Rét đi ấm đến, thời gian thời niên thiếu từ trước đến giờ vẫn như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa.
Ba năm qua khoa thi sắp tới, ân oán tình thù nhỏ nhặt thời niên thiếu cũng biến thành không quan trọng nữa, mà vào lúc này, Liễu gia lại gặp phải một phiền toái rất khó khăn.
Trong Phong thành có một đại hộ họ Chu đích là thương nhân thế gia. Dưới gối Chu viên ngoại chỉ có một đứa con trai độc nhất, gọi là Chu Hữu Phúc, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa lấy vợ nhưng đã có thϊếp thất thành đoàn, vang danh bên ngoài. Chu gia biết được tiểu thư Liễu gia xinh đẹp như hoa, nhiều lần đến cửa cầu hôn bị từ chối, trong lòng nén giận không chỗ phát tiết.
Một ngày, Chu Hữu Phúc ra phố, vừa vặn vô tình gặp được tỷ đệ Liễu gia cũng ra cửa đi dạo. Chu Hữu Phúc mới đầu còn không nhận ra là Liễu Bích Yên, chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt xinh đẹp như tiên, giơ tay nhấc chân có nhã khí cao quý khó tả, so với những thanh lâu danh kỹ bình thường mình hay gặp không biết đẹp hơn bao nhiêu, nhất thời không chút nghĩ ngợi liền muốn tiến lên trêu đùa.
Có Liễu Trường Dương ở đó, đương nhiên không thể cho Chu Hữu Phúc chiếm được tiện nghi, gọi hai tiểu tư đi theo, ba người đánh Chu công tử sưng mặt sưng mũi, cho đến khi Liễu Bích Yên sợ gây ra chuyện tiến lên ngăn cản mới thôi. Lại không nghĩ rằng vì vậy mà gây phiền toái.
Chu viên ngoại thấy con trai duy nhất nhà mình còn sợ không yêu đủ lại bị đánh, lập tức lửa giận bốc cao ba trượng, nhờ cậy quan hệ khắp nơi, thề phải thay con trai báo cái thù này. Chuyện thứ nhất chính là báo quan.
Liễu Trường Dương bị người nha môn kéo từ chăn ra trong đêm, quần áo ngủ cũng không kịp thay đã bị nhốt vào đại lao quan phủ u ám ẩm ướt, bắt trước thẩm sau.
Động tác của Liễu Minh Phong cũng không chậm trễ, phân tán gia tài, nhờ người dùng quan hệ, bày mấy lần tiệc rượu. Vất vả lắm mới đón được Liễu Trường Dương ăn cơm tù mấy ngày ra, không ngờ lại đổ vỡ trên con đường làm ăn.
Liễu gia có một bộ phận sản nghiệp là lá trà. Lá trà sợ nước, từ trước đến giờ đều vận chuyển đường bộ. Đàng hoàng giữ phép tắc nhiều năm qua chưa từng có chuyện, không nghĩ tới lần này lại gặp sơn phỉ, cướp một phần trà không nói, còn tổn hại hai người. Lúc Liễu Minh Phong biết được tin tức hai mắt tối sầm trực tiếp ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại không tránh được lại phải đút lót một phen, trước muốn trấn an thân nhân người chết, an bài việc làm ăn sau này của bọn họ. Vả lại, thương gia thường lui tới làm ăn bây giờ lại không nhận được hàng đúng hẹn, bắt phải bồi thường một số tiền lớn, thậm chí còn nổi giận trực tiếp nói từ nay cắt đứt việc làm ăn với Liễu gia.
Cái gọi là nhà dột lại gặp mưa suốt đêm sợ rằng chính là tình cảnh lúc này của Liễu gia. Không đợi Liễu gia nghỉ ngơi lấy sức, vải vóc của Liễu gia bên kia bên kia không hiểu sao lại ngấm nước vào đêm. Cả núi vải vóc bị hủy trong một đêm, hóa thành hư không.
