Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trường Dạ Vị Ương

Chương 6-1

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Trường Dạ, này cho huynh.”

Nam tử một thân trường bào vàng nhạt, khoác chiếc áo khoác lông cừu màu trắng. Người đó có mái tóc dài đen như mực tung bay trong bầu trời đầy gió tuyết, hé ra gương mặt xinh đẹp thoát tục, hai má hồng hồng, ánh mắt phượng xinh đẹp lộ ý cười tủm tỉm, thanh âm ngọt ngào ấm áp, nghe ra được là thanh âm của nam nhân nhưng so với nam nhân bình thường dễ nghe hơn gấp ngàn lần, nói chuyện tựa như ca hát.

Trong lòng bàn tay trắng noãn không tỳ vết cầm hai cái túi hương đối với nam nhân bên người xòe ra, cái túi màu đen nằm trên bàn tay trắng tuyết càng thêm rõ ràng; hai cái túi hương hợp lại nhau hiện lên ánh trăng càng thêm tỏa sáng.

“Này, cái này của huynh, cái này của đệ, nếu có một ngày chúng ta cũng giống tình lữ nhân gian bị chia cắt hai nơi, thì nó là vật đính ước giữa hai ta. Trăng thiếu một nữa không còn là trăng, hợp lại mới là trăng, tựa như giữa đệ và huynh hợp lại, Trường Dạ Vị Ương.” Nam tử đem một trong hai cái túi đeo lên trên cổ nam nhân. “Chỉ cần có huynh, buổi tối sẽ thuộc về chúng ta, ánh trăng của chúng ta vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.”

“Trứng ngốc.”

Nam nhân lấy qua cái còn lại, cất tiếng mắng thô lỗ, nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu, nam nhân cẩn thận đeo vào cổ nam tử, rất sợ tơ hồng cùng mái tóc dài quấn nhau làm cho nam tử bị đau.

Nam tử nằm trong lòng nam nhân, thân hình của nam tử rất gầy, nhưng chiều cao chỉ kém nam nhân nửa cái đầu. Rõ ràng chính là một người trưởng thành, nhưng thủy chung ở trước mặt nam nhân vẫn bướng bỉnh như một đứa bé.

Nam nhân vững vàng ôm lấy nam tử, đỡ lấy mông cùng đùi của nam tử, ngầm đồng ý tính trẻ con không hợp tuổi của nam tử, “Trứng ngốc, còn tưởng mình là hài nhi 3 tuổi sao? Tuyệt không tiến bộ.”

Nam tử ôm cổ nam nhân, ngẩng đầu nháy mắt, “Vì sao phải tiến bộ?”

“Không tiến bộ sẽ không thể bảo hộ chính mình, không tiến bộ đệ chỉ là một phế nhân.”

Nam tử gật gật đầu, sau đó lại không đồng ý mà đối với nam nhân lắc lắc ngón trỏ, “Cũng không đúng, cũng không đúng, lời ấy của Cố huynh không chỉ sai rồi, còn sai rất nhiều.”

Trường Dạ nhướng mi, tính nghe hắn luận đàm một chút đúng sai, “Nói.”

“Thứ nhất, đệ không phải người. Thứ hai, đệ có thể bảo hộ chính mình. Thứ ba, đệ chỉ cần động động ngón tay liền hô mây gọi gió, đất trời điên đảo, làm sao lại là phế nhân? Nếu là phế nhân, thì huynh là gì?”

Trường Dạ cười nhạo, “Đệ lợi hại vậy sao?”

Vị Ương cong ngón trỏ gõ lên đầu anh một cái, “Đệ đương nhiên lợi hại, chẳng lẽ huynh muốn thừa nhận chính mình đang coi trọng một ngu ngốc.”

“Huynh thừa nhận.”

Vị Ương nở một nụ cười thật tươi, “Coi trọng ngu ngốc, trừ bỏ là kẻ ngốc còn có thể là gì?”

