Quyển 2 - Chương 5

Lỗ tai áp vào gối đầu, tiếng cửa bị kéo ra truyền tới làm Benten giật mình tỉnh giấc.

Đây là một gian phòng xa lạ, từng đợt mùi hương đặc biệt của chăn đệm mới thoang thoảng, ngay đến chăn đắp trên người cũng là hoàn toàn mới, có thể nhìn ra tất cả đều là những thứ xa xỉ đắt giá.

Hắn cố sức nhổm dậy, nhưng hai chân nặng như chì, bò thế nào cũng không dậy nổi.

Đồng thời, hắn nhớ tới chuyện hôm qua cùng Sozaemon, trong cơ thể như bị châm lửa, thiêu đốt Benten mơ hồ đau đớn.

—— Hình như nhận ra Benten đã tỉnh, sau khi kéo cửa, Sozaemon liền xuất hiện.

“Nằm một lúc nữa nhé, hay là muốn rửa mặt, ta có thể hỗ trợ…”

Đối diện với Benten kinh hoảng vội vàng khép lại áo ngủ, Sozaemon đi tới bên gối, ngồi xuống dịu dàng hỏi: “Mệt mỏi lắm hả? Hôm qua ta rất tận hứng, có điều, hình như thân thể của ngươi ăn không tiêu thì phải?”

Bởi vì hắn lại thổ huyết.

Sozaemon vươn tay nâng thân thể úp sấp của Benten dậy, để hắn dựa vào ngực mình.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở đây.”

Rồi y lại đưa một tay khác ra thương tiếc vuốt tóc Benten, khiến Benten lấy làm kinh hãi, nhìn kỹ người đàn ông trước mắt, dù đã tới tuổi trung niên, nhưng quanh thân tràn đầy khí phách không gì sánh được.

“Điều đó ta không làm được.”

Rất muốn vùng vẫy thân thể bị ôm chặt, nhưng lấy thể lực hiện tại của Benten, căn bản không có cách nào gạt tay của Sozaemon ra.

“Đừng nói vô tình như thế, hôm qua ngươi quấn chặt lấy ta không rời, động lòng người như vậy, khiến ta cũng khôi phục sức mạnh tuổi trẻ, không biết bao nhiêu năm rồi ta chưa từng động tâm như vậy.”

Sozaemon nheo mắt nhìn chằm chằm Benten, mềm nhẹ ôm lấy thân thể gầy gò của hắn, ra khỏi phòng.

Gian phòng bên ngoài cũng được bố trí một cách tỉ mỉ.

Đủ các loại gia cụ, dùng nhiều miếng gỗ hợp thành, không dùng bất cứ chiếc đinh nào, trực tiếp dùng kỹ thuật tinh vi kết hợp thành một giá sách hoàn toàn thủ công, rương đồng, trên tủ trà cụ bày một chiếc lư hương bằng ngà voi điêu khắc chi tiết, bàn trang điểm có họa tiết bằng vàng bạc vụn, tất cả đều là đồ cổ do Sozaemon dày công sưu tầm.

Vào lúc đó, người Edo sợ xảy ra hỏa hoạn, đặc biệt là những thị dân ở tại gia đình lớn đông người, đều trải chăn đệm ở trên một bọc vải.

Trải ở trên bọc vải, là vì lúc hỏa hoạn phát sinh, có thể bao đệm giường lại rồi chạy trối chết, một phương pháp thông minh. Nhưng trong căn phòng này hầu như bày toàn là những thứ xa xỉ không sợ lửa.

Số lượng phòng cũng rất nhiều, ngoại trừ gian phòng rộng mười điệp nơi Benten nghỉ ngơi ra, còn có ba gian phòng khác, phía đông có trà thất, cùng với phòng phụ cho người hầu dùng.

Trong bếp có hai cái bàn, bàn rửa là vật phẩm cao cấp dùng ống trúc dẫn nước chảy vào.

Phòng tắm cũng chia thành phòng dành cho chủ nhân và dành cho hạ nhân, bể gỗ đủ để chứa hai người.

Đi ra cửa hiên chính là một đình viện rộng lớn, đây là đình viện phong cách độc đáo, các loại hoa được chồng theo thứ tự các mùa.

