Chương 9-1

Lăng Phi từ trong cung điện đi ra, nhìn quanh đều không thấy Cố Trường Dạ, đi quanh vườn hoa một vòng, thật vất vả mới phát hiện nam nhân – người mà người khác chỉ vừa nghe tên đã thấy sợ hãi – đang ngồi xổm trước cây cổ thụ ngàn năm.

Đôi mắt anh ta hỗn tạp đau thương cùng không cam lòng, mỗi khi anh ta thấy Cố Trường Dạ lộ ra một tia tính trẻ con, không cần phải nghĩ cũng biết anh đang nhớ đến ai.

Lăng Phi chậm rãi bước đến, chậm rãi ngồi xổm xuống bên người anh, “Huynh đang nhìn gì vậy?”

“Kiến.”

Lăng Phi nhìn Cố Trường Dạ, chuyên chú như Cố Trường Dạ đang nhìn kiến, “Vì sao lại muốn nhìn kiến?”

“Ta cũng không biết. Đệ ấy có nhiều thoái quen rất khó hiểu, thường thường một mình ngồi ngây ngốc nhìn kiến, nhìn trời, nhìn hoa, bộ dáng không coi ai ra gì khiến người ta phiền lòng. Trong cái đầu hạt dưa đó không biết chứa cái cổ quái kinh ngạc gì, đoán cũng đoán không ra, muốn bớt lo đều rất khó.”

Cố Trường Dạ vươn ngón tay, làm cho con kiến nhỏ đi lạc đường bò lên trên ngón tay, sau đó đem nó đưa về trong đội ngũ dài.

“Đệ ấy thường xuyên làm như vậy. Ngươi biết không – nếu thứ này không dứt, đệ ấy cũng cứ ngồi như là cùng nó dính liền, nếu ta không gọi đệ ấy, tựa như đệ ấy sẽ ngồi xổm như thế đến mọc rễ. Ngu ngốc đó, luôn mang vẻ mặt tịch mịch hâm mộ nhìn đàn kiến này, mà ta phải đợi sau khi đệ ấy hoàn hồn thật sự mới có bát dược ấm để uống.”

Lăng phi lẳng lặng nghe, lẳng lặng rơi lệ.

“Ngươi đang vì đệ ấy đau lòng sao?” Trên biểu tình lạnh như băng của Cố Trường Dạ hiện lên một tia ý cười nhợt nhạt, nếu nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra, “Người này, ngay từ đầu cảm thấy rất giống một tên ngốc, sau đó cũng đúng như ta đã đoán, cả ngày bi xuân thương thu, giống như khắp thiên hạ đều thật có lỗi với đệ ấy. Nhưng mà ….”

Cố Trường Dạ ngừng một chút, “Ta không hiểu, vì sao chỉ cần ở trước mặt người khác, đệ ấy sẽ biểu hiện ra bộ dáng như là đệ ấy thực có lỗi với người trong thiên hạ. Đệ ấy có lỗi với ai? Thật cẩn thận khúm núm đối đãi với mọi người. Đệ ấy vĩnh viễn đều cười, giống như chẳng có gì phiền não, nhưng chỉ cần còn lại một mình đệ ấy, đối với gió đối với hoa đối với cây, đệ ấy sẽ toát ra một loại bi thương nồng đậm, một bộ dáng muốn khóc nhưng không thể khóc, vô cùng đáng thương.”

Lăng Phi nắm chặt bàn tay trong tay áo,

quan sát tỉ mỉ như vậy, thuyết minh cái gì?

“Đệ ấy đối với ta cũng không phát giận, chỉ cười, chỉ cười, vô luận ta làm khó dễ đệ ấy như thế nào, đệ ấy cũng chỉ cười, tuận lệnh đến nỗi làm người khác tự cảm thấy mình trơ trẽn. Có một lần, hắn từ trong thôn ôm về một con thỏ, ngồi một mình ở dưới tàng cây, hốc mắt đỏ nguyên một buổi chiều, thẳng đến khi mặt trăng mọc, đệ ấy đối với con thỏ nói một câu – ‘Thỏ ơi, mày có thể khóc thay ta một chút không?’.”