Trường Dạ không để ý tới đắc ý của hắn, “Đệ nói đệ chỉ cần động động ngón tay liền nghiêng trời lệch đất, nó từ đâu có?”

“Này không cần phải nói. Sự phụ nói – người thật sự thông minh, không cần tự mình đi đấu tranh anh dũng, mà chỉ bày mưu nghĩ kế cho người khác làm. Theo tầm nhìn của đệ, có huynh đệ còn sợ đệ sẽ bị thương sao? Người có thể làm huynh bị thương xong đến làm đệ bị thương ít ỏi đến có thể đếm được, hơn nữa huynh tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này phát sinh, cho nên đệ có thể tự bảo vệ mình, huynh phục chưa?”

Trường Dạ thảnh nhiên một câu, “Ngụy biện.”

Vị Ương cười khanh khách tựa như tiếng chuông bạc, quanh quẩn trong trời đất bao la.

“Không đúng sao?”

“Không đúng, đệ nói đều có lý a, nếu đệ muốn huynh lật đổ trời đất cho đệ, huynh có thể không đáp ứng sao?” Vị Ương thu hồi tươi cười, ôn nhu thâm tình mà ngắm nhìn nam nhân đối với mình toàn tâm toàn ý, trên trời dưới đất độc nhất vô nhị.

Trường Dạ không hề bác bỏ hắn, quay đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.

Vị Ương ôm lấy đầu của anh, chủ động hùa theo anh.

Hai người hôn nhau trong gió tuyết lạnh lẽo, hơi thở trong nụ hôn nồng nhiệt tỏa ra bên ngoài thành từng đoàn từng đoàn sương trắng bay lên.

Vị Ương chỉ vào sương trắng cười ‘ha ha’, còn Trường Dạ vẫn cứ nhìn hắn, trong mắt lộ ý cười.

Vị Ương quay đầu lại, “Nếu trên trời dưới đất đều không có nơi cho đệ sống yên ổn, đệ sẽ giống như bây giờ làm một bóng ma quấn quít lấy huynh, vĩnh viễn không buông, có chết cũng không từ bỏ.”

“Bọn họ không có biện pháp bắt đệ. Không ai có thể làm huynh bị thương, càng không ai có thể gϊếŧ chết huynh, thời điểm huynh ở đây, bọn họ còn không biết ở nơi nào.”

Vị Ương dán mặt vào mặt anh, “Khi đó, thế giời này chỉ có mỗi mình huynh, nơi này có cái gì?”

“Cái gì cũng có, và cái gì cũng không có.”

“Huynh tịch mịch không? Cô đơn không? Không ai cùng huynh nói chuyện, cũng không có người cùng huynh đùa giỡn.”

“Huynh thực thanh tĩnh.”

Vị Ương cười to, “Huynh luôn chê đệ ồn.”

“Vốn là thế.”

“Trường Dạ, nếu đệ chỉ có một mình, đệ khẳng định sống không nổi, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau, đệ sẽ không tái để cho huynh một mình cô đơn tịch mịch qua hàng tỉ năm. Tịch mịch cô đơn sẽ làm một ngày dài như một năm, đệ vừa nghĩ liền cảm thấy tâm rất đau, hận vì sao đệ không thể sớm hơn một chút cùng huynh gặp nhau, thật thật là thống hận.”

Trường Dạ nhìn nhìn hắn, chậm rãi mở miệng nói: “Mọi việc đều có lý của nó, huống chi huynh thật sự không thấy tịch mịch cô đơn, bọn họ thường nói nếu trời có chút tình trời cũng sẽ già, huynh không già không chết, có lẽ huynh cùng trời giống nhau đều vô tình.”

“Không, huynh chỉ đối với đệ có tình, cho nên dành hết tâm cho đệ, dành hết tình cho đệ. Tựa như đệ chỉ thích mình huynh, đệ vẫn cho rằng đệ vĩnh viễn không biết tình, không ngờ là động tình với huynh.”

