Chương 12

Khi tỉnh giấc, ta phát hiện ra mình đang ở trong một cung điện của hoàng cung.

Ngực rất đau, quấn một lớp vải dày, cử động một chút cũng thấy đau như muốn rách toạc ra.

Hoàng hậu cũng thay đổi thái độ với ta.

“May mà mũi tên trượt một tấc, nếu không bản cung đã mất đi một nàng dâu tốt.”

Hoàng hậu nắm tay ta, nói một cách háo hức:

“ Đứa trẻ ngoan của ta, không ngờ con lại thâm tình như vậy với Thái tử, trước đây bản cung đã hiểu lầm con, còn cho rằng Trưởng tỷ con tốt hơn... không nhắc đến nữa thì hơn."

"Lần này con lại cứu mạng Thái tử, cả bản cung và Thái tử đều sẽ ghi nhớ ân này trong lòng."

Sau khi hoàng hậu rời đi, ta bình tĩnh nhìn Thái tử đứng ở một bên.

“Nếu điện hạ hiện giờ vẫn nghi ngờ thần nữ và Thẩm thế tử gian díu, vậy thần nữ không còn gì để nói.”

"Giật luôn vải băng vết thương, ch.ết rồi thì mới được trong sạch."

Thái tử nhìn ta chăm chú một lúc lâu và thở dài.

“Từ trước ta thích sự ngang ngạnh của nàng, nhưng bây giờ lại thấy, nếu không ngang ngạnh như vậy, có lẽ dễ thương hơn nhiều.”

Thái tử giơ tay chạm vào đầu ta, cuối cùng đành chịu thua:

“Là lỗi của ta, ta không nên nghi ngờ nàng.”

"Nàng cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt, chuyện này sau này ta sẽ không còn nhắc đến nữa."

Thái tử đã hứa với ta:

“Từ giờ, nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta.”

“Ta nhất định sẽ tôn kính nàng, để ngươi trở thành nữ chủ nhân tôn quý nhất ở Đông cung.”

Khi Thái tử nói điều này, ta không cảm thấy bất kỳ sự xáo trộn lớn nào trong lòng.

Rất rõ ràng.

Thái tử có thể khiến ta là nữ chủ nhân tôn quý nhất Đông Cung.

...cũng có thể tống ta vào ngục tra tấn, nếm đủ mọi hình phạt.

Địa vị cao thấp của ta đều do một ý nghĩ của Thái tử quyết định.

Cảm thấy rất mệt mỏi, lúc đó trong ta chợt nảy ra một ý nghĩ.

Ta cũng có thể nắm quyền.

Chỉ cần Thái tử ch.ết sớm.

Miễn là con trai ta còn nhỏ.

Ta vẫn có thể với thân phận Thái hậu, cai quản triều chính.

Khi đó, mạng sống của ta sẽ thực sự nằm trong tay ta.

Ngày đại hôn, trên đầu đội mũ phượng hoàng rườm rà, đầu óc chỉ toàn là tiếng hát của quan lễ.

Cả một ngày ồn ào, đến tối mới có thể dễ chịu đôi chút.

Tháo bỏ y phục và trang sức, thái tử do dự một lúc, rồi lấy ra từ tay áo một chiếc trâm cài bằng ngọc được chạm trổ tinh xảo, đưa cho ta:

“Ta đã chọn cho nàng đấy, nàng cài vào xem thử, có thích không?”

Có lẽ vì là đêm tân hôn, trên mặt Thái tử cho thấy nét e thẹn vô cùng hiếm thấy, dưới ánh nến, trông càng thêm không chân thực.

Ta cầm lên cài vào đầu, lắc đầu một cái:

"Điện hạ thấy đẹp chứ?"

"Ừm."

Yết hầu của Thái tử khẽ chuyển động, đưa tay vuốt má ta, giọng nói khàn khàn:

“Nàng đi tắm đi.”

“Chờ chút.”

Ta lấy một chiếc túi thơm, cắt tóc của ta và huynh ấy, cho vào túi thơm, buộc chặt lại, treo vào thắt lưng của huynh ấy.

Thần thϊếp chỉ nguyện, trọn đời trọn kiếp cùng chàng, ân ái không ngờ.

Huynh ấy cũng nắm tay ta, giọng nói vừa hiếm vừa dịu dàng:

“Nàng yên tâm, sau này ta sẽ không bao giờ phụ nàng.”

Ba tháng sau đại hôn, ta có thai.

Hoàng đế và hoàng hậu rất vui mừng, ban tặng cho ta vô số vàng bạc ngọc ngà, Thái tử càng vui mừng hơn, phái ma ma tới chăm sóc ta, đặc biệt dặn dò phải cẩn thận trong việc ăn uống.

Mang thai bốn tháng, thai nhi đã ổn định, chàng không chịu được lời nài nỉ của ta, dẫn ta đi săn thu.

Còn trêu chọc ta rằng: "Phu nhân nhà khác mang thai đều xem hát nghe nhạc, nàng thì ngược lại, ngày nào cũng ôm cuốn “Chiến quốc sách” đọc không ngớt.

"Nếu như sinh con trai thì còn dễ, nhưng nếu là con gái, sau này làm sao mà gả đi được?"

“Con cái của điện hạ, dù là nam hay nữ, đều được mọi người yêu thích.”

Ta đáp lại bằng một nụ cười.

Sân săn rộng lớn, ta dựa gối mềm, ngồi dưới Hoàng hậu, lười biếng liếc nhìn mọi người bên dưới.

Ta nhìn thấy Trưởng tỷ.

Tỷ ấy đang ngồi dưới với mẹ, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho.

Thỉnh thoảng, ánh mắt chạm mắt ta, chúng lặng lẽ như một vũng nước đọng.

Mấy ngày trước, tỷ ấy vừa theo sự sắp đặt của cha và huynh trưởng, đính hôn với một quận vương.

Ta đắm đuối ngắm tỷ ấy trong chốc lát, quay đầu đi, lòng có chút ngổn ngang.

Từ nhỏ đến lớn, tỷ ấy dựa vào sự yêu thương nuông chiều của người nhà, cướp đi của ta rất nhiều thứ.

Quà sinh thần của cha, huynh trưởng tặng ta, lễ cập kê của mẹ tặng, hoa sen A đệ hái tặng…

Tỷ ấy như thể đã lờ mờ biết rằng rồi mình sẽ trở thành Hoàng hậu, nên lúc nào cũng hành sự kiêu ngạo hơn người, nhìn ta tự nhiên lộ vẻ khinh thường.

Mà bây giờ.

Chính là vị trí của ta.

Ta vuốt chén trà không biết vui hay buồn, ta chỉ nghĩ:

“Nếu có thể, ta cũng mong tỷ ấy có thể sống tốt.”

Quá nhiều người đã bắt nạt ta nên tỷ ấy không đáng là gì.

Suy cho cùng,tỷ ấy chưa bao giờ muốn lấy mạng của ta.