Ở một góc của đình viện, có một hồ nước liên tục có dòng suối tuôn ra, tăng thêm phần tao nhã cho đình viện, phía sau trà thất, có một mảnh rừng trúc.

Nhưng mà, bốn phía của tòa nhà đều dùng hàng rào cao lớn màu đỏ bao vây, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Sozaemon đưa hắn đi quanh các phòng một vòng, ôm Benten tới phòng tắm, hầu hạ hắn như thể chăm sóc trẻ con.

Benten lắc đầu cự tuyệt.

“Làm sao vậy? Không cần phải thẹn thùng, toàn thân trên dưới của ngươi, tối hôm qua đều để ta thấy hết rồi.”

Khoái trá thưởng thức dáng vẻ Benten xấu hổ giãy dụa trong ngực mình, Sozaemon ôm hắn quay về phòng ngủ, để hắn nằm trên đệm.

“Ta phải quay về cửa hàng, buổi chiều ta sẽ mời đại phu tới khám bệnh cho ngươi, tình trạng thân thể ngươi ta cũng đã đề cập sơ qua với hắn rồi, không cần câu nệ. Còn nữa, nếu như muốn ăn cái gì thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ sai người đưa tới.”

Nói xong, Sozaemon đưa mặt lại gần, hôn lên môi Benten, đầu lưỡi nóng rực luồn vào quấn lấy hắn.

Trong đầu một trận tê dại, Benten nhắm mắt lại.

“Hình như hơi phát sốt, ta sẽ sai người đem thứ gì đó thanh đạm tới nhé.”

Rời khỏi môi hắn, Sozaemon nói tiếp:

“Đêm qua, phủ nha xuất động rất nhiều quan sai vây bắt phạm nhân, nghe nói bắt được một tội phạm gϊếŧ người ở Nembutsu, chính là một cự hán kinh khủng đó!”

Chăm chú nhìn Benten trợn tròn hai mắt, Sozaemon không nghỉ lấy hơi mà nói tiếp: “Nembutsu cách đây không xa, rất nguy hiểm, nghìn vạn lần đừng tới đó nhé!”

“Lão gia.”

Lúc này, sau cửa truyền tới tiếng gọi to, một bà lão mặc kimono hoa văn nhỏ vụn đi vào trong phòng, nhìn kỹ, trên tay bà còn cầm thức ăn.

Bà là một bà lão khỏe mạnh, tuổi khoảng chừng trên dưới năm mươi, trên người lộ ra vẻ khôn khéo, làm cho người ta không thể xem thường.

“Bà là Taki sẽ phụ trách chăm lo cuộc sống hàng ngày của ngươi, trước đây đã từng giúp đỡ ta, chuyện của ngươi bà đều biết rõ cả, đừng khách khí, muốn gì cứ phân phó với bà.”

Sozaemon giới thiệu với Benten, lão phụ liền co thân thể khô gầy lại, cung kính hành lễ trên tatami.

“Già tên là Taki. Aii, không ngờ lão gia đến giờ vẫn còn nhớ rõ lão bà này, thật sự là được ưu ái quá mà! Để báo đáp lão gia, già sẽ tận tâm hầu hạ ngài đây, có việc gì cứ phân phó cho già.”

“Vậy đi, buổi chiều ta sẽ quay lại.”

Sozaemon đứng dậy, nhẹ nhàng liếc Taki một cái, liền rời khỏi phòng.

Taki tiễn người xong quay lại, cầm chén trà đặt trên bàn bên cạnh gối lên, bỏ mấy lá trà vào, trong miệng lẩm bẩm:

“Đừng thấy lão gia như vậy, thực ra ngài rất tình cảm, vừa nghe nói bệnh của ngươi cần nước sạch sẽ, lập tức bỏ ra một số tiền lớn mua lại căn nhà có nguồn suối trong mát này, còn nữa, ngươi nhìn đồ dùng trong căn phòng này mà xem, tất cả đều là mới mua, ai ai, ngươi thực sự là có phúc lắm, cái gì lão gia cũng suy nghĩ chu đáo cho ngươi.”

Sau đó, bà đưa trà nóng tới cho Benten, bên dưới mép tay áo lộ ra, có thể thấy dấu vết đặc biệt của người từng phạm tội.

Benten nghĩ như có thể từ dấu vết đó nhìn ra quá khứ của bà lão, cùng với Sozaemon.

“Chìa khóa của cửa lớn ở trên người ta, lúc ngài muốn ra cửa, thì phân phó với ta một tiếng.”

Lời của Taki có hàm ý, bà lấy phương thức uyển chuyển nói với Benten, hắn trốn không thoát khỏi căn nhà này.

.

Qua buổi trưa, một vị đại phu tên là Kyoji tới khám phổi cho Benten.

Sozaemon cũng tính đúng thời gian mà từ cửa hàng trở về, ở trong phòng ngủ quan sát Kyoji đại phu khám cho thân thể Benten.

Sau khi Kyoji khám triệt để mỗi một bộ phận trên người Benten xong, liền để hắn nằm ngửa ở trên đệm, gập hai chân hắn lại nâng lên tới ngực.

Sozaemon giúp đỡ đè lại Benten đang chật vật chống cự, đem một dụng cụ như hai mỏ chim hợp lại xen vào bí lôi, mở rộng ra, đến sâu bên trong cũng nội chẩn một phen.

Dùng ngón tay đẩy khí cụ vào để mở rộng phía sau, không biết là làm ra chuyện gì tinh vi mờ ám, chỉ nghe thấy Benten trong nháy mắt phát ra tiếng thở gấp “A a”, phía trước không ngờ lại cương lên.

Sau khi trấn an thứ phấn khích trong tay, đem tượng trưng nam tính của hắn đặt trong lòng bàn tay, dáng vẻ khám bệnh như thăm thú.

Trải qua một phen vỗ về chơi đùa triệt để, lại phát hiện ra vết thương rất nhỏ bên cạnh linh khẩu, hai nam nhân cẩn thận tỉ mỉ xem xét.

Ngăn cản Benten vì cảm thấy thẹn mà chật vật giãy dụa muốn khép lại hai chân, Sozaemon đối diện với vết thương, đưa mắt tới gần.

“Xem ra ngươi gặp phải sự đối đãi rất tàn khốc, rất có thể là…”

Nói tới đây, liền dùng đầu ngón tay gạt lên kim hoàn trên ngực Benten.

“…Bảo bối của ngươi cũng từng bị thứ như thế này xuyên qua?” Kyoji suy đoán như vậy.

Cắn chặt môi, Benten xoay mặt đi.

Sự trầm mặc của Benten đồng nghĩa với đã ngầm thừa nhận sự suy đoán của họ.

Đó là bởi vì đã cùng Omio giao hợp, vậy nên bị nghiêm phạt.

Mùa đông đó, trong biệt quán an dưỡng của suối nước nóng, bị hung hăng xuyên vào.

Thế nhưng, đến lúc biết toàn thân Benten liên tục đau đớn rét run, Samon liền không nói hai lời gỡ kim hoàn ra.

“Đã vậy thì lại dụng tâm khám lần nữa đi!”

Kyoji nói xong, liền đặt cái mỏ chim ở mông xuống, lần này cũng lấy ra một dụng cụ dài nhỏ của Tây dương, bắt đầu chậm rãi xen vào phần khoang kín của linh khẩu mềm mại, tinh tế.

Kinh khủng không khống chế nổi, thống khổ khó có thể chịu đựng, cùng với sợ hãi, Benten dần dần mất đi khí lực, y sư liền xen ngón tay vào trong những nếp thịt mềm mại đã bị mở rộng.

Trong nháy mắt, cảm giác căng trướng sục sôi liền sống lại, Benten không chịu nổi sự dằn vặt như vậy nữa, hắn liên tục lắc đầu, nức nức nở nở, thế nhưng dưới sự chơi đùa vô tình của Kyoji, vẫn lên tới đỉnh, rồi hư nhuyễn ngất đi.

Đợi tới khi hắn hồi phục tri giác, Kyoji đã rời đi, chỉ còn Sozaemon ngồi bên gối.