Đè chết lạc đà thường là một cọng rơm cuối cùng, rốt cuộc Liễu gia vì nợ nần chồng chất mà phải bán ruộng đất, phân tán gia nô, gia chủ Liễu gia là Liễu Minh Phong cũng không chịu nổi gánh nặng bệnh không dậy nổi. Rạng rỡ không còn, huy hoàng ngày xưa như sao rơi vào bầu trời mênh mông, biến mất mãi mãi.
Cửa két một tiếng mở ra, Liễu Trường Dương nói với Chu Mộ đứng ở ngoài cửa phòng: “Vào đi, đúng lúc cha cũng có lời muốn nói với ngươi.”
Trưởng thành cũng không phải là do năm tháng rèn luyện, có lúc chỉ cần một thay đổi nhanh chóng, cảnh còn người mất, nhìn một lần nhân tình ấm lạnh và thói đời nóng lạnh. Dung mạo thiếu niên ngày xưa cố tình làm bậy không thay đổi, nhưng trong mắt lại thêm chút mưa tuyết phong sương.
“Lão gia.”
Chu Mộ ngồi ở mép giường, cầm tay Liễu Minh Phong đưa ra với y.
“Khụ, Mộ nhi tới đây. Tới đây, cái này cho ngươi.”
Liễu Minh Phong từ bên cạnh lấy ra một cái bao đã sớm chuẩn bị xong, đặt vào tay Chu Mộ, nói tiếp: “Đây là lộ phí để ngươi lên kinh đi thi. Ta vốn không yên tâm để ngươi một mình lên kinh đi thi, còn định chờ xử lý chuyện trong nhà xong hết rồi cùng đi một chuyến với ngươi, bây giờ thân thể không tốt, con người mà, quả nhiên là không thể không già.”
Chu Mộ chần chờ chốc lát, mới nói: “Lão gia, ta không định lên kinh.”
Lời vừa nói ra, Liễu Trường Dương trợn mắt nhìn Chu Mộ một cái, nhưng Liễu Minh Phong lại bình tĩnh tựa như đã đoán được.
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn Dương nhi cùng Yên nhi, cũng khá có chính kiến, ta yên tâm về ngươi nên cũng ít quan tâm sắp xếp cho ngươi. Nhưng lần này ngươi phải nghe ta, chuyện trong nhà ngươi không cần bận tâm, Dương nhi là người không có thành tích nên không lên kinh, có hắn ở đây vậy là đủ rồi, ngươi cứ yên tâm đi đi.”
Chu Mộ đỏ hốc mắt, trầm mặc hồi lâu mới gật đầu nói: “Vâng.”
Liễu Minh Phong nói: “Đứa bé ngoan.” Nhắm hai mắt, tựa như đã đến giới hạn. “Ngày mai lên đường đi, đừng trì hoãn.”
Chu Mộ thuận theo nói: “Vâng.”
“Ngày mai để Dương nhi đưa ngươi ra khỏi thành, còn nữa, không biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, ta vẫn luôn coi ngươi như con mình mà nuôi… Khoa thi lần này, cho dù kết quả như thế nào, ta hy vọng ngươi đừng để ý, làm hết sức là được, chúng ta cũng sẽ lấy ngươi làm vinh.”
Chu Mộ nhíu mày, hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Con biết rồi… Thưa cha.”
Liễu Minh Phong nghe vậy lộ ra một nụ cười vui mừng.
Sáng sớm ngày kế, bình minh sương sớm, cỏ cây đưa tiễn.
Liễu Trường Dương quả nhiên dậy sớm, đi theo Chu Mộ ra ngoài cửa thành.
“Ờ, ngươi, thi tốt.” Liễu Trường Dương gãi đầu một cái rồi nói: “Nhất định có thể trúng, loại quái vật như ngươi mà không trúng thì còn có ai có thể trúng nữa, chúng ta cũng rất yên tâm.”
Chu Mộ đứng ngược sáng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Thật ra thì, trúng hay không đối với ta mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là…”
“Quan trọng là gì?” Liễu Trường Dương không có nghe rõ.
