- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phương Tây
- Trường Hận Ca
- Quyển 2 - Chương 8
Trường Hận Ca
Quyển 2 - Chương 8
Gần tới chạng vạng thì Omio đến Đông đinh, giao hộp gỗ trong tay cho Taki.
“Benten đâu?” Omio hỏi.
“Dạ, hắn còn đang nghỉ ngơi.”
Lão phụ dùng ánh mắt nịnh bợ, muốn nói lại thôi.
Omio biết, đêm qua Sozaemon không về.
Chuyện của Nabei vẫn chưa truyền đến tai nàng, nàng còn tưởng rằng là vì Sozaemon không rời nổi Benten nên mới ngủ lại đây.
Omio phân phó lão bà chuẩn bị rượu, mình thì đi thẳng vào trong phòng.
Mấy ngày nay, tình hình của Shizu hơi có chiều hướng ổn định, khôi phục lại mức có thể gặp mặt khách tới thăm bệnh. Mặc dù là mẹ ruột, nhưng phải suốt ngày đối mặt với bệnh nhân vẫn khiến người ta phiền muộn không vui. May là mấy hôm nay có người tới thăm Shizu, Omio mới có thể rời khỏi bên cạnh người bệnh, lập tức chạy ngay đến đây.
Trong phòng ngủ, bởi vì cửa đóng chặt mà có hơi tối, Benten khoác áo ngoài nằm ở trên giường.
“Benten.”
Gọi một tiếng không có trả lời, lại gọi thêm lần nữa, “Benten?” Omio kêu to lần thứ hai, đồng thời vươn tay ra muốn nhấc áo ngoài lên, thấy trên người Benten chỉ phủ một bộ juban thêu hoa Tử Dương, hai tay bị trói đằng sau, hôn mê bất tỉnh nằm ngang trên đệm.
Bên gối, đã bị lệ chảy xuống thấm ướt đẫm.
“Benten…”
Omio cuống quýt muốn dìu hắn dậy, phát hiện trên ngực trái của Benten lại có thêm một kim hoàn nho nhỏ nữa.
Hẳn là mới đeo vào, đầṳ ѵú xinh xắn vẫn còn sưng sưng, nóng nóng.
Trên người hắn phủ đầy ấn ký của phụ thân, điều này làm Omio bỗng cảm thấy an tâm một cách khó hiểu, đồng thời cũng có chút khó chịu. Nàng xoay ra phía sau Benten để cởi ra thân thể bị trói chặt, cho hắn thoải mái một chút.
Cởi sợi dây trên cổ tay ra, lúc đỡ người cho hắn nằm trở lại, Benten bỗng phát run, né ra khỏi Omio.
“Tha cho ta… tha cho ta…”
Benten ở trong trạng thái thần trí mơ hồ, lầm tưởng Omio là Sozaemon, hắn chạy trốn tới góc phòng, hai tay ôm thân thể ngồi xổm xuống.
Dáng dấp hoảng loạn hơn hẳn so với bình thường của Benten ngược lại khiến Omio thấy hứng thú.
Vạt áo juban mở rộng, da thịt trần trụi thập phần diễm lệ khiến người ta mơ màng.
Không lưỡng lự mà lấy tay lột bộ juban xuống, nàng nhìn thấy trên da thịt còn mang ửng hồng, in đầy vết tích ái dục sau khi kịch liệt dây dưa.
Đặc biệt là từ phần eo tới hai chân, còn có vết tích từng bị dây thừng buộc chặt, thậm chí là bị quất, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bởi vì Sozaemon cực kỳ trân trọng Benten, Omio mới cảm thấy quá đỗi kinh ngạc trước thân thể chồng chất vết thương của hắn.
Không chỉ có vậy, Benten hình như còn bị hạ ‘Thanh mị’, vừa khẩn cầu khoan thứ, vừa vặn vẹo người, thấm ướt cả nệm.
Omio bước nhanh đến gần Benten, đưa tay thâm nhập vào dưới hai chân đang không ngừng run, như là che chở mà vuốt ve cho đến khi tất cả cảm giác vui sướиɠ đều phóng ra gần như không còn gì.
“Ngừng lại… không, không muốn, tha cho ta.”
