường nàng đã lưu lại nhiều ám hiệu để báo tinh cho Phó Thiên Lân biết nàng đã đi Hoa Sơn, và dặn chàng hãy trở về Lãnh Nguyệt Bình chờ đợi.
Nơi ẩn cư của vợ chồng Lưu Tử Úy ở tận chót đỉnh ngọn Thiên Phong cạnh một ngọn suối lớn, lợi dụng một hang đá thiên nhiên làm cửa ra vào và ngoài cửa hang có khắc sáu chữ “Bất Tiễn Thần Tiên Tiểu Trúc” thật lớn.
Lúc đi đường, Nhân Thu Thủy đã tính toán và quyết định đầu tiên hãy gõ cửa cầu xin, nếu vợ chồng Lưu Tử Úy không cho, mới sẽ tìm cách lấy trộm sau.
Cho nên, khi đến cửa hang, nàng liền dùng nội lực đứng ngoài lớn tiếng nói :
- Tại hạ tên gọi Nhân Thu Thủy, ký danh đệ tử của Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân, xin được gặp hai vị Lưu Phàn chủ nhân Bất Tiễn Thần Tiên!
Tại một căn tiểu lầu dựng bên cạnh ngọn suối, cánh cửa sổ khẽ hé, rồi cũng có người dùng nội gia chân khí truyền thanh đáp :
- Xin quý khác đợi một chút, vợ chồng tôi sẽ ra tiếp đón!
Tiếng nói vừa dứt, từ trong tiểu lầu đã xuất hiện một đàn ông trung niên ăn mặt rất lịch sự và một thiếu phụ tóc dài áo đen, dáng dấp trông rất yểu điệu.
Từ tiểu lầu đến cửa hang cách khoảng độ hai ba mươi trượng, chỉ thấy hai người nhẹ nhàng bước đi coi thật thong thả. Thế mà chớp mắt đã tới cửa hang, đủ thấy khinh công của họ đã vào hàng cao diệu, ít người bì kịp.
Tướng mạo Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy tuy thanh tú nhưng hơi đượm vẻ kỳ bí. Còn Ngao Sương Tiên Tử Phàn Tương thì luôn luôn mang trên mặt một vuông lụa che kín những vết thẹo sần sùi hai bên má.
Khi vợ chồng Lưu Tử Úy nhìn rõ dung mạo Nhân Thu Thủy và thấy sau lưng nàng có đeo cây sáo trúc thì cả hai đều lộ vẻ ngạc nhiên cùng “ồ” lớn một và tươi cười hỏi :
- Té ra quý khách đây là Tử Địch Thanh Loa thiếu hiệp, quan lâm Hoa Sơn. Vợ chồng Lưu mỗ thực lấy làm vinh hạnh vô cùng, nhưng không rõ thiếu hiệp đến đây với quý danh Nhân Thu Thủy hay Giả Y Nhân?
Vì Nhân Thu Thủy đã được Phó Thiên Lân kể cho nghe những sự xảy ra sau khi hai người tự biệt tại Hoài Ngọc Sơn, nên nàng vội mỉm cười đáp :
- Giả Y Nhân chỉ là hóa danh của tại hạ, hiện nay tại hạ có việc cần đến làm phiền hai vị, tất nhiên phải dùng bộ mặt thực để yết kiến mới hợp lý chứ, chẳng lẽ hai vị lại để tâm phiền trách tại hạ hay sao?
Lục Dục Ôn Thần cất tiếng cả cười đáp :
- Xin Giả lão đệ chớ có hiểu lầm, ý Lưu mỗ muốn hỏi như vậy cốt để cho tiện xưng hô mà thôi! Còn Nhân Thu Thủy hay Giả Y Nhân thì cũng thế, miễn có bốn tiếng ngoại hiệu Tử Địch Thanh Loa cũng đủ trở thành khách quý của vợ chồng Lưu mỗ rồi!
Dứt lời, cả hai cùng nghiêng mình mời Nhân Thu Thủy lên lầu...
Sau khi thị nữ mời trà, vợ chồng Lưu Tử Úy cùng lên tiếng hỏi Nhân Thu Thủy có việc gì mà đến thăm bất thình lình như vậy?