Cố Trường Dạ còn nhớ rất rõ vẻ mặt cùng thanh âm của hắn lúc đó, thanh âm nhẹ như lông vũ làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở. Khi đó, rốt cuộc anh đã minh bạch –

có lẽ đệ ấy không phải muốn cười, chỉ là đệ ấy đã quên khóc là như thế nào.

Có một lần, anh thuận miệng hỏi Vị Ương: “Đệ rốt cuộc đang khổ sở cái gì?”

Vị Ương cũng là vẻ mặt nghi hoặc, “Đệ nào có khổ sở, đệ chỉ là ngẩn người nha.”

Lần đầu tiên, anh muốn đem người ôm vào lòng mà an ủi, anh không muốn nghe thấy Vị Ương cầu người khác khóc thay dùm hắn, Vị ương có thể tự mình khóc, anh muốn nhìn thấy Vị Ương khóc.

Ý niệm kia vừa hiện lên trong đầu, thì lòng của anh trong nháy mắt đó cũng đã mở ra, để cho Vị Ương từng chút từng chút tiến vào.

Thương thế của anh, vài ngày có thể khỏi hẳn, lại dưỡng thành một năm.

Thời điểm động tâm, liền đem thời gian miệng vết thương lành lùi lại, loại chuyện ngu xuẩn – giả chết, giả đau, giả bệnh này anh nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không có khả năng làm, lại vì Vị Ương làm tất cả.

Thời điểm lần đầu tiên Vị Ương đối với anh phát giận, anh cảm thấy mũi cay cay.

Mấy ngàn mấy vạn năm chưa từng có loại cảm giác này, loại cảm động này rất lớn – như muốn đem mọi thứ của mình trao hết cho Vị Ương, chỉ cần Vị Ương tươi cười thiệt tình một lần.

“Đứa ngốc …” Cố Trường Dạ nhẹ gọi,

kỳ thật cũng không quá rõ ràng – ngốc là Vị Ương hay là chính mình.

Lăng Phi ngồi xổm bên người anh, đôi mắt không ngừng rơi lệ, bàn tay trong tay áo không ngừng rỉ máu,

Cố Trường Dạ làm sao có thể, làm sao có thể yêu người kia nhiều như vậy? Hắn là Nguyệt ca ca của mình nha.

Cố Trường Dạ từ trong hoảng hốt từng chút từng chút tỉnh táo lại, “Hình như ta nói hơi nhiều, đại khái là rất nhớ đệ ấy nên hơi lải nhải. Tiểu Lăng Phi, ngươi nói xem người làm cho người khác yêu thương như vậy, sao có kẻ lại muốn thương tổn đệ ấy chứ?”

Lăng Phi lau đi nước mắt, “Đệ không biết, có lẽ là đố kị đi.” Anh ta không biết mình đang nói cái gì, ngực vô cùng đau nhức gây cho anh ta mất khả năng tự hỏi.

Đôi mắt thâm trầm của Cố Trường Dạ chợt lóe lên ánh sáng kỳ dị rồi biến mất, “Phải không? Mặc kệ là lý do gì, ta cũng không thể chấp nhận. Chỉ cần bọn họ một ngày không giao người, ta sẽ làm cho bọn họ ‘như nguyện’.”

Lăng Phi quay đầu lại nhìn anh, “Huynh làm như vậy là nghịch thiên mà đi.”

Cố Trường Dạ đột nhiên đứng lên, “Đã đến tình trạng này, tất cả mọi người phải trả giá đại giới, một tên cũng trốn không thoát.”

“Hắn sẽ không vui vẻ.”

Cố Trường Dạ híp mắt liếc nhìn anh ta một cái, “Không ai vui vẻ.”

“Không tốt, không tốt ….” Một tiểu binh vừa chạy vừa hô.

Cố Trường Dạ lạnh lùng nhìn gã, “Hoang mang rốt loạn như thế còn ra thể thống gì?”

Một cái liếc mắt kia làm cho tiểu binh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, dập mạnh đầu, nói năng lộn xộn, “Vương, Vương, thi thể ….”

“Thi thể?” Cố Trường Dạ rũ mắt xuống vài phần, “Ngươi đang nói cái gì?”

“Tiên giới đưa tới thi thể giống người trong tranh …”

Lăng Phi nhìn nam nhân biến mất vào hư không, anh ta bước lên trước vài bước – nơi nam nhân vừa đứng, đạp một cước vào hàng kiến dài, rồi hung hăng xoay trái xoay phải.

“Đi xuống đi.”

“Vâng, vâng …” Tiểu binh như lấy được đại xá, tay chân cùng sử dụng chạy trối chết.

“Vị Ương, ngươi chiếm lấy Nguyệt ca ca lâu như vậy, cũng nên đem Nguyệt ca ca trả lại cho ta đi.”

Trong đôi mắt ướt đỏ của Lăng Phi tràn ngập hận ý, hai đầu ngón tay quẹt nhau một cái, dấy lên một ngọn lửa. Anh ta hất nhẹ ngón tay một cái, ngọn lửa rơi xuống đất thành một đám lửa lớn, đốt cháy trụi cây cổ thụ ngàn năm kia.

Đốt xong, thân ảnh của anh ta nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã ở phía sau lưng Cố Trường Dạ.

Cố Trường Dạ ngồi xổm bên cạnh thi thể, hai mắt vô thần, ôm đầu gối nhẹ nhàng lay động trước sau.

Lăng Phi biến đổi biểu tình, đánh về phía trước ôm lấy Vị Ương khóc lớn, “Vị Ương? Vị Ương? Làm sao có thể chứ? Ngươi sẽ không chết, ngươi làm sao có thể chết chứ?” Tay anh ta dùng sức đẩy Cố Trường Dạ một cái, “Cứu hắn, nhanh lên cứu hắn, không phải huynh có thể làm sao? Chúng ta không thể để Vị Ương cứ như vậy chết đi …”

Cố Trường Dạ nhẹ giọng mở miệng, “Nội đan của đệ ấy bị lấy đi, đừng nói tiên khí, ngay một chút yêu khí cũng không có, ta muốn cứu cũng cứu không được.”

Nội đan là mạng của yêu tinh, không có nội đan, anh vô kế khả thi.

“Vậy hắn phải làm sao bây giờ?”

Cố Trường Dạ khom người từ trong lòng anh ta ôm lấy Vị Ương, “Vị Ương, đừng sợ, huynh sẽ cho mọi người chôn cùng đệ. Không có đệ, thiên hạ này cũng chẳng còn ý nghĩa, đệ đợi huynh một chút, huynh lập tức đi cùng đệ.”

“Huynh nói bậy bạ gì đó? Hắn không phải người, nếu đã chết liền tan thành mây khói.”

Cố Trường Dạ cười khẽ, “Vậy làm cho tất cả cùng nhau tan thành mây khói.”

Lăng Phi chết lặng ngồi xổm tại chỗ,

đó là ý gì?

Không tốn nhiều thời gian, Lăng Phi liền biết ý tứ của Cố Trường Dạ.

Anh ta nhìn Cố Trường Dạ gϊếŧ chóc thành cuồng, anh ta đạp mây đứng trên biển máu, khuôn mặt biểu lộ một nụ cười yêu mỵ, “Vị Ương, ta muốn ngươi tự tay hủy diệt tình yêu của các ngươi.”



