Chương 15

Tạm thời trấn áp những tướng lĩnh đang rục rịch, ta yêu cầu Thu đàn mặc áo giáp cho ta.

"Nương nương, người muốn đích thân đi sao? Nhưng trong quân không có người, chỉ sợ......"

“Mệnh lệnh của ta sẽ không trấn áp được họ lâu đâu.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết trắng:

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Thái tử, nếu huynh ấy ch.ết rồi, ta cũng không thể sống nổi.”

"Được rồi, mặc vào đi, tệ nhất là ch.ết ở trong núi tuyết, Hoàng hậu sẽ nuôi dưỡng Huy nhi."

"Vâng."

Thu Đàn mặc áo giáp giúp ta với đôi mắt ngấn lệ.

“Hai năm phu thê, không ai hiểu rõ Thái tử hơn ta, ta cưỡi ngựa dọc theo vết tích lao về phía đất tuyết.”

Vừa bước đi, vừa đào bới tuyết để tìm dấu vết Thái tử để lại.

Những ngón tay ta đỏ bừng vì lạnh, như sắp rơi ra, ta xoa tay rồi đặt dưới miệng để thở.

Cuối cùng, ta dắt ngựa đi bộ về phía trước, một thước sâu, một thước nông, đỉnh đầu ta phủ đầy tuyết, ta gần như vô giác vì lạnh.

Ta đã tìm kiếm một ngày một đêm.

Khi ta gần như ngã gục, cuối cùng ta cũng tìm được Thái tử đang bất tỉnh bên cạnh một gốc cây khô.

Ta không kìm được, ôm lấy cơ thể đông cứng của huynh ấy, khóc lớn.

Thái tử bị thương nặng, đến khi trở về Kinh thành, luôn nằm trên giường dưỡng thương.

Hoàng đế từ lâu đã biết rõ mọi chuyện từ trước nhờ những tai mắt, trừng phạt nghiêm khắc Lục hoàng tử, thậm chí còn khen ngợi hoàng hậu:

"Thái tử thật sự đã cưới được một Thái tử phi tốt."

Hoàng hậu cười đến tận mang tai, ban thưởng cho ta nhiều thứ, nói rằng ta là ngôi sao may mắn của Thái tử.

Thái tử cũng rất sợ hãi, thường nắm tay ta, nói:

“Nếu không có nàng, lần này ta khó có thể sống sót trở về.”

"A Sênh, ta thật may mắn khi có nàng."

Thái tử xoa tay ta, giọng nói dịu đi hoàn toàn, giống như một con thú dữ thực sự đưa tôi vào lãnh thổ của mình.

“Điện hạ, ngài không sao là tốt rồi.”

Ta sờ vào vết sẹo của huynh ấy, cảm thấy rất đau lòng:

“Thiên hạ đều nói Điện hạ anh minh uy phong, nhưng thần nữ chỉ muốn điện hạ bình yên vui vẻ, không phải ra chiến trường nữa.”

"Điện hạ bị thương, ta cũng đau lòng."

Thái tử mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng:

"A Sênh, kiếp này, chỉ có nàng đối xử chân thành với ta.”

"Ta chắc chắn sẽ không phụ nàng."

Năm sau, ta sinh thêm một đứa con trai.

Cùng năm đó, Lục hoàng tử qua đời vì bạo bệnh, bệ hạ quá lo lắng nên bị đột quỵ, nằm liệt giường.

Ba tháng sau, Bệ hạ băng hà, Thái tử đăng cơ, ta danh ngôn chính thuận trở thành Hoàng hậu, trưởng tử được phong làm Thái tử.

Trong cung có rất nhiều mỹ nhân mới, nhưng ta không để ý tới, bọn họ được sắp xếp theo vị trí, nhưng hoàng đế lại có chút tức giận.

"A Sênh quá rộng lượng."

"Hoàng hậu không được đố tị, đó là lời dạy của tổ tiên chúng ta."

Ta giơ tay rót cho huynh ấy tách trà:

“Trái tim của bệ hạ dành cho thần thϊếp, thần thϊếp biết điều này nên sẽ không ghen tị với một nhóm cô nương nhỏ tuổi đó.”

"Hơn nữa, thần thϊếp cùng bệ hạ trải qua nhiều như vậy, bệ hạ sao có thể tùy tiện bị đám người kia quyến rũ như vậy?"

Sau khi nghe lời giải thích khoa trương của ta, vẻ bất mãn vì ta không quan tâm đến huynh ấy biến mất, huynh ấy hài lòng vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta:

"Hoàng hậu không được ghen tị, nàng đã làm rất tốt về điều này.”

“Hơn nữa, trẫm chỉ chung tình với nàng, còn những người khác chỉ là phù du, không thể nhắc tới.”

Ta mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười không chạm tới mắt.