Mất tới hai ngày, Aman bị Omio nhiều lần khẩn cầu thậm chí uy hϊếp, mới trong tình thế không thể tránh được, đành phải theo lời phân phó của Omio, đem đồ tới Nembutsu.
Ôm hộp thức ăn ngon lành thoạt nhìn đủ cho mười người cùng một bình rượu, Aman vội vàng tới gần như đứt hơi mà đi trên đường mòn. Hôm nay tuy rằng không gặp quanh cảnh đáng sợ như lần trước, nhưng gặp phải một mỹ nữ, sợ đến lạnh cả người.
Nữ nhân đó, có màu da trong suốt như nhiễm bệnh nặng, môi lại đỏ sẫm một cách kỳ quái.
Tuy rằng không có chút son phấn nào, thế nhưng gương mặt đó trong sáng như nước, đến người thô thiển như Aman, cũng có thể hiểu được nguyên nhân người này được gọi là Benten.
“Chuyện này, cái kia, ta được thiếu phu nhân nhà Yoshino sai tới, gần đây thiếu phu nhân thân thể không khỏe, không có cách nào tự đi, vậy nên phân phó ta mang thức ăn và rượu đến, hộp thì dù sao cũng là hàng rẻ tiền, không trả cũng không sao.”
Aman trong miệng vừa nói lan man, còn vừa vắt óc hồi tưởng lại chuyện được căn dặn, bất giác đã nói tới những lời thô tục của nông thôn. Nhìn thấy cự hán làm mình e ngại đang ngủ say, cô liền lấy ra tờ giấy nhỏ giấu trong ngực, kín đáo đưa cho Benten.
“Tiểu thư Omio bảo đưa cho ngươi, đừng để bị ai thấy.”
Nhìn rõ Benten thu tờ giấy vào trong tay áo, cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh mà an tâm, Aman cảm thấy gân cốt toàn thân như thư giãn hẳn ra.
Benten nhìn theo Aman chạy đi, trước khi quay lại phòng ngủ có Tetsu đang ngáy vang như sấm, mở ra tờ giấy giấu trong ống tay áo.
Trên tờ giấy viết “Ta mang thai rồi, tính tháng ra thì hẳn là có từ năm ngoái, còn tiếp tục như vậy, thân thể không gạt được người ta, xin hãy tới đây một chuyến. Mặt khác, trong rượu ta nhờ Aman đưa tới có pha thuốc ngủ, nếu có Samon hay Tetsu ở đó, thì chuốc say họ trước, rồi nhân cơ hội ra ngoài!”
Benten kinh ngạc nín thở, hắn ném tờ giấy vào trong lò sưởi, nhìn tờ giấy bị đốm lửa tàn dư chậm rãi cắn nuốt, sau đó hắn nỗ lực trấn an dao động trong lòng, để tránh khỏi bị nhìn thấu, rồi mới quay lại phòng ngủ với Tetsu.
“Sao đấy? Là Omio à?”
Tetsu buồn ngủ chỉ hé một con mắt hỏi như vậy, Benten không trả lời, lấy ra bình rượu và bento “Muốn uống không?”
“Tốt lắm, cũng tri kỷ ghê!”
Tetsu coi rượu như mạng, vừa nhìn thấy bình rượu liền hết hẳn buồn ngủ, đón lấy uống một ngụm thật to.
“Rượu ngon!”
Hoàn toàn không biết trong rượu có hạ thuốc ngủ, Tetsu tiếp tục uống ừng ực hết chén này tới chén khác.
Benten đem những chiếc đĩa trang trí rực rỡ trong hộp ra ngoài, Tetsu không nhận lấy, trực tiếp kéo tay Benten, hỏi:
“Ngươi cũng uống một ít đi?”
Để mặc cổ tay bị nắm, Benten lắc đầu, nói:
“Mùi rượu hôm qua còn lưu lại trong người, không thoải mái cho lắm.”
Khóe miệng Tetsu nổi lên một nụ cười da^ʍ tà.
“Dùng cái miệng phía dưới uống rượu, đương nhiên dễ say.” Nói xong, há miệng cuốn lấy môi của Benten.
