Lý Dung không ngờ Lý Xuyên sẽ đích thân đến, nàng nhíu chặt mày, ép thấp giọng hỏi, "Đệ đến đây làm gì? Đây là nơi đệ nên đến sao?!"
"Trước đừng bàn chuyện này", Bùi Văn Tuyên từ phía sau bước lên, chắn nửa người đứng giữa hai tỷ đệ bọn họ, hắn nhìn xung quanh nói, "Ở đây tai mắt nhiều, chúng ta vào trong nói sau"
Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên nói có lý liền xoay người đi về phía trước, thấp giọng nói, "Vào thôi"
Bọn họ tuần tự tiến vào ngục giam, một thị vệ đi trước dẫn đường, đối phương không dám ngẩng đầu, tựa như biết người đến là ai. Người đó vô cùng cung kính đưa họ đến nhà giam, sau đó thấp giọng nói với Lý Dung, "Điện hạ, thời gian có hạn, hai khắc* sau phải thay ca, mong Người tranh thủ ạ!"
(*1 khắc bằng 15 phút)
Nói xong, thị vệ đó liền lui ra. Lý Dung nâng mắt nhìn người ngồi trong nhà giam, nam nhân lớn tuổi kia chỉ hoảng hốt trong nháy mắt đã nhận ra người đến là ai. Ông vội vã nói, "Điện hạ! Là Bình Lạc Điện hạ và Thái tử Điện hạ đó sao?"
"Tần đại nhân"
Lý Dung bước lên trước hành lễ, nàng nhìn ông lão hai tay nắm lấy chấn song gỗ trước mặt, tù phục đã nhuốm máu, y phục cũng vì những trận hành hình mà nhăn nhúm hỗn độn. Lý Dung trong lòng chua xót nhưng thần sắc vẫn bảo trì bình tĩnh, "Vụ án Tần gia hiện tại do ta chủ thẩm, ngài biết không?"
Tần Lãng ngẩn ra, sau đó chậm rãi nói, "Chân Chân thật sự đến tìm Người sao?"
Lý Dung mím chặt môi khẽ gật đầu, ông lão than một tiếng, "Còn may nó thoát được, nếu không ta chẳng còn mặt mũi nào đối diện Sơn nhi dưới suối vàng và Lâm nhi nơi chiến trường"
Tần Sơn là phụ thân của Tần Lâm và Tần Chân Chân, ông cùng thê tử đều mất sớm, Tần Lãng làm cha của ông liền nhận lấy trách nhiệm nuôi dưỡng hai đứa cháu. Tần Lãng nói xong chợt nhớ đến một việc, "Điện hạ, Chân Chân hiện tại vẫn khỏe chứ?"
Lý Dung nghe xong bất giác nhìn Tuân Xuyên đang đứng bên cạnh.
Tuân Xuyên mặt mang mặt nạ, lặng lẽ đứng trước mặt ông lão, trong mắt mang theo vài phần không đành lòng.
Nhưng nàng chẳng nói gì, Lý Dung cũng theo đó giữ kín, thấp giọng nói, "Thời gian không nhiều, Tần đại nhân, vẫn mong ngài kể lại một lần từ đầu đến đuôi vụ án này cho ta nghe"
"Điện hạ muốn ta nói từ đoạn nào đây?"
Ông lão cười khổ.
Lý Dung bình tĩnh đáp, "Từ đoạn huyện Hoàng Bình đi"
Tuân Xuyên mang một chiếc ghế bên cạnh đặt phía sau Lý Dung, sau đó nàng lại lấy thêm một chiếc ghế cho Lý Xuyên.
Bùi Văn Tuyên đứng sau Lý Dung, Tuân Xuyên thì đứng sau Lý Xuyên.