Lắc đầu, dùng ánh mắt thất thần mờ mịt nhìn Omio, Benten vẫn còn sa vào nơi sâu thẳm trong sự sung sướиɠ vì bị ngược đãi. Vừa cảm thông, vừa yêu thương, Omio đưa mặt tới gần, đặt môi lên môi hắn.
Nhưng Benten cuống quýt đẩy Omio, chạy thoát ra.
Muốn chạy tới gian phòng khác, nhưng thân hình lung lay lúc lắc, thoáng cái liền ngã phịch xuống đất. Omio đuổi theo, cố nắm lấy tay hắn.
“Nào, chúng ta tới phòng tắm đi, ta giúp ngươi rửa sạch…”
“Không…”
Benten kinh khϊếp ngồi xổm xuống.
“Dừng tay, ta không muốn cá chạch, ta không muốn, không muốn…”
“Cá chạch?”
Hoàn toàn không hiểu Benten đang nói gì, Omio chỉ có thể hỏi ngược lại. Benten đối với câu nói đó nổi lên phản ứng, lại tiếp tục khϊếp đảm sợ hãi mà khẩn cầu tha thứ.
Tâm trạng hoàn toàn hỗn loạn, hình như Benten không thể phân biệt đâu là Omio đâu là Sozaemon, có lẽ là e ngại sẽ bị dằn vặt lần nữa, mắt hắn ngập lệ, còn không ngừng lắc đầu.
“Ta nghe… ta nghe lời ngươi. Samon… ta sẽ quên. Vậy nên, van cầu ngươi.”
—— “Tại sao lại như vậy!” Trái tim Omio chấn động như bị đâm thủng.
Hiện tại tâm trí rối loạn, Benten rốt cuộc thổ lộ chân tình.
“Taki, Taki ——” Omio lớn tiếng gọi người trông coi Benten tới.
“Ta phải đưa Benten tới phòng tắm, mau đến giúp ta.” Vội vàng gọi bà lão, hai người hợp sức đỡ Benten đang yếu ớt chống cự đứng dậy tới phòng tắm.
Lúc này Omio mới từ Taki mà biết được từ đầu đến cuối câu chuyện, cũng biết rõ lí do vì sao đêm qua Sozaemon không về nhà.
Ở trong phòng tắm, Omio cũng cởϊ áσ tháo thắt lưng, lõa thể trong suốt trơn mịn, đem da thịt ấm áp của nữ giới áp lên người Benten đang nằm ngang trên sàn rửa.
“Dừng tay…”
Benten kinh sợ đẩy Omio ra, nhảy dựng lên lùi về sau.
Sau một khắc, toàn thân hắn căng thẳng tới gần như cứng đờ, cứ vậy nắm chặt lấy mép thùng tắm ngồi xổm xuống.
“Ưm ưm…”
Hắn khổ sở thở dốc, tiếp đó có một thứ rơi ra khỏi khe hở giữa hai mông trắng trẻo, Omio không khỏi trợn tròn hai mắt.
Thứ đó rơi lên sàn gỗ xong liền bật lên.
“A a ——”
Trải qua một trận rêи ɾỉ khó chịu, Benten đem cá chạch bị tắc trong người bài phóng ra ngoài.
Trên sàn rửa, nước lạnh chuẩn bị sẵn để pha với nước nóng chảy ra từ ống trúc, con chạch nhanh chóng bị nước cuốn đi, rơi xuống chỗ trũng của cửa xả nước.
“Thật đáng thương, cha tàn khốc quá…”
Sau khi hiểu rõ tất cả, Omio nói như vậy, chăm chú nhìn Benten vẫn đang liên tục run.
Nam nhân khí chất cao quý, mỹ lệ vì bị khuất nhục tới gần như phát cuồng mà run rẩy sợ hãi, yên lặng chăm chú nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng bỗng xuất hiện mẫu tính một cách mãnh liệt, Omio ôm chặt lấy Benten.
Omio dùng nữ thể ấm áp đè lên hắn, nhiệt liệt hôn môi hắn.
Vừa hôn vừa nhẹ nhàng giội nước ấm lên thân thể trắng bệch không có huyết sắc.
Dường như nước nóng làm cho thân thể chồng chất vết thương bớt đau nhức, Benten thoạt nhìn còn rất khó chịu, nhưng không chống cự chút nào để mặc nàng muốn làm gì thì làm, bởi vì hắn đã không còn cửa bỏ chạy nữa.
Cứ như vậy, thân thể dần dần ấm áp lên, lúc máu khôi phục tuần hoàn, thần trí cũng rõ ràng lại một chút, hình như hắn đã hiểu được lúc này mình đang ở trong tình cảnh nào.
Chỉ trong giây lát, hắn đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
“Omio…” Gọi tên đối phương một cách rõ ràng, sau đó xấu hổ dùng hai tay che khuất thân thể trần trụi của mình.
Đôi mắt Omio nửa mê say, nửa có tình niệm thiêu đốt mà chăm chú nhìn dáng vẻ của hắn.
“Kim hoàn trên ngực trái, là phụ thân đeo cho ngươi hả?”
Omio giơ ngón tay, chạm tới kim hoàn trên ngực trái.
Benten thở sâu thay cho câu trả lời, Omio cũng không truy hỏi nữa.
“Nào, để ta giúp ngươi tẩy sạch thân thể.”
Cầm lấy túi trấu mới, Omio dùng lực như là âu yếm để lau rửa người cho Benten.
Lấy dịch thể của nam nhân trong cơ thể Benten ra xong, hai người ngồi vào trong bể như là chị em, ánh chiều tà rực rỡ từ khe hở ô cửa sổ vuông của phòng tắm chiếu vào, hơi nước bốc lên bện thành tơ lụa.
Da thịt ửng hồng nhuộm đẫm màu anh đào của Omio, cùng với da thịt như ngọc bạch của Benten kề sát vào nhau, thoạt nhìn gấp đôi vẻ diễm mị rực rỡ lẳиɠ ɭơ.
Tắm rửa xong, Omio mặc quần áo trước, rồi chờ Benten.
Trong phòng ngủ, Taki đã dọn dẹp xong xuôi, Omio sai bà sang bên phòng phía tây chuẩn bị rượu và thức ăn, sau đó mình thì cầm lấy lược, bắt đầu chải tóc cho Benten đã mệt tới độ không đủ sức đứng lên.
Nếu là bình thường, thân thể Benten nhất định sẽ cứng đờ ra, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn mặc cho an bài, coi Omio như tượng gỗ, để nàng chải tóc, thay kimono đủ màu rực rỡ.
Cuối cùng, trên mặt bị phủ một lớp son phấn mỏng, trên môi điểm màu đỏ tươi.
“A a, thật xinh đẹp…”
Thấp giọng say mê tán thưởng, tiếp đó ở trên đầu ngón tay trắng mảnh, hình dạng xinh đẹp, cẩn thận tô sơn hỗn hợp nước phượng tiên quả cùng me đất lên móng tay.
Benten bị đem ra trang điểm, đôi môi sáng loáng hơi tỏa ánh cầu vồng, lại thêm dáng vẻ mệt mỏi rã rời sau khi bị hành hạ, cộng với sự biếng nhác, khiến người ta thương tiếc, rồi lại kiều mị vô cùng.
Omio nhìn Benten như vậy, không chỉ thở dài tán thưởng một lần.
Từ phòng trà, có thể nghe được tiếng gió thổi qua rừng trúc.
Đó là một buổi chiều không khí trong lành.
“Tới uống chút rượu đi.”
Chơi xong trò thay y phục, trang điểm rồi, lại rót rượu vào trong chén, Omio đưa rượu tới, Benten vươn ngón tay sơn màu anh đào ra nhận lấy, cong khóe môi uống.
“Thêm chén nữa đi, nào, để nâng cao tinh thần.”
Lập tức rót chén rượu thượng đẳng thứ hai, đôi mắt nữ nhân nhìn chằm chằm đôi môi ánh cầu vồng chạm vào chén.
Sau vài chén, Benten thấy có chút chóng mặt, liền không uống nữa.
Biết có khuyên nữa cũng vô ích, liền nhận chén rượu lại từ tay hắn, lần này Omio rót một chén đầy cho mình.
Không hề gián đoạn, Omio uống hết chén này tới chén khác, sau khi tắm rửa, rượu nhạt có hiệu quả làm nóng bên trong cơ thể.
“Benten…”
Cuối cùng, Omio còn mượn rượu giả vờ say, tùy ý nói “Ngươi nhất định là đang nghĩ, bao lâu nữa Samon mới có thể tới đón ngươi đúng không?”
Lúc nàng nói ra cái tên Samon, Benten không tự chủ được đưa tay vào trong áo lụa sờ lên kim hoàn trên ngực phải.
Đột nhiên, ngực cảm thấy từng trận đau đớn, sự đau đớn đó, Omio cũng đã nhận ra.
“Thế nhưng, nếu Samon nhìn thấy ngươi được cha ta chiều chuộng, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Benten ngước mắt lên, nhìn Omio nói chuyện.
“Có phải là cô biết Samon ở đâu hay không?”
“Không, ta không biết.”
Ngay lập tức Omio phủ định suy đoán của Benten.
Ngừng một chút, Omio mới thốt nên lời:
“Samon đã sớm vứt bỏ ngươi rồi, hơn nữa, chưa biết chừng, hắn cũng đã chết như Tetsu rồi cũng nên…”
Trên gương mặt phủ một lớp mỏng son phấn của Benten, xuất hiện vẻ tái nhợt mất đi huyết khí mà người sáng suốt liếc mắt liền nhìn ra, Omio đương nhiên biết rõ đó là vì điều gì.
Trước đó, Sozaemon cũng từng nói y như vậy; cắn môi, Benten đè chặt lại ngực.
“Quên cái người bạc tình kia đi, cha ta không được sao? Cha ta không đủ thay thế Sozaemon sao?”
Nói rồi, Omio di chuyển thân thể tới gần Benten.
“Cái loại người như Samon, vào lúc ngươi thống khổ thổ huyết, không phải đã làm vẻ mặt chán ghét rồi bỏ đi sao? Nếu như là ta, nếu đó là máu của người ta yêu, ta nhất định sẽ liếʍ sạch.” Nàng kích động nói.
“Huống chi, không phải ngươi đã đáp ứng với cha ta là sẽ quên Samon sao?”
Nói rồi, nàng lại nhớ tới phong cảnh kiều diễm trong phòng tắm, tình triều nổi lên, Omio áp thân thể nóng rực lại gần.
Trải qua một đêm dằn vặt, thắt lưng tê đau mỏi nhừ đã mất đi sức lực để chạy trốn, Benten bị Omio nắm lấy hai chân.
“Nghe nói ngươi bị một lãng nhân dưới phiên cưỡng bức hả, Benten…”
Omio dùng giọng điệu đà vừa nói vừa thò tay vào trong, cầm lấy căn bộ của Benten chơi đùa khıêυ khí©h.
Độc tố của ‘Thanh mị’ dường như vẫn còn lưu lại bên trong, Benten nhanh chóng có phản ứng, gần như điên cuồng kịch liệt, tập trung kɧoáı ©ảʍ toàn thân tại một điểm.
“A a… không, không thể…”
Omio ý loạn tình mê đặt ở trên người Benten, trên thân thể trần trụi đã không thể làm ra bất cứ sự chống cự nào kia, dùng cơ thể nữ nhân khıêυ khí©h ve vãn, thiêu đốt tìиɧ ɖu͙©.
“Dừng lại…”
Đôi môi tràn ra lời cự tuyệt yếu ớt, Omio dùng chính miệng mình để che lấp nó.
“Bởi vì chuyện kia, nên mới bị phụ thân thả cá chạch vào người?”
Giọng của Omio, ở sâu trong nội tâm của Benten, có tiếng vọng giống với giọng của Sozaemon.
“Không, dừng tay lại… a…”
Benten thấy một trận chóng mặt.
Sự choáng váng nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, ăn mòn thân thể.
Không để ý tới sự cự tuyệt của Benten, Omio thử khıêυ khí©h trêu chọc, mở rộng vạt áo lộ ra bên trong bắp đùi màu trắng sữa của mình, để hắn chìm vào trong dòng suối ấm áp trơn mịn.
[…]
Nữ nhân lên thẳng tới cao trào điên cuồng, say sưa trong sự vui thích vô biên vô hạn khiến người ta hoa mắt thần mê, Benten cũng lần thứ hai rơi vào trong bóng tối tàn bạo, vạn kiếp bất phục.
.
Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch trên hành lang làm Benten tỉnh lại.
Bốn phía đã trở nên hôn ám, ánh trăng vẫn chưa ló rạng, đó là một đêm tăm tối vô biên,
Thân thể không thể động đậy, nhìn kỹ hóa ra là Omio đang đè nặng ở trên người.
“Tiểu thư Omio, tiểu thư Omio.”
Tiếng bước chân chạy tới và tiếng gọi ầm ĩ là của Taki.
May mà bà không vô lễ đến mức trực tiếp mở cửa phòng, Taki đứng bên ngoài cao giọng gọi.
“Tiểu thư Omio, vừa rồi có tin tức từ bên nhà chính, bệnh tình của phu nhân Shizu hình như đột nhiên chuyển biến xấu, mong tiểu thư lập tức trở về!”
Omio giật mình tỉnh lại, thân thể lập tức rời khỏi Benten.
“Ta sẽ trở lại ngay.”
Nhanh chóng chỉnh lý lại trang phục dáng vẻ, chải tóc hai bên mai, quay đầu lại nhìn Benten nằm trên giường không dậy nổi.
“Cuối cùng, đại nạn của mẫu thân đã tới rồi.”
Hình dạng không chút dao động, dùng ngữ điệu kiên cường bình tĩnh kể lại, Omio tiếp tục nói:
“Nếu thời khắc kia tới, Benten, ngươi liền phải tới ở nhà Yoshino, hẳn là cha ta đã nói với ngươi rồi đúng không? Ha ha ha, đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi không bị cha làm thương tổn…”
Bỏ lại sự hoang mang của Benten ở phía sau, Omio chỉnh lý lại dung nhan, sau đó vì đêm đã khuya, cho nên nhờ Taki đi cùng quay về nhà chính.
.
Benten nằm trên giường một chút cũng không buồn ngủ, chỉ để cho thân thể tê mỏi rã rời được nghỉ ngơi.
Muốn hắn tới bên cạnh Sozaemon, dùng thân phận nữ nhân trở thành vợ kế, việc này dù thế nào hắn cũng không cảm thấy quá thật.
Nhưng mà, không chỉ Omio, ngay đến đương sự là Sozaemon cũng có cùng dự định.
Ngày hôm qua, cũng không biết bị hình phạt ép buộc phải đồng ý bao nhiêu việc, có khi là không thể đếm nổi chăng?
“Samon…”
Benten lại gọi tên người kia.
“Vì sao, không đến đón ta đi —— là ngươi điều giáo cơ thể ta thành như vậy, vì sao không đến…”
Hay là y đã chết từ lâu? Hắn đột nhiên bị ý nghĩ đang sợ đó túm chặt không cách nào thoát ra được.
Đến Tetsu cũng đã chết —— ngay cả Tetsu…
Lúc này, hắn nghe được tiếng quần áo ma sát rất nhỏ.
Lúc nằm ở trên giường, âm thanh trong phòng ngược lại có thể nghe rất rõ ràng.
Hắn cho rằng quá nửa là Taki đã trở về, thế nhưng, tiếng bước chân này có vẻ rối loạn không tầm thường, như là đã uống say.
Cảm giác gió đêm bắt đầu thổi, Benten lê thân thể mệt mỏi rã rời đứng dậy, muốn đi đóng lại cánh cửa rộng trên hành lang.
Đêm tối âm u.
Bên cạnh ao, ngọn đèn l*иg Taki đốt đang lay động, gần như sắp bị thổi tắt, lơ đãng liếc liếc mắt, đóng lại cửa kéo, lúc xoay người trở lại giường, thì cửa bên trong bị mở ra.
Benten bị âm thanh đó làm cho càng hoảng sợ. Hắn xoay người, thấy một nữ nhân tóc tai rối bù đang đứng ở nơi đó.
Nữ nhân không nhịn được đẩy ra mái tóc dài dán ở trên cổ, đôi mắt lóe sáng chăm chú trừng Benten.
“Quả nhiên…”
Nữ nhân lên tiếng.
“Quả nhiên là thế, hóa ra lão gia xa lánh ta, là bởi vì ngươi…”
Lấy ra dao phay sắc bén giấu trong tay áo, tiểu thϊếp Shiruku của Sozaemon phút chốc trợn to hai mắt.
“Ghê tởm, ngươi dám cướp đi lão gia.”
Bởi bình thường có Taki trông coi, Shiruku chỉ có thể rình tình huống trong nhà từ xa xa, đêm nay thật vất vả đợi được cơ hội để lẻn vào.
Tin tức Shizu bệnh tình nguy kịch đương nhiên cũng truyền tới tai Shiruku, chính vì nguyên nhân đó, Tu La quỷ dạ xoa trong lòng nữ nhân mới lần thứ hai bốc cháy sôi sục.
“Trả lão gia lại cho ta, trả lại cho ta!”
Shiruku kích động điên cuồng kêu to.
Nữ nhân hướng về phía Benten đang đứng ngây ra trước cửa, nắm chặt lưỡi dao đâm thẳng tới.
Cũng không phải là không tránh được.
Benten như thể một mực chờ đợi thời khắc này, đem thân thể ra đón lấy dao Shiruku đâm tới, rồi liên tục đẩy thân thể hai ba lần về phía ngọn dao.
Nữ nhân cùng đường mạt lộ, có lẽ thiếu mất sự tự tin một nhát đâm có thể kết thúc tất cả, Shiruku như bị ma quỷ ám ảnh mà dùng lực đâm Benten hết làn này tới lần khác.
“Không cho ngươi, ta sẽ không giao hắn cho người như ngươi!”
Máu, cả một lượng lớn bắn tung ra khỏi thân thể của Benten.
Máu, đỏ tươi, mỹ lệ.
Sự đau đớn vì bị đâm xuyên qua, nhanh chóng trở thành không còn cảm giác gì.
Benten thấy cảnh tượng trước mắt bắt đầu tối tăm mờ mịt dần đi.
—— “Ta sắp chết.” Hắn ý thức được.
Những nam nhân tin tưởng vào cái gọi là ma đạo này, thực sự là thảm thương.
“Trả lại cho ta.”
Shiruku bị máu vấy bẩn cả người, dáng dấp cũng cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng nhìn thấy thân thể mất đi sinh mệnh ngã xuống giường của Benten rốt cuộc không nhúc nhích nữa, Shiruku cũng khôi phục lý trí, cả tiếng kêu to.
Tiếng kêu khóc xé rách bóng đêm, phát ra từ yết hầu không ngừng gào thét của Shiruku.
Dao phay ám sát sắc bén cứ vậy cắm ở trên ngực người đáng hận kia.
Lúc này mới cảm nhận được chuyện mình làm đáng sợ tới mức nào, Shiruku lại càng không ngừng run, thân thể liên tục lùi về sau, lảo đảo, gần như bò ra khỏi gian nhà đó.
Lào xào lạo xạo, tiếng gió thổi qua rừng trúc phát ra âm thanh hỗn loạn.
Khoảng chừng nửa khắc sau, Taki trở về, phát hiện thảm trạng trong phòng ngủ.
Bức tường bốn phía, đã nhuộm thành biển máu, Benten đang nằm bên trong ngực bị cắm một con dao nhỏ.
Không cần tới gần, Taki cũng biết Benten đã chết.
Tuy rằng không còn ở cái tuổi thấy tử vong thì sẽ kinh hãi, nhưng Benten là trách nhiệm Sozaemon giao cho bà, hiện tại hắn lại bị gϊếŧ, bà vẫn cảm thấy cực kỳ kinh hoảng.
Không tự chủ được lùi về phía sau, lúc đang định chạy về nhà chính báo tin, thì phía sau rừng trúc vang lên tiếng rối loạn khiến kẻ khác bất an, một bóng người thật lớn phủ lên cửa vào phòng trà.
.
Omio vội vàng chạy trở về, ngồi bên gối đầu của Shizu, bà vừa uống thuốc xong cuối cùng cũng ổn định lại.
