Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trưởng Công Chúa

Chương 83: Bày tỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Dung ôm đàn quay về. Thượng Quan Nhã dẫn theo hạ nhân từ xa bước đến cạnh Lý Dung, nhìn thoáng qua sắc mặt của đối phương xong, nàng dè dặt hỏi, “Hai người cãi nhau rất dữ dội?”

“Trước mang thi thể về đi”, Lý Dung không đáp, bình tĩnh nói, “Những tên còn sống cũng mang về thẩm tra”

Nói xong, Lý Dung quay đầu gọi Tịnh Lan sắc mặt còn chút tái nhợt, giao đàn cho nàng ta rồi nói, “Mang nó đến chỗ người sửa đàn giỏi nhất”

Tịnh Lan đáp một tiếng, ôm đàn rời đi.

Sau khi Tịnh Lan đi rồi, Lý Dung và Thượng Quan Nhã cùng đi gặp những tên sát thủ còn sống.

Sát thủ đã bị Thượng Quan Nhã cho người áp giải về Đốc tra ti trước. Khi hai người vừa đi ra khỏi hẻm núi, Lý Dung đã thấy một đội nhân mã chạy như bay về phía họ, sau đó vội vàng dừng lại.

Lý Dung ngẩng đầu, có chút không kiềm được kinh ngạc lên tiếng, “Tô đại nhân?”

Tô Dung Hoa điều chỉnh lại nét mặt, sau khi nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh gã mới xuống ngựa, hành lễ với Lý Dung, “Điện hạ”

“Sao ngươi lại đến đây?”, Lý Dung mỉm cười, “Tô đại nhân vẫn còn đang trong kì nghỉ mà”

“Nghe bảo Điện hạ gặp chuyện...”, Tô Dung Hoa châm chước ngữ điệu xong mới tiếp tục nói, “Cho nên vi thần cố ý đến tương trợ”

“Tô đại nhân đến không sớm cũng không muộn”, Thượng Quan Nhã từ phía sau Lý Dung bước ra, cười tủm tỉm nói, “Chuyện vừa kết thúc ngài liền xuất hiện, thật sự tính giờ rất chuẩn”

“Thượng Quan đại nhân không cần nói chuyện vẻ châm chọc như vậy”, Tô Dung Hoa khẽ liếc Thượng Quan Nhã một cái, sau đó quay đầu nhìn Lý Dung nói, “Khi Điện hạ ra khỏi thành rồi vi thần mới nhận được tin báo. Sau khi tập hợp nhân mã xong liền vội vàng đến đây chứ không phải cố ý chậm trễ…”

“Ta biết”, Lý Dung khẽ gật đầu, “Ngươi đến đây đã đủ thấy ngươi rất có lòng”

Lý Dung quay đầu nhìn Thượng Quan Nhã, nhẹ giọng nói, “Đi thôi”

Lý Dung đi về phía trước, nhàn nhạt quét nhìn nhóm người Tô Dung Hoa mang đến, không nói một câu. Thượng Quan Nhã dựa vào sát tai nàng thì thầm,“Điện hạ, gã dẫn theo người của Hình bộ”

Lý Dung đáp một tiếng xong cũng không nói thêm nhiều.

Hai người lên xe ngựa quay về Đốc tra ti. Lý Dung ra lệnh giam giữ riêng từng tên sát thủ, sau đó bảo người dẫn tên cầm đầu đến.

Gã bị trói chặt cứng, trong miệng còn bị nhét một miếng giẻ cũ. Thượng Quan Nhã cong lưng, nói vào tai Lý Dung, “Gã một lòng muốn chết, trong miệng có nhét thuốc độc, đã bị lấy ra”

Lý Dung cẩn thận đánh giá người nọ một chốc liền nhận ra gã là ai. Kiếp trước gã cũng xem như một nhân vật có tiếng tăm. Lận Phi Bạch, phó đường chủ của Thất tinh đường, tổ chức đứng đầu giới sát thủ.

Lý Dung không kiềm được khẽ cười nói, “Ngay cả Lận đường chủ cũng có thể mời được, xem ra lần này Trần gia ra tiền không ít”

Lận Phi Bạch lạnh mặt không nói một lời, Lý Dung trong lòng ngược lại có chút sợ hãi.

Một nhân vật tầm cỡ như Lận Phi Bạch mà chúng đều có thể mời được. Còn may nàng ra lệnh chia đôi nhóm sát thủ, đám người bị ngăn bên ngoài ít, dùng nhiều nhân mã bao vây, đám người bên trong tuy nhiều nhưng đã có thuốc nổ mai phục sẵn. Nếu thật sự lấy cương đối cương, hôm nay nàng e rằng sẽ dữ nhiều lành ít, có đi lại chẳng có về.

Cũng khó trách Trần gia có lá gan lớn như vậy, thì ra chúng đã nắm chắc hôm nay nàng sẽ chết.

Nhất định có ai đó thầm hứa hẹn cho Trần gia gì đó. Nếu nàng chết, dù có tra ra Trần gia, Trần lão phu nhân đứng ra nhận hết tội lỗi, đám người phía sau lại thao túng một phen, như vậy sẽ bảo vệ được Trần Quảng.

Trần lão phu nhân hiện tại cũng đang tự đánh cuộc mạng sống của mình, dù thế nào bà cũng phải cứu được đứa con trai này.

Lý Dung đã nhìn thấu hết thảy những tính kia, nàng nâng mắt nhìn Lận Phi Bạch nói, “Lận đường chủ, ta muốn bàn bạc với ngươi một chuyện. Bây giờ ta sẽ cho người lấy miếng giẻ trong miệng ngươi ra, nếu ngươi dám chơi trò cắn lưỡi tự sát, vậy thì ngay ngày mai, ta sẽ phái người lên núi Tần Khúc, san bằng Thất tinh đường của các ngươi. Ngươi đã nghe rõ chưa hả?”