“Quan trọng chính là các ngươi.”
Chu Mộ cao giọng nói.
“Ngươi không cần phải lo, ta đã nghĩ rồi, nếu không lăn lộn được thì cùng lắm là chúng ta lên kinh tìm ngươi, nếu ngươi làm quan to nhất định phải nhớ đến chúng ta, đừng chê người nhà quê chúng ta chưa thấy cảnh đời.”
Liễu Trường Dương cười nói, lộ ra hàm răng trắng.
“Trúng hoặc không trúng, ta cũng sẽ sớm về nhà.”
Chu Mộ vừa nói, có khí phách, trịnh trọng giống như là lời hứa.
“Được rồi, ta cũng không thể không bỏ được ngươi, đi nhanh đi, thiếu gia ta cũng sắp nóng chết rồi.”
Liễu Trường Dương đỏ mặt, vẫy tay không kiên nhẫn nói. Nhưng sau khi người nọ đi thì lại nhìn chăm chú bóng lưng y, giống như muốn khắc sâu nó vào trong lòng
Rất nhanh đã sang năm mới, tân khoa trạng nguyên Chu Mộ áo gấm về làng.
Chu Mộ vừa vào cửa thành, chỉ thấy quan viên địa phương mang trăm họ nghênh đón ở hai bên đường, dây pháo thả rung trời, lời chúc mừng vang lên bên tai không dứt.
Cưỡi ngựa dạo phố, tiệc rượu trước xe, danh viên tham hoa. Có thể nói một khi vượt long môn, giá trị con người lên gấp trăm lần. Tân khoa trạng nguyên trẻ tuổi tuấn mỹ, phó phấn hà lang
(*), không biết đã mê đảo bao nhiêu thiếu nữ khuê các.
(*)Phó phấn hà lang: Ý chỉ mỹ nam tử.“Chu hiền đệ, sao nhà ngươi ngay cả một người ra nghênh tiếp cũng không có? Năm ta đỗ, cha ta mua một chuỗi pháo đốt khắp thành đấy!”
Chu Mộ nghe vậy không trả lời bạn tốt Tô Mẫn Nhiên, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng không ngừng bất an.
Đoàn người dừng ở cửa Liễu phủ mới nhìn thấy bảng hiệu trên cửa đã đổi thành hai chữ Chu phủ.
Chu Mộ cắn răng, chỉ bảng hiệu lớn tiếng hỏi quan viên địa phương: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Lúc này ngay cả Tô Mẫn Nhiên cũng phát hiện bầu không khí không đúng, thu lại sắc mặt không lên tiếng nữa.
Viên quan kia cười theo nói: “Trạng nguyên gia có chỗ không biết, đại trạch Liễu gia đã sớm đổi chủ rồi, đại nhân cứ yên tâm, hạ quan đã an bài chỗ ở cho hai vị đại nhân…”
“Ta hỏi người nhà ta đâu!”
Chu Mộ đỏ mắt, trong mắt cuồng loạn trước đó chưa từng có.
May mắn không đợi viên quan kia đáp lại, liền nghe được một tiếng kêu quen thuộc.
“Chu Mộ!”
Chu Mộ nhìn hai tỷ đệ trước mắt chạy tới phía mình, trong mắt lại thêm tia máu, sợ hãi sau này là vui mừng sống sót sau tai nạn.
Chu Mộ từ chối chỗ quan địa phương chuẩn bị cho bọn họ, trở lại căn nhà cũ của Liễu gia trước kia từng ở. Tường ngói cũ nát vẫn như năm đó mình sửa chữa, chẳng qua ở trước sân có thêm một bầy gà, sau nhà có một đống củi.
Liễu Bích Yên mặc áo vải ở phòng bếp vén tay áo làm canh cá. Cá là do Liễu Trường Dương mới bắt được trong ao buổi sáng, rất tươi mới ngon miệng, cũng vì con cá lớn này để chúc mừng Chu Mộ đỗ đạt trở về nên suýt nữa không kịp đi đón Chu Mộ.