“Còn chưa thể xác định có phải là ho lao hay không.” Sozaemon nói như vậy. “Bởi vì vị trí tim của ngươi ngược lại với người thường, vậy nên thân thể tương đối suy yếu, chỉ cần ăn thức ăn bổ, an tĩnh tu tưỡng nhiều một chút thì chắc chắn có thể khỏi hẳn, bất luận tốn bao nhiêu tâm huyết, ta cũng nhất định sẽ chữa cho ngươi khỏe lại.”

Sau đó, Sozaemon lại nói tiếp với Benten đã quay mặt đi chỗ khác.

“Kyoji đại phu nói ngươi là một người đáng yêu, thậm chí còn bắn tinh vì bị kiểm tra bên trong, chắc là điểm ấy khiến hắn nghĩ ngươi đáng yêu?”

Y nói như vậy, khiến Benten xấu hổ tới tột đỉnh.

Trong cửa hàng còn có việc, sau khi Sozaemon rời khỏi, Taki liền tới, bà vừa dọn dẹp phòng vừa nói:

“Để lão gia tẩm bổ cho ngươi là được.”

Lúc này, cửa lớn truyền tới giọng của nữ nhân còn trẻ tuổi, Taki liền ra khỏi phòng ngủ đi mở cửa.

Người tới chơi là Omio.

Đi tới phòng Benten nghỉ ngơi, Omio ngồi xuống bên gối, tư thế đoan chính, đặt hai tay trên tatami mà hành lễ.

“Sau này, cha ta phiền ngươi chăm sóc.”

Đối mặt với Benten —— người đã trở thành tình nhân của Sozaemon Yoshino phụ thân của mình, Omio cúi đầu chính thức ra mắt.

Mang vẻ mặt bối rối và hoang mang, Benten quay đầu, còn Omio thì có vẻ cảm thấy mỹ mãn.

Tiếp đó Omio lấy từ sau cửa kéo ra một hộp thức ăn ba tầng hoa văn mạ vàng bọc trong lớp lớp vải rộng.

Sau đó, liền hướng Benten, người vẫn còn đang ngượng ngùng, nội tâm kích động vì chuyện toàn thân trên dưới bị nhìn thấy hết, mà nói rằng:

“Ở trên đường ta bắt gặp Kyoji đại phu, nghe nói vị đại phu kia là một danh y rất tài giỏi. Mấy ngày trước, một người bạn của phụ thân có con bị bệnh loét da nghiêm trọng, cũng là nhờ có bàn tay thần kì của hắn mà trị hết đó. Hắn cũng nhất định có thể rất nhanh trị hết bệnh của ngươi.”

“Ta mang đến mấy món khá ngon miệng, bà Taki hình như không giỏi nấu ăn cho lắm.”

Thật tình cờ, vừa lúc Taki mang trà vào, Omio liếc ngang bà một cái.

“Ai ai, già đây cho tới giờ chưa từng làm qua những việc đàn bà con gái phải làm, nói đến thực sự là thẹn thùng.” Bà lão chẳng có vẻ gì là bị đâm chọc, phản bác lại như vậy.

Mà Omio đối với Taki cũng không có cảm giác gì đặc biệt không thoải mái.

“Chuyện ba bữa của Benten, nếu sau này ta không tiện tới, sẽ sai Aman đem đến, điểm tâm thì tự bà làm, nhớ kỹ phải làm chút thức ăn nóng.”

Không hổ là phu nhân của cửa hàng lớn, Omio ra lệnh với bà lão một cách rất tự nhiên.

“Dạ, ta đã biết, lão gia cũng đã phân phó rồi, muốn mua sò, phải tới quán Ohishi mua, mua hến, thì nhất định phải là loại ở nước sâu, mỗi việc đều đã nói rõ ràng, già đây xin tuân lệnh.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thật vất vả, cuối cùng Omio cũng mỉm cười.

Ở thời đại này, những nữ nhân được tặng nhà cửa, để người ta bao dưỡng, vừa được cơm no áo ấm, lại vừa phải thủ vững trinh tiết.

Không giống như kỹ nữ chỉ là đối tượng phát tiết ái dục, tình nhân được gia tộc tán thành chẳng khác nào đệ nhị phu nhân, dù là không được đón về ở nhà chính, vợ cả cũng sẽ phải có trách nhiệm chăm sóc.

Phu nhân của một thương gia giàu có, nếu không đủ độ lượng rộng rãi, khẳng định là không đảm nhiệm được.