“A, a Tetsu!”
Dù giãy dụa lảng tránh, Benten vẫn bị Tetsu bắt được, mặc cho đầu lưỡi dây dưa tới lui, cả người bị ôm vào trong ngực dằn vặt một phen.
Sau khi hai đôi môi tách ra, đầu lưỡi Benten vẫn có thể cảm thụ được chút hơi rượu gần như tê dại.
Chắc vì trộn lẫn với thuốc ngủ nên Omio mới chọn loại rượu mạnh như thế này? Benten cảm thấy một trận hư thoát, dựa vào ngực Tetsu.
“Tetsu, đừng như vậy, để ta nghỉ ngơi một chút được không, ta khó chịu quá…”
Đó cũng không phải là diễn kịch cho Tetsu an tâm, Benten bị ôm ngồi trên đùi, giống như trẻ sơ sinh dựa vào ngực của nam nhân.
Tâm tình của Tetsu lập tức chuyển biến cực tốt.
Từ tốc độ rót những chén rượu tiếp theo của hắn, có thể nhìn ra được, muốn đợi tới lúc hắn say không biết trời trăng cũng không cần quá nhiều thời gian.
Benten đẩy đẩy nam nhân bởi vì thuốc mà phát ra tiếng ngáy bất thường.
Sau khi xác định hắn đã ngủ say, rốt cuộc an tâm, rời khỏi thân thể hắn, cấp tốc thay y phục.
Áo trong tay ngắn gấm trắng, trên vạt áo tô điểm hoa Tử Dương bảy màu, thoạt nhìn khá là điềm tĩnh ưu nhã, Benten ăn mặc như người tình của một phú hào, rồi đi ra khỏi Nembutsu.
Ngày xuân bầu trời trong xanh, giữa màu xanh thẳm điểm chút vàng nhạt.
Khoảng một khắc sau Benten tới trước nhà Yoshino, lặng lẽ đi vào cửa gỗ ở sân sau mà trước đây Omio từng dẫn hắn qua.
Sau khi vào hậu viện, chỉ thấy phòng trong im ắng, lúc này, Aman hình như chờ đã lâu lập tức xuất hiện.
Bị đưa tới nơi mới xây cho vợ chồng trẻ, Benten bước vào căn phòng lớn tám điệp, rồi bị để lại đó chờ một lúc.
Cánh cửa khép chặt như bị phong ấn khiến kẻ khác thấy ngộp thở, tĩnh lặng tới mức làm cho thời gian như dài ra.
Khoảng chừng nửa khắc sau, Benten đứng lên, mở cánh cửa đi ra hành lang.
Hắn phải về trước khi Tetsu tỉnh lại, không thể lãng phí thời gian ở đây chờ đợi nữa.
Nhưng mà, vào lúc hắn định đi ra hành lang thì bóng dáng Sozaemon Yoshino đang đi từ phía đối diện tới lập tức lọt vào mắt hắn.
Ngay tức khắc, Benten lùi lại vào phòng.
Lúc này, như là đuổi tới, Sozaemon cũng tiến vào phòng.
“Đã lâu không gặp.”
Sozaemon dùng ngữ điệu trầm ổn, nói xong lập tức nắm lấy cổ tay Benten.
“A a…”
Thanh âm run rẩy không tự chủ được tràn ra khỏi miệng, Benten chống cự muốn rút tay ra, nhưng Sozaemon có sức mạnh áp đảo, hoàn toàn không cho hắn chống cự ngăn chặn hành động của Benten.
Sozaemon một tay nắm chặt lấy hắn không buông, một tay kia thò vào trong vạt áo, trượt tới trước ngực, sờ kim hoàn gắn trên đầṳ ѵú của Benten.
“Ta đã nghe Omio nói rồi.”
Benten toàn thân khẽ run, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn phụ thân của Omio —— Sozaemon. Đồng thời, kỹ xảo đầu ngón tay của Sozaemon cũng mang tới kí©h thí©ɧ vi diệu, khiến hắn không che giấu được sự kinh hoảng chật vật.