Nghe thấy mấy chữ núi Tần Khúc, Lận Phi Bạch đột nhiên trợn tròn mắt, như thể có vài phần khϊếp sợ.

Điều mà những tổ chức sát thủ kiêng kị nhất chính là để người khác tìm được hang ổ của mình. Bọn họ dám nhận vụ này cũng là vì nắm chắc, dù bị bại lộ, người trong cung cũng không thể tìm được họ. Nhưng không ngờ, Lý Dung vừa mở miệng đã có thể chỉ ra căn cứ điểm của họ, điều này khiến Lận Phi Bạch nhất thời có chút luống cuống.

Thấy sắc mặt Lận Phi Bạch thay đổi, Lý Dung phất tay, ý bảo hạ nhân lấy miếng vải trong miệng Lận Phi Bạch ra. Lận Phi Bạch vừa có thể nói chuyện liền lập tức hỏi, “Sao ngươi lại biết được chuyện này?”

“Chuyện Bổn cùng làm thế nào biết được không quan trọng, Lận công tử chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta thôi. Ta biết những sát thủ như các ngươi, từ nhỏ đã được đào tạo và lớn lên cùng nhau. Những huynh đệ kia của ngươi đều đang ở trên núi Tần Khúc, đúng chứ? Ngươi nói xem, nếu hôm nay ta cho người xuất phát, trong lúc bọn hắn không chút phòng bị mà gϊếŧ sạch, không biết sẽ như thế nào nhỉ?”

Lận Phi Bạch lạnh mặt không đáp, Lý Dung tiếp tục, “Ta biết trong ngành nghiệp của các ngươi, để lộ tin tức về cố chủ là việc tối kỵ. Ta sẽ không bảo ngươi ra mặt làm chứng, cũng sẽ không khai báo ngươi với bất kì ai, chỉ cần ngươi nói hết những gì mình biết với ta là được”

“Sau đó thì sao?”, Lận Phi Bạch lạnh giọng hỏi, “Ngươi dùng những gì ta nói tìm hung thủ, như vậy không phải ta cũng phải chết?”

“Chuyện này thì chưa chắc”, Lý Dung từng bước dụ đỗ, “Ngươi có thể lộ ra chút manh mối, ta lần theo nó điều tra, từ đó xem như là ta tự mình điều tra ra. Tiếp đến, ta sẽ tạo một cơ hội cho ngươi vượt ngục thoát thân, quay về thông báo các huynh đệ của ngươi đổi sang một chỗ khác sống, thế nào?”

“Trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt nhường này?”, Lận Phi Bạch trào phúng, “Điện hạ nghĩ ta là con nít sao?”

“Đương nhiên phải có điều kiện chứ”

Lý Dung phe phẩy quạt, “Đơn hàng tiếp theo đây của ta cho Thất tinh đường, các ngươi nhất định phải nhận”

Lận Phi Bạch không nói gì, Lý Dung biết gã đang đợi nàng nói tiếp cho nên nàng hơi rướn người về trước, thấp giọng hỏi, “Những kẻ ám sát Bùi Văn Tuyên là các ngươi, đúng không?”

Lận Phi Bạch không đáp, xem như cam chịu. Lý Dung mỉm cười nói, “Là ai mua các ngươi ám sát Bùi Văn Tuyên, các ngươi liền dùng đồng dạng phương thức gϊếŧ hắn cho ta!”

“Sau khi làm xong, các ngươi chọn một người giả trang thành thường dân đến giao dịch với ta. Ta có thể bán một miếng đất ở đất phong của ta cho các ngươi. Đương nhiên, trên thực tế các ngươi cũng không cần đưa tiền cho ta, nhưng mặt ngoài phải giả vờ chúng ta không hề quen biết. Các ngươi hãy rời khỏi căn cứ điểm cũ. Trong lãnh thổ của ta, tính mạng của các ngươi sẽ được bảo toàn”

Lận Phi Bạch lộ vẻ do dự, Lý Dung thấy gã dù được đưa ra nhiều lợi ích như vậy cũng không lập tức đồng ý liền hiểu, người mua gã làm việc cũng đưa ra điều kiện tương đương nàng.

Lý Dung nhớ lại vị trí của núi Tần Khúc, nàng nâng ly trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói, “Ngươi hãy nghĩ cho kĩ, Tạ gia dù sao cũng chỉ là thế gia, bọn họ có thể mua đất, nhưng bất luận là quan phủ hay đất đai ở nơi đó, trên danh nghĩa đều thuộc quyền sở hữu của triều đình. Nếu Phụ hoàng cho người điều tra các ngươi, việc quan viên nơi đó sẽ nghe theo Tạ gia hay nghe theo triều đình còn chưa biết được. Nhưng nếu là đất phong của ta...”

Lý Dung nâng mắt nhìn Lận Phi Bạch, “Ta là Công chúa, đất phong của ta, chính là của ta, ngươi hiểu được sự khác biệt không?”

“Ta cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ, suy nghĩ cẩn thận vào”

Lý Dung đùa nghịch ly trà trong tay, “Dù sao cũng đã xuống bùn, giữa ta và Tạ gia, các ngươi phải chọn một phe. Trước khi ta đứng dậy, ta muốn nghe được đáp án”

Lận Phi Bạch không nói gì, Lý Dung tiếp tục cúi đầu đùa nghịch lá trà bên trong ly. Qua một hồi lâu khi Lý Dung đứng dậy định rời đi, nàng nghe thấy Lận Phi Bạch vội vàng nói, “Là Tạ Lan Thanh!”

Lý Dung dừng bước, Lận Phi Bạch nâng mắt nhìn Lý Dung, “Ngươi xác định còn muốn gϊếŧ sao?”

Hiện tại, Tạ Lan Thanh là người đứng đầu Tạ gia, ám sát có thể không khó, khó chính là một đại gia tộc lớn như vậy sẽ có lực phản công cực kì ghê gớm.