Nhân Thu Thủy vội thẳng thắn trả lời :
- Thưa hai vị, sở dĩ tại hạ đến đây cầu kiến hai vị là vì tại hạ có người bạn kết nghĩa tên gọi Phó Thiên Lân, có việc cần dùng đến một loại thuốc mà chỉ ở vùng Lư Sơn mới có, nhưng khi tại hạ đến Lư Sơn tìm kiếm, được gặp Bạch Y Đà Ông lão tiền bối cho biết...
Lưu Tử Úy không đợi Nhân Thu Thủy nói hết đã xen lời hỏi :
- Loại thuốc mà Giả lão đệ cần dùng đó là Tam Sắc Hương Hoa hay Thùy Ty Thạch Nhĩ?
Nhân Thu Thủy mỉm cười đáp :
- Loại thuốc mà nghĩa huynh tại hạ cần tìm kiếm đó là cây Thùy Ty Thạch Nhĩ dùng để phối chế một thứ linh dược bồi bổ chân lực!
Nghe nói, Lưu Tử Úy mỉm cười đáp :
- Chẳng nói giấu gì lão đệ, vì hôm trước tại Hoàn Ngọc Sơn, Lưu mỗ gấp muốn khôi phục nhan sắc cho chuyết kinh (vợ) nên đã đối xử có điều không phải với Phó lão đệ. Nay chúng tôi cũng cần phải có chút gì để đền đáp mới phải. Vậy xin mời Giả lão đệ hay lưu lại đây chơi với hai vợ chồng Lưu mỗ ít hôm, khi nào về, Lưu mỗ sẽ xin kính tặng một cây Thùy Ty Thạch Nhĩ.
Nhân Thu Thủy thấy vợ chồng Lưu Tử Úy tỏ vẻ thành thực tặng vật, thì không nỡ từ biệt về ngay, nhưng lưu lại, thì lại sợ trễ thời hạn luyện thuốc, nên sau một hồi suy nghĩ, nàng liền tươi cười nói :
- Tại hạ rất cảm kích hậu ý tặng linh dược của hai vị, nhưng vì thời gian cấp bách không thể ở lại làm phiền nhị vị lâu được, vậy sớm mai tại hạ xin cáo biệt hai vị được chăng?
Nghe nói, Lưu Tử Úy tươi cười đáp :
- Giả lão đệ đã nói như vậy, thì vợ chồng Lưu mỗ cũng không dám giữ ở lại lâu. Vậy đêm nay đẹp trời, lát nữa xin mời lão đệ cùng đi du ngoạn chung quanh đây với vợ chồng Lưu mỗ cho vui!
Dứt lời, Lưu Tử Úy sai thị nữ bày tiệc tiếp đãi Nhân Thu Thủy. Sau đó, cả hai vợ chồng cùng hướng dẫn nàng lêи đỉиɦ ngọn Thiên Phong thưởng ngoạn cảnh trăng đêm tại Hoa Sơn.
Đến khi chủ khách cùng nhau trở về tiểu lầu, thì đã xảy ra sự lạ... Sự lạ đó tức là hàng chữ Bất Tiễn Thần Tiên Tiểu Trúc chạm nổi phía ngoài cửa hang hình như bị kẻ nào dùng dao kiếm đẻo bỏ, rồi khắc đổi lại bốn chữ “La Sát Quỷ Vực” thật lớn!
Sự việc xảy ra làm vợ chồng Lưu Tử Úy hốt hoảng cùng biến đổi nét mặt, vội vã chạy về tiểu lầu, và họ đã thấy trên án thư có một tấm thiệp vỏn vẹn viết tám chữ lớn :
“Đúng Ngọ ngày mai sẽ đến lấy mạng!”
Ở dưới tấm thiệp ký tên Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương và vẻ kèm một thanh kiếm màu lam.
Lưu Tử Úy xem xong tấm thiệp thì ngạc nhiên nhìn ái thê Phàn Tương nói :
- Chúng ta cùng thầy trò Đông Hải Kiêu Bà vốn không cừu oán, tại sao Hồng Y La Sát bỗng nhiên tìm đến đây gây sự? Tương muội thử đoán xem vì lý do gì thế?