Vị Ương rời khỏi Phó Trọng Hoa – hóa thân của Cố Trường Dạ, liền trở lại tiên giới, tự thỉnh tiến vào quả cầu Vô Giới.

Ngàn năm trước hắn cũng bị quả cầu Vô Giới nhốt, thế giới trong quả cầu chỉ có một mùa xuân, vĩnh hằng không thay đổi, không tham hận, không sân si, không tội lỗi, không áp bức, một bức tường chắc lại tất cả, cái gọi là đạt đến cảnh giới.

Quả cầu này chính là chí bảo mà tiên giới dùng để bế quan tu luyện, nhưng dùng trên người hắn có vẻ quá hạ thấp giá trị của nó – đại tài tiểu dụng. Quả cầu Vô Giới vào dễ khó ra, sau khi bị pháp lực phong ấn chính là biến thành giam lỏng. Quả cầu này có thể che dấu hoàn toàn hắn, Cố Trường Dạ có lên trời xuống địa ngục cũng vô kế khả thi. Trừ phi hắn bước ra khỏi quả cầu Vô Giới, nếu không không ai có thể tìm được hắn.

Vẫn căn nhà tranh đó, vẫn bụi trúc đó, vẫn ngọn núi vườn hoa đó, ngày qua ngày đều không hề thay đổi.

Vị Ương thở dài một hơi, “Thật giả tạo.”

Hắn vẫn thích bốn mùa rõ ràng, nhất là mùa đông.

Ở vùng sương tuyết hoang dã kia, hắn có thể danh chính ngôn thuận nằm dài trong lòng Cố Trường Dạ. Tuyết rơi không ngừng, nhìn không thấy điểm cuối, tựa như vĩnh hằng.

Không biết Cố Trường Dạ hiện giờ ra sao? Về nhà chưa? Khi phát hiện ra tờ giấy không biết có tức giận không?

Vị Ương cười khổ,

lại bị vứt bỏ một lần nữa, có thể không tức giận sao?

Mà tình hình ở ngoại giới có biến hóa thế nào thì trong quả cầu Vô Giới thủy chung vẫn an tường, nhìn không ra manh mối.

Vị Ương đứng ở bên bụi trúc, lấy ý niệm tạo ra một cây hoa đào. Sống ở trong này một thời gian hắn phát hiện quả cầu Vô Giới sẽ thực hiện tất cả các ý niệm của mình, nhưng duy trì không lâu, cơ hồ trong chớp mắt. Trước đây, Vị Ương từng dùng ý niệm để hóa ra một Cố Trường Dạ, cố gắng nỗ lực duy trì, đại khái được nửa canh giờ. Sau khi Cố Trường Dạ biến mất, hắn liền lâm vào ngủ dài, rồi sau đó tiên giới gặp chuyện không may, muốn hắn đi ra ngoài cùng Cố Trường Dạ quyết chiến sống còn.

Sau đó, hắn nhẩm tính thời gian, nửa canh giờ, hắn ngủ gần một tháng.

Sau đó nữa, hắn giam mình ở Đình La Sơn. Nếu ấn theo cách nói của Lăng Phi, một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian, như thế tính ra, hắn đã cùng Cố Trường Dạ cách xa nhau mấy chục vạn năm.

Mấy chục vạn năm, quá dài, quá lâu. Lâu đến sông cạn núi mòn, vật đổi sao dời, luân hồi đổi thay mấy vạn lần, hắn phải cố quên đi đoạn tình cảm khắc cốt thương tâm đó, nếu không hắn sẽ đợi không được, sẽ đợi không được đến khi Cố Trường Dạ đến tìm hắn, mà đã tự tuyệt. (tự vẫn)

Xa nhau mấy chục vạn năm, gặp lại nhau chỉ được vài tháng ngắn ngủn, còn chưa bằng một ngày trên tiên giới, lại phải xa nhau.

