Chương 2

Về nhà, Thu Đàn bóp vai cho ta, hỏi ta có muốn nhận hạt dẻ không.

Trước giờ những món quà Thẩm Ngọc tặng, đồ ăn hay đồ vật ta đều cất cẩn thận trong tủ, trân trọng từng li từng tí.

“Không cần, vứt nó đi.”

Ta lạnh lùng nói: “Cả mấy món trước đó nữa, vứt hết đi.”

“Tiểu thư....”

“Vứt đi, ta không muốn nói đến lần thứ ba.”

Ta chưa bao giờ thích ăn hạt dẻ.

Thích ăn cái này, là Trưởng tỷ.

Đáng tiếc, Thẩm Ngọc đến Triệu phủ, tặng quà cho ta, trước giờ đều chỉ là một túi hạt dẻ.

Thật nghèo hèn.

Ta uống một ngụm trà lạnh trước mặt Thu Đàn nói: “Trong phủ có một đầy tớ, trông coi chuồng ngựa tên Hạ Thời, mau gọi hắn đến đây, ta có chuyện cần hỏi.”

Kiếp trước, Hạ Thời là con dao sắc bén nhất bên cạnh trưởng tỷ.

Võ công thâm hậu, thân phận bí ẩn, chạy trốn tới Triệu phủ dưỡng thương, nhận ân huệ của Trưởng tỷ, vô cùng trung thành, tự nguyện làm hộ vệ của tỷ tỷ.

Trưởng tỷ bị dồn vào đường cùng, hắn xông vào phòng của ta, dùng kiếm cứa một chữ thập xấu xí lên mặt ta.

Vết sẹo sâu đến mức lộ cả xương.

Hắn ghét cay ghét đắng ta.

Nếu như có thể, nhân lúc hắn bị thương nặng, ta phải tận tay gi.ết hắn.

Thu Đàn trở về, nói không có ai tên Hạ Thời trông chuồng ngựa.

“Tiểu thư, hay là người nhớ nhầm rồi?”

Ta im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thì thôi, chắc là ta nhớ nhầm rồi.”

Lẽ nào hắn ta vào phủ, nhưng chưa phải lúc này?

Hoặc là, hắn đã được trưởng tỷ cứu....

Ta cầm chặt tách trà trong tay.

Nửa đêm, mọi người trong phủ đang ngủ say, ta thay y phục màu đen, giấu Thu Đàn, lén lút chạy tới chuồng ngựa.

Nhìn một vòng, cuối cùng trong đống rơm tận tít cuối, phát hiện ra Hạ Thời đang bị thương đầy mình.

Trông hắn rất yếu ớt, mặt mũi tái mép, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ta giơ tay ra, vòng qua cổ hắn ta, từ từ siết chặt......

Đột nhiên hắn mở mắt.

Túm lấy cổ tay ta, đau quá, cảm giác như sắp gãy đến nơi.

Đôi mắt đỏ ngầu, trừng mắt với ta,như một con sói hoang trong màn đêm.

Cứ như giây tiếp theo, hắn sẽ bẻ gãy cổ ta.

“Ta có thể cứu người.”

Ta đột nhiên nói.

Ngày hôm sau, ta bảo Thu Đàn bí mật mua một căn nhà bên ngoài.

Chạm vào chiếc vòng tráng men dùng để giấu vết hắn, nói một cách khó hiểu: “Cho người ở là được, điều kiện không cần quá tốt.”

Thu Đàn làm theo ngay lập tức.

Đêm đó, ta lén lút đến gặp Hạ Thời một lần nữa, với ý định nói vị trí căn nhà cho hắn, ai ngờ lại phát hiện mặt hắn nóng ran, sốt mãi không giảm.

“Hắn sốt rồi?”

Ta do dự một lúc, lấy một chiếc bình từ trong túi áo, bên trong là thuốc của Ngoại tổ mẫu, nghe nói có thể chữa được bách bệnh.

Nhét một viên vào miệng hắn ta, chỉ về phía cỗ xe ngựa màu đỏ bên ngoài và nói:

“Ngày mai ngươi tìm cách trốn ở đó, ta sẽ đưa người rời phủ để chữa bệnh.”

“Không làm được thì người toi đời, trở thành một phế vật.”

Ta nhăn nhó phủi bụi bẩn trên người, rồi quay người rời đi.

Sau lưng, đột nhiên Hạ Thời thều thào hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta?”

Ta dừng bước, không nói gì.

Bước vào hoa viên, nhìn đóa hoa nhài ở góc tường, khẽ chạm vào chúng.

Trưởng tỷ thích hoa mẫu đơn.

Nhưng ta lại thích hoa nhài.

Mẹ thường hay đay nghiến: “thích thứ hoa rẻ tiền này làm gì chứ, nên học theo Trưởng tỷ ngươi kia kìa, mẫu đơn mới là quốc hoa.”

Bây giờ, ta đang học theo Trưởng tỷ.

Học theo cách của nàng ta, cướp cơ duyên của nàng ta.