“Khoan, khoan đã…”
Như muốn cho cái miệng kia an tĩnh lại, Sozaemon cuồng bạo cướp đoạt, đòi lấy, đôi môi nóng rực của y bao phủ lấy môi lưỡi của Benten mà dây dưa.
Benten cảm thấy một trận choáng váng.
Chỉ là môi bị chiếm đoạt mãnh liệt mà thôi, đứng thẳng cũng trở nên vô cùng trắc trở, đành phải mềm nhũn bám vào người nam nhân.
Cánh tay của Sozaemon, thật giống như Samon.
Mùi hương giống nhau, mùi máu tươi chỉ riêng những người sinh tồn trong bóng đêm mới có.
Hung bạo lỗ mãng.
Đột nhiên, trong cơ thể Benten, kɧoáı ©ảʍ sục sôi do bị Samon thuần phục, lại bắt đầu kịch liệt đau đớn.
Hắn hoảng hốt sinh ra ảo tưởng, bất giác đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Sozaemon.
—— Samon, từ sau lần Benten bắt đầu thổ huyết, liền không tới Nembutsu nữa.
Thỉnh thoảng trở về, cho dù là ôm lấy Benten, nhưng chỉ cần hắn không nhịn được bắt đầu nôn ra máu, Samon liền lập tức quay đầu rời đi.
Đừng bỏ mặc không quan tâm ta như vậy, thân thể lạnh quá, xin đừng đi… Thế nhưng Benten không có cách nào nhào tới khẩn cầu y.
Ngược lại, Tetsu lại hứng thú dạt dào nhìn Benten thổ huyết còn gia tăng dằn vặt, trong lúc bất tri bất giác, thân thể vẫn như cũ sẽ phản ứng khi bị hành hạ, giãy dụa dâʍ ɭσạи, điên cuồng khao khát —— Nhưng mà, thân thể Benten, bất luận bao thuở, đều nhớ rõ sự âu yếm của Samon, tràn ngập khát cầu đối với nó.
Hiện tại, bị ôm trong lòng Sozaemon, khí tức tương đồng với Samon kí©h thí©ɧ Benten không ngừng hưng phấn lên, đáp lại cảm giác như vậy một cách rõ ràng minh bạch.
Sozaemon khiến cho hắn nhớ tới cánh tay và vị đạo thân thể của Samon, người đã không hề ôm hắn nữa, làm cho Benten điên cuồng không khống chế được.
“A a a, ôm ta.”
Từ trong miệng toát ra lời mang theo du͙© vọиɠ kịch liệt, sớm đã khiến hắn mất đi năng lực cự tuyệt cánh tay của Sozaemon.
“Xin ngươi hãy ôm ta, thân thể ta không khống chế nổi bị ngươi hấp dẫn…” (Sao em thật thà quá vầy~)
“Bé ngoan, ta lập tức sẽ làm cho ngươi thoải mái sung sướиɠ.”
Dùng ngữ khí dỗ trẻ con để nói, sau đó Sozaemon liền ôm lấy Benten, mở cánh cửa đi vào nội thất.
Nơi đó, đã trải chăn đệm.
“A a, không được.”
“Đến lúc này rồi còn có thể nói không được? Cái miệng đáng yêu vừa rồi còn cầu ta ôm, nếu còn nói thêm mấy lời mất hứng như vậy, ta sẽ phải ngăn chặn nó đấy!”
Benten mềm yếu lắc đầu.
“Chậm, chậm đã, như vậy, đối với Omio…”
“Omio đã sớm biết.”
Sozaemon áp Benten nằm trên gối đệm, bắt đầu nhẹ nhàng giúp hắn cởϊ áσ tháo thắt lưng. Vạt áo tuột xuống phát ra tiếng xoẹt xoẹt, Beten còn chưa nghĩ tới phải chạy trốn, quần áo đã bị cởi sạch, lõa thể trắng nõn, mị hoặc không hề che giấu hiện ra trước mắt Sozaemon.
“Tới đây, để ta xem lý do ngươi có cái tên Benten nào!”