Lý Dung trầm mặc. Thượng Quan Nhã nhíu mày, đang muốn nói gì đó lại nghe Lý Dung đáp, “Gϊếŧ”

Nói xong, Lý Dung bước ra ngoài, nàng nói với Thượng Quan Nhã, “Cho người thẩm tra kĩ càng, ta đi trước”

Thượng Quan Nhã quá nửa không tình nguyện mà đáp một tiếng. Sau khi tiễn Lý Dung xong, nàng ta đã quay lại, bày giấy bút trước mặt Lận Phi Bạch, quyết đoán nói, “Khai hết ra đi”

Lận Phi Bạch nâng mắt nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, bị gã nhìn như vậy khiến Thượng Quan Nhã có chút ớn lạnh, “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?”

“Ta nhớ rõ...”, Lận Phi Bạch lạnh băng nói, Thượng Quan Nhã nhướn mày, Lận Phi Bạch tiếp tục, “Ngươi là kẻ nhét miếng giẻ kia vào miệng ta”

Thượng Quan Nhã, “…”

“Ta không khai gì hết, đổi người khác đi”, sau đó Lận Phi Bạch xoay mặt đi, lạnh lùng không nói lời nào.

Thượng Quan Nhã tức đến độ đầu muốn bóc khói, nàng giơ tay lên, lại nhớ đến Lận Phi Bạch đang nắm giữ chứng cứ mấu chốt, nên tay nhất thời cương giữa không trung, chẳng biết phải làm sao.

Vào lúc nàng đang cực kì xấu hổ, cạnh cửa bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ, “Muốn đổi người thẩm tra? Được thôi, cứ để ta”

Tô Dung Hoa từ ngoài cửa bước vào, ngồi xuống đối diện Lận Phi Bạch. Gã khẽ vén vạt áo, nghiêng người ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói, “Vị công tử này, nói đi”

Lận Phi Bạch vẫn không nói gì, Tô Dung Hoa lại giơ một ngón tay chỉ về miếng giẻ lau nhà trên đất, nói thẳng, “Nhét nó vào miệng gã đi”

Lận Phi Bạch nghe vậy liền trừng mắt, cả giận quát, “Ngươi dám?”

“Thượng Quan đại nhân còn dám, sao ta không dám? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, chậc!”

Tô Dung Hoa ra lệnh một tiếng, hai ngục tốt sau một chốc do dự cuối cùng cũng đến nhặt giẻ lau trên đất lên. Lận Phi Bạch không kiềm được quay đầu nói với Thượng Quan Nhã, “Ngươi quay lại đi!”

Thượng Quan Nhã xoè hai tay, “Là ngươi nói muốn đổi người nha”

“Không đổi!”, Lận Phi Bạch xụ mặt, “Ngươi bảo gã ra ngoài đi, ta lập tức sẽ khai”

Thượng Quan Nhã nghe vậy liền có chút không kiên nhẫn, “Sớm khai không phải xong rồi sao?”

Nói xong, Thượng Quan Nhã quay đầu hành lễ với Tô Dung Hoa, “Tô đại nhân?”

Tô Dung Hoa thấy Thượng Quan Nhã làm động tác mời gã ra ngoài, thở dài nói, “Đúng là "hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân"*, vô tình, thật quá vô tình mà!”

(*thành ngữ, ý chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi. Có thể tìm hiểu thêm trên gg)

Tô Dung Hoa vừa cảm khái vừa đứng dậy, sau khi hành lễ với Thượng Quan Nhã xong liền đi ra ngoài.

Thượng Quan Nhã xoay người lại, đẩy giấy bút đến trước mặt Lận Phi Bạch, “Lận đường chủ, mời?”

Sau khi Thượng Quan Nhã thẩm tra Lận Phi Bạch xong đêm đã khuya. Vị trí của Lận Phi Bạch cao nên biết được rất nhiều chuyện, gã cứ thế thú nhận hết mọi việc khiến lượng tin tức cực kì lớn. Sau khi Thượng Quan Nhã sắp xếp lại khẩu cung xong, vừa bước ra ngoài vừa nói với người bên cạnh, “Những kẻ còn lại cứ nhốt trong ngục, ngày mai sẽ thẩm tra sau”



“Đại nhân, Điện hạ thẩm vấn cả đêm, đã xong xuôi hết rồi ạ”

Người hầu báo cáo lại cho Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã ngẩn người, “Điện hạ còn ở đây sao?”

“Thưa vâng”

Người hầu mỉm cười, “Điện hạ vẫn đang phê công văn”

Thượng Quan Nhã nghe vậy, do dự một chốc liền đi tìm Lý Dung.

Lý Dung ngồi trong thư phòng bên cạnh ánh nến, như thể không biết mệt mà im lặng sửa sang lại những khẩu cung vừa thẩm tra được.

Thượng Quan Nhã đứng trước cửa trong chốc lát. Tô Dung Hoa vừa vặn khóa cửa phòng ra ngoài, nhìn thấy Thượng Quan Nhã, gã có chút ngoài ý muốn nói, “Thượng Quan đại nhân?”

Thượng Quan Nhã bị Tô Dung Hoa hù một phen khẽ kêu lên. Lý Dung nghe thấy âm thanh của hai người, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa khẽ cười nói, “Các ngươi còn chưa về à?”

“Điện hạ”, Thượng Quan Nhã và Tô Dung Hoa đồng thời hành lễ với Lý Dung. Lý Dung nhìn sắc trời, ôn hòa nói, “Trời tối rồi, tranh thủ về sớm đi”

“Điện hạ…”, Thượng Quan Nhã do dự gọi, Lý Dung như thể biết nàng muốn nói gì, bình thản đáp, “Về đi, hôm nay tình huống có chút đặc thù, nếu Tô đại nhân không thấy bất tiện thì hãy đưa Thượng Quan đại nhân về”

Hôm nay bọn họ dám làm ra chuyện lớn như vậy, chẳng thể nói trước được có bị phản công không. Dù không gϊếŧ được Lý Dung nhưng đổi mục tiêu sang Thượng Quan Nhã cũng không phải không thể. Có Tô Dung Hoa đi theo Thượng Quan Nhã, muốn động đến Thượng Quan Nhã cũng phải nể mặt Tô gia.