Liễu Trường Dương cao hơn không ít, cả người cũng là y phục vải thô, cầm bình nước nấu trà đãi khách, động tác lưu loát hoàn toàn không giống tiểu thiếu gia tính tình thất thường năm đó. Bàn tay mịn màng bởi vì làm nhiều việc nặng mà kết thành một lớp chai mỏng, đủ để thấy được khổ sở những năm này.
“Mời Tô đại nhân dùng trà.”
Liễu Trường Dương đặt hai chén trà lên bàn, lúc để trước mặt Chu Mộ, tay dừng một chút, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không nói gì.
“Cha đâu?”
Chu Mộ nhìn bốn phía một chút, cái nơi lớn bằng bàn tay này lại không tìm thấy bóng người Liễu Minh Phong.
“Mai ta sẽ dẫn ngươi đi gặp ông ấy. Khoảng thời gian này cơ thể ông ấy cũng đã tốt lên nhiều, muốn sang chùa Nam Hoa ở, gặp bạn già chơi cờ, không biết ngươi đã về.”
Liễu Trường Dương vừa dứt lời, Liễu Bích Yên đã vén rèm bê canh cá vào.
“Cơm canh đạm bạc, Tô đại nhân chớ chê.”
Liễu Bích Yên đặt canh cá xuống rồi khách khí nói với Tô Mẫn Nhiên.
“Liễu tiểu thư khách khí, có thể ăn được con cá to béo như vậy cũng là Tô mỗ có lộc ăn mới đúng.”
Lời này của Tô Mẫn Nhiên cũng không hẳn là khách sáo, chút thức ăn nhà nông quả thật có hương vị khác, một bữa cơm bốn người đều ăn vui vẻ hòa thuận.
Sau khi ăn xong, một tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Trường Dương đứng dậy mở cửa.
Một tiểu cô nương búi tóc đôi cầm một giỏ trứng gà bản địa đứng ở ngoài cửa, dường như rất quen với Liễu Trường Dương, hai người cũng không vào nhà, cứ ở cửa vừa nói vừa cười, mãi không thấy tách ra.
“Nàng là Hân nhi cách vách.”
Thấy Chu Mộ vẫn luôn nhìn về bên đó, Liễu Bích Yên liền giới thiệu một tiếng.
“Ừ.”
Chu Mộ có chút suy nghĩ ừ một tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục giúp Liễu Bích Yên nhặt hạt kê. Chẳng qua là nhặt được mấy cái, lại không nhịn được nghiêng đầu nghì ra cửa, Liễu Bích Yên thấy vậy lắc đầu một cái, đứng dậy đi cho gà ăn.
“Liễu cô nương, ta giúp ngươi.”
Tô Mẫn Nhiên rảnh rỗi, thấy Liễu Bích Yên phải đi, vội vàng đuổi theo.
Liễu Bích Yên nghe vậy cười một tiếng, nói: “Vậy làm phiền Tô đại nhân”.
Chu Mộ đợi một lúc lâu mới thấy Liễu Trường Dương xách một giỏ trứng gà vào nhà, nụ cười trên mặt không lui, đang là một bộ dáng đắc ý.
“Thiếu gia!”
Chu Mộ nhắm hai mắt, từ đầu đến cuối không nhịn được, ném hạt kê trong tay đứng lên hỏi: “Cô nương vừa rồi…”
“Ừ? Cô nương làm sao? A, đúng rồi, tối nay ngươi muốn ăn cái gì, ta đi chuẩn bị một chút. Còn có nhà thiếu phòng, buổi tối Tô đại nhân là khách đương nhiên phải ngủ một gian, tỷ là nữ cũng phải một gian, chỉ đành ủy khuất trạng nguyên lang ngủ cùng ta rồi, Nếu ngươi để ý thì ta có thể ngủ dưới đất, ngươi yên tâm, ta không ngáy đâu.”
Liễu Trường Dương mang vẻ mặt mất tự nhiên đổi chủ đề, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều, vừa dứt lời lại mượn cớ muốn đi lấy củi đốt, vội vã rời đi.
Đến buổi tối, Liễu Bích Yên làm canh trứng gà thơm ngon, mặn nhạt vừa phải, khiến Tô Mẫn Nhiên cũng rất thỏa mãn.
Nhưng Chu Mộ chỉ ăn hai miếng cơm đã mất khẩu vị, canh trứng gà lại không đυ.ng tới.
“Chu Mộ, ngươi không thoải mái sao?”
Liễu Bích Yên chuyển sóng mắt một cái, có chút ý biết rồi còn hỏi.
“Hơi nhức đầu.”
Chu Mộ thuận miệng đáp.
“Đại khái gần đây thời tiết không tốt. Trên sườn núi sau nhà có một suối nước nóng, đi ngâm người có lẽ sẽ lên tinh thần nhiều lắm. Buổi tối để Dương nhi dẫn ngươi đi.”
Chu Mộ còn chưa đáp lại, Liễu Trường Dương liền hớn hở nói: “Được.”
“Tô đại nhân, ta gần đây có đọc được một bài thơ, bên trong có vài chỗ không thể hiểu được, sau khi ăn xong có thể thỉnh giáo ngươi một chút không?”
Liễu Bích Yên lại chuyển hướng nói với Tô Mẫn Nhiên.
“Vô cùng vinh hạnh!”
Tô Mẫn Nhiên đang nhàm chán, vừa nghe liền không ngừng đáp ứng.
Suối nước nóng cách nhà cũng không xa, Liễu Trường Dương thường xuyên đến nơi đó tắm, mượn ánh trăng sáng ngời ở phía trước ngựa quen đường cũ mà đi, trong tay còn xách một vò rượu nhỏ.
“Trước kia ngươi không thích uống rượu, nhưng mà uống hai ly rồi ngâm suối nước nóng sẽ rất thoải mái. Ngươi cứ uống mấy hớp đi, chớ say là được.”
Dưới ánh trăng, thiếu niên vóc người đều đặn lưu lại một bóng lưng thẳng tắp, tóc đen dứt khoát buộc sau gáy, giọng nói trong veo.
Cũng chỉ có lúc này, Chu Mộ mới không thể bỏ qua si tâm vọng tưởng nhiều năm qua không dám nói ra miệng miệng theo ánh mắt trút xuống, không cố kỵ mô tả bóng người kia, hồi tưởng lại những giấc mộng tầng tầng lớp lớp nhiều năm qua, y cảm thấy có lẽ lúc này mình cũng đã say rồi.
“Đến rồi.”
Liễu Trường Dương dừng bước. Trước mặt quả nhiên có một suối nước nóng chảy dưới ánh trăng mát lạnh, lóe lên ánh sáng nhạt tựa như ảo mộng.
Liễu Trường Dương rót hai chén rượu, đưa một chén cho Chu Mộ.
Chu Mộ nhận lấy, nhìn chằm chằm mặt Liễu Trường Dương, một hơi uống cạn rượu trong chén. Người thương nhớ ngày đêm đưa tay là với tới, đang rót rượu cho mình như vậy, say chết thì có sao?
Liễu Trường Dương sợ run sửng sốt một chút, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới tửu lượng ngươi lại tốt vậy.”
Liễu Trường Dương cũng làm theo một hơi cạn sạch rượu trong chén. Sau đó cởϊ qυầи áo trên người, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên tảng đá lớn bên suối. Quay đầu lấy ánh mắt dịu dàng nói, “Ngớ ra làm gì, tới đi.”
Chu Mộ từng bước từng bước dè đặt, giống như sợ vô tình liền làm vỡ mộng đẹp này.
Chu Mộ ngồi xuống bên cạnh Liễu Trường Dương, không chớp mắt nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tâm tâm niệm niệm, cần cổ nhỏ dài, xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa l*иg ngực trắng nón, hai viên thù du lộ ra màu hồng nhạt, bụng bằng phẳng không có một chút thịt thừa, hai cái chân trắng thon dài… Tất cả còn đẹp gấp ngàn lần trong mơ, đẹp đến nỗi không tưởng tượng nổi.
Một đôi tay ấm áp đặt lên mu bàn tay lạnh như băng của Chu Mộ.
“Ta say rồi, Chu Mộ.”
Liễu Trường Dương quay đầu lại, trực tiếp đối lại với ánh mắt không hề tránh né của Chu Mộ.
Chu Mộ đã quên mất tim mình còn đập không, trong nháy mắt trời đất mất đi màu sắc, trong mắt trong đầu chỉ còn một người này.
“Từ trước đây thật lâu, khi ngươi mới vừa rời đi, ta đã tự mình nói, chỉ có thể say như vậy một lần, ta muốn để mặc cho mình say như vậy một lần…”
Liễu Trường Dương dùng giọng nói không nghe nỏi nói, rơi vào trong tai Chu Mộ lại vô cùng chân thật, giống như một tiếng sấm chợt nổ tung bên tai, làm người ta ứng phó không kịp.
Liễu Trường Dương nhắm mắt đến gần người kia, gần thêm nữa, đến hô hấp lần lượt thay nhau, đôi môi dán sát.
Không biết là ai động trước, hai người nằm trên đá, lăn đi lăn lại. Càng ngày càng tăng lực trên môi, từ hôn hôn đến dán sát vào nhau, rồi đến gặm nhấm.
Chu Mộ xé y phục phủ lên người Liễu Trường Dương, chia sẻ nhiệt độ cơ thể với nhau.
Từ trên đá lăn xuống trong nước, lại từ trong nước nâng đối phương lên đá, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, cho đến khi nếm được mùi máu tanh giữa răng môi mới dừng lại.
Một tay Chu Mộ nắm eo nhỏ của Liễu Trường Dương, một tay nâng cằm hắn, thở hổn hển nhìn khuôn mặt càng thêm xuân sắc của Liễu Trường Dương, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Ta không nghĩ vào lúc hồ đồ lại làm loại chuyện này với ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Liễu Trường Dương cười, sóng mắt lưu chuyển trong veo như nước mùa thu, so với ánh trăng càng dễ khiến người ta cam nguyện đắm chìm. Hắn giơ tay lên đẩy bàn tay trên cằm ra, nghiêng người ngậm lấy cục xương trên cổ họng Chu Mộ, lẩm bẩm nói: “Quá khứ, rất lâu rồi cũng đã từng hồ đồ, mà mặc kệ là quá khứ hay là tương lai, ta đảm bảo chắc chắn sẽ không có lúc nào biết được mình đang làm gì hơn lúc này.”
Nhiều năm ẩn nhẫn đã như nỏ hết đà, có ẩn nhẫn nữa cũng không chống lại được hai người lưỡng tình tương duyệt.
Chu Mộ liền hành động lúc âm cuối của Liễu Trường Dương bật ra, sấm rền gió cuốn, mạnh mẽ lại không mất đi ôn nhu, giống như đã luyện tập trong đầu nhiều năm.
Cảm giác đau đớn đánh tới trong nháy mắt, Liễu Trường Dương nhìn vẻ mặt chuyên chú đến tàn nhẫn của Chu Mộ trên người, không khỏi cong môi cười.
Liễu Trường Dương có một giấc mơ, trong mơ mình đang ngồi trên một con thuyền thuyền nhỏ, lang thang không có mục tiêu, theo nước sông trôi giạt từ từ. Bờ sông xuân sắc, một đường phồn hoa đưa tiễn, không biết văn nhân mặc khách say bao nhiêu. Chỉ là gió xuân phả vào mặt vẫn hơi thấy lạnh lẽo. Một đôi tay từ sau lưng vòng qua người mình, dán lên ngực người nọ, lạnh lẽo dần biến mất, ấm áp hòa hợp. Hắn nhìn người nọ cười cười, người nọ dán mặt lên mặt hắn, nhân sinh đắc ý, làm say lòng người há chỉ có gió xuân?