Hiện tại bệnh tình của Shizu rất nặng, cho nên mới do Omio thay thế tới thăm hỏi Benten, đồng thời cũng tuyên bố cho Benten biết số phận tương lai của hắn.

Benten suy đoán từ việc Sozaemon tới thăm, cùng với Omio dễ dàng hứa hẹn mỗi ngày sẽ đưa thức ăn tới, căn nhà này hẳn là không cách quá xa nhà chính nhà Yoshino.

Nói vậy, cho dù là tình nhân được ngầm đồng ý, ít nhiều cũng sẽ kiêng kỵ vợ cả mà không đến mức an bài ở quá gần, đây hoàn toàn là kết quả của việc Sozaemon muốn tìm kiếm căn nhà có nguồn suối.

Điều đó cũng biểu thị, sự cố chấp của y đối với Benten cũng không tầm thường.

Có vẻ không để tâm gì tới sự ưu tư của Benten, Omio đem tất cả hoa quả, bánh bột sắn lạnh, hạnh đào ngâm đường, bánh nhân lòng đỏ trứng ở trong hộp gỗ trang trí đẹp đẽ ra, bày trước mặt hắn.

“Nếu như muốn nâng cao tinh thần, thì uống chút rượu đi!”

Taki thức thời rời khỏi phòng ngủ, Omio giống như tiểu cô nương chơi trò tiếp rượu, cầm lấy bánh trên đĩa, dùng đũa bạc gắp tới bên miệng Benten.

Thấy Benten nằm trên giường ngậm chặt mồm, Omio để bánh ngọt vào miệng mình, nhẹ nhàng nhấm nhấm vài cái, rồi kề miệng tới ép Benten ăn.

Benten bị hành động đột ngột đó dọa cho nhảy dựng, miệng hơi hé ra, thứ trong miệng Omio liền tiện thể trượt vào trong miệng Benten, tiếp đó Omio lại đưa hạnh đào ngâm đường tới.

“Nào, há miệng ra…”

Lúc này, Benten không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn hé miệng. Say sưa nhìn con búp bê thật vất vả mới giành được, Omio giống như một tiểu cô nương, hai mắt ánh lên vẻ nhu hoà.

Cứ vậy để mặc nàng đùa bỡn một hồi, Benten khẽ động hạ thân bị Sozaemon dằn vặt tới độ như muốn rời ra, không đứng lên nổi, nỗ lực muốn ngồi dậy.

“Ta, ăn không vô nữa…” Hắn cự tuyệt.

“Tetsu bị Đinh phương bắt rồi, mấy ngày tới có lẽ sẽ bị phán tử tội.” Nhìn dáng vẻ mang chút u sầu của tiểu mỹ nhân, Omio nói rất đột ngột: “Cũng khó trách, nghe nói hắn tay không đánh chết một vài bộ khoái vây bắt hắn, hiện tại có lẽ đang bị khảo vấn, nói không chừng sẽ khai ra Samon và chuyện của ngươi đó!”

Omio còn muốn nói tiếp, nhưng Benten lắc đầu.

“Tetsu, hẳn là sẽ không tiết lộ chuyện của chúng ta. Thế nhưng, hắn sẽ bị gϊếŧ…”

Sắc mặt Benten trắng bệch, hình như khổ sở vì chuyện Tetsu sắp mất đi sinh mệnh, Omio dùng hai mắt phát sáng để nhìn biểu tình đó.

“Loại nam nhân đó, chết cũng tốt.” Trong giọng Omio tràn ngập oán giận.

Nghe Omio dùng giọng điệu kịch liệt như vậy, vẻ mặt Benten lại càng thêm khổ sở.

Nhìn Benten nhíu chặt đôi mày thanh tú, rơi vào trầm tư suy nghĩ, trong lòng Omio đột nhiên có một ý niệm tà dị không tên bốc lên, sinh ra một sự xung động muốn hung hăng làm nhục người này. Nàng muốn hôn lại muốn đùa bỡn cái người mà Samon yêu thương ngày đêm nhung nhớ.

“Benten…”

Giọng của Omio, thoáng cái kéo Benten trở về hiện thực.