Tiếp đó, Sozaemon lật người Benten lại, nữ thần yêu tà Benzaiten được điêu khắc trên lưng hắn liền hiện ra rõ mồn một.
“Này thực sự quá đẹp, trông rất sống động, nhất định là rất đau hả? Có điều, nghe nói người nào bị xăm hình này, thân thể sẽ biến thành cho dù bị dằn vặt chà đạp cũng thấy vui thích, nghĩ tới ngươi cũng đã trải qua sự điều giáo của hai nam nhân, mới có thể phủ thêm một thân diễm sắc mị hương mê người thế này đúng không…”
Dừng một chút, Sozaemon nói tiếp “Ha ha ha, khiến ta cũng nhịn không được nữa rồi.”
Mới nói xong, y liền lấy ra sợi dây đã chuẩn bị từ trước đặt dưới gối.
“A, a, ngươi muốn làm gì…”
Benten bắt đầu thất kinh, nhưng hình như đã quá muộn.
Trên chăn đệm mềm mại thoải mái, Benten lấy tư thế nằm thủ phục bị áp chế, cái mông cũng nhếch lên cao cao bị buộc chặt.
“Ta sẽ không làm ngươi bị thương, yên tâm đi!”
Sozaemon từ phía sau đưa tay tiến vào, vuốt ve chơi đùa khe hở giữa hai mông Benten, ngón tay đặt sâu trong nụ hoa.
“Ai dà, hôm nay lại trở nên rất dịu ngoan nha.”
“Ưm… ha… a…”
Đầu ngón tay cắm vào, Benten giãy dụa thân trên, cổ họng trắng trẻo thon thả ưỡn ra.
“Xem ra, ngươi đã chịu không ít điều giáo, mềm mại tới độ như là muốn tan ra, nhìn xem, mới đùa một chút đã banh chặt thế này, ai da, thật là đáng yêu, bên kia cũng phải đùa giỡn một chút, không hổ là võ sĩ, dáng vẻ vẫn là cao quý như vậy…”
Xoa nắn ngọc hành ngưng tụ kết tinh giác quan của Benten, một trước một sau khıêυ khí©h xoa bóp, Sozaemon nheo lại hai mắt.
Suối nguồn kɧoáı ©ảʍ từ hai nơi đã bị ngón tay cao siêu khıêυ khí©h đùa bỡn, giữa lúc thoáng qua, Benten liền hãm sâu vào trong dục niệm không thể tự kiềm chế, nhưng nhìn chất lỏng rơi xuống chăn đệm, lại khơi dậy cảm giác xấu hổ mạnh mẽ của hắn.
“Thân thể thật đẹp, đẹp tới độ khó tin, rồi lại dâʍ ɭσạи đến cực điểm, có điều, Benten à, ta không thích bí mật, ta muốn nhìn thấy toàn bộ của ngươi.”
Sozaemon nói rất có thâm ý, y vô thanh vô tức đứng dậy, từ chỗ bí mật đằng sau bình phong đằng trước chăn nệm, lấy ra một cái thau nhỏ.
Benten mặc dù không thể nhìn thấy thứ gì bên trong, nhưng lúc Sozaemon lấy ra một vật quái dị cũng bằng kim loại, hắn kinh ngạc trợn lớn hai mắt.
“Thế nào, không phải sợ, thứ này a, chỉ cần rút ống bên trong ra, từ phần miệng ống có thể hút lấy dầu thơm trên đĩa, hiện tại, sẽ hút dầu, rót vào chỗ chọc người thương yêu nhất của ngươi.”
Benten thân thể chấn động, đã muốn tránh né, thế nhưng Sozaemon nhanh hơn một giây, vòng tay ra đằng trước, nắm chặt lấy nhược điểm của nam nhân, hoàn toàn khống chế động tác của hắn.
Một tay điều khiển ống đồng, hút đủ dầu thơm xong, liền đem ống xen vào bên trong của Benten.
