- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phương Tây
- Trường Hận Ca
- Quyển 2 - Chương 6
Trường Hận Ca
Quyển 2 - Chương 6
Đông Đinh, là địa điểm mà người có tiếng tăm khắp nơi chọn làm chỗ ẩn cư.
Nơi này là một dãy nhà cao cấp, thành trấn phong cách khác lạ, bước một bước vào đây, liền có cảm giác như ngăn cách với thế giới ồn ào bên ngoài.
Trong đó căn phòng Sozaemon trăm phương ngàn kế tìm tới lại là nơi thoải mái nhất, chỉ để một mình Benten ở thật sự là hơi quá lớn.
Nhưng mà, biết rõ không nên ở lại qua đêm một cách nghênh ngang như vậy, nhưng Sozaemon vẫn cứ tới chơi mấy ngày liền, bừa bãi trìu mến Benten xong mới bằng lòng rời đi.
Ngày đầu tiên, bị cực hình cá chạch dằn vặt tới gần như phát rồ, giờ Sozaemon muốn hắn nói lời khó nghe tới mức nào, Benten đều hết sức ngoan ngoãn mà thốt ra. Cái loại đùa bỡn, dày vò mãnh liệt bị duy trì liên tục này khiến thắt lưng không thẳng dậy nổi như là những cơn ác mộng nối tiếp, Sozaemon hiện tại là ôn nhã, từ ái mà thương tiếc thân thể hắn như vậy.
Y săn sóc bệnh mà như là đang thưởng thức vật phẩm xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng âu yếm.
Nhất là biết dùng kỹ xảo tiêu hồn của đầu ngón tay để chiều chuộng, đùa bỡn Benten phát ra tiếng khóc nức nở, hoặc dùng lưỡi khai mở nhục bích của hắn, khiến hắn mất đi rụt rè, nhìn hắn trở nên trụy lạc dâʍ ɭσạи.
Không như Tetsu thô bạo phóng túng du͙© vọиɠ nóng bỏng, cũng không tàn nhẫn như Samon, Sozaemon gian giảo, luôn chậm rãi đẩy Benten lên tới cao trào, đợi tới khi hắn không thể nhẫn nại nổi, mới yêu thương gãi đúng chỗ ngứa một cách vừa phải.
Thi thoảng, sẽ bởi vì trong miệng Benten gọi tên Samon, cho dù liên tục khóc lóc cầu xin cũng không được tha thứ, nhưng tuyệt đối sẽ không dằn vặt tới độ làm hắn thống khổ thổ huyết.
Dần dần, Benten bị thân thể của Sozaemon chinh phục.
Người ngược đãi hắn, trái lại lại là Omio.
Nhân tử kịch liệt sống trong thân thể nữ nhân, từ việc dằn vặt Benten mà đạt được sung sướиɠ khó nói thành lời, nhưng tuyệt đối không phải là xuất phát từ căm hận.
.
Omio vừa vào cửa, liền đi thẳng tới phòng ngủ.
Chăn nệm đã trải sẵn, Benten mang dung mạo tuyệt thế mà phụ nữ tầm thường đều như là nhìn lên mây tía trên cao chứ không thể đạt tới, xinh đẹp mà tái nhợt, vui sướиɠ dễ chịu ngủ say.
Trong phòng tràn ngập mùi hôi khác thường như là đun vỏ cây đắng.
Xem ra Benten vẫn thi thoảng thổ huyết, hầu như không đứng dậy khỏi giường. Omio biết hắn bình thường chỉ nhìn ra đình viện màu sắc sặc sỡ ở xa xa, hoặc là thân thể mệt mỏi vì nɧu͙© ɖu͙© sẽ ngơ ngẩn mơ hồ qua cả một ngày.
Omio cũng biết, hôm nay Benten lại thổ huyết.
Gió mát khoan khoái thổi qua đình viện.
Lúc này, có lẽ đang chợp mắt thì bị quấy rối, Benten ở trên đệm động đậy người, mở mắt.
“Benten…”
Nghe được tiếng của Omio, Benten quay đầu qua nhìn, thấy nàng ngồi bên gối.
Không giống nam nhân, cũng không giống nữ nhân, Benten sở hữu gương mặt đẹp vượt xa tất cả, lúc này trên đó có thần sắc bệnh tật khó có thể hình dung.
Do ngủ không an ổn, động tác kế tiếp lảo đảo, làm cho nhịn không được muốn dìu hắn.
Thuốc được đặt bên gối, nhưng chiếc bình không có dấu hiệu đã dùng qua.
“Không uống thuốc sao được, nào, để ta giúp ngươi.”
Nhanh chóng mở gói thuốc, để Benten ngậm lấy thuốc bột, Omio lấy nước trong ấm bên cạnh gối rót vào miệng mình, rồi mớm cho hắn.
Là trong mộng kêu gào tới khát khô cả cổ sao? Benten không chống cự mà nuốt nước xuống.
“Trên đường ta tới đây, đi mượn sách, từ chỗ Kouma của hàng Wakasa nghe được một tin tức, hình như Tetsu đã chết trong lao trên đường đưa tới mã đinh rồi.”
Omio vừa nói xong, Benten liền giãy dụa muốn nhổm người dậy.
“Tetsu? Không thể nào.”
Tuy rằng Benten phủ định lời đồn ngay lập tức, thế nhưng khó nén vẻ thất kinh trên mặt, thanh âm không ngừng run.
“Nghe nói bất luận tra khảo thế nào, cũng không khai ra đồng bọn, có lẽ là sự ngoan cố đó đã hại hắn, khiến Đinh phương hận tới nghiến răng ken két, cho nên mới chém đầu thị chúng. Nghe nói toàn thân hắn bị chém tới độ biến dạng, vẫn không chết, người ta liền quyết định chém đầu hắn, không ngờ cái đầu còn lăn mấy vòng, lưu luyến kéo dài nửa khắc với thế giới này, cuối cùng mới tắt thở.”
Omio chỉ là kể lại lời đồn mà lúc này cũng không khỏi rùng mình một cái, hai mắt nhìn chằm chằm Benten. Biết Tetsu chết thảm, linh hồn nhỏ bé tựa hồ đã bay đến nơi xa xôi nào đó trong ký ức.
“Nếu để cha ta biết ngươi tưởng niệm Tetsu, chưa biết chừng sẽ dằn vặt ngươi tới nửa sống nửa chết.”
Omio nói xong, nở một nụ cười.
Những người ở trong lao bệnh chết, hay là bị khảo vấn tới chết, hoặc là phạt chết, thường đều được chôn ở trong Eirakuji.
Trong giáo lí của phật giáo, ngoại trừ tội nhân chết vì dịch bệnh, hầu như là không cử hành nghi thức hỏa táng tốn kém, tội nhân thông thường thì cả người lẫn quan tài đều bị chôn vào trong cái hố tối om, dùng hoàng thổ vùi lấp.
Không có bất cứ nghi thức gì, cũng không có bia mộ, chỉ là lập qua loa một tảng đá tự nhiên như để làm ký hiệu, hoặc là một tấm ván gỗ.
Tetsu đã chết trong lao ngục, đương nhiên cũng y theo lệ cũ, bị táng tại Vô duyên phật trủng trong Eirakuji.
“Omio, ta muốn tới Eirakuji xem một chút, thế nhưng Sozaemon sẽ không để ta đi một mình, đi theo ta có được không?”
Benten cầu xin như thế.
“Ta thực sự không thể tin được rằng Tetsu đã chết.”
Đối mặt với yêu cầu của Benten, Omio cũng không cảm thấy kinh ngạc, nàng sảng khoái đáp ứng:
“Ta bảo Taki thuê một cỗ kiệu tới.”
Sau đó dùng âm thanh trong trẻo vang vang để gọi Taki tới, phân phó chuyện thuê kiệu.
Lúc hai người tới Eirakuji, khoảng chừng là bốn giờ chiều.
Eirakuji đã được xây khá lâu, hiện tại gần như là một ngôi chùa khói hương vắng vẻ, đến trụ trì cũng chỉ có lúc tất yếu mới có chùa miếu cùng tông phái cho người tới, có thể thấy được tình cảnh rất thê lương.
Bởi vậy, ở đây tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ ai, hai người họ nhanh chóng tìm được phần đất mới đào xới.
Trong Vô duyên phật trủng có ba ngôi mộ mới, nhưng không cái nào có bia mộ, thực sự không có cách nào có thể kết luận chôn ở bên dưới có phải là Tetsu hay không?
Nhưng mà, có lúc con người sẽ có năng lực siêu việt, có thể cảm ứng được với người cùng mình có quan hệ máu mủ, hoặc là tâm ý tương thông.
Benten đứng trước mả, tựa như hy vọng có thể cảm ứng được Tetsu.
Qua nửa canh giờ, hắn vẫn đứng thẳng bất động tại chỗ, cuối cùng có lẽ là bỏ cuộc, mới xoay người rời đi.
Bước vào cỗ kiều chờ trước cửa, lên đường trở về Đông đinh.
Nhưng không hề hay biết bóng dáng hai người đi giữa những ngôi mộ trong Eirakuji, đều rơi vào trong mắt một lãng nhân nhìn họ chăm chú.
Lãng nhân này cũng một đường theo dõi cỗ kiệu của hai người.
.
Lúc trở lại căn nhà ở Đông đinh, tuy rằng Sozaemon chưa tới, nhưng hộp thức ăn, cùng với bể thả cá tươi đã được đưa tới, Taki đang lo liệu bữa tối.
Omio đưa Benten về, rồi ngồi kiệu trở lại nhà mình luôn.
Benten lâu lắm không ra ngoài cảm thấy có chút buồn ngủ, vì vậy trước tiên tới phòng tắm rửa sạch chân tay, dự định trước khi Sozaemon trở về, thì để thân thể nghỉ ngơi một chút, liền nằm xuống giường.
Thế nhưng, hắn căn bản không ngủ nổi.
Mỗi khi sắp ngủ, thì thân thể khổng lồ bị chém tới biến dạng hoàn toàn của Tetsu liền xuất hiện trong mộng.
Trong giấc mơ của Benten, Tetsu ôm cái đầu bị chặt ở dưới cánh tay, nhếch môi cười.
Trong hình ảnh đẫm máu, Benten như nghe được tiếng cười vang của Tetsu.
Hắn kinh hãi mở mắt.
Bốn phía đã bao phủ trong bóng đêm, chỉ có qua khe hở cửa sổ chạm trổ tỉ mỉ gần trần nhà, xuyên qua ngọn đèn lờ mờ sát vách, Benten biết Sozaemon đã tới, hắn miễn cưỡng ngồi dậy.
Nhanh chóng chỉnh lại dung nhan một chút, kéo cánh cửa nối với gian phòng bên cạnh ra, Sozaemon đang độc ẩm liền ngước mắt lên.
Dưới ngọn đèn mù mờ hiện ra gương mặt của nam nhân, có một mảng lớn chìm trong bóng tối, thoạt nhìn càng thêm khiến người ta sợ hãi.
“Nếu khó chịu, thì cứ nằm thêm đi không sao.”
Ngoài miệng Sozaemon tuy nói vậy, có điều y vẫn đang lật xem những sổ sách đặt bên cạnh, ngoắc tay muốn Benten tới ngồi bên cạnh mình.
Benten thuận theo tới gần, cánh tay liền vươn ra vòng quanh vai hắn kéo hắn vào lòng.
Vai bị ôm, Sozaemon uống xong dùng miệng mớm rượu mạnh cho Benten, một luồng ấm nóng thoải mái rót vào cơ thể.
“Ngày hôm nay…”
Đột nhiên, có lẽ Benten tự biết không thể gạt được, liền thẳng thắn nói ra chuyện tới Eirakuji, sau khi kể xong, Benten lại tiếp:
“Nếu như thực sự Tetsu đã chết, ta mong muốn an táng hắn ở Nembutsu…”
Sozaemon cưng chiều ôm lấy Benten vừa thổ lộ nội tâm như vậy, hôn lên môi hắn.
“Hắn từng dằn vặt ngươi, ngươi không phải là nên hận hắn hay sao?”
Không đợi Benten trả lời, Sozaemon đã tiếp lời “Chẳng lẽ là từng được ôm, liền có tình cảm với hắn? Ngươi đúng thật là nhớ tình bạn cũ. Có điều, ghen với một người đã chết cũng vô dụng, dù sao sớm muộn gì trái tim của ngươi cũng sẽ thuộc về ta, ta tha thứ cho ngươi lần này!”
Benten không nói gì đáp trả, chỉ rũ mi mắt xuống.
“Nếu sau này ngươi muốn ra ngoài, trên người mang chút tiền thì tốt hơn, tuy rằng, muốn mua gì chỉ cần báo tên nhà Yoshino là được. Chờ thân thể ngươi khỏe hơn, Omio á, không đợi nổi muốn cùng ngươi đi chơi khắp nơi rồi!”
Sozaemon vừa thì thầm, vừa đút vài ngụm rượu cho Benten, sung sướиɠ nhìn dáng vẻ Benten bắt đầu say say đỏ hồng.
Hai đầu gối Benten mềm nhũn tới gần như tan vỡ, kimono dày màu tím, có thể nhìn thấy juban bên trong màu xanh nhạt, ánh lên thành sự đối lập rõ ràng.
Cổ tay Sozaemon, như là tách cánh hoa thủy tiên, kéo vạt áo xộc xệch xuống.
Khép lại hai chân thon gầy, Benten giãy dụa.
“Làm sao vậy?”
Sung sướиɠ hưởng thụ sự chống cự của hắn, Sozaemon hỏi, thô bạo kéo hắn tới gần mình, tay luồn vào giữa hai vạt áo, cố sức kéo sang hai bên.
Nếu là nữ nhân, sẽ lộ ra bầu vυ" trắng mịn đầy đặn, nhưng lúc này, hiện ra chỉ là kim hoàn run run quyến rũ trên ngực nam nhân, cùng với vết sẹo đã biến thành màu da.
Ngón tay kéo kim hoàn trước ngực Benten, Sozaemon thấp giọng nói:
“Đầṳ ѵú bên này, để cho ta đeo kim hoàn vào nhé, chỉ mong như vậy có thể khiến ngươi hoàn toàn quên đi nam nhân kia…”
“Á…”
Bàn tay nắm chặt lại như muốn đâm móng tay vào, thân thể Benten lui về sau.
“Muốn làm cũng phải cùng loại mảnh thế này mới được, mai tìm thợ thủ công tới đây nhé…”
Đầu ngón tay vẫn không ngừng khi dễ.
“Có điều lúc khảm vào, có lẽ ngươi sẽ khóc la một hồi đấy…” lại nói tiếp.
Nhớ tới nỗi đau lúc bị Samon đeo kim hoàn cho, Benten không khỏi run rẩy toàn thân, hai mắt nhắm chặt.
Đưa Benten tới trước ngọn đèn, Sozaemon dùng hai tay ôm lấy thân trên của hắn, kỹ xảo cao siêu gấp vạt áo kimono lên tới đầu gối.
Nhưng cũng không xâm phạm nội bích của hắn, chỉ giống như lung lay một đóa hoa mà làm quần áo của hắn rớt xuống, sau đó Sozaemon lại ngồi xuống trước bàn rượu thịt.
Lưu lại Benten tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đối mặt với sự thẹn thùng, khó chịu vì bị ném đi.
Lúc trang phục trên người bị làm cho lộn xộn, hoặc là bị lột đi, lộ ra da thịt trắng nõn, hắn luôn cảm thấy lúc này trên người mang một bộ áo mỏng tên là ‘e thẹn’. Bất luận lúc nào, bất luận giao hợp bao nhiêu lần, cho dù có lúc phóng túng dâʍ đãиɠ, hắn vẫn sẽ khép chặt lại cánh hoa, lần thứ hai biến trở lại thành nụ hoa thanh thuần lẫm liệt.
Chỉ về điểm này, càng làm cho người ta nảy sinh du͙© vọиɠ muốn khiến nụ hoa thanh cao vô hạ đó phải nở ra rực rỡ.
“Bất luận bao thuở, ngươi vẫn mê người như vậy. Thật muốn phóng túng du͙© vọиɠ ôm ngươi, chỉ sợ rằng có người thân thể không chịu nổi.”
Sozaemon vừa vui vẻ nói, vừa lấy từ trong lòng ra một bọc vải nhỏ.
Lúc cái bọc được đặt trước mắt, miếng vải bao rời rạc bị cởi, lộ ra vỏ ốc bên trong.
A a…
Cả người Benten bắt đầu run lên.
“Tự tới đi, bôi ở chỗ ngươi thấy khó chịu nhất…”
Như thể coi đó là món ăn nhắm rượu, Sozaemon nhìn đầy hứng thú, khiến Benten thấy phổi lạnh buốt.
Cắn môi, hắn cam chịu nắm chặt vỏ ốc.
Nếu không tự làm, Sozaemon nhất định sẽ đích thân bôi cho, hơn nữa dùng cách thức không lưu tình nhất. Đã như vậy, chẳng bằng lựa chọn biện pháp được tự quyết định dùng bao nhiêu phân lượng.
Chỉ có điều, sự nhục nhã, cũng theo đó mà cường liệt lên.
“Nào, tới chỗ này, mở chân ra, mở thêm chút nữa, để ta nhìn xem bên trong thế nào rồi…”
Bị ép phải mở bên trong chân ra, Benten áp dụng tư thế quỳ gối để phần eo nâng lên, bên trong khe hở bí mật hiện ra toàn bộ trước mắt Sozaemon, đây là động tác đầy thẹn thùng so với chết còn khó chịu hơn.
Thế nhưng, trong lúc ánh mắt mờ mịt, cảm thấy xấu hổ khó chịu, phân thân lại từ từ rung động, không che giấu được sự thật nữa.
“Nào, bôi lên cho ta xem.”
Bị giục, Benten đành dùng đầu ngón tay tái nhợt như cánh hoa màu trắng, lấy một chút thuốc thoa màu xanh ánh vàng, sợ hãi để ngón tay bôi vào mục đích.
Thuốc mỡ băng lãnh, vừa tiếp xúc với nụ hoa, Benten khó chịu mà trở mình, nhưng cố gắng đẩy ngón tay vào bộ phận mà Sozaemon muốn nhìn tới.
“A a…”
Trong nháy mắt đυ.ng chạm vào nội bích, một luồng kɧoáı ©ảʍ gần như khiến người ta chóng mặt liền chạy khắp toàn thân, hắn vội vã rút ngón tay ra, bờ vai kịch liệt nhấp nhô.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc, mị bích đã bị ‘Thanh mị’ tập kích, thôi thúc cuồng thái của Benten.
“Chưa được, bôi thêm chút nữa.”
Sozaemon tiếp tục giục, Benten dường như chần chờ, vì vậy Sozaemon nhặt vỏ ốc lên, dùng ngón tay lấy một tảng lớn ‘Thanh mị’, nói:
“Tới đây, ngoan ngoãn để cái này lên ngón tay.”
“Tha cho ta đi!”
Chỉ cần thấy nhiều ‘Thanh mị’ như vậy, viền mắt Benten đã không nhịn được mà bắt đầu ướŧ áŧ.
“Thật chẳng còn cách nào khác, vậy để ta tới giúp ngươi nhé!”
Câu nói đó, khiến Benten lại phải làm theo ý của Sozaemon.
Không ngừng lặp lại hành vi quái dị giữa chỗ đó như đang tự an ủi, một cơn lốc kɧoáı ©ảʍ dữ dội khác không giống với mị dược liền kéo tới, không bao lâu Benten đã chỉ có thể há miệng thở dốc ‘ha…ah…”, khí tức hỗn loạn. Trung tâm cơ thể lại bắt đầu thiêu đốt nóng hừng hực, rốt cuộc hắn ngã xuống, ngón tay túm chặn chăm đệm.
“Rốt, rốt cuộc phải làm thế nào…” liều mạng giãy dụa chân, chịu đựng sự đau đớn vì khát vọng được xỏ xuyên qua, Benten cắn môi dưới.
Thế nhưng, đầu gối lại suy sụp trái với tâm ý, lộ ra bên trong bắp đùi trắng nõn.
Nụ hoa giấu giữa hang động bắt đầu phát đau, như có trăm nghìn con kiến mà mắt thường không thể nhìn thấy đang đi qua đi lại. Benten khổ sở vặn vẹo người.
Hắn gần như không nhịn được muốn dùng ngón tay mình để phóng thích kɧoáı ©ảʍ, lúc này thể xác và tinh thần hắn, đều đã bị chà đạp tới mức sắp mất cảm giác xấu hổ.
Sozaemon đứng lên đi về phía hắn, nắm lấy tay Benten, áp môi vào vành tai hắn, tiếng nói thì thầm nỉ non:
“Muốn ta làm như thế nào?”
“A, a, đánh ta đi…”
Bị cảm xúc hoa mắt thần mê đùa bỡn tới mất hết lý trí, Benten mở miệng yêu cầu như nói mớ “A a, đánh cái người không biết thẹn như ta… đánh ta…”
Đối với yêu cầu bất ngờ của hắn, hai tròng mắt của Sozaemon tối sầm xuống.
“Đây là ngươi yêu cầu đấy nha! Đợi lát nữa muốn ta tha cho ngươi, ta cũng không nghe đâu.”
Sozaemon nói xong, đi tới cạnh cửa ‘Đài treo’, cầm một gậy trúc mảnh tới, hung hăng quật xuống lưng Benten, một đường kéo dài tới tận bên hông.
“A…”
Phát ra tiếng rêи ɾỉ, Benten đau đến xoay xoay người.
Sozaemon lại cấp tốc đánh lên ngực, đẩy gậy trúc vào giữa khe hở, cuốn lấy phía trước quả thực đã đứng thẳng của hắn.
Quả thịt cũng bị quất với lực đạo làm nó gần như vỡ toác.
“A a a…”
Bởi vì đau đớn, thân thể Benten trong nháy mắt cứng đờ lại, lúc này gậy trúc lại không lưu tình mà truy đuổi tới.
“Ưm ưm…”
Toàn thân đau đớn bỏng rất, khiến Benten muốn khép hai chân lại cũng không thể, chỉ không ngừng rêи ɾỉ.
Kim hoàn trước ngực còn đang chịu khổ bị kéo mạnh, khiến thân thể hắn không khỏi co rúm lại.
Chân bị đánh, đầu gậy đâm vào, nhúc nhích, kɧoáı ©ảʍ hưng phấn vì bị hành hạ theo đó ập tới, khiến Benten càng thêm bốc cháy mãnh liệt.
Hạ thân của hắn nằm trong tay Sozaemon bị xoa bóp vỗ về chơi đùa, khó chịu mà liên tục giãy dụa, tựa như con mèo khao khát được chủ nhân âu yếm. Sozaemon lại còn dùng phần đỉnh của gậy trúc nhẹ nhàng xuyên qua mị bích của hắn.
Lập tức, Benten phụt ra cực hạn ở trên nệm, từ khớp hàm khép chặt tràn ra tiếng thở nũng nịu phóng túng như tiếng nức nở.
Hai mông bị quất, thông đạo chật hẹp còn có thứ đang chui vào, phần đầu gậy trúc đâm về phía trước khuấy đảo.
“A a, mau đâm, tiến vào trong cơ thể ta…”
Benten vừa đong đưa thân thể vừa rêи ɾỉ.
Môi anh đào đỏ sẫm cũng vì khát cầu nụ hôn mà mê loạn mở ra, mặc cho dục niệm lan tràn.
.
Sozaemon nằm trên giường, quay đầu lại nhìn Benten từ phòng tắm trở lại.
Lõa thể trong trắng lộ hồng của Benten, còn lưu những vệt đỏ loang lổ do bị quất. Những vết tích này vì tắm rửa xong mà càng thêm rõ ràng, có vẻ đẹp đẽ quyến rũ một cách đặc biệt.
“Tình hình của Shizu không được tốt lắm.”
Sozaemon nói, dùng đôi mắt hẹp dài nhìn Benten chăm chú.
“Vạn nhất Shizu có chuyện, ta muốn ngươi tới ở nhà Yoshino.”
Đối với lời tiên đoán của Sozaemon về vợ mình, Benten cảm thấy kinh hoảng. Hắn lùi về phía sau một chút như muốn chạy trốn.
