- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trường Dạ Thâm Thâm Yên Lam Tận
- Chương 6
Trường Dạ Thâm Thâm Yên Lam Tận
Chương 6
15.
Sau khi về phòng, ta lại bắt đầu đau đầu.
Cả buổi sáng rầu rĩ không vui, bữa trưa cũng không có khẩu vị.
Buổi chiều, Mộ Thâm như thường ngày tới Diệp gia tìm ta.
Hắn đi tới vườn hoa bị Diệp Thẩm Nhã chặn đường.
Diệp Thẩm Nhã cố ý cao giọng: "Mộ Thâm, tối qua trong phòng tỷ tỷ có một con chuột lớn, giày vò tỷ ấy cả đêm không ngủ, ngươi có thời gian thì giúp tỷ ấy bắt chuột đi."
Ta sợ Diệp Thẩm Nhã lại nói lung tung gì đó, vội vàng rời khỏi phòng, đi đến vườn hoa đáp lời.
"Thẩm Nhã, muội nhàn rỗi như vậy, chi bằng đọc sách nhiều một chút, tu thân dưỡng tính." Ta nói xong không để ý tới nàng ta nữa, đưa Mộ Thâm vào phòng ta.
Diệp Thẩm Nhã bĩu môi, ở sau lưng nhỏ giọng nói thầm: "Hừ, bản thân sớm nắng chiều mưa, không giữ đạo làm nữ nhân, còn bảo ta tu thân dưỡng tính."
Giọng nói của nàng ta không lớn không nhỏ, vừa đủ để ta và Mộ Thâm nghe thấy.
Ta cực kỳ xấu hổ, xoay tay đóng cửa phòng lại.
Ta và Mộ Thâm tương đối trầm lặng, hắn phá vỡ bầu không khí im ắng: "Yên Lam, trong phòng nàng có chuột sao? Để ta xem giúp nàng."
Hắn kiểm tra chân tủ và gầm giường, ta lại thất thần, nghĩ thầm, nếu chuyện đã đến bước này, ta có nên thẳng thắn với Mộ Thâm hay không?
"Dưới giường nàng có một cái túi thơm, ta nhặt giúp nàng." Mộ Thâm đưa tay tới gầm giường, nhặt lấy túi thơm.
Ta đột nhiên nghĩ tới túi thơm mà tối qua Tiêu Sưởng Diệp đưa cho ta, liền vội vàng đi tới muốn ngăn cản hắn.
Nhưng Mộ Thâm đã nhặt túi thơm lên, hắn đưa túi thơm cho ta.
Ánh mắt hai người chúng ta đồng thời rơi vào hoa văn trên túi thơm.
Túi thơm màu vàng sáng, chỉ có hoàng đế mới có thể dùng.
Trên túi thơm còn thêu kim long năm móng, cho dù ai nhìn thấy cũng đều biết đây là vật bên người của hoàng đế.
Hai má ta ửng đỏ, nhận lấy túi thơm phỏng tay bỏ vào tủ trang điểm.
Tay Mộ Thâm không được tự nhiên mà siết chặt, ta không dám nhìn vào mắt hắn, đáy mắt hắn nhất định chứa đầy thất vọng.
"Mộ Thâm, nói chuyện chút đi." Ta hít sâu một hơi, chuyện nên đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Mộ Thâm ngồi xuống, rót hai chén trà, giọng nói khàn khàn: "Được."
"Có lẽ chàng đã đoán ra, đêm tân hôn người bắt ta đi là ai, hơn hai năm nay, ta quả thực...ở trong hoàng cung." Ta nói ngắn gọn, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu, "Mộ Thâm, thật xin lỗi."
Mộ Thâm nắm chặt chén trà, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, dường như đang cố gắng chịu đựng.
Chờ đến lúc hắn buông ra, ánh mắt đau đớn hóa thành bình tĩnh: "Yên Lam, chuyện này không trách nàng."
Một loại cảm giác vô lực bao trùm lấy ta, dưới hoàng quyền, ta và Mộ Thâm đều không còn lựa chọn nào khác.
Chóp mũi ta chua xót, nhịn đau nói: "Mộ Thâm, chàng đừng chờ ta nữa, chúng ta....đến đây thôi."
Mộ Thâm ôm ta vào lòng: "Yên Lam, chuyện quá khứ đã qua rồi, chúng ta hãy buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu."
Ta cũng muốn buông bỏ, nhưng Tiêu Sưởng Diệp có thể buông bỏ sao?
Giữa ta và hắn có Nặc nhi, sau này đã định trước sẽ còn vướng mắc, ta không muốn Mộ Thâm bị cuốn vào chuyện này nữa.
Ta giãy giụa khỏi ngực hắn, nhẫn tâm nói: "Mộ Thâm, xin chàng cho ta hưu thư, ta cầu xin chàng."
16.
Mộ Thâm không muốn buông tay, cũng không muốn đưa cho ta hưu thư.
Hắn nói với ta rất nhiều lời thâm tình, nói hắn không thể sống thiếu ta.
Hắn nói có thể cho ta thời gian bình tĩnh lại, đợi ta nghĩ thông suốt rồi hãy đưa ra quyết định.
Cuối cùng hắn nói: "Yên Lam, ký ức đau khổ nên quên thì quên, cuộc đời của nàng chỉ vừa mới bắt đầu."
Đúng vậy, ta cũng muốn quên đi những ký ức kia, bắt đầu lại cuộc sống mới.
Nhưng mà ta không quên được, nếu như ngủ một giấc tỉnh lại có thể quên đi, thật tốt biết bao?
Ta như có điều suy nghĩ nói: "Nếu có thể quên được thì tốt biết bao."
Mộ Thâm lấy hương an thần từ trong tay áo: "Hương này không chỉ có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của nàng, còn có thể giúp nàng thoát khỏi những ký ức kia, nếu nàng muốn quên, hãy đốt nó lên."
"Ừ." Ta cất hương đi.
...
Mỗi lần ta nhìn thấy Diệp Thẩm Nhã, nàng ta luôn thương tổn ta vài câu, càng nói càng khó nghe.
Ta hãm sâu trong vũng bùn thống khổ, cũng nhớ Nặc nhi da diết.
Ta tâm phiền ý loạn, dọn đến Tĩnh Tâm Am ở trong núi sâu.
Ta dọn đến Tĩnh Tâm Am, một mặt là muốn cho mình tĩnh tâm, mặt khác là vì tránh né Tiêu Sưởng Diệp.
Ta dặn dò Tĩnh An sư thái, mặc kệ ai tới tìm ta, cũng đừng để hắn vào quấy rầy ta.
Tiêu Sưởng Diệp và Mộ Thâm trước sau tới mấy lần, ta đều không gặp bọn họ.
Tiêu Sưởng Diệp tới lần thứ ba, ta cách cánh cửa nói với hắn: "Tiêu Sưởng Diệp, ngươi để ta yên tĩnh một chút đi, hiện tại ta không biết nên đối diện với ngươi và Mộ Thâm như thế nào, cũng không biết con đường sau này phải đi như thế nào, đợi ta nghĩ thông suốt rồi sẽ đi ra ngoài."
"Được, trẫm chờ nàng." Trước khi rời đi, Tiêu Sưởng Diệp muốn nói lại thôi, "Nặc nhi cũng nhớ nàng..."
Hốc mắt ta ướŧ áŧ, sao ta không nhớ Nặc nhi chứ? Sở dĩ ta nhẫn nhịn không gặp nó, là vì ta biết, một khi ta nhìn thấy nó sẽ không muốn rời đi.
Tiêu Sưởng Diệp yêu ta không sai, nhưng ta không có cách nào tha thứ chuyện hắn dùng cường quyền từng bước bức ta tới đường cùng.
Hắn và kẻ cướp có khác gì nhau? Ta cũng không có cách nào chấp nhận khuất phục kẻ cướp mà sống hết đời này.
Ban ngày ta ăn chay niệm kinh gõ mõ, trong lòng vẫn khó có thể an yên, buổi tối trằn trọc khó ngủ.
Ta sống rất đau khổ, ta thường xuyên suy nghĩ, nếu như những chuyện kia không xảy ra thì tốt biết bao?
Có thể cho ta trở lại lúc ta và Mộ Thâm thành hôn không?
Ta thử đốt một nhánh hương an thần mà Mộ Thâm đưa cho ta, ưu sầu trong tâm trí trở nên yên tĩnh, ta dần dần ngủ say.
Ta càng ngày càng lệ thuộc vào hương an thần, chỉ có hương an thần mới có thể giúp ta không còn thống khổ.
Mỗi ngày ta khóa mình ở phật đường, tinh thần có chút hoảng hốt.
Như vậy cũng tốt, ta dường như không còn thống khổ nữa, cũng không nhớ Nặc nhi nữa.
Ta dần dần không nhớ nổi Nặc nhi trông như thế nào, dần dần quên mất hai năm rưỡi qua đã xảy ra chuyện gì.
Trí nhớ của ta đang rút lui, lui tới ngày ta và Mộ Thâm thành hôn.
Ta chỉ nhớ ta và Mộ Thâm bái đường, trên đầu ta đắp khăn che mặt ngồi trong phòng tân hôn chờ hắn.
Chuyện ta bị bắt sau đó, hết thảy đều không nhớ nữa.
17.
Ta ở Tĩnh Tâm Am tổng cộng ba tháng.
Ba tháng sau, Mộ Thâm và Tiêu Sưởng Diệp cùng một ngày đến Tĩnh Tâm Am đón ta về.
Trên đường lên núi, Mộ Thâm nói với Tiêu Sưởng Diệp: "Bệ hạ, lúc này, để Yên Lam tự mình chọn đi, nếu nàng ấy chọn ngài, thần tuyệt đối không dây dưa."
"Ngược lại, nếu nàng ấy chọn thần, cũng xin bệ hạ thành toàn cho thần và nàng ấy."
Trong tay Tiêu Sưởng Diệp có Nặc nhi là lợi thế, giọng nói mang theo tự tin: "Nàng ấy sẽ chọn trẫm, nếu ngươi còn dây dưa với nàng ấy, trẫm tuyệt đối không tha."
Mộ Thâm gật đầu: "Thần nhất định giữ lời hứa, cũng xin bệ hạ nói được làm được."
Cửa Tĩnh Tâm Am mở ra, ánh mắt lướt qua Tiêu Sưởng Diệp.
Hắn mặc một thân thường phục cũng khó ngăn được khí chất đế vương, lòng bàn tay nắm hai hạt châu bồ đề.
Ta nghĩ thầm, sao hắn lại tới đây?
Trước đây sau khi biết hắn đã có Thẩm Ly, ta đã nói với hắn, ta sẽ không gặp mặt hắn nữa.
Ta dời mắt về phía Mộ Thâm, mỉm cười dắt tay hắn: "Phu quân, sao bây giờ chàng mới đến?"
Tiêu Sưởng Diệp sững sờ tại chỗ, hắn bóp nát hạt châu bồ đề trong tay, mặc cho má.u tươi nhuộm đỏ lòng bàn tay.
Hai mắt Tiêu Sưởng Diệp đỏ rực, giọng nói lạnh lẽo đến khϊếp người: "Yên Lam, nàng gọi hắn ta là gì?"
Dáng vẻ của hắn rất đáng sợ, ta càng nắm chặt tay Mộ Thâm, lấy can đảm nói với Tiêu Sưởng Diệp: "Ta gọi chàng ấy là phu quân, ngươi không nghe thấy à? Tiêu Sưởng Diệp, xin ngươi sau này đừng dây dưa với ta nữa."
"Yên Lam..." Tiêu Sưởng Diệp không dám tin nhìn ta, hắn muốn đưa tay nắm tay ta.
Mộ Thâm ngăn hắn lại: "Bệ hạ, đã thua cược, xin ngài giữ lời hứa, thành toàn cho thần và Yên Lam."
Tiêu Sưởng Diệp siết chặt nắm tay, giọt má.u trong lòng bàn tay tí tách rơi xuống, sát khí hiện lên trong đáy mắt.
Ta biết hiện giờ hắn đã đăng cơ, là hoàng đế, muốn gi.ết một người vô cùng đơn giản.
"Phu quân, chúng ta về nhà thôi." Ta nắm tay Mộ Thâm xoay người rời đi, để lại Tiêu Sưởng Diệp ở phía sau.
Ánh mắt phía sau như dao lạnh, trong giọng nói khàn khàn của Tiêu Sưởng Diệp lộ ra mất mác vô hạn: "Yên Lam, nàng khiến trẫm rất thất vọng."
- ----
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trường Dạ Thâm Thâm Yên Lam Tận
- Chương 6