Mị nhục bị khí cụ băng lãnh xé rách ra, Benten bất lực thở dốc, thân thể vì sợ hãi mà cứng đờ, thế nhưng lúc Sozaemon ấn ống đồng rót dầu vào trong cơ thể hắn, hắn lại không ngăn trở được kɧoáı ©ảʍ dần dần tràn ra từ sâu bên trong.
“A…ưm…hnn…”
Cảm giác nghịch lưu thẳng xuống trực tràng khiến Benten càng thêm chật vật.
“Dừng, dừng tay…”
“Sao vậy? Đây là lần đầu à?”
Dùng ngón tay mở ra nụ hoa e ấp, Sozaemon không ngừng động tác rót vào, ngữ khí trong miệng lại dịu dàng tới say lòng người. Benten thần trí dần trở nên hỗn loạn, chỉ có thể há miệng thở dốc, vô lực che lấp không ngừng lắc đầu.
“Ừm, nói cách khác, trước đây không có ai đối đãi với ngươi như vậy đúng không?”
Vừa nhìn dáng vẻ cắn môi khó có thể trả lời của Benten, động tác trên tay vẫn không hề ngừng, lặp lại đến khi dầu đã được bôi hết.
Khi giọt cuối cùng cạn sạch, Sozaemon mới cam tâm bỏ dụng cụ đi, hăng hái chuyển hướng tập trung nhìn dáng vẻ nụ hoa đã ẩm ướt ấm áp đang để cho dầu bên ngoài thấm vào giữa những nếp uốn.
“Ngươi có nội bích co rút rất tốt, bị rót đầy một chén dầu thơm, vẫn có thể nhịn được không làm cho tràn ra, đó không phải là điều người bình thường có thể làm được, có điều, ngươi vẫn tiếp tục nhẫn nhịn như vậy sao…”
Nói xong, Sozaemon dùng ngón tay lấy ra một vật màu đen nhúc nhích ẩn núp trong thau.
Benten chỉ là chịu đựng cảm xúc phong ba hải lãng nổi lên cuồn cuộn ở bên trong đã đủ hao hết tâm lực, không còn hơi sức bận tâm sinh vật ngo ngoe động đậy trong tay nam nhân.
Sozaemon dùng đầu ngón tay đυ.ng vào nụ hoa khép chặn, mở ra hoa bích.
Dầu đinh hương được rót vào trong lập tức tràn ra.
“A ưm ——”
Dầu tràn ra thông thuận chảy xuống đùi trong, như một hàng nước mắt trong suốt.
Thế nhưng, vào lúc trong nụ hoa chảy tràn ra, cầm chắc con cá chạch không còn động đậy lung tung nữa, Sozaemon dùng sức đem nó đẩy thẳng vào.
“Ô…”
Thân thể Benten co giật, còn chưa kịp kêu ra, Sozaemon đã từ phía sau đem phân thân của mình đặt lên, xen vào.
“A, a aa, đừng, không…” Benten lập tức gào thét.
Sozaemon hoàn toàn không thèm để ý, y gấp gáp đong đưa thắt lưng tiến mạnh vào.
“Không không không… mau dừng lại, a, a, đừng, đừng như vậy…”
Vô lực chống lại con chạch đang quấy đảo lung tung bên trong, Benten đảo mắt trắng dã.
“Cảm giác thế nào?”
“Có cái gì, có cái gì đó ở bên trong, có cái gì đang động đậy, a… vì sao, sao lại có cảm giác như vậy…”
“Là cảm giác kiểu gì?”
“A a, không muốn, có cái gì, có cái gì đang động đậy…”
Benten dưới sự đâm chọc liên tục rơi vào hỗn loạn khiến người ta đặc biệt thương yêu, Sozaemon tiếp tục dán vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói nhỏ:
“Ta muốn từ hôm nay trở đi, ngươi trở thành người của ta.”
Bản thân rốt cuộc nên trả lời thế nào? Benten hoàn toàn không biết.
.
Lúc nửa đêm, Omio nhận thấy trước đình viện có bóng người đi lại, liền rời giường.
Nàng biết, đêm nay, nam nhân kia sẽ đến.