Ngày ấy, sau khi Lăng Phi rời đi, trong đầu hắn cứ hiện lên những kí ức vụn vặt đứt quãng. Nhớ rõ nhất chính là Cố Trường Dạ nói tha thứ, mà do hắn sử dụng tâm lực quá độ dẫn tới kiệt sức mà bất tỉnh, ở trong mộng hắn đem tất cả chuyện cũ trước đây đều trải qua một lần.

Cố Trường Dạ quả nhiên tới tìm mình. Huynh ấy giữ đúng lời hứa, còn mình lại nuốt lời.

Sau khi khôi phục kí ức, hắn tự nhiên hiểu rõ chân tướng mọi chuyện.

Năm đó, sau khi Cố Trường Dạ được cứu, xác nhận thuận theo thiên kiếp đánh nhốt vào luân hồi. Chính huynh ấy rất rõ loại hậu quả này, cho nên đem Linh Ngọc bên người giao cho mình. Hắn ban đầu tưởng rằng Linh Ngọc chính là tín vật, nhưng khi trải qua chuyện lệ quỷ, hồi tưởng lại có lẽ Linh Ngọc còn liên quan mật thiết đến việc khôi phục pháp lực cùng kí ức của Cố Trường Dạ.

Mà chính mình sở dĩ có thể khôi phục kí ức cùng pháp lực, đại khái cùng túi hương mà mình lưu lại có liên quan đi. Vạn vật đều có linh hồn, túi hương là do mình tự tay làm, tự nhiên có khả năng hấp thụ kí ức của mình hình thành linh thức, nhưng linh lực của mình quá yếu, chỉ có thể xuyên qua cảnh mơ để tái hiện lại kí ức.

Về phần ảo cảnh đó, đại khái cùng với chấn động kia có liên quan đi. Pháp lực túi hương tăng lên, lại cùng linh tướng của Đình La Sơn hợp nhau. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tái hiện lại hình ảnh năm đó không phải là không thể.

Khôi phục kí ức sớm hơn Cố Trường Dạ một chút cũng là chuyện tốt, như thế mình mới có thể kịp thời chặt đứt nguyệt duyên kia. Nếu lại dây dưa với nhau, mình sợ ác mộng năm đó lại diễn ra thêm lần nữa, với lại như thế cũng sẽ làm trái với tâm ý của mình khi đó đem Linh Ngọc giao cho Lăng Phi.

Lăng Phi nói rất đúng, mình không xứng với huynh ấy, năm đó nếu không có mình, huynh ấy sẽ không rơi vào ma đạo, sẽ không bị hủy bởi tình kiếp, sẽ không rơi vào luân hồi.

Lúc ấy do mình quá lưu luyến, cho nên đã gây ra đại họa ngập trời.

Thời khắc Cố Trường Dạ bị mang đi đó, hắn tức khắc hiểu rõ mọi thứ, quyết định thật nhanh, chặt đứt tình duyên.

So với mình, Lăng Phi càng thích hợp với Cố Trường Dạ, hơn nữa hắn cùng huynh ấy quen biết từ lâu, nếu không có mình, Lăng Phi sẽ như nguyện – cùng Nguyệt ca ca của hắn sống trọn đời bên nhau.

Ai ngờ, vận mệnh trêu người, ý trời khó dò, xoay chuyển qua trăm ngàn năm lại cư nhiên vẫn đem mình cùng Cố Trường Dạ hợp lại một chỗ. May mắn là lần này mình kịp thời ngăn lại cơn sóng dữ.

Hắn khó hiểu chính là, Vì sao Lăng Phi lại nói dối mình?

Ngàn năm trước mình đã đem Linh Ngọc tặng cho hắn để chứng thực quyết tâm của mình, hắn nếu sợ mình cùng Trường Dạ khôi phục lại tình cũ, vì sao không lấy pháp lực khôi phục kí ức cho mình, như thế không cần hắn nói, tự mình cũng sẽ chủ động rời đi, tựa như lúc này vậy.