Lý Dung cũng chỉ thử nói không ngờ Tô Dung Hoa lại đồng ý. Lý Dung gật đầu, bình thản nói, “Đi đi”

Thượng Quan Nhã không đáp, Tô Dung Hoa giơ tay nói, “Thượng Quan đại nhân, mời”

Thượng Quan Nhã thở dài, “Điện hạ cũng về sớm một chút”

Lý Dung đáp một tiếng, cúi đầu nhìn sổ con, “Ta xử lý công việc xong sẽ về ngay”

Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung như vậy cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể theo Tô Dung Hoa ra cổng. Tô Dung Hoa lặng lẽ đánh giá nàng, khẽ cười hỏi, “Thượng Quan đại nhân hình như có tâm sự?”

“Cũng không có gì”

Thượng Quan Nhã khẽ cười, “Hôm nay làm phiền Tô đại nhân”

“Việc nhỏ thôi”, Tô Dung Hoa cùng Thượng Quan Nhã sóng vai mà đi, “Có thể đưa Thượng Quan tiểu thư về nhà là vinh hạnh của tại hạ”

Thượng Quan Nhã không nói gì, một lát sau sau, nàng bỗng thở dài, "Tô Dung Hoa, ta thật sự nhìn không thấu ngươi”

“Hửm?”

“Ngươi đến Đốc tra ti là vì điều gì, chúng ta đều hiểu rõ. Nhưng hôm nay việc ngươi đưa ta về chính là đang giúp đỡ ta và Điện hạ”

“Thượng Quan tiểu thư, ta lại không phải lúc nào cũng muốn đối nghịch với hai người”, Tô Dung Hoa hiếm khi mang theo vài phần nghiêm túc nói, “Lòng ta tự có đúng sai, ta cảm thấy các ngươi quá đáng sẽ giúp đỡ những người khác. Nếu cảm thấy những người khác quá đáng thì sẽ giúp đỡ các ngươi”

“Tô đại nhân không có lập trường của riêng mình sao?”, Thượng Quan Nhã nâng mắt nhìn gã, Tô Dung Hoa cúi đầu cười, “Có chứ, nhưng lập trường của ta chính là sự đúng sai trong lòng ta, không liên quan gì đến thế gia hay hoàng quyền cả”

“Thật sao?”, giọng Thượng Quan Nhã vô cùng nhẹ, Tô Dung Hoa thở dài, “Thôi bỏ đi, vất vả lắm mới có cơ hội thế này, ta không muốn nói mấy thứ kia với Thượng Quan tiểu thư. Hôm nay việc Thượng Quan tiểu thư đang sầu lo, hẳn là có liên quan đến Điện hạ, chi bằng cô nói ta nghe thử xem?”

Thượng Quan Nhã không đáp, hai người tiếp tục đi ra cổng. Tô Dung Hoa chậm rãi nói, “Dù Thượng Quan tiểu thư không nói ta cũng đoán được. Hôm nay nhìn hẻm núi một biển hoa thược dược là đủ biết Bùi đại nhân đã hao phí không ít tâm tư. Nhưng Công chúa lại mai phục ở đó, quan hệ giữa Bùi đại nhân và Công chúa, e rằng cực kì vi diệu”

Thượng Quan Nhã dừng bước, Tô Dung Hoa đưa mắt nhìn nàng, “Thượng Quan tiểu thư có phải đang nghĩ rằng, trong lòng Điện hạ rõ ràng có Bùi đại nhân, trong lòng Bùi đại nhân cũng có điện hạ, vì sao quan hệ giữa Người và Bùi đại nhân lại cứng nhắc như thế?”

“Tô Dung Hoa...”, Thượng Quan Nhã nâng mắt, lạnh lùng nhìn gã, “Điện hạ là người mà ngươi có thể vọng nghị sao?”

Tô Dung Hoa bật cười, gã đến gần Thượng Quan Nhã, nhẹ giọng nói, “Cười một cái xem nào”

Thượng Quan Nhã lạnh lùng nhìn Tô Dung Hoa, “Vì sao?”

Tô Dung Hoa suy nghĩ một chút, “Đây là thái độ của cô khi muốn hỏi chuyện người khác à?”

“Không nói thì thôi”, Thượng Quan Nhã hờ hững nói, lập tức chuyển hướng đi về phía xe ngựa. Nhưng nàng còn chưa đi đến trước xe đã nghe thấy Tô Dung Hoa nói, “Là vì Người quan tâm”

“Con người Điện hạ càng quan tâm điều gì sẽ càng không dám chạm vào nó. Người và Bùi Văn Tuyên không hề giống nhau. Năm xưa đại nhân Bùi Lễ Chi, phu thê ân ái vượt xa bình thường cho nên trong chuyện tình cảm, Bùi Văn Tuyên trọng tình hơn, cũng dũng cảm hơn. Trong khi đó, Điện hạ lại sinh ra trong chốn cung đình. Cô và ta cũng thừa biết, với những người có xuất thân như chúng ta, từ nhỏ đã được dạy rằng giữa phu thê với nhau chỉ có quy tắc, những thứ như tình cảm gì đó chẳng khác gì trăng trên trời, hoa trong nước. Cho nên Điện hạ sao không có suy nghĩ như vậy được?"

"Sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau, tư duy cũng sẽ khác nhau. Bùi Văn Tuyên nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa khiêm nhượng nhưng hắn thật ra cực kỳ cường thế. Một khi đã quyết định điều gì liền sẽ thận trọng từng bước, tranh thủ từng chút một, đặc biệt trong chuyện tình cảm, không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Trong khi Điện hạ hoàn toàn trái ngược. Trong chuyện tình cảm, Người luôn có cái nhìn trịnh trọng và bi thương, sợ bản thân mất đi sự đúng sự mực. Chính vì thế Người sẽ vì càng quan tâm mà càng sợ hãi”

“Vì sao ngươi lại nói Điện hạ như vậy?”

Thượng Quan Nhã quay đầu, nhíu mày nhìn Tô Dung Hoa. Mỗi một câu của gã đều không thể bắt bẻ nhưng điều nàng cảm thấy kỳ quái chính là, vì sao Tô Dung Hoa lại hiểu Lý Dung đến thế.

Tô Dung Hoa hơi nhún vai, “Không phải ta nói, là người khác nói với ta như vậy”

“Là ai?”

“Chuyện này cô không cần biết”

Tô Dung Hoa khẽ cười, “Ta nói chuyện này chỉ để giải thích nghi hoặc của Thượng Quan tiểu thư thôi. Bùi Văn Tuyên và Điện hạ, kỳ thật cũng không xứng đôi”

“Có xứng hay không cũng không phải chuyện ngươi có thể quyết định!”

Thượng Quan Nhã nói xong liền xoay người, đi trở vào Đốc tra ti. Khi Tô Dung Hoa còn đang ngẩn người, Thượng Quan Nhã đã nhanh chóng đi về phía thư phòng của Lý Dung.

Lý Dung vẫn đang cúi đầu viết gì đó. Thượng Quan Nhã đi đến trước mặt Lý Dung, giật phăng cây bút trong tay nàng ra, nghiêm túc nói, “Điện hạ, đừng viết nữa”

Tay Lý Dung thoáng chốc khựng lại, Thượng Quan Nhã tiếp tục nói, “Điện hạ, nếu Người muốn hòa li, hãy hòa li sớm một chút. Nhưng nếu Người còn muốn giữ Phò mã lại thì hiện tại mau trở về đi”

“Sao ngươi còn chưa về?”

Lý Dung mỉm cười, nâng mắt nhìn Thượng Quan Nhã, có chút bất đắc dĩ nói, “Ngươi còn nhỏ lại lo nhiều chuyện như thế làm gì?”

“Điện hạ, năm nay Người bất quá cũng mới mười tám tuổi thôi”

Thượng Quan Nhã nghiêm túc nhìn nàng, “Tính ra ta còn lớn hơn Điện hạ vài tuổi nữa đó. Cho nên Điện hạ nghe ta khuyên một câu, mau về đi”

Lý Dung im lặng nhìn nàng, Thượng Quan Nhã nhíu mày, “Điện hạ, xưa nay Người làm việc luôn quyết đoán dứt khoát, hà tất lại trốn tránh thế này? Người chắc chắn không thể ở lì trong Đốc tra ti phê sổ con đến chết, dù thế nào cũng phải gặp mặt hắn thôi”

Lý Dung nghe vậy một lát sau chợt mỉm cười đáp, “Ngươi cảm thấy bộ dáng do dự, thiếu quyết đoán của ta hiện tại cực kì đáng ghét phải không?”

Thượng Quan Nhã ngẩn người, Lý Dung rút cây bút từ trong tay nàng, ôn hòa nói, “Nếu ta trở về, thứ Bùi Văn Tuyên nhìn thấy chính là bộ dáng như vậy”

“Như thế cũng có làm sao?”

Thượng Quan Nhã không kiềm được nói, “Điện hạ, trong lòng Bùi Văn Tuyên có Người, mà Người cũng chẳng phải không quan tâm hắn”

“Ai nói cho ngươi ta quan tâm hắn?”

Lý Dung cúi đầu, viết xuống từng chữ một, Thượng Quan Nhã tức giận phì cười, “Điện hạ, vậy Người đã từng đút canh cho ai ăn sao?”

Lý Dung dừng một chút, Thượng Quan Nhã tiếp tục nói, “Người từng hầu hạ người khác sao? Người từng để tâm cảm nhận của người khác sao? Người từng quan tâm người khác thích hay không thích mình sao?”

“Người nói mình không quan tâm hắn? Vậy tại sao ngày đó khi sát thủ nói muốn gϊếŧ Người, Người chỉ bảo ta không cần nhúng tay. Nhưng khi chúng ám sát Bùi Văn Tuyên, Người liền muốn một lưới bắt hết bọn chúng. Hiện tại rõ ràng việc gϊếŧ Tạ Lan Thanh quá mức mạo hiểm, nhưng Người vì cảnh cáo chúng như cũ vẫn muốn gϊếŧ ông ta…”

“Hỗn xược!”

Lý Dung hét lớn, Thượng Quan Nhã mím chặt môi, nàng nhìn chằm chằm Lý Dung nói, “Điện hạ, nếu Người cứ tiếp tục như vậy, Người có từng nghĩ quãng đời sau này của mình sẽ như thế nào không?”

“Ta nghĩ rồi”, Lý Dung vô cùng nghiêm túc đáp, “Ta đã nghĩ rất kĩ, ta không quan tâm người khác, cũng không cần người khác quan tâm ta. Kiếp này, ta giúp người ta quan tâm được sống hạnh phúc, bản thân ta có tiền có quyền, muốn ai ở bên cạnh liền khiến người đó ở bên cạnh. Ta đã kế hoạch vô cùng rõ ràng, ta phải sống như thế nào không cần ngươi chỉ dạy!”

Thượng Quan Nhã nghe Lý Dung nói vậy, có vài phần khϊếp sợ. Lý Dung đứng dậy, hít sâu một hơi, “Ta hiểu rõ, các ngươi cảm thấy mọi chuyện nên có một kết quả. Bùi Văn Tuyên vì kết quả này mà bức ta, ngươi hiện tại cũng muốn bức ta. Hắn nói không sai, ta chính là không muốn trả giá lại hy vọng hắn luôn ở cạnh mình”, Lý Dung chợt dừng lại, cố gắng khống chế ngữ điệu, cố gắng để bản thân chẳng khác gì ngày thường, “Ta biết, như vậy là ích kỷ, dù ta có đối xử với hắn tốt thế nào cũng không thể cho hắn thứ hắn muốn. Nếu vậy chi bằng nói rõ mọi chuyện, không nên níu kéo hắn nữa

“Hôm nay là ta sai...”, sắc mặt Lý Dung vẫn bình tĩnh, “Là ta cứ mãi trốn tránh tình cảm của hắn, cho nên luôn nghĩ mọi thứ theo hướng xấu và tiêu cực. Nếu như ta để tâm một chút thì hôm nay cũng không đến nỗi tổn thương hắn. Ta hẳn nên xin lỗi hắn, cũng nên nói rõ ra là ta không thể tự thấy bản thân đã đối xử đủ tốt với hắn nên xem như đã bù đắp cho những trả giá của hắn. Hắn muốn cái gì ta sẽ cho cái đó; nếu không thể cho, ta phải nói rõ ràng. Ngươi không cần nói nhiều nữa, ta sẽ về ngay đây”

Thượng Quan Nhã cứ thế ngẩn người lắng nghe. Nhìn Lý Dung bước ra cửa, Thượng Quan Nhã có chút không dám tin gọi nàng, “Điện hạ”

Lý Dung dừng bước, Thượng Quan Nhã quay đầu nhìn nàng, “Vì sao từ trước đến nay Người chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở bên cạnh hắn?”

Lý Dung không đáp, phải rất lâu sau, nàng mới bình tĩnh lên tiếng, “Về thôi”

Nói xong, Lý Dung liền đi ra ngoài, nàng lên xe ngựa, một mình ngồi bên trong.

Khoảnh khắc không gian tối đen xung quanh bao trùm lấy nàng, nàng bất giác siết chặt nắm tay.

Phải đến khi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi trào ra, nàng mới có thể bảo trì được sự bình tĩnh trên mặt.

Khi đã về đến phủ Công chúa, nàng đứng trước cổng, ngẩng đầu nhìn tấm bảng kia, không biết vì sao, nàng bỗng nhớ đến phủ Công chúa ở kiếp trước.

Phủ Công chúa trong trí nhớ của nàng luôn là vẻ âm u, lạnh lẽo và tĩnh mịch. Dù Tô Dung Khanh luôn đi theo nàng không rời, song y lại chẳng khác gì một chiếc bóng, chỉ lặng lẽ không một tiếng động bước sau nàng trên hành lang dài. Do đó nàng như cũ vẫn sẽ cảm nhận được cái lạnh thấm vào tận trong xương tủy.



Nhưng phủ Công chúa kiếp này, ngay từ lúc bắt đầu, nàng chưa từng phải trải qua cảm giác như vậy.

Khi Tô Dung Khanh ở phía sau nàng, y như một cái bóng, một con người khác của nàng. Bọn họ cực kì giống nhau, cùng chôn vùi trong phủ Công chúa tử khí âm trầm này. Sẽ không một ai có thể hiểu rõ nàng như Tô Dung Khanh, nhưng cũng chính vì lẽ đó, khi bọn họ bị cuốn vào bóng tối u ám, không ai cứu được ai, chỉ có thể cùng nhau bị cắn nuốt.

Nhưng Bùi Văn Tuyên lại không giống vậy. Hắn và nàng là hai loại người hoàn toàn khác nhau, khi hắn đứng phía sau nàng, nàng liền nhận thức được sự tồn tại của hắn. Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, luôn có một người, dù cho nàng có rơi vào hoàn cảnh gì đi nữa, hắn đều có thể vươn tay kéo nàng ra.

Cảm giác ấy khiến nàng sợ hãi lại không kiềm được khao khát nó. Chính vì thế, dù biết rõ bản thân hãm sâu chốn bùn lầy, nàng vẫn không ngăn được mình, muốn duỗi tay về phía hắn.

Nhưng nàng biết rõ, tình cảm của nàng chính là một mảng đầm lầy. Việc nàng duỗi tay về phía Bùi Văn Tuyên sẽ chẳng khác gì kéo một người đang đứng trên bờ xuống, cùng mình chết chìm trong đống bùn nhơ nhuốc.

Nàng sẽ hủy hoại Bùi Văn Tuyên.

Sự nhạy cảm, đa nghi và ích kỷ của nàng sẽ bào mòn con người luôn ấp ủ niềm khát vọng đẹp đẽ trong tình cảm, sau đó nàng sẽ từng chút một biến hắn thành một người chẳng khác gì mình.

Lý Dung từng bước đi vào nội viện, sau đó nàng rất nhanh đã nhìn thấy người thanh niên đang đứng trên dãy hành lang dài.

Hắn mặc một chiếc áo đơn, bên ngoài khoác thêm áo khoác lông chồn thuần một sắc trắng. Hắn ngẩng đầu, cứ thế lẳng lặng nhìn vầng trăng trên cao.

Sương trắng mịt mờ giăng bốn phía, Lý Dung dừng trước lối vào hành lang, không dám bước về phía hắn.

Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng nghiêng đầu, bọn họ cứ thế đứng cách nhau một dãy hành lang, yên lặng nhìn đối phương.

Vào giây phút nhìn thấy Lý Dung, Bùi Văn Tuyên cũng không thể miêu tả được cảm giác của mình là gì, chỉ thấy trong lòng có một sự đau đớn khôn xiết đang trào dâng.

Hắn cảm thấy mình dường như nhìn thấy Lý Dung ở kiếp trước, mỗi lần nàng xuất hiện trước mặt hắn, đều là bộ dáng lạnh nhạt lại cao ngạo.

Nhưng nếu so với kiếp trước, nàng hiện tại nhiều thêm vài phần ôn hoà thuở niên thiếu.

Bọn họ hai người không ai mở miệng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.

Phải rất lâu sau, Bùi Văn Tuyên mới trước tiên mỉm cười nói, “Hôm nay khi Điện hạ nổi giận với ta, ta thấy được Điện hạ dường như bị tổn thương. Tính tình của Điện hạ từ trước đến nay luôn hướng nội, có thể nói những lời kia, đương nhiên là vì Người đang cực kì đau khổ”

“Ta biết mình không nên nói những lời này nhưng ta vẫn muốn hỏi Điện hạ một câu”

Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, “Kiếp trước việc ta làm tổn thương Điện hạ, phải chăng dù ta có giải thích thế nào cũng khó có thể khiến Điện hạ tha thứ cho ta?”

“Không, về chuyện kiếp trước, ngươi đã giải thích rất rõ ràng, ta cũng không còn bận tâm đến nó nữa”

Lý Dung rũ mắt đáp.

“Vậy hôm nay những lời Điện hạ nói, rằng không phải chỉ một mình ta cảm thấy tình cảm bị giẫm đạp, cũng không phải một mình ta cảm thấy bản thân đáng thương, là có ý gì?”

“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lúc nào cũng nên tỉnh táo, giữ vững lý trí”

Tựa như nàng năm đó.

Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, như cảm thấy có chút hoang đường, hắn không kiềm được khẽ bật cười thành tiếng, “Điện hạ từ đầu đến cuối vẫn là Điện hạ, là vi thần nghĩ nhiều”

Nói xong, Bùi Văn Tuyên nâng tay hành lễ, cung kính nói, “Điện hạ, sắp tới đây vi thần sẽ thường đi sớm về trễ, cực kỳ bận rộn. Để tránh quấy rầy Điện hạ, vi thần định qua đêm ở thư phòng một thời gian, mong Điện hạ cho phép”

Lý Dung cúi đầu đáp, “Ừm”

"Cảm ơn Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên đứng thẳng người dậy, nhàn nhạt nói, “Sương đêm rất lạnh, Điện hạ nên nghỉ ngơi sớm”

Nói xong, Bùi Văn Tuyên liền xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung rốt cuộc lên tiếng, “Thật sự xin lỗi!”

Bùi Văn Tuyên dừng bước, Lý Dung cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất, nhẹ giọng nói, “Trước đây ta chưa từng nói rõ với ngươi, vẫn luôn trốn tránh ngươi, là ta không đúng. Cô phụ tâm ý của ngươi, cũng là ta sai”

Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói vậy có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút khó tiếp lời. Qua hồi lâu, hắn thở mạnh một hơi, nhàn nhạt đáp, “Điện hạ không cẩn để tâm, hết thảy đều là quyết định của ta. Việc tiếp nhận hay không vốn là việc của Điện hạ, không có chuyện đúng hay sai ở đây. Hôm nay là ta mạo muội, mong Điện hạ thứ lỗi”

Lý Dung thấp giọng đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên không hề nhúc nhích, hắn cũng không biết bản thân đang trông đợi điều gì. Nhưng hắn cảm thấy, nếu hiện tại cứ thế bỏ đi, có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội quay đầu.

Cho nên hắn không dám dời bước, mà người phía sau cũng đứng bất động.

Hai người cứ thế giằng co, Lý Dung sau hồi lâu trầm mặc mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng lẳng lặng nhìn bóng lưng Bùi Văn Tuyên, ánh đèn phủ xuống người hắn một tầng ánh sáng vàng nhạt, không biết vì sao, nàng lại nhớ đến lời của Thượng Quan Nhã ban nãy, “Điện hạ, nếu Người cứ tiếp tục như vậy, Người có từng nghĩ quãng đời sau này của mình sẽ như thế nào không?”

Tiếp theo câu nói ấy, nàng lại nhớ đến câu vào đêm thành hôn Bùi Văn Tuyên đoan chính ngồi quỳ trước mặt nàng và nghiêm túc nói, “Bởi vì cô muốn sống một cuộc sống hạnh phúc”

“Cô không muốn sống như kiếp trước”

"Cô muốn Thái tử Điện hạ có một tương lai tốt, cô muốn có một gia đình mỹ mãn, cô muốn người cô yêu cũng yêu cô, muốn có hài tử quấn lấy mình, muốn khi về già có một người có thể bầu bạn dựa dẫm, cùng nắm tay nhau xuống hoàng tuyền, không phải sao?”

Trời cao để nàng sống lại lần nữa, cho nên nàng không thể cứ thế uổng phí cơ hội này mà sống một cuộc sống chẳng khác gì kiếp trước, chờ đợi một ngày nào đó sẽ táng thân nơi phủ Công chúa lạnh băng.

Nàng thay đổi được Lý Xuyên, thay đổi được Tần Chân Chân, cũng thay đổi được Thượng Quan Nhã. Thậm chí trong tương lai, nàng sẽ thay đổi Tô Dung Khanh, thay đổi Tô gia, thay đổi Thượng Quan gia, thay đổi mẫu thân.

Vậy cớ gì nàng không thể thay đổi mình một chút chứ?

Ba mươi năm thì có làm sao, năm mươi năm lại như thế nào. Dù là thứ đã khắc sâu vào trong cốt nhục, dù trên phương diện tình cảm nàng sớm đã là kẻ chết đuối...

Nhưng vì sao nàng không thể vươn tay ra, cố gắng chạm vào hắn một chút?

Nàng muốn người này, muốn người này bầu bạn mình đến hết cuộc đời. Nàng luyến tiếc sự tốt đẹp mà người này mang đến, khoảnh khắc nhìn thấy hắn xoay người bước đi, nàng liền cảm thấy sự đau khổ khó có thể dứt bỏ.

Nàng nhìn hắn vẫn luôn đứng tại chỗ, tựa như đang chờ đợi nàng. Nhưng sau hồi lâu, hắn cuối cùng cũng thấy có chút kiệt sức.

Bùi Văn Tuyên mỏi mệt nói, “Điện hạ, vi thần có chút mệt, xin phép được cáo lui”

“Bùi Văn Tuyên!”, Lý Dung chợt gọi hắn lại, thanh âm có chút run rẩy.

Bùi Văn Tuyên nghi hoặc quay đầu lại liền thấy Lý Dung đứng phía cuối hành lang. Nàng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc, “Ngươi có thể chờ ta thêm một chút được không?”

Thật ra hắn không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng vào khoảnh khắc Lý Dung nói ra câu trên, hắn liền cảm thấy, nàng chẳng khác gì một người vất vả trèo đèo lội suối, gạt phăng những bụi gai kéo rách da thịt khiến cả người đầm đìa máu tươi, nàng cứ thế tựa vào lòng hắn, cố hết sức lên tiếng.

“Bùi Văn Tuyên...”, ngữ tốc của Lý Dung cực nhanh, “Ta không phải là dạng người được người khác yêu thích. Ta biết trong chuyện tình cảm, ta thật sự khiến đối phương phải thấy chán ghét. Ta cũng không hề đáng giá, ta thật sự không tốt, ta không dám tin tưởng ngươi, cũng không dám tin tưởng bản thân. Ta thấu hiểu vô vàn đạo lý song lại chẳng thể thực hiện chúng”

“Nhưng dù ta có trăm ngàn điều không tốt...”, Lý Dung miễn cưỡng mỉm cười, “Ngươi có thể nể tình việc chúng ta hai kiếp thật vất vả mới được trời cao tác hợp, chờ ta thêm một chút được không?”

Bùi Văn Tuyên không nói gì, sự im lặng ngắn ngủi kia đã cướp đi toàn bộ dũng khí của nàng. Lý Dung xấu hổ cười, nàng cúi đầu, như thể có chút ngượng ngùng nói, “Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, ngươi đại khái cũng không hiểu, nếu thấy hoang đường thì thôi bỏ đi. Ngươi cứ làm theo tâm ý của mình là được, cảm thấy khó chịu rồi bỏ đi cũng không sao, chúng ta dù gì cũng quá quen thuộc…”

Khi nghe Lý Dung nói vậy, Bùi Văn Tuyên cảm thấy trong lòng có một tia đau đớn nhỏ bé chậm rãi lan rộng, từng chút từng chút một đâm vào máu thịt, khổ sở lại chua xót.

Hắn nhìn Lý Dung, đột nhiên ngắt ngang những lời tự hạ thấp mình của nàng. Hắn thấp giọng gọi, “Dung Dung”

Nghe thấy xưng hô trên, Lý Dung chậm rãi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bùi Văn Tuyên đứng dưới ánh đèn, trên mặt là nét cười tươi tắn, thần sắc đầy vẻ dịu dàng và bao dung, như thể một cành liễu trong làn gió xuân, nhẹ nhàng phất qua trái tim nàng, cuốn đi hết thảy đau khổ.

“Nàng không phải sợ”, hắn dịu dàng nói, “Nàng chậm một chút cũng chẳng sao”

“Ta ở đây, vẫn luôn ở đây”

“Nàng biết không”, Bùi Văn Tuyên bật cười thành tiếng, “Kiếp trước, ta đã đợi nàng tận ba mươi năm”

Bùi Văn Tuyên chậm rãi đi đến gần, nhẹ nhàng chạm tay lên mặt nàng, “Ta rất có kiên nhẫn, ta có thể chờ rất lâu, cực kì lâu Dung Dung à”

Hắn rũ mắt nhìn nàng, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần lưu luyến, “Ta thích nàng, đã thích từ rất lâu rồi”

Không biết vì sao, một người dù cuộc sống có đau khổ thế nào cũng chưa từng rơi lệ như Lý Dung, vào giây phút nghe hắn nói xong, nước mắt lại vô thức trào ra, cứ thế chảy dài xuống tay hắn.

Sau ba mươi năm, trong một hoàn cảnh chật vật lại hết sức bình thường thế này, nàng rốt cuộc cũng nghe được lời bày tỏ muộn màng của hắn.

“Chàng…”, giọng Lý Dung khàn khàn, tựa hồ muốn cười lại cười không nổi, “Sao chàng không chịu nói sớm một chút chứ?”

“Đã ba mươi năm trôi qua rồi”, Lý Dung ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ ửng nhìn hắn, “Nói với ta câu này cũng có ích lợi gì đâu?”

“Là vì ta muốn ở bên cạnh nàng”, Bùi Văn Tuyên vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn thẳng vào nàng, quyết đoán nói, “Ta không muốn buông tay, muốn vào lúc nàng khóc có thể ôm nàng; muốn vào lúc nàng cười cùng cười với nàng; muốn vào lúc trời mưa bung dù che cho nàng; muốn mỗi khi đau khổ hay hạnh phúc, vinh quang hay xuống dốc, sinh tử hay hoàng tuyền, ta đều có thể ở cạnh nàng”

“Chàng nhìn trúng điểm gì ở ta chứ? Tính tình ta lại không tốt, lúc nào cũng khi dễ chàng”

Lý Dung bật cười, Bùi Văn Tuyên cũng cười theo.

“Có lẽ là vì ta mù rồi”

Trong tiếng cười của hắn mang theo sự ấm áp của ngày xuân, “Cho nên cảm thấy trên thế giới này, không ai có thể tốt hơn nàng”

“Lý Dung”, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, “Ta sẽ chờ nàng, cho nên nàng chỉ cần tiến về phía trước thôi”

“Vì ta sẽ mãi luôn ở đây”
« Chương TrướcChương Tiếp »