Bởi vậy, Omio đã chuẩn bị vẹn toàn từ lâu, nhưng mà, tới khi biết y thực sự tới, trái tim của nữ giới vẫn mơ hồ bị sự đố kị làm cho đau đớn.
Takichi ở bên cạnh vẫn đang ngáy, ngủ say tới độ hoàn toàn không phát giác.
Đi qua hành lang, đi vào sân sau, Omio phóng mắt về phía đình viện tối đen, nơi đó, quả nhiên có thân ảnh của Samon.
“Samon công tử…”, Omio nhẹ giọng gọi.
Đối với âm thanh mềm mại đó của Omio, Samon vẫn hoàn toàn vô cảm, y hỏi: “Cô đã làm gì Benten? Nhất định là cô mang hắn đi.”
Tim Omio như bị đâm ngàn nhát, hận ý đối với Samon bắt đầu tràn ra vô biên.
“Phổi của Benten có bệnh, sau này ta sẽ chăm sóc hắn.” Trong âm điệu của Omio không hề có chút trầm bổng.
“Đừng có tùy ý quyết định, hắn là của ta.” Giọng Samon càng thêm vô tình.
Như bị tát cho một cái thật mạnh, tâm tình của Omio không khỏi trở nên kích động, nàng phản bác:
“Ngươi mới là tùy ý quyết định.”
“Hắn đang ở đâu? Dù có giấu hắn đi cũng vô dụng.”
“Ta căn bản không đem hắn giấu đi!”
Samon lạnh lùng cười nhạo: “Cô phải lòng hắn rồi? Thật đáng tiếc, hắn không được tính là nam nhân.”
Bởi vì trước khi Benten kịp hiểu về nữ nhân, Samon đã giành trước cướp đi tất cả của hắn.
Samon cũng không phải là người ham thích rơi vào chúng đạo. (tức là đạo nam sắc)
Trái lại là loại nam nhân cấm dục không dính nữ sắc nam sắc —— có điểm giống loại người say mê cực hạn kiếm đạo Nhật Bản, mất ăn mất ngủ truy cầu kiếm thuật, dẫn đến bất lực.
Dù là một năm, hai năm không tính giao cũng không sao, sự sung sướиɠ của tính giao, dùng linh khí của đao liền có thể bù đắp.
Sau khi rơi vào con đường vô lại, y cũng từng ôm nữ nhân dùng tiền mua tới, bởi vì nữ nhân mại da^ʍ sẽ không dây dưa lằng nhằng, còn nam nhân, Benten là duy nhất.
Mà Benten lại coi Samon Koujirou như địch thù, vì muốn lấy mạng y mà hướng đao về phía nhau, từ sau khi hắn bị thua lại được cứu sống lại, máu trong cơ thể như đóng băng, không bao giờ có thể rời khỏi Samon nữa.
Hắn từng nói như thế với Omio: máu đã đông lại, không có nam nhân đáng hận kia —— Samon Koujirou ôm ấp thì không thể khỏi bệnh được.
“Không liên quan tới luyến mộ.” (Yêu thương ngưỡng mộ)
Sự si tình cuồng luyến của nữ giới dây dưa ngưng tụ trong nội tâm Omio, hôm nay chuyển hóa thành căm hận.
“Vậy trả hắn lại cho ta, hắn không có ta không được.”
“Ngươi cũng hơi quá tự tin rồi đấy, Samon công tử.”
Nén chịu ngọn lửa đố kị dày vò, Omio lớn mật cãi nhau với Samon:
“Chúng ta tới hỏi thẳng Benten, xem hắn có nguyện ý trở lại bên cạnh ngươi hay không, như vậy là công bằng rồi chứ hả? Có điều, trước đó, hay đem vật phẩm nguy hiểm trên thắt lưng ngài cho ta bảo quản.”
Omio nhìn hai thanh kiếm Samon đeo bên hông, tiếp tục nói:
“Vạn nhất ngài nghe được Benten đã thay lòng với ngài, lưỡng đao nhất đoạn tại chỗ, vậy thì khiến người khác không chịu nổi.”
Có lẽ quá mức khinh thường khả năng của nữ nhân, Samon rất thẳng thắn giao hai thanh kiếm bên hông cho Omio.
Omio nhận lấy đao, ôm ngang trước ngực, sau đó dẫn Samon đi về phía thương khố.
“Thương khố sao? Quả nhiên là cô ép hắn tới.”
“Không, là Benten vì muốn thoát khỏi ngươi, đã chủ động đề xuất.”
Hai mắt gây hấn nhìn thẳng Samon, Omio tra chìa khóa, mở cửa thương khố.
Ngoại trừ ánh sao từ trên cửa sổ cao vυ"t chiếu vào, bên trong hoàn toàn đen kịt.
Thế nhưng năng lực nhìn trong bóng tối của hai người cũng khá tốt.
Thông lộ chật hẹp, hai bên tường trong thương khố chồng chất rương hòm y phục cũ kỹ, sau khi đi qua ở giữa, Omio dừng lại tại đầu cùng, quay đầu nhìn Samon.
Nơi nhìn như là tường, hóa ra là tấm cửa kéo.
Cánh cửa ám chỉ bên trong còn có gian phòng, cửa giấy đã ngả màu xám tro.
“Benten nghỉ ngơi ở ngay bên trong, đi vào thì hãy nói nhỏ một chút…”
Omio đè thấp giọng, rồi mở cửa ra giao nhiệm vụ lại cho Samon, mình thì lùi về sau.
Để không khiến y khả nghi, Omio giả vờ đi lấy ngọn nến trên nóc tủ, rồi đột nhiên dừng lại động tác, dùng ngữ khí như chợt nhớ mà nói tiếp:
“Trước khi ngươi gặp Benten ta có việc muốn nói với ngươi, trong bụng ta đang mang thai con của Benten.”
“Cái gì?”
Y như dự liệu, giọng Samon trở nên không hài lòng một cách đáng sợ.
Omio vì muốn giục Samon đi vào, thêm mắm dặm muối mà nói tiếp “Nếu như cho rằng ta nói dối, sao không đi vào đánh thức Benten, trực tiếp hỏi hắn, Samon công tử?”
Liếc ngang nữ nhân này một cái, Samon giật cánh cửa ra, tiến vào trong căn phòng nhỏ.
Nam nhân nhanh chóng nhận ra bên trong không có ai, có điều Omio đã nhanh hơn một bước khởi động cơ quan ở phía sau tủ, kéo xuống ô vuông gỗ hoàng dương vốn được treo trên trần nhà.
Thấy đột nhiên có một ô vuông ụp xuống, Samon bừng tỉnh ra rằng mình đã bị giam vào trong một lao phòng.
Omio đặt ngọn đèn dầu tại vị trí mà Samon tuyệt đối không thể chạm tới, nói rằng “Bên trong đã trải sẵn chăn màn gối đệm, mời ngài chậm rãi nghỉ ngơi nhé!”
Không lộ ra nửa vẻ thất kinh, Samon từ sau ô vuông trừng mắt nhìn Omio.
“Benten bị làm sao?”
Lúc này, đến phiên Omio nhẹ nhàng cúi đầu mỉm cười đáp trả:
“Cha ta sẽ chịu trách nhiệm chiếu cố hắn.”
Trong nháy mắt, Omio cho rằng vẻ mặt Samon thay đổi, nhưng có thể đó chỉ là ảo giác do bóng nến lay động tạo ra mà thôi.
Omio ôm lấy trường đao, đoản đao để vào trong tủ quần áo cũ trước mặt, rồi khóa chặt lại. Samon nãy giờ vẫn trầm mặc nhìn hành động của nàng bỗng hỏi:
“Đứa con trong bụng, là thật?”
“A, ngài nghĩ sao? Ha ha ha…” Omio chuyển hướng vấn đề một cách xảo diệu.
Nam nhân khiến người ta yêu tới cực điểm, cũng hận tới cực điểm.
—— Samon Koujirou.
Omio đã giam được nam nhân này vào lao phòng.
Đồng thời lúc đó, quan nha xuất động một số đông nhân mã, bao vây quanh Nembutsu.