Hắn vì sao phải nói dối?

Hắn còn muốn mình gϊếŧ chết Trường Dạ, vì sao?

“Vị Ương.”

Vị Ương quay đầu lại, ngưới tới – một thân áo trắng như tuyết, mái tóc dài màu đen bó lại được cây trâm bạc giữ ở trên đầu. Quần áo trên người gã cùng với Cố Trường Dạ khi nổi điên mặc giống hệt nhau, dường như trên mặt vải có thêu hình mặt trăng phát ra ánh sáng ngân bạch thản nhiên.

Năm đó, hắn chỉ vội vàng nhìn thoáng qua gã cứu đi Cố Trường Dạ đang hấp hối, sau đó tự giam mình ở trên núi Đình La.

“Trưởng lão?”

“Biệt lai vô dạng.”

(một dạng câu thăm hỏi sức

khỏe khi gặp lại)


Khóe miệng Vị Ương khẽ nhếch, “Trưởng lão thu xếp công việc đến đây thăm Vị Ương,

Vị Ương thụ sủng nhược kinh.”

Đôi mắt Thiên Nhân đạm như núi cao, tĩnh như u lan, tiếng nói trong suốt như suối, ngữ điệu lại như mặt hồ không gợn sóng, “Ta chỉ làm cho ngươi thụ sủng nhược kinh, nhưng ngươi cùng A Nguyệt lại luôn làm cho ta trở tay không kịp.”

Vị Ương sửng sốt, “Lời này của Trưởng lão có ý gì?”

Hai tay của Thiên nhân hướng về phía trước, ánh sáng vàng nhất thời phụt ra, sau khi ánh sáng vàng biến mất, Nguyệt Âm kiếm hiện ra, quanh thân kiếm phát ra ánh sáng tím đen, “Ngươi chắc nhận ra nó?”

Vị Ương tiếp nhận Nguyệt Âm kiếm, “Nhận ra.”

Này không phải là kiếm của Trường Dạ sao? Bây giờ dùng làm gì?

“Ngàn năm trước, ta không kịp ngăn cản bọn họ đuổi gϊếŧ ngươi, là ta sai, ta cũng hết sức bù lại, cho ngươi cùng hắn nghịch thiên sửa mệnh. Này hao tốn rất nhiều tinh nguyên của ta, thậm chí làm cho ta bị thiên kiếp trước thời hạn. Nhưng có thể làm cho các ngươi ở kiếp này đoàn viên, ta cũng không oán không hối. Vì ứng thiên kiếp, ta chỉ có thể nắm chắc thời gian bế quan dưỡng khí. Nhưng mà vì cái gì ở thời điểm thiên kiếp của ta xảy ra, các ngươi lại gây ra sự việc ầm ĩ thế này?”

Trong lòng Vị Ương bỗng dưng căng thẳng, nhíu mi nhìn gã, “Thỉnh Trưởng lão nói rõ.”

“Chẳng lẽ ngươi lại chưa biết gì?”

Biết gì là biết gì? Vị Ương nhăn mặt, “Trưởng lão, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“A Nguyệt lại nhập ma giới.”

Vị Ương không dám tin, “Cái gì!?”

“Không chỉ thế, hắn còn nhập Hồ Cấm.”

“Huynh ấy nhập Hồ Cấm?” Vị Ương hít sâu một hơi, vẻ mặt khϊếp sợ.

“Hắn còn muốn gϊếŧ ngươi, báo thù cho một kiếm mà ngươi đã đâm hắn ở ngàn năm trước. Nếu hắn có tâm tư này tất phải có nguyên nhân, ngươi đã nghĩ ra nguyên nhân gì chưa? Các ngươi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại tách ra? Vì sao ngươi lại tự thỉnh nhập quả cầu Vô Giới?” Gã nghĩ mãi cũng không thông, lần này là do ai đánh gãy uyên ương?