Ngạo Sương Tiên Tử Phàn Tương cau mày nghĩ ngợi giây lâu, rồi lắc đầu đáp :
- Việc này xảy ra bất thình lình quá, tiểu muội không thể đoán ra được là...
Phàn Tương chưa nói hết, thì Nhân Thu Thủy sực nhớ chuyện Phó Thiên Lân đã kể cho nàng nghe mọi chuyện lúc chàng bị giữ ngoài Đông Hải, nàng vội xen lời nói :
- Việc này tại hạ có thể đoán trúng được một phần nào!
Nghe nói cả hai vợ chồng Lưu Tử Úy đều ngạc nhiên xin cho biết ý kiến...
Nhân Thu Thủy chậm rãi nói :
- Theo tại hạ được biết thì cái nguyên nhân mà Hồng Y La Sát bỗng nhiên đến đây gây sự tức là do sự cần dùng trái Ngọc Hương Lan của hai vị đó!
Vợ chồng Lưu Tử Úy đồng thanh sửng sốt hỏi :
- Tại sao lạ vậy? Đông Hải Kiêu Bà Nhuế Băng Tâm đã nhận lời tặng vợ chồng Lưu mỗ trái cây đó, và hẹn một năm sẽ ra Thúy Vi Đảo tiếp nhận. Chẳng lẽ với tên tuổi danh vọng bà ta như vậy mà lại đi nuốt lời, bội tín ư?
Nhân Thu Thủy gật đầu nói :
- Thì cũng chỉ vì Đông Hải Kiêu Bà không thể bội tín nuốt lời được, nên Hồng Y La Sát mới cậy có thanh Thiên Lam độc kiếm mà đến đây gây sự!
Thấy vợ chồng Lưu Tử Úy vẫn chưa hiểu rõ ý nói của mình, Nhân Thu Thủy bèn quay sang nhìn Phàn Tương đặt câu hỏi :
- Xin hỏi phu nhân trái Ngọc Hương Lan có công dụng đặc biệt gì?
Phàn Tương ứng thanh đáp :
- Có công dụng làm cho người ta giữ được nét trẻ đẹp mãi không già!
Nhân Thu Thủy lại mỉm cười hỏi :
- Loại linh dược đó bao lâu mới kết trái một lần?
Lưu Tử Úy ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Nghe nói hai mươi năm mới nở hoa một lần, và hai lần nở hoa mới kết thành một trái!
Nhân Thu Thủy cất tiếng cười :
- Nếu vậy, xin hai vị thử nghĩ xem thầy trò Đông Hải Kiêu Bà đều thuộc phái nữ, mà đã là phái nữa thì ai không quý mến sắc đẹp của mình cho được? Bốn mươi năm về trước, Đông Hải Kiêu Bà đã được dùng một trái linh dược đó. Đến nay qua thời gian bốn mươi năm mới được một trái nữa, mà lại đem tặng hai vị thì chẳng lẽ bắt Hồng Y La Sát phải đợi bốn mươi năm sau nữa, tóc bạc da mồi rồi mới có cơ hội được dùng trái linh dược đó hay sao?
Nghe Nhân Thu Thủy giải thích, Lưu Tử Úy bỗng nhiên tỉnh ngộ, đưa mắt nhìn ái thế rồi cau mày nói :
- Theo lời Giả lão đệ nói thì dụng ý của Hồng Y La Sát định dùng thanh Thiên Lam độc kiếm đến sát hại vợ chồng chúng ta để xóa bỏ lời hứa của Đông Hải Kiêu Bà, và giữ lại trái Ngọc Hương Lan để ý tự dùng đó!
Nhân Thu Thủy gật đầu nói :
- Vậy theo ý tại hạ, nếu hiền phu phụ tự liệu đủ sức địch nổi Hồng Y La Sát thì có thể chờ đến giờ Ngọ ngày mai cùng thị giao đấu. Bằng không, thì nên tìm nơi ẩn cư kín đáo tạm lánh, chỉ cần đợi được đến đúng hẹn sang năm, lo gì Đông Hải Kiêu Bà chẳng phải y hẹn đưa tặng trái Ngọc Hương Lan đó cho hai vị?
Phàn Tương tỏ vẻ hậm hực nói :
- Vợ chồng tôi tuy không phải đối thủ với thanh Thiên Lam độc kiếm trong tay Hồng Y La Sát, nhưng thái độ lén lút lẩn tránh đó, vợ chồng tôi không muốn áp dụng!
Nói tới đây, Phàn Tương quay sang nhìn Lưu Tử Úy nói tiếp :
- Người ta đã khinh khi chúng ta như vậy, chẳng lẽ Thần Tiên Quyến Thuộc lại sợ hại Vực Ngoại tam hung hay sao? Chúng ta cũng chẳng cần trái Ngọc Hương Lan nữa mà làm gì, hãy chuẩn bị hai môn thần công lâu năm chưa dùng đến là Nhân Huân Thất Bảo và Lãnh Hương Vô Tướng Thần Châu để trưa mai đấu thử với thanh Thiên Lam độc kiếm do Hồng Y La Sát và Đông Hải Kiêu Bà luyện chế, xem oai lực tới mức nào mà đã làm cho võ lâm quần hào nghe danh phải táng đởm?
Nhân Thu Thủy cũng vỗ tay tán thưởng :
- Hai vị đã không sợ hung uy của Hồng Y La Sát, thì Nhân Thu Thủy này cũng vì cảm ơn tặng linh dược mà ngày mai sẽ ở lại đem chút tài mọn giúp đỡ hai vị một tay!
Vợ chồng Lưu Tử Úy đã nổi tiếng giang hồ lâu năm với mỹ hiệu Thần Tiên Quyến Thuộc, nên ngoài thuật dùng các loại hương mê, võ học chân thực của họ cũng rất cao. Do đó, khi Nhân Thu Thủy vừa tới, vợ chồng họ đã nhận biết nhân vật trẻ tuổi này không phải người thường, và có ý định kết thân, nay lại thấy chàng ta (lúc này Nhân Thu Thủy vẫn giả trai) không chút sợ hãi oai danh hung ác của thầy trò Đông Hải Kiêu Bà mà còn tự nguyện ra tay cứu trợ thì cả hai đều mừng rỡ vô cùng.
Kế đó, vợ chồng Lưu Tử Úy, dùng một luông vụa mỏng bọc cây Thùy Ty Thạch Nhĩ đựng trong chiếc túi gấm đưa tặng Thu Thủy. Ngạo Sương Tiên Tử còn tặng riêng nàng một đóa Tam Sắc Hương Hoa hái được từ trên tuyệt đỉnh Lư Sơn và mỉm cười nói :
- Đóa Tam Sắc Hương Hoa này tuy đã ngắt cuống nhưng cũng giữ được hàng năm nữa không héo! Hoa chỉ có ba cánh nhưng chia ra làm ba màu khác nhau. Cánh màu hồng có công dụng trừ độc, cánh màu trắng có công dụng ích khí điều nguyên, còn cánh màu đen thì là một loại thánh dược có công dụng cầm máu và chữa lành vết thương cấp thời. Vợ chồng chúng tôi tìm khắc các danh sơn, chỉ được có hai đóa, một tại Nga Mi sơn và một tại đỉnh Thiên Trì Lư Sơn. Nay xin kính tặng lão đệ một đóa để đền đáp chút ơn đức ra tay tương trợ!
Nhân Thu Thủy mấy phen từ tạ, nhưng sau cùng vì thịnh ý của vợ chồng Lưu Tử Úy buộc lòng nàng phải thu nhận.
Qua một đêm vô sự, đến khoảng giờ Thìn ngày hôm sau, vợ chồng Lưu Tử Úy ra bố trí ngoài cửa hang đá để đợi Hồng Y La Sát Cổ Phiêu Hương.
Bóng mặt trời vừa đúng Ngọ, từ trên đỉnh Thiên Phong bỗng nhiên có một bóng hồng vân từ từ sa xuống. Bóng hồng vân đó chính là tên nữ ma đầu Hồng Y La Sát. Nàng ta có một dung hạo xinh đẹp như hoa, mặc bộ quần áo màu hồng rực rỡ bó sát thân hình, vai mang thanh Thiên Lam độc kiếm đã làm khϊếp vía bao nhân vật giang hồ.