Lý Dung khẽ gõ quạt, chậm rãi nói, "Vụ án này bắt đầu khi Ôn Bình của Ngự sử đài nhận được thư tố cáo, nói rằng ngài nhận hối lộ của Dương gia, ra lệnh cho Tần Phong trong trận chiến ở huyện Hoàng Bình năm đó cố ý bỏ thành. Sau đó dùng khẩu cung của phó tướng La Quyện làm bằng chứng cho việc này, lại tìm được hoàng kim cùng thư tín của Dương Liệt trong nhà ngài. Ta vốn dĩ định đi tìm La Quyện để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện nhưng hiện tại, gã đã chết"
Tần Lãng ngây người như phỗng, không dám tin lặp lại, "La Quyện chết rồi?"
"Phải", Lý Dung bình tĩnh đáp, "Tất cả những tướng lĩnh từng tham gia trong trận chiến huyện Hoàng Bình năm đó đều chết cả rồi"
Sắc mặt Tần Lãng tức khắc trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ. Bùi Văn Tuyên bước lên nâng tay luồn qua chấn song đỡ lấy ông, vội vàng nói, "Thúc công xin đừng sầu muộn, Điện hạ vẫn đang điều tra, vẫn còn cơ hội đảo ngược tình thế. Ngài chỉ cần đem hết tất cả những việc xảy ra năm đó, kể lại hoàn chỉnh đúng sự thật cho Điện hạ là được"
"Đúng sự thật...", đôi môi Tần Lãng run rẩy, "Lại... lại có tác dụng gì đâu? Chuyện huyện Hoàng Bình, bọn họ nhất định sẽ không để chúng ta lật án"
"Ngài nói đúng", Lý Dung trực tiếp nói, "Ta và Thái tử đều ngồi ở đây, đừng lãng phí thời gian"
"Thúc công", Bùi Văn Tuyên nhìn chằm chằm Tần Lãng, "Ngài còn có một nhà lớn nhỏ, dù chỉ có một chút cơ hội để sống sót, ngài cũng phải nắm chặt lấy"
"Ngươi nói đúng", Tần Lãng hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Trận chiến ở huyện Hoàng Bình, năm đó là ta thủ thành với ba ngàn binh lính, địch tấn công ba ngàn quân. Nhi tử của ta là Tần Phong làm chủ tướng, Dương Liệt vốn để chúng ta thủ thành trong năm ngày nhưng quân ta đánh không lại, chỉ có thể trước đưa bá tánh ra khỏi thành, sau đó bỏ thành mà chạy"
"Các ngài thủ thành, bọn chúng công thành, hai bên thế lực tương đương, theo lý không thể nào thua", Lý Dung trực tiếp nhắc nhở, "Vì sao lại thua?"
Tần Lãng nghe vậy trầm mặc hồi lâu mới cười khổ nói, "Là ta bảo Phong nhi đi"
"Tại sao?"
Lý Dung tiếp tục truy vấn, Tần Lãng mím chặt môi, phải rất lâu sau mới nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Lý Dung nói, "Vì không có người"
Lý Dung có chút kinh ngạc, nàng nghe không hiểu lắm chỉ có thể lặp lại một lần, "Không có người?"
"Đúng", Tần Lãng thở dài một hơi, "Ba tháng trước trận chiến, quân lương đều không đủ dùng, thức ăn cho ba ngàn binh lính lúc được chuyển đến đa số đều là cát. Tướng sĩ không có thứ để ăn chỉ có thể mỗi ngày sàng cát khỏi gạo rồi nấu thành cháo lỏng ăn. Mà gạo phần lớn lại mốc hỏng, đợi đến lúc khai chiến, trên lý thuyết ba ngàn quân nhưng thực tế binh sĩ đã sớm bệnh cả, người có thể chiến đấu chưa đến hai ngàn. Lại thêm quân lương trậm trễ, nếu tiếp tục giằng co, một hạt gạo cũng chẳng còn"
"Tại sao lại là về việc lương thực?", Lý Xuyên nhíu chặt mày, "Ngài có nói chuyện này với Dương Liệt không?"
"Đã nói rồi", Tần Lãng cười khổ, "Nhưng lại có tác dụng gì chứ? Triều đình cấp quân lương số lượng chỉ bấy nhiêu, qua tầng tầng bòn rút, ưu tiên cho các thế gia hàng đầu, sau đó mới đến lượt các thế gia bình thường như bọn ta. Tây Bắc có mười sáu thành trì, ai dám xòe tay xin lương thực chứ?"
"Nhưng huyện Hoàng Bình là nơi tiền tuyến!"
Lý Xuyên có chút phẫn nộ, "Dương Liệt ngay cả điểm này cũng không hiểu?!"
Tần Lãng không đáp, Lý Dung trực tiếp hỏi, "Những chuyện này ngài có báo lên trên không?"
"Sau này ta có viết trình lên trên, chắc hẳn nằm phía sau nhật ký hành quân"
"Ta đã tra qua nhật ký hành quân ở Binh bộ", Lý Dung nhíu chặt mày, "Hoàn toàn không có"
Tần Lãng cười khẽ một tiếng, "Điện hạ", thanh âm ông khàn đυ.c, "Sao có thể có được chứ?"
"Đó chính là...", giọng Tần Lãng mang theo vài phần nghẹn ngào, "Binh bộ của thế gia nha"
Mọi người đều không nói gì, Lý Dung hòa hoãn hồi lâu mới lên tiếng, "Ngài hãy viết ra bản danh sách của tất cả những người có liên quan đến chuyện năm đó cho ta"
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên đem giấy bút đưa cho Tần Lãng, Tần Lãng hai tay run run nhận lấy, từng nét từng nét viết xuống.
Người này đã già rồi, ông chinh chiến trên sa trường cả một đời, cả một đời chưa từng cúi đầu thế nhưng tại đây, trong ngục giam của Đại Hạ, lại phải khom lưng uốn gối.
Lý Xuyên hai tay không khỏi siết chặt thành quyền, ngay lúc này, cậu cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống bả vai mình. Cậu kinh ngạc quay đầu lại thì thấy người đứng phía sau mình, luôn nhìn chằm chằm vào Tần Lãng trong nhà giam, đang rơi lệ trong thầm lặng.
Lý Xuyên hơi ngẩn ra, cậu cảm thấy người thanh niên trước mắt này tựa hồ có vài phần quen thuộc, lại không nhớ đã từng gặp qua ở đâu. Cậu lặng lẽ quan sát đối phương, chẳng bao lâu sau đã nghe Tần Lãng nói, "Điện hạ, thần viết xong rồi"
Lý Dung đón lấy tờ danh sách từ tay Tần Lãng, vừa nhìn vào tên những người liên quan đến chuyện năm đó nàng liền im lặng không nói.
Tần Lãng ngồi xếp bằng trong nhà lao, thở dài một tiếng, "Điện hạ, Người còn quá trẻ, trước cứ về đi"
Lý Dung siết chặt danh sách, nàng nhìn ông lão tuy phải chịu qua nhiều hành hạ trong ngục nhưng vẫn mang vài phần khí phách.
Nàng quan sát hồi lâu sau đó nâng hai tay lên, hướng về phía ông cúi người thật thấp.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Bùi Văn Tuyên nói, "Chắc có người đến rồi"
Lý Dung gật đầu, Lý Xuyên lần nữa trùm áo choàng lên che đi gương mặt.
Người hầu cầm đèn nhỏ giọng nói, "Hai vị Điện hạ nên đi rồi ạ"
Lý Dung gật đầu phân phó, "Phải trông chừng người kĩ càng, ngàn vạn lần không thể xảy ra sai sót"
Người hầu lên tiếng tuân mệnh. Khi Lý Dung chuẩn bị rời khỏi liền nghe thấy tiếng Tần Lãng gọi nàng, "Điện hạ"
Lý Dung quay đầu sang liền thấy ông lão có chút do dự hỏi, "Chân Chân, rốt cục nó thế nào rồi?"
Lý Dung không nói gì, nàng nhìn vào ánh mắt vừa lo lắng vừa kì vọng của ông lão, rất lâu sau mới mở miệng nói, "Nàng sống rất tốt, ngài không cần lo lắng"
Tần Lãng liền thấy yên tâm, khấu đầu với Lý Dung. Lý Dung mặt không biểu tình quay người, dẫn đầu ra ngoài nhà giam.
Đợi đến khi ra khỏi cửa, Lý Dung lập tức nói với Tuần Xuyên, "Đi điều động nhân thủ, bất luận thế nào trong đêm nay cũng phải đón người của Tần gia khỏi Hình bộ. Nếu có bất cứ vấn đều gì cứ bảo họ tìm ta"
Tuân Xuyên cung kính đáp một tiếng sau đó xoay người lên ngựa, tiến nhập vào màn đêm.
Đợi đến khi Tuân Xuyên đi khuất, Lý Xuyên mới dời ánh mắt nhíu mày hỏi, "Người ban nãy, đệ luôn cảm thấy rất quen mắt. Là thủ hạ mới của tỷ tỷ sao?"
Lý Dung hơi khựng lại, sau đó mới đáp một tiếng, "Đệ cứ về cung trước đi, đừng để người khác phát hiện đệ nhúng tay vào chuyện này"
"Tỷ..."
Lý Xuyên vừa do dự mở miệng, Lý Dung liền lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu. Nàng nâng mắt bình tĩnh nói, "Chuyện này đã vào tay tỷ, tỷ tự có chừng mực"
Lý Xuyên trầm mặc phút chốc, sau vài phút cậu hành lễ nói, "Vậy đệ đi trước đây"
Nói xong, Lý Xuyên đi theo người hầu về xe ngựa. Trước khi đi, sau một phút ngập ngừng, cuối cùng cậu vẫn lên tiếng, "Tỷ, người của Tần gia phải sống"
"Ta đã biết"
Lý Dung lạnh lùng nói, "Đệ về đi"
Lý Xuyên gật đầu, cuối cùng cũng rời khỏi.
Sau khi cậu ấy đi rồi, Bùi Văn Tuyên đứng sau lưng Lý Dung khẽ hõi, "Điện hạ, chúng ta về phủ sao?"
Lý Dung không nói gì, nàng lặng lẽ nhìn con đường dài trước mặt, rất lâu sau mới chầm chậm lên tiếng, "Ta vẫn nghĩ mình già rồi"
Bùi Văn Tuyên đứng sau lưng nàng không nói gì, Lý Dung mỉm cười, "Nhưng bây giờ ta mới biết, con người bất kể vào thời điểm nào, trong lòng đều tồn tại một ranh giới không thể nào vượt qua được"
"Điện hạ định làm gì?"
Lý Dung không nói gì, hai tay nàng đặt ra phía trước người, chậm rãi nhắm mắt lại.
Rất lâu sau, nàng mới mở miệng nói, "Bùi Văn Tuyên"
"Xin Điện hạ cứ phân phó"
Bùi Văn Tuyên cúi người hành lễ, Lý Dung thấp giọng nói, "Ngươi cầm lệnh bài của ta và của Đốc sát ti, men theo tuyến đường vận chuyển quân hưởng đến trấn Hoàng Bình năm đó. Trên đường đi, hãy ghi chép lại toàn bộ quá trình vận chuyển lương thảo qua mỗi huyện nha"
"Ta sẽ đợi ngươi"
Lý Dung nâng mắt lặng lẽ nhìn hắn.
Bùi Văn Tuyên nhìn sâu vào mắt Lý Dung, khoảnh khắc đó hắn đột nhiên phát hiện, con người này dường như đã đặt cược sinh mạng của mình cho hắn.
"Đêm nay việc ta thẩm tra Tần Lãng, bọn họ không thể nào không biết. Tần Lãng viết ra bản danh sách này, e rằng lành ít dữ nhiều. Ta bảo Tuân Xuyên bảo vệ người Tần gia, ngày mai trên triều, ta sẽ tự mình xin bị cấm túