Bên trái bọn họ là nhà vệ sinh nữ với hình vẽ cô gái mặc váy, bên phải là đàn ông vẽ đơn giản.
Vừa rẽ vào bên phải, cả Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều trợn tròn mắt.
Nhà vệ sinh công cộng này hoàn toàn khác hẳn những gì bọn họ tưởng tượng, so với nhà vệ sinh công cộng trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ thì nhà vệ sinh ở đây sơ sài tới mức không ra gì.
Sát bức tường phía trước là một cái rãnh tiểu tiện thật dài, mà gần tường phía sau là một cái rãnh đại tiện cũng dài như vậy, nhưng dường như rộng hơn.
Nơi kề với nhà vệ sinh nữ có lắp đặt một thiết bị xả nước theo giờ, ở giữa không hề có bất cứ cái gì che chắn, chỉ cần xả một cái là có thể xả ra toàn bộ các nơi.
Hệt như chuyển hai dòng suối nhỏ vào đây vậy.
Điều duy nhất khiến Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng vui mừng là trấn Thủy Vi coi như khá chú ý tới dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng, quét tước khá sạch sẽ.
"Vào chứ?" Long Duyệt Hồng có chút do dự.
"Vào." Thương Kiến Diệu dẫn trước, chọn một chỗ, cởϊ qυầи rồi ngồi xổm xuống.
Long Duyệt Hồng chọn chỗ cách hắn khá xa, che che giấu giấu cởi đai vũ trang.
"Này, cảm thấy có chút kỳ quái..." Anh ta không nhịn được nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu.
Giữa hai người không hề có thứ gì che chắn.
Thương Kiến Diệu bóp mũi:
"Dạo này hỏa khí trong cậu có vẻ nặng đấy."
"..." Long Duyệt Hồng không phản bác được.
Ngay khi bọn họ cho rằng đây đã là cảnh tượng khó xử nhất rồi, đột nhiên một đám dân trấn Thủy vi rầm rập từ bên ngoài xông vào.
Bọn họ nhìn ngó Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng vài lần, có người đi chỗ rãnh tiểu tiện, có người tìm chỗ ngồi xuống.
"Thế này lại càng kỳ quặc hơn." Thương Kiến Diệu nói ra tiếng lòng của Long Duyệt Hồng.
Sau đó, hướng suy nghĩ của hắn bắt đầu đi chệch theo hướng kỳ quặc:
"Nếu trưởng trấn cũng tới chỗ này, mỗi một người bước vào đều hô một câu chào trưởng trấn..."
Dân trấn Thủy Vi bên cạnh Thương Kiến Diệu vô thức nói:
"Trong phòng trưởng trấn có riêng một nhà vệ sinh đơn."
Cứ thế, hai người hàn huyên tán gẫu trong hoàn cảnh khá kỳ quặc này, làm cho Long Duyệt Hồng há hốc miệng.
Cuối cùng Long Duyệt Hồng giải quyết xong vấn đề cá nhân của mình, xách quần lên, ra chỗ bồn nước bên ngoài rửa tay.
Anh ta hít một hơi thật sâu bầu không khí tươi mát bên ngoài, lại xác nhận một việc đầy sâu sắc:
So với điểm tụ cư của dân lang thang hoang dã, tòa nhà dưới lòng đất của công ty Sinh Vật Bàn Cổ quả thực tốt đẹp hệt như thiên đường.
Qua tầm hai phút sau, Thương Kiến Diệu cũng đi ra, rửa sạch tay.
Bọn họ không nói về tình huống trong nhà vệ sinh công cộng này, mà ăn ý giữ im lặng, rồi lại quay về băng qua khu vực có nhà gạch, nhà đất, lều trại lộn xộn.
Đột nhiên, một cô bé chạy tới trước mặt Thương Kiến Diệu.
Cô bé chừng bảy tám tuổi, mái tóc mềm mại buông xõa, bên trong mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, đã bị xù lông khá nhiều, còn có hai lỗ thủng khá to rõ, bên ngoài là một chiếc áo jacket dài tới đầu gối với vài miếng vá, màu sắc thì bạc phếch vì giặt nhiều.
Con bé mặc một quần vải màu lam xám, không rõ làm từ loại vả gì, có vá vài miếng vải với màu sắc khác, chân đi một đôi giày màu đen với phần đế buộc bằng vải rách. Khuôn mặt nó gầy tong teo, vàng vọt xanh xao, nhưng đôi mắt lại ngời sáng.
Cô bé cầm một đống đồ vật hỗn tạp trong tay, có sợi dây, vải rách, cúc áo bạc màu, dây buộc tóc đã đứt, quả cầu pha ly bên trong có bông hoa, hộp diêm rỗng và đất sét được nắn thành một cục.
Con bé ngẩng đầu lên, mong ngóng nhìn Thương Kiến Diệu:
"Anh ơi, em có thể dùng những thứ này đổi chút đồ ăn ở chỗ các anh được không? Chỉ một chút thôi, được không? Được không?"
Ở cái góc có lán gỗ kia, mùi thịt bò kho tàu đang bay ra từng đợt.
Thương Kiến Diệu im lặng nhìn cô bé này hai giây, trước khi con bé lại mở miệng cầu xin, hắn ngồi xổm xuống, giơ ngón tay gẩy vài cái trong đống đồ hỗn tạp kia.
Hắn chọn trong số đó quả cầu thủy tinh trong suốt có bông hoa màu vàng bên trong, cười đứng dậy:
"Cái này được rồi."
"... Em cảm ơn anh, cảm ơn anh." Cô bé kia sửng sốt, rồi sau đó lập tức luôn mồm nói lời cảm ơn.
Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn sang chỗ lán gỗ nơi đám người Tưởng Bạch Miên đang ngồi:
"Chúng ta qua bên đó đi."
Cô bé dạ một tiếng, rồi đi theo sau hắn.
Long Duyệt Hồng không biết nên nói gì, anh ta nhìn thoáng qua hai bên, rồi bước nhanh theo sau.
Bọn họ nhanh chóng về gần chỗ xe Jeep.
"Con bé?" Tưởng Bạch Miên nhìn cô bé kia, bày tỏ nghi vấn của mình.
Thương Kiến Diệu cười rõ tươi:
"Con bé dùng một món đồ rất tốt đổi một miếng thịt bò kho tàu của tôi."
Hắn lập tức ngồi xuống, cầm lấy bát đũa của mình:
"Bắt đầu được chưa?"
"Được rồi." Tưởng Bạch Miên và Điền Nhị Hà liếc nhau rồi đáp.
Thương Kiến Diệu nhanh chóng gắp một miếng thịt bò đặt vào bát rồi đưa cho cô bé kia.
Cô bé nuốt nước bọt, vội vàng nhận lấy, như muốn nhét cả miếng thịt bò vào trong miệng.
Nhưng lúc này, Thương Kiến Diệu lại lập tức lấy lại bát và đũa.
Cô bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa ngơ ngác lại vừa tủi thân.
"Cẩn thận kẻo bỏng." Thương Kiến Diệu nói nhỏ một câu, mặt không chút biểu cảm.
Trong lúc nói, hắn khép hai chân lại, đặt bát lên đó, sau đó mỗi tay cầm một chiếc đũa thong thả và nghiêm túc xé miếng thịt bò vốn không nhỏ kia làm nhiều miếng nhỏ.
Sau khi làm xong, hắn gắp một miếng lên đưa tới bên miệng cô bé kia.
Cô bé mắt sáng rực, há miệng cắn lấy, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống.
"Ngon không?" Thương Kiến Diệu một mực nhìn cô bé ăn xong miếng thịt bò nhỏ này.
Cô bé kia trịnh trọng gật đầu:
"Ngon ạ!"
Thương Kiến Diệu lập tức nở nụ cười, lại gắp một miếng nữa.
Tưởng Bạch Miên thấy cảnh đó, không nhịn được thở dài:
"Anh đúng là..."
Trong lúc cảm thán, cô hếch cằm chỉ về phía xa.
Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên quảng trường trước các ngôi nhà được dựng lộn xộn xiêu vẹo kia, mười mấy hai chục đứa trẻ đang vừa mở to mắt trông mong vừa tới gần chỗ này, trong tay chúng đều ôm một đống tạp vật.
Thương Kiến Diệu lập tức cứng ngắc cả người.
Điền Nhị Hà thở dài một tiếng, cười quay đầu quát to:
"Về đi! Về hết đi!"
Những đứa bé kia lập tức tỏ ra thất vọng khó có thể che giấu, rồi vừa đi về nhà mình vừa quay đầu mong ngóng.