Không phải là muốn chạy trốn Sozaemon, mà là cái hàm ý trong câu nói kia.
“Việc để ngươi trở thành vợ kế của ta, Omio đã đồng ý rồi, hiện tại chỉ cần giúp ngươi mua một cái tên trên hộ khẩu là được.”
“Ta, ta không phải là nữ nhân mà…”
Nhìn Benten thống khổ bám lấy cột gỗ, Sozaemon nở nụ cười.
Y cấp tốc đứng dậy, kéo người Benten đè xuống, môi áp tới quấn quít.
Kỹ năng hôn cao siêu như đoạt hồn phách, khiến toàn thân Benten bủn rủn, hai người lăn lộn trên chăn, Sozaemon cọ lên son hoa hồng còn lưu lại trên môi hắn.
“Ngươi có chỗ nào không giống nữ nhân?”
Vẻ mềm mại quyến rũ kết hợp của cả nam nữ, phát ra từ đôi môi đỏ tươi.
“Ta sẽ quý trọng ngươi, nam nhân làm ngươi thống khổ đã chết rồi, ta sẽ chăm sóc ngươi.”
Sozaemon nói xong, khiến Benten trợn tròn hai mắt.
“Samon, ngươi biết chuyện gì đã xảy ra với Samon sao? Vậy nên ngươi mới nói vậy đúng không?” Benten truy hỏi.
“Ngươi vẫn không quên được thằng đó sao? Không phải là hắn khiến thân thể ngươi biến thành như vậy sao?”
Ngón tay bò lên lưng Benten, nữ thần Benzaiten run lên.
“Có điều, có lẽ trên đời này đã chẳng còn người đó nữa rồi.”
Thân thể chấn động, Benten không ngừng run lên.
“Ai da, biểu tình khó coi như vậy, ngươi thực sự thương hắn thế sao? Vừa rồi còn ở trong lòng ta vui sướиɠ kêu rên, ngươi đúng là một người bạc tình nha.”
Nắm lấy cơ hội trêu ghẹo, lại tìm được lý do khi dễ hắn, Sozaemon đem hai tay Benten đặt tới phía trước thân thể, bắt đầu dùng dây lụa chắc chắn trói chặt lại.
“Kyoji vì đáp tạ ta cho hắn cảm thấy khoái trá, đã tặng một thứ cùng loại với cái mỏ chim kia, chính là dùng để xem bên trong thân thể ngươi đó!”
“Không, đừng như vậy, van cầu ngươi…”
Nhưng Benten bị trói thoáng cái lại bị đè xuống, chân bị ôm lên, dùng khí cụ đã ngâm vào dầu đinh dương đặt ở lối vào.
Khí cụ lạnh lẽo xuyên vào, Benten “Á” một tiếng, cắn chặt môi, cố hết sức nhẫn nhịn, nhưng rồi nhanh chóng rơi vào trong hoảng hốt chếnh choáng.
Từ lúc bắt đầu dùng thuốc do Kyoji kê cho, Benten đã không còn nôn ra máu nữa.
Biếu chút quà mang hàm ý, cũng có lẽ là bởi vì cảm tạ, là lễ ngộ hậu đãi của Sozaemon dành cho bác sĩ.
Trông vào điểm ấy, mỗi lần Kyoji tới khám bệnh, sẽ đùa bỡn Benten một phen.
Tuy không đến mức xâm phạm, nhưng thường vừa nhìn chăm chú vừa giở trò, dùng ngón tay, cùng với khí cụ nhập từ Tây Dương để xen vào đùa nghịch, khiến hắn nhận hết dằn vặt.
Có lúc bị cho loại thuốc kỳ quái vào, bị khăn vải bao quanh hạ thể như là trẻ con, không tới nửa khắc thì không chịu nổi mà phải gào khóc: “Tha cho ta, a a Sozaemon, xin ngươi ngăn hắn lại đi. Ta không được…”
Sozaemon không hề để ý tới lời cầu xin của hắn, trái lại đổi lấy sự đối đãi càng thô bạo.
Có lúc, Benten còn bị ép tự dùng dầu hima (cây thầu dầu), đa số thời gian hắn luôn không biết tiết chế mà tính sai phân lượng, kết quả tự hại khổ mình.
Hiện tại tuy Kyoji chưa vượt quá giới hạn cuối cùng, nhưng tùy thời đều có mối nguy hiểm. Cũng bởi vậy, mỗi lần khám bệnh, Sozaemon nhất định phải có mặt quan sát, ngồi một bên lạnh lùng chăm chú nhìn tất cả phản ứng của Benten,
Thi thoảng, nếu thấy quá mức kịch liệt, y sẽ ở bên dịu dàng thể hiện sự đại nghĩa, hoặc là giúp đỡ khống chế chân của hắn.
Nếu như Benten cảm thấy cực đoan khuất nhục, gần như tɧác ɭoạи tan vỡ, thì sẽ nhận được sự yêu thương dịu ngọt, nhẹ nhàng trấn an như là dỗ trẻ con, đây là việc của Sozaemon.
Những người đàn ông, cứ như vậy —— vừa cho đường mật lại vừa vung roi, vừa ngọt ngào lại vừa tàn khốc mà đùa bỡn Benten.
.
“Ai da, nửa tiếng chuông rồi…”
Omio hai tay ôm rượu và thức ăn, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao trùm trong bóng tối.
Chính xác, đã nửa tiếng chuông rồi, hơn nữa là liên tục mười hai tiếng, âm vang đó thông báo hỏa hoạn, cũng biểu thị mồi lửa đang ở xa xa.
Shizu ngủ say trong phòng bệnh, Sozaemon có hẹn ra ngoài bàn việc làm ăn, Takichi cũng do Maki hầu hạ dùng bữa tối. Chuẩn bị xong rượu và cá sống, Omio đi vào địa lao. Thông qua ô vuông, đẩy vào cho Samon Koujirou ở bên trong.
Samon vẫn đang bị nhốt, cho tới giờ, y căn bản không có dự định trốn đi, có lẽ là y biết không có cách nào ra khỏi địa lao này chăng?
“Mời dùng, ta nghĩ hôm nay nhất định ngài muốn uống chút rượu, còn miếng cá sống này ta mới sai người mua về, Samon công tử.”
Omio vừa nói vừa hơi nghiêng cây nến, chiếu rọi ra gương mặt Samon bị hãm sâu trong bóng tối đen như mực.
Nàng cẩn thận không đặt giá nến ở chỗ tay Samon có thể với tới được, bởi vì thương khố này bình thường gần như không có chút ánh lửa nào.
Samon ngoại trừ bình minh thì dậy, hoàng hôn thì ngủ, việc gì cũng không làm được.
Trên vách tường, còn cắm cây trâm san hô đỏ mà ngày đầu tiên Omio đã đặc biệt đưa tới cho y xem.
Samon yên lặng nhận rượu và thức ăn, trong bóng đêm, hai tròng mắt sáng lấp lánh chuyển động.
“Cô muốn nói gì? Máu toàn thân cô chắc đang sôi trào vì vắt hết óc muốn khiến ta kinh ngạc đấy nhỉ?”
Samon tựa như nhìn thấu nàng. Omio mỉm cười không chút hoang mang.
“Tetsu đã chết.”
Samon ngừng lại bàn tay đang rót rượu.
“Không có khả năng.”
“Ha ha ha…” Omio cười “Thật kỳ quái, Benten cũng nói không có khả năng, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Tetsu bất tử? Có điều, đây hoàn toàn là sự thật, sau khi khảo vấn, hắn gần như là bị phân thây …”
Omio kể lại dáng vẻ chết thảm thương của Tetsu mà nàng nghe được, đồng thời tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Samon, thế nhưng, bóng tối thâm trầm dày đặc, đã vi diệu làm biến mất biểu tình của Samon.
“Không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Lúc Omio nói thế, lối vào của thương khố truyền tới tiếng gọi to của Aman.
“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư ở đâu? Cháy rồi, Nembutsu kia tự bốc cháy rồi.”
Nữ nhân tuân thủ tuyệt đối mệnh lệnh không được phép vào trong thương khố, đứng ở lối vào lớn tiếng gọi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phương Tây
- Trường Hận Ca
- Quyển 2 - Chương 6