Vị Ương nói xong, gách đầu lên vai anh, ngay lúc khóe miệng nở ra một nụ cười tươi, khóe mắt cũng rơi xuống một giọt lệ.

Trường Dạ ngửi ngửi đỉnh đầu hắn, “Đứa ngốc.”

“Đệ mới không ngốc.”

Trường Dạ hôn hôn lên làn tóc hắn,

thanh âm nhẹ đi một chút, “Mệt mỏi?”

“Ừ, nhưng đệ còn muốn nhìn trong chốc lát, được không?”

“Trận tuyết này sẽ không ngừng nhanh như vậy, nếu đệ thích, tỉnh lại rồi nhìn tiếp.” Trường Dạ không để ý đến tiếng hừ nhẹ bên tai của hắn, cất bước đi trở về.

“Huynh một chút cũng không thương đệ.”

“Biết là tốt rồi.”

“Trường Dạ, có khi nào chúng ta bị cách xa vĩnh viễn hay không?”

Trường Dạ không nói, nhưng lại ôm hắn thật chặt, bước mỗi bước vững vàng.

“Trường Dạ, tên của huynh là do đệ đặt, là của mình đệ, huynh không thể thay đổi nó, cũng không được quên mất nó nhé?”

Trường Dạ vẫn là trầm mặc.

“Trường Dạ, nếu có một ngày đệ làm sai, huynh có thể hay không không tha thứ cho đệ, muốn cùng đệ chia tay? Có thể hay không không bao giờ muốn gặp đệ nữa? Có thể hay không ….” Nói tới đây Vị Ương ôm chặt anh gắt gao, vừa lắc đầu vừa nói, “Sẽ không, sẽ không! Đệ chết cũng sẽ không buông huynh ra.”

Mặt Trường Dạ không chút thay đổi, không tức không giận, lãnh đạm dị thường, mở miệng: “Bị điên à.”

“Đệ chỉ thí dụ.”

“Sau này đệ còn ‘thỏ tử hồ bi’*, chúng ta sẽ không đi tửu lâu nghe người ta kể chuyện xưa nữa.”

(*thỏ chết hồ ly khóc = mèo khóc chuột.)

“…. Keo kiệt, đệ chỉ tưởng tượng một chút cũng không được sao?”

Trường Dạ cười nhạo: “Nhàm chán.”

“Không tưởng tượng một chút, mới thật sự rất nhàm chán nha. Huynh nói xem sao lại có nhiều sinh ly tử biệt bất đắc dĩ như vậy chứ? Vẫn là hai ta tốt nhất, không có người nào có thể ngăn cản chúng ta kết tóc thành đôi ….”

Trường Dạ chứng nào tật nấy, trầm mặc mà chống đỡ.

“ …. Trường Dạ, đệ yêu huynh, thật sự rất yêu huynh. Không biết có biện pháp nào để có hai tiểu hài tử để dưỡng dưỡng, huynh sống lâu như vậy, có phương pháp nào thì lấy ra để chúng ta làm thử đi,

nếu không thử để không cũng rất lãng phí a …”

Trường Dạ giương mắt nhìn trời, tiếp tục trầm mặc.

“ …. Vợ của lão Vương hình như sắp sinh, ngày mai chúng ta trở về đi. Vì muốn ngắm Thiên Sơn tuyết liên nên mới chạy đến nơi thật xa này, thật sự là lạnh chết đệ, ai nói – nói chuyện yêu đương giữa trời gió tuyết thực sự rất lãng mạng chứ? Đệ chỉ thấy rất thê thảm ….”

Trường Dạ không tiếng động hỏi trời,

đệ ấy có ồn không, trên trời dưới đất duy chỉ mình đệ ấy không biết.



‘Bang bang phanh’, toàn thân bị lay động kịch liệt.

Trầm Vị Ương đột nhiên mở mắt, hét to lên, “ …Trâu hút người!!!”