Đến nơi, Hồng Y La Sát thấy mình đã có gửi thϊếp báo trước, mà đối phương vẫn bình tĩnh đứng đợi như vậy cũng hơi giật mình kinh ngạc. Thêm vào đó, Lưu Tử Úy lại trang sức trông rất kỳ dị, mình mặc áo dài màu tía, lưng đeo hồ lô màu bạc, tay phải cầm cây phướng dài dáu thước, tay trái cầm một cây quạt, chân đi giày rơm.
Hồng Y La Sát đã biết Lục Dục Ôn Thần Lưu Tử Úy vốn nổi tiếng giang hồ nhờ thuật sử dụng thuốc mê Nhân Huân Thất Bảo, nay thấy lão ta ăn mặc quái dị như vậy thì đoán chắc mỗi vật trang sức đó đều phải có một diệu dụng mê hồn gì! Nhưng vì nàng ta tự thị có thần công cao siêu và đã chuẩn bị trước, nên không quan tâm lắm đối với cặp vợ chồng Thần Tiên Quến Thuộc, mà chỉ lư tâm đến vị thiếu niên thư sinh mặc áo trắng ngồi tịnh tọa bên cạnh Lưu Tử Úy với phong thái phiêu dật, khí vũ bất phàm chẳng khác một nhân vật nội gia cao thủ.
Do đó, khi Hồng Y La Sát vừa bước tới, nàng liền đưa mắt ngắm nghía Thu Thủy một hồi rồi mới lạnh lùng nhìn vợ chồng Lưu Tử Úy và lên tiếng nói :
- Lưu Tử Úy, vợ chồng nhà ngươi có biết Cổ Phiêu Hương bỗng nhiên đến Hoa Sơn với ý gì không?
Lưu Tử Úy từ từ đứng dậy lạnh lùng đáp :
- Chúng ta thừa hiểu độc ý của cô nương. Sở dĩ cô nương cậy có thanh Thiên Lam độc kiếm đến đây sinh hung là vị sợ sang năm chúng ta y hẹn ra Đông Hải nhận trái Ngọc Hương Lan mà sư phụ cô là Đông Hải Kiêu Bà đã hứa tặng cho chúng ta chứ gì?
Hồng Y La Sát không ngờ đối phương lại hiểu rõ được tâm sự của mình nên hơi lộ vẻ kinh ngạc. Tuy vậy, nàng ta vẫn giữ nét mặt hòa nhã và tươi cười nói :
- Các người đã hiểu rõ như vậy thì càng hay, nhưng ý định của ta không muốn ra tay tàn nhẫn, mà chỉ muốn vợ chồng nhà ngươi bỏ ý định đòi lấy trái Ngọc Hương Lan và ta cũng sẽ hứa tận lực giúp đỡ vợ chồng nhà ngươi tìm kiếm loại linh dược khác để đền đáp?
Nghe nói, Lưu Tử Úy khẽ mỉm cười nói :
- Cổ cô nương nói như vậy nghe rất có vẻ thông tình đạt lý, nhưng tại sao không đợi sau khi sư phụ cô nương đã tặng vợ chồng mổ trái Ngọc Hương Lan rồi sẽ nói chuyện trao đổi như ý cô nương vừa nói? Lúc đó không chừng vợ chồng tôi sẽ chuyển tặng cô nương mà không đòi hỏi gì. Còn bây giờ, cô nương đã phá hủy biển hiệu Bất Tiễn Thần Tiên Tiểu Trúc trước cửa hang đá ẩn cư của Lưu mỗ, lại còn cậy có thanh Thiên Lam độc kiếm gửi thϊếp hăm dọa. Nếu vì vậy, mà vợ chồng Lưu mỗ cúi đầu nhịn nhục, rồi câu chuyện đồn đại ra ngoài thì vợ chồng chúng tôi còn mặt mũi nào đi đứng trên chốn giang hồ nữa?