“Làm người yêu của cha ta rất khổ cực đúng không? Bây giờ toàn thân vẫn còn đau đúng không, ha ha ha hiện tại ngươi chỉ có thể để mặc ta xử trí.”

Nói xong, Omio liền nhào lên người Benten, đè chặt lấy hắn.

“Omio, cô, muốn…”

Lúc bàn tay Omio trượt vào trong ngực Benten, Benten liền kinh hoảng kêu to.

“Dừng, dừng tay, Omio…”

Thấy Benten quay đầu về phía cửa kéo, phát ra ánh mắt cầu cứu, Omio khẽ cười rộ lên.

“Taki? Ta để bà ta ra ngoài bốc thuốc rồi.”

Omio không chút nào thả lỏng ngăn chặn Benten, bừa bãi mυ"ŧ lấy bờ môi hắn.

“Không, không thể, Omio, không thể chạm vào ta.”

“Vì sao? Không phải là hung hăng làm nhục thì ngươi liền không muốn à?”

Nói rồi, Omio lấy từ tầng dưới cùng của hộp gỗ lớn ba tầng ra một cái nam hình bằng mai ba ba cực kỳ tinh tế.

“A a…”

Benten thất kinh, bò lùi về phía sau.

“Nghe nói tại đại nội, đám cung nữ thường cột thứ này vào eo, giúp nhau tìm niềm vui. Ngươi sờ thử mà xem, thứ đồ chơi này làm thực tinh vi…”

Omio dùng mai ba ba chạm rỗng bên trong ma xát lên gương mặt trắng mịn của Benten.

“Đừng… Đừng như vậy…”

“Tại sao lại không chứ? Cũng cho ta nghe thanh âm tuyệt vời của ngươi một chút đi…”

Omio vươn đầu lưỡi đỏ hồng, liếʍ lên phần đỉnh của mai ba ba.

Hành động như vậy, khiến Benten càng thêm kinh ngạc không ngớt, toàn thân bắt đầu run rẩy liên tục.

Buông nam hình bằng mai ba ba ra, hai tay nâng khuôn mặt mỹ lệ, Omio cuốn lấy môi hắn.

—— Samon cũng từng dùng chính môi lưỡi của mình để âu yếm đôi môi này.

Tình niệm, thiêu đốt Omio.

Gương mặt, lỗ tai, cái cổ Samon từng xoa qua.

Còn có —— kim hoàn trước ngực.

Có lẽ bởi vì quá quyến luyến Samon, bất tri bất giác, Omio rơi vào trong ảo giác đã nhất tâm đồng thể với Samon.

Omio hóa thành Samon âu yếm Benten.

Đồng thời, bản thân cũng là Benten.

Benten ở dưới thân mình, hô hấp quẫn bách, thân thể giãy dụa một cách khó khăn, biến thành dáng dấp của chính mình.

Thế nhưng, Benten hiện tại đã mất đi sự sục sôi của nam nhân, khiến Omio có chút thất vọng.

Kể cả như vậy, Omio vẫn có thể thưởng thức sự vui thích mà việc hành hạ người khác mang tới.

Sự vui sướиɠ vì lấy thân nữ nhân xâm phạm một nam tử, sự hả hê khiến tình địch biết hắn vô lực chống lại —— sự thích thú có thể dằn vặt đối tượng khiến mình thất bại thảm hại.

Sự vui vẻ không tưởng tượng nổi vì được hành hạ kẻ khác, ấm áp thấm ướt nhị tâm của Omio, vui sướиɠ thiêu đốt thần trí của nàng.

Như bị xà mị nhìn thẳng, Benten để mặc đối phương tùy ý bừa bãi đùa bỡn, cũng bất giác sa vào trong tìиɧ ɖu͙©, mất đi lý tính.

Thời gian sai lầm vĩnh cửu cắn nuốt hai người —— cuối cùng, Omio thắng.

.

Sau khi Omio trở về không lâu, thì Sozaemon tới.

Từ dáng vẻ hỗn loạn của Benten, y liền biết con gái mình đã làm gì, nhưng không nói một câu, ôm lấy Benten đã sức cùng lực kiệt đi vào phòng tắm.

Bị nam nhân này ôm, lười biếng dựa vào thành bể, một cảm giác thoải mái kỳ diệu, cùng với hơi nước lượn lờ khiến kẻ khác bất chợt say sưa, mê hoặc thân thể Benten. Hắn cảm giác toàn thân bắt đầu trở nên tê dại.

Vui thích liên tục khıêυ khí©h, bị thứ tên là ‘sung sướиɠ’ dằn vặt, thân thể đã mềm nhũn như bông, lại lần thứ hai bị sự ôm ấp che chở mê hoặc, khiến Benten chủ động đưa tay ra quấn lấy cổ Sozaemon, leo lên dính chặt vào y.

Sozaemon giống như trấn an trẻ nhỏ mà dịu dàng âu yếm hắn, ngoài miệng cũng không rảnh rỗi, cắи ʍút̼ kí©h thí©ɧ cảm quan của hắn, chậm rãi đưa Benten lên tới đỉnh điểm.

“A, Samon…”

Ở trong nước nóng, bị sự say sưa lúc ban đầu tập kích trong nháy mắt, Benten đã sinh ra ảo giác đối với cánh tay đang ôm lấy hắn, trong miệng phát ra cái tên kia.

“A a, Samon, Samon, Samon…” thần trí Benten đã kinh hoảng mơ hồ, môi son không ngừng gọi tên nam nhân.

Sozaemon đối đãi ôn hòa với Benten đang say sưa mê hoặc trong ngực mình, lần thứ hai đẩy hắn lên tới đỉnh.

Đưa hắn thần trí đã càng thêm mông lung lờ mờ ra khỏi nước nóng, để hắn nằm lên sàn tắm rửa được trải bằng gỗ, trong lúc hắn đang điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, dùng bàn tay băng lãnh vuốt ve thân thể hắn.

Cuối cùng Sozaemon tách cặp mông trắng nõn ra, đem lưỡi đao của mình đặt trước nụ hoa đã ướŧ áŧ sưng đỏ thành màu lựu, xen mạnh vào.

“A a…”

Trong mê loạn, Benten giải phóng bản thân, hắn muốn càng nhiều hơn, Sozaemon cũng thoải mái buông thả chính ham muốn của mình.

—— Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trọn vẹn rót vào nam nhân, thỏa mãn xong buông Benten ra, Sozaemon đưa ngón tay vào trong nụ hoa, lấy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại.

“Samon à…” trong miệng lẩm bẩm.

Benten lúc này hồi phục chút thần trí, ngoan ngoãn không mở miệng nữa.

“Nghe ngươi gọi tên nam nhân yêu dấu, thật khiến người ta đố kị, hiện tại như vậy cũng khó trách, ta tha cho ngươi một lần. Có điều, không có lần sau đâu.”

Vừa nói, Sozaemon vừa hôn lên đôi môi hơi hé mở của Benten, bắt đầu khıêυ khí©h phía trước của hắn.

.

Omio đem cơm nước mình tự tay chuẩn bị tới địa lao.

Đã giam Samon Koujirou một đêm.

Bốn phía trong địa lao không có cửa sổ, tia sáng tiến vào từ ô cửa thông khí trên trần nhà, nhưng phải cao thêm cả chiều dài một cánh tay mới có thể lên tới.

Nam nhân không dư hơi giãy dụa như con thú bị bắt, ở trong địa lao không hề có hy vọng chạy trốn, y chỉ đơn giản là thả lỏng thân thể, ngồi im bất động.

“Samon, ta đưa thức ăn tới.”

Omio đẩy bát đũa cùng thức ăn vào qua ô cửa vuông phía dưới.

Từ sau khi nàng vào thương khố, hương vị nữ nhân nồng đậm liền tản mát ra bốn phía, vạt áo hơi mở, Omio thân là quý phu nhân thương gia giàu có, nhưng lại làm cho trang phục của mình mang theo vài phần yên hoa phong tình, ý đồ khơi dậy hứng thú của y.

“Ta đã tới gặp Benten.”

Giống như muốn hấp dẫn sự chú ý của Samon hơn, Omio cố hết sức đề cập tới cái tên này.

“Cô nói với Benten rằng cô có thai, để lừa hắn tới đây đúng không?”