Sozaemon an vị ở đối diện, Takichi thì vẫn còn có việc trong cửa hàng, chưa quay về được.
“Đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi chứ, Omio.”
Nhìn gương mặt tiều tụy vì bệnh nặng của Shizu nói ra lời này, Omio bày ra vẻ mặt kiên cường, bình tĩnh gật đầu.
Không lâu sau, Takichi đã trở về, vẻ mặt lo âu, nhưng không có cách nào khác liền lập tức cùng Sozaemon vào sảnh chính bàn việc buôn bán của ngày mai.
Omio bị lưu lại bên cạnh bệnh nhân, cuối cùng mệt mỏi rã rời bắt đầu buồn ngủ, gục đầu bên gối, nhưng vào lúc này, Shizu phát ra tiếng ‘ưm, ưm’, đau đớn phát tác.
“Người đâu, tới đây, người đâu mau lên, mẫu thân không ổn rồi, người đâu.”
Omio lớn tiếng gọi, sai người đi mời đại phu tới, mình thì nắm chặt lấy thân thể rung động mãnh liệt, thống khổ không chịu nổi của mẫu thân.
“Đau ở đau ạ? Mẹ à, mẹ đau ở đâu? Nói đi mà, mẹ ơi!”
Mãi cho đến giờ Shizu cũng không lộ ra bất cứ thần sắc thống khổ nào, dùng giọng nói khàn khàn không thể tưởng tượng nổi mà mơ hồ gọi:
“Omio, Omio…”
Mặt, bởi vì đau đớn, mà nhăn nhó kinh khủng, nhãn cầu toàn bộ lùi vào bên trong, hiện ra cả một phần lớn tròng trắng.
Tim của bà vốn không tốt, sau khi tình trạng thân thể chuyển biến tệ đi, được đại phu Kyoji khám phát hiện ra trong bụng có một khối phù.
Tới thời kỳ quối, sẽ đau đớn khó qua, lúc đó đại phu Kyoji đã tiết lộ như vậy.
“Nha a a a a ——”
Người cũng như tên, khí chất tốt, tính tình điềm tĩnh (Shizu là tĩnh), phu nhân Shizu được tất cả người hầu kính yêu, lúc này mắt trợn trắng, trong miệng nổi bọt máu, dáng vẻ thống khổ không thể gọi tên.
“Omio, Omio à … ô ô…”
Bà vạn phần đau đớn, nôn mửa ra ô vật, còn không ngừng cào ngực, dáng vẻ thê lương, thống khổ như vậy, khiến Omio không tự chủ được bật dậy né ra.
“Con đi gọi cha tới.”
Nàng kêu lớn chạy đến hành lang.
“Mẹ, mẹ đang…”
Giữa đường, vừa nhìn thấy Sozaemon cũng đang chạy về phía này, Omio liền hoảng loạn thất thố, lớn tiếng kêu khóc.
“Cố gắng một chút.”
Tuy rằng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng tới phút cuối, Omio vẫn yếu đuối tới không chịu đựng nổi, Sozaemon dùng sức mạnh của người cha ôm chặt lấy nàng.
“Đi tới bên bà ấy, mẹ con chỉ còn có mình con thôi.”
Dù tha thiết khuyên bảo như vậy, Omio vẫn vừa khóc vừa lắc đầu.
“A a, mẹ đau đớn, đau đớn như vậy, thống, thống khổ như vậy, con không đành lòng nhìn.”
Trong nháy mắt đó, ngực Omio như bị đập một cái.
Samon lãnh đạm như vậy khi nhìn thấy Benten thống khổ thổ huyết, không muốn lại gần hắn, có khi nào là bởi vì không thể nhìn thẳng vào dáng vẻ Benten dần biến mất từng chút từng chút một?
Nếu thật như vậy, hẳn là có thể bình tâm tĩnh khí nhìn tiếp mới đúng.
Omio nhìn thương khố mờ mờ ảo ảo, gần như muốn biến mất vào sâu trong bóng tối.
Lúc này, từ phòng bệnh, truyền đến tiếng khóc của mọi người.
Cũng cùng lúc đó…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phương Tây
- Trường Hận Ca
- Quyển 2 - Chương 8