Phó Trọng Hoa bừng tỉnh không phải vì chấn động, mà là lại một lần nữa bị tiếng hét của Trầm Vị Ương làm bừng tỉnh, “Thế nào? Em bị thương?”

Trầm Vị Ương trốn vào trong lòng Phó Trọng Hoa, “Không có, nhưng mà em rất sợ, trâu a không đúng, là động đất, quả nhiên có Thực Nhật tất có dị tượng*. Chúng ta có thể bị chết không?” (* hiện tượng khác thường.)

Phó Trọng Hoa ở trong nháy mắt đó trừ bỏ mắt trợn trắng ra thì chỉ muốn bóp ‘chết’ hắn, anh nghiến răng nghiến lợi nói rõ thân phận hắn, “Em, đã, chết, rồi.”

“Ác, may quá.” Trầm Vị Ương vỗ vỗ lên ngực hai cái, phun ra một hơi.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người lại vươn tay sờ loạn trên người anh, “Vậy còn anh? Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

Phó Trọng Hoa bắt lấy tay hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Anh không sao.”

Trầm Vị Ương sửng sốt một chút, từ từ giương mắt lên, từ từ cụp mắt xuống, từ từ nuốt nuốt nước miếng, “Anh, đang tức giận?”

Phó Trọng Hoa nở nụ cười, “Thông minh.”

“Vì sao lại tức giận?”

“Vậy anh muốn hỏi em – vì sao luôn thích đánh thức anh lúc nửa đêm?”

Trầm Vị Ương giơ lên hai tay, làm ra động tác đầu hàng, “Không phải em cố ý.”

Phó Trọng Hoa vươn bàn tay sờ sờ mặt hắn, nhìn ánh mắt hoảng sợ của hắn nhìn theo bàn tay mình di động, “Quỷ yêu à, anh thật sự tin tưởng em không phải cố ý.”

Trầm Vị Ương hờn dỗi, “Vốn là vậy.”

“Anh vẫn luôn suy nghĩ không biết có biện pháp nào làm cho em buổi tối có thể hảo hảo ngủ, khép chặt lại cái miệng chết tiệt của em.” Ngón cái của anh ở trên đôi môi mềm mại xinh đẹp vuốt ve qua lại một hồi.

Trầm Vị Ương nhìn trừng trừng tay anh, “Vậy, vậy anh nghĩ ra chưa?”

Phó Trọng Hoa nâng cằm hắn lên, nhìn chằm chằm hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy, vậy anh muốn thế nào?”

Phó Trọng Hoa vẫn là cười, ý cười không rõ nghĩa, Trầm Vị Ương càng nhìn càng cảm thấy nụ cười kia tựa như hồ ly tinh lộ ra tâm cơ thành phủ, còn có một phần mỉa mai.

Phó Trọng Hoa ôn nhu sờ sờ đầu hắn một phát, giây tiếp theo, nâng chân lên dùng sức đạp người xuống giường.

“Em qua phòng bên cạnh ngủ cho anh, từ hôm nay trở đi, chúng ta ngủ riêng.”

Trầm Vị Ương sửng sốt ba giây, lập tức hé miệng, diễn lại trò cũ, lớn tiếng khóc lên.

“Oa~~ em không muốn, em không muốn, ngủ một mình em sẽ bị lạnh, lạnh sẽ trèo tường, anh trèo tường tức là đi nɠɵạı ŧìиɧ, anh sẽ bị người khác cười, cười anh bại hoại phong tục ….”

Huyệt thái dương của Phó Trọng Hoa giựt giựt mãnh liệt, anh cố nén xuống xúc động muốn đem ma quỷ kia bầm thay vạn đoạn.

“Oa~~ Chẳng lẽ đây là ‘thất niên chi dương’ mà mọi người hay nói sao, những mà còn chưa tới bảy năm a, ngay cả bảy tháng cũng chưa đến, em sao lại đáng thương như vậy? Quỷ lạc dương trần bị người khi dễ, ô ~~~”

Phó Trọng Hoa nheo mắt lại, trong đầu xẹt qua một trăm loại phương pháp làm cho hắn hồn phi phách tán.

“Ô ~~~.” Trầm Vị Ương hít hít mũi, thực trấn định nói: “Cái kia, em đói bụng, anh nấu mì cho em ăn được không? Cứ đói bụng thế này em rất khó mà khóc tiếp được.”

‘Bùm, bùm, bùm – ’

Trong lòng Phó Trọng Hoa nổ mạnh từng đợt nối tiếp từng đợt tựa như bắn pháo hoa hay núi lửa phun trào, nổ văng đi một tia lý trí cuối cùng trong đầu Phó Trọng Hoa.

Anh phóng xuống giường, động tác lưu loát.

Trầm Vị Ương cảm giác được một cỗ sát khí, cố gắng trấn định mà nhanh chóng đứng dậy.

Phó Trọng Hoa hướng về phía hắn đi tới.

Trầm Vị Ương cũng không thèm nhìn tới anh, cắm đầu bỏ chạy.

Thợ săn vuốt râu hùm cuối cùng bị ném lên giường lăn qua lộn lại luyện tập “Em không dám.”

Sau khi lăn lộn không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng lão hổ ăn uống no đủ theo lời của thợ săn chỉ còn giọng mũi, xuống giường đi nấu mì.

Trầm Vị Ương hốc mắt hồng hồng nhìn nam nhân đang bưng mì vào, hắn ở trên giường cuốn người lại, đáng thương hề hề đối với Phó Trọng Hoa nói: “Mông em đau, thắt lưng em đau, yết hầu em đau.”

Phó Trọng Hoa biết tiếp thu ý kiến, ‘trấn an’ nói: “Em ngoan ngoãn, sẽ chẳng bao giờ bị đau.”

Trầm Vị Ương hít hít mũi, “Anh chẳng biết thương hương tiếc ngọc.”

“Thương hương tiếc ngọc phải tùy người, loại ngu ngốc như em, anh không đánh cho hồn phi phách tán, thì em nên cảm kích và khắc sâu đại ân đại đức của anh vào trong tâm trí.” Phó Trọng Hoa đem mì đặt trên đầu giường, đang định quay lưng đi thì cái tên ngu ngốc chỉ biết ‘khóc’, chỉ biết ‘đói’ kia hướng anh vươn tay.

Khóe miệng anh co rút co rút, khom người đem hắn ôm vào trong lòng, ngẫu nhiên anh cảm thấy vai trò của mình bị lẫn lộn – không biết rốt cuộc anh là người yêu của hắn hay là người giám hộ?

Nếu không phải không thể chấp nhận chính mình cùng con trai làʍ t̠ìиɦ, khẳng định anh cảm thấy bọn họ là cha con.

Chính là trong lòng ngẫu nhiên ẩn ẩn không chỉ cảm giác tội ác, còn làm cho anh thực cảm thấy chình mình như một tên cha biếи ŧɦái.

Trầm Vị Ương ăn từng ngụm từng ngụm mì Phó Trọng Hoa cẩn thận thổi nguội, thỏa mãn nằm ở trong lòng người yêu ngay cả một ngón tay cũng không động, được chiếu cố đến vô cùng tự hào.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ về em.”

Trầm Vị Ương ‘hắc hắc hắc’ nở nụ cười thật tươi, thẹn thùng liếc mắt đưa tình một cái, “Em đang ở ngay trước mặt anh, sao anh phải nghĩ? Anh vừa rồi giống như đang nướng cá, đem em trở qua trở lại trên đóng lửa, còn chưa thỏa mãn sao a?”

Phó Trọng Hoa ngoài cười nhưng trong không cười, lười quan tâm.

— còn tiếp —-
« Chương TrướcChương Tiếp »