Hai mắt Omio trợn trừng, như muốn phủ định suy đoán có liên quan tới chuyện nàng nói dối, nhưng rồi khóe miệng lại cười rộ lên quỷ dị.

“Ngươi biết rồi sao?”

Quả thực đã để y nói trúng. Samon lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhân.

Sau đó, quan sát kĩ bát đũa sơn son vừa được đẩy vào, là năm cái bát có đậy nắp.

Không hề có ý định đẩy trả lại cơm nước, Samon vẫn không coi Omio ra gì. Y dự định tạm thời thuận theo ý của nữ nhân này, cứ để cô ta giam đi!

“Ngươi không lo lắng cho Benten sao?”

Đối với câu hỏi tiếp theo của Omio, Samon liền rào trước ngay “Hắn không có cách nào phản bội ta, cho dù là bị ai ôm, kết quả hắn vẫn cần ta.”

“Thực sự là một người đáng trách, lời như vậy cũng nói được, không thể nói như vậy trước mặt người phụ nữ yêu ngươi tới say đắm điên cuồng.” Omio phải cực kỳ khống chế tâm tình của mình, mới không bị lời kia gây tổn thương.

“Hừ!” Samon cười nhạt. “Trái tim của phụ nữ, ta không thể rõ ràng hơn.”

“Không, ngươi không hề hiểu, trái tim của nữ nhân cũng có thể biến thành rắn rết, ma quỷ.”

Không thèm để ý tới ngôn ngữ của Omio, Samon mở nắp trên bát ra.

Ngay khi mở ra, thình lình phát hiện bên trong cũng không phải là thức ăn, mà là một cái trâm gài tóc san hô đỏ trông rất quen mắt.

Đây là thứ Samon mua cho Benten.

Samon nhớ kỹ sau đó cây trâm này lại lập tức được chuyển giao cho nữ nhân khác.

Vì sao cây trâm lại ở trong tay Omio? Nghĩ tới điểm này, y hiểu ra, đó có lẽ chính là sự kinh khủng của lòng nữ nhân trong lời Omio? Samon thấp giọng cười lạnh.

Omio cũng phát ra tiếng cười khùng khục từ trong cổ họng.

“Benten đã được cha ta cưng chiều quá độ, hôm nay không rời giường được, dáng vẻ mê loạn của hắn, thực sự khiến trái tim người ta cứng lại…”

Những lời này, khiến vẻ mặt vốn lạnh lùng của Samon, phút chốc hai mắt mở lớn.

“Đến cô cũng cùng Benten làm rồi sao?”

Omio dùng động tác lấy tay áo che miệng để thay thế cho câu trả lời.

“Mau dứt ra đi, bằng không cô sẽ không có đường lui đâu.”

Samon lạnh mặt nói ra ngôn từ uy hϊếp mà kẻ khác không tưởng tượng nổi.

Omio cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém mà trừng lại y.

“Không làm được! Cái thân thể không được nam nhân yêu dấu ôm ấp này, chí ít cũng phải được người trong lòng của nam nhân kia ôm, mới có thể áp chế được sự đau đớn trong lòng ta.”

Trời sinh tình cảm mãnh liệt sâu đậm, trướng đầy trong ngực Omio, cũng thay đổi nàng.

Samon hình như hoàn toàn không cảm nhận được mà nhìn nữ nhân từng bị mình chà đạp, bị tình cảm dằn vặt sinh ra biến hóa. Thế nhưng, dung mạo tuấn dật bất phàm lại lãnh khốc bạc tình của y, trong nháy mắt cũng phải méo mó bởi vì sự tà mị của nữ nhân.

“Nữ nhân —— ta có thể ôm cô, như cô mong muốn, ta sẽ ôm cô. Thế nhưng, đừng giao hợp với Benten nữa.”

Đối với sự đáp ứng bất ngờ của Samon, Omio chỉ cười nhạo lại.

“Ngươi yêu Benten tới mức này sao? Samon Koujirou?”

Trong lòng Omio, tuyết đang rơi, lệ đang chảy.

“Thế nhưng đã quá muộn rồi, rơi vào tay cha ta, Benten sẽ nhanh chóng quên sạch về ngươi, huống chi, ngươi căn bản không ra nổi cái thương khố này.”