Sắc mặt Vị Ương ảm đạm, “Ta khôi phục kí ức trước huynh ấy, càng nghĩ càng quyết định phải cắt đứt tình niệm của huynh ấy đối với ta. Nhập quả cầu Vô Giới chính là không muốn để huynh ấy có cơ hội tìm được ta, nhớ tới ta, muốn huynh ấy chết tâm tuyệt vọng. Vị Ương gặp lại huynh ấy vài tháng đã quá đủ, không muốn lại phá tan tương lai của Trường Dạ. Về phần huynh ấy muốn gϊếŧ ta, ‘sơn vô lăng, thiên địa hợp’*, ta cũng không tin.” Vị Ương nói rất quả quyết.

(*cho dù núi không có cỏ, đất trời hòa làm một.)

“Ngu si. Nếu có thể chặt đứt chấp niệm của hắn, vì sao ta lại phải ở kiếp này cho các ngươi gặp lại? Trong lòng hắn chỉ có ngươi, hắn dành cho ngươi một mảnh tình thắm thiết cùng cuồng dại, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Vị Ương ảm đạm cười khổ, “Làm sao ta có thể không biết? Nhưng ta chỉ toàn gây cho huynh ấy vô tận tai họa. Trải qua ngu muội dây dưa, hôm nay may mắn thức tỉnh, quyết định tác hợp huynh ấy cùng Lăng Phi, hi vọng lần này huynh ấy có thể hạnh phúc.”

“Lại là Lăng Phi?” Thiên nhân nhìn chằm chằm hắn, “Chẳng lẽ Lăng Phi vẫn còn mang tình ý với hắn?”

“Đây là đương nhiên.”

Thiên nhân than nhẹ, “Si nhân*. Cho nên Lăng Phi không có đem Linh Ngọc trả lại cho ngươi, đúng không?”

( *kẻ đam mê ngu muội)

“Đúng vậy, nhưng cái đó là ta tự nguyện cho hắn.”

“Vị Ương, ngươi đây là lòng dạ đàn bà.”

(ích kỷ đó =)), ta có thể edit nhưng để thế cho vui =))))

“Trưởng lão, xin chỉ giáo cho.” Vị Ương nhíu mi,

mình đã hết sức chân thành, sao vẫn bị chửi?

“Ta cùng hắn trải qua vô số tang thương, tình như huynh đệ. Hắn tuệ tâm thông minh, bao nhiêu lần thiên kiếp, ta đều dựa vào hắn làm phép mà bình yên vượt qua. Ngươi nói xem hắn làm sao có thể không biết ngươi là thiên kiếp của hắn? Hắn sớm biết kiếp nạn này của hắn vô cùng khổ sở. Quả nhiên, hắn chính là vì tình mê mà đồ thán sinh linh, tạo nhiều sát nghiệt. Rơi vào luân hồi chịu khổ tôi luyện, đã là không thể tránh khỏi.” Trong lời nói của Thiên nhân lộ ra vài phần đáng tiếc, “Ngươi lại đem mảnh chân thành này của hắn đặt ở chỗ nào?”

Sắc mặt Vị Ương trắng bệch, môi run rẩy dữ dội, tựa hồ nghe ra được một chút manh mối, tựa hồ hiểu được chính mình gây ra tội không thể tha thứ.

“Ngươi chắc biết Lăng Phi lưu luyến si mê A Nguyệt nhiều năm nhưng không có kết quả, nên hiểu mọi thứ đều có số trời. Năm đó, Lăng Phi là một gốc cây thảo dược dốc lòng tu luyện nhiều năm, ta ngày đêm tưới nước, hơn nữa nhân duyên xảo hợp được một giọt máu của A Nguyệt, rốt cuộc biến thành tiên, đó chính là nhân quả mà hắn cùng A Nguyệt tích thành.”

— còn tiếp —