Chương 17

Ta hỏi hắn ta có nguyện thay triều đình đến Giang Nam để kiểm soát bệnh dịch không.

Đây là công việc vất vả, cực kỳ nguy hiểm, mọi người trong triều đều tránh né, không ai dám nhận.

“Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?

"Việc này mặc dù khó khăn, nhưng nếu có thể hoàn thành rồi quay về, chỉ có ngươi mới là người có được công lao."

Ta dựa vào chiếc gối mềm mại hỏi hắn: “Thẩm Thế Tử, ngươi có nguyện ý nhận lấy không?”

Hắn ta gục đầu xuống.

Một lúc sau, hắn ta chợt hỏi ta:

"Nếu ta tiếp nhận, người có hy vọng ta bình an quay lại không?"

Ta đã cười:

"Thẩm thế tử là trụ cột của triều đình, ta đương nhiên rất hy vọng rồi."

"chỉ hy vọng từ quan điểm của Hoàng hậu?"

Hắn hỏi ta: "Còn A Sênh thì sao? Hy vọng ta ch.ết ở đó hay hy vọng ta quay lại?"

Ta im lặng một lúc, có chút không nói nên lời:

"Thẩm Ngọc, ngươi lại giả vờ với ta làm gì?

"Ta cho ngươi cơ hội này vì người có quan hệ với nhà mẹ ta, cũng được coi là người của ta.”

"Nếu ngươi trở về, thì sẽ được thăng quan tiến chức, còn nếu không về được thì coi như mình xui xẻo, đừng nói những chuyện vô ích."

"Thần biết rồi."

Đôi mắt hắn hơi mờ đi.

Quỳ xuống tiếp chỉ: “Thần sẵn sàng vì Hoàng hậu mà làm hết sức mình.”

“Vì triều đình.”

Ta nhẹ nhàng nhắc nhở hắn, trên mặt không hề nở nụ cười.

Người này thật kỳ lạ.

Rõ ràng trước đây hắn không thích ta, nhưng bây giờ hắn lại giả vờ say mê ta.

Không cưới gả, không nạp thϊếp, cứ thế giữ khư khư cơ thể mình, cũng không biết mình muốn làm gì.

"Đúng."

Hắn ta kiên định nhìn ta: “Vậy thì thần sẽ trở về an toàn vì triều đình và Hoàng hậu.”

“Đồ điên.”

Ta cũng lười đính chính.

Ta xua tay định cho hắn đi nhưng nghe hắn ngập ngừng nói:

“Trong triều có tin đồn rằng Bệ hạ bị bệnh nặng, Hoàng hậu đang can thiệp vào triều chính.”

"Nương nương, người cũng nên cẩn thận, đừng để người khác lợi dụng."

Ta nhướng mày, chợt thích thú:

"Ta nhớ rõ trong triều mọi người đều gọi ta là tai họa, nói ta tham gia triều chính là trái quy củ, sao đến Thẩm Thế Tử cũng vậy, dặn dò ta phải cẩn thận?"

"Bởi vì ta hiểu người."

Hắn ta thậm chí còn không sử dụng kính ngữ:

"A Sênh, ta lớn lên cùng muội, không ai hiểu rõ tham vọng của muội hơn ta."

Nụ cười của ta nhạt đi một chút:

"Nhưng trước đây rõ rằng ngươi thích A tỷ hơn."

"Đó là lỗi của ta."

Hắn nhìn ta:

"Ta chỉ hy vọng, khi Hoàng hậu đạt được thành công đại sự,vị trí bên cạnh người, có thể có được một vị trí cho ta."