Còn về một mặt khác, con người vẫn chưa tìm ra được cơ chế phát bệnh và quy luật truyền nhiễm của bệnh Vô Tâm, nên không biết phải làm sao để phòng ngừa loại bệnh này. Điều này khiến binh lính không muốn đi tới những nơi tập trung đông người "Vô Tâm", sợ bị lây bệnh. Cho nên, sau khi các thế lực lớn dọn dẹp sạch người "Vô Tâm" ở xung quanh lãnh địa của mình, bọn họ cũng không sẵn lòng đi chiếm cứ những nơi trong phế tích của thành phố thế giới cũ.
Mãi cho tới hôm nay, bệnh Vô Tâm vẫn là bóng mờ bao trùm trên đỉnh đầu nhân loại.
Bởi vì cho dù là một người không hề tiếp xúc trực tiếp với người "Vô Tâm", luôn sinh sống bình yên trong khu định cư của mình, cũng có thể sau một giấc ngủ mà đánh mất lý trí và trí tuệ, biến thành "dã thú".
Trong khi đó người thân bạn bè của họ lại không bị sao, hoàn toàn không hề có dấu hiệu nhiễm bệnh, đây chính là kết luận được đưa ra sau một thời gian cách ly dài quan sát.
Khoảng thời gian đầu, có một vị quản lý cấp cao của thế lực lớn sợ bệnh Vô Tâm tới tột độ, thế là ngủ ở phòng cách ly, ra vào đều đeo mặt nạ phòng độc, mặc trang phục phòng hóa, kết quả một ngày nọ vẫn biến thành người "Vô Tâm".
Cũng may là từ năm đầu Tân Lịch tới nay, xác suất phát bệnh trung bình của bệnh Vô Tâm không quá cao, nếu không con người có khi đã lại suy sụp rồi.
Hình ảnh thê thảm của cái xác kia khiến Long Duyệt Hồng, người lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh như thế này, thấy cổ họng chut sót, vô thức quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
"Thoạt trông giống đời đầu." Bạch Thần hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, đưa ra suy đoán.
"Từ mức độ rách nát của quần áo, phát bệnh chưa quá một năm." Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng: "Có cần tôi giảng lại kiến thức về người "Vô Tâm" cho các anh một lần nữa không?"
Thương Kiến Diệu không trả lời, đột nhiên nói: "Đây không phải bóng đen mà tôi nhìn thấy ban nãy, bóng đen kia lùn hơn chút nữa."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, nói:
"Hai người các anh lục soát thi thể xem có đồ vật nào có giá trị không, sau đó khiêng cái xác ra ngoài chôn, đừng rời khỏi nơi ánh lửa chiếu tới."
Cô ta ngẫm nghĩ, rồi đi tới bên xe jeep lấy ra bốn thứ màu đen sì, ném cho Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu mỗi người một cái:
"Bộ đàm, dùng được trong phạm vi hai cây số, chỗ nào trống trải thì sẽ xa hơn. Có tình huống gì nhớ lập tức báo cho tôi biết. Các anh hẳn là biết cách dùng nó chứ?"
"Tôi biết sửa." Thương Kiến Diệu đáp không đúng câu hỏi.
Cả hắn và Long Duyệt Hồng đều tốt nghiệp chuyên ngành điện tử.
Long Duyệt Hồng đeo bộ đàm, lưỡng lự đi tới trước cái xác người "Vô Tâm" kia.
Mùi máu tươi xen lẫn với mùi tanh khó nói thành lời bốc lên, làm Long Duyệt Hồng vốn sợ hãi không dám nhìn thi thể suýt nữa thì nôn ói.
Thương Kiến Diệu đi tới, chủ động lục soát, sau đó đứng ở chỗ đầu của thi thể, cũng chính là bên bị vết thương do súng bắn.
"Cần tôi cõng không?" Hắn nói với Long Duyệt Hồng.
"A..." Long Duyệt Hồng định bảo để cho mình Thương Kiến Diệu cõng thi thể thì không được tốt cho lắm.
"Ý tôi là, cần tôi cõng cậu không?" Thương Kiến Diệu giải thích, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
Long Duyệt Hồng cười khan một tiếng: "Không cần, không cần."
Anh ta cúi người, cầm lấy đôi chân của cái xác.
Thương Kiến Diệu thì luồn hai tay qua dưới nách của người "Vô Tâm" này.
Máu tươi tích tóc nhỏ xuống. Hai người khiêng thi thể đi ra chỗ trống rìa sát nơi ánh lửa chiếu tới, đào một cái hố rồi chôn cái xác.
Điều này ảnh hưởng tới khẩu vị của Long Duyệt Hồng, làm cho anh ta chỉ ăn được một miếng lương khô và nửa hộp thịt heo nướng đỗ tương.
Trời càng lúc càng tối, Tưởng Bạch Miên đang định bố trí việc trực đêm, bỗng một tiếng hú to vang lên từ phương xa:
"Grào!"
Âm thanh đó vang vọng tận mây xanh, khàn khàn thê lương như ác mộng buổi đêm.
Âm thanh này vừa mới rơi xuống, tiếng hú liên tục vang lên ở những chỗ khác nhau trong đầm lầy, vang vọng không ngớt.
Long Duyệt Hồng nghe mà sợ sệt, không kìm được lên tiếng hỏi: "Đây là bầy sói sao?"
"Anh từng thấy bầy sói nào phân bố rải rác ở các nơi khác nhau chưa?" Tưởng Bạch Miên cười ha ha, nói.
"Chuyện khắp nơi trên đầm lầy đều có tiếng dã thú gào hú thế này là chuyện thường gặp chăng?" Long Duyệt Hồng bất an hỏi tiếp.
Tưởng Bạch Miên lắc đầu, giữ nguyên nụ cười trên môi:
"Không thường gặp."
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Long Duyệt Hồng thốt lên.
Tưởng Bạch Miên nhìn anh ta, buồn cười nói:
"Đây đúng là có chút khác thường, chứng tỏ ở sâu trong đầm lầy đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng xem khu vực, phương hướng và đường đi của chúng ta thì đại khái là không chung đích đến, cho nên kệ nó đi."
"Cứ kệ thế hả?" Long Duyệt Hồng nhìn Thương Kiến Diệu bên cạnh, phát hiện hắn chẳng hề sợ hãi chút nào.
Bạch Thần phụ trách cảnh giới bốn phía thấy thế, bình tĩnh nói:
"Trên hoang dã Hắc Chiểu này, mỗi vài ngày lại xảy ra chuyện khác thường hoặc ngoài ý muốn, làm sao mà quản lý được? Một vùng hoang dã rộng lớn thế này, khả năng chuyện này ảnh hưởng tới anh là rất thấp."
"Nhưng ngộ nhỡ ảnh hướng tới thì làm sao?" Long Duyệt Hồng hỏi tiếp.
Thương Kiến Diệu nhìn chằm chằm lửa trại, lên tiếng: "Vậy chứng tỏ là tên của cậu không tốt."
"... Cũng đúng, mệnh không tốt thì làm thế nào cũng trốn không thoát, mệnh tốt thì có thể nào cũng chẳng đυ.ng phải." Long Duyệt Hồng cắn răng gật đầu.
Tưởng Bạch Miên không thể hiểu nổi cuộc đối thoại này của hai người bọn họ, cũng không tiện hỏi cho rõ, chỉ đành cười nói:
"Chúng ta ở xa nơi chuyện kia xảy ra, hoàn toàn không rõ tình hình cụ thể như nào, cũng không kịp chuẩn bị sẵn sàng. Với tiền đề là chưa rút về công ty, lựa chọn duy nhất chính là đi vòng qua nơi đó, vòng xa một chút. Mà đường đi của chúng ta vốn là như vậy rồi."
"Thế này nghe hợp lý hơn câu ban nãy nhiều..." Long Duyệt Hồng cẩn thận suy tư, phát hiện cùng một ý, nhưng dùng hai phương thức biểu đạt khác nhau thậm chí tạo ra hiệu quả hoàn toàn khác hẳn.
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, cười nói:
"Cho nên phải học cách nắm bắt được bản chất của vấn đề. Về điểm này, Thương Kiến Diệu giỏi hơn anh nhiều. Anh xem, nãy giờ anh ta đâu có căng thẳng sợ hãi chút nào đâu."
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu:
"Tôi chỉ đang suy nghĩ xem có nên tham dự hay không."
"Hả?" Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều tỏ ra khó hiểu.
Thương Kiến Diệu há mồm, phát ra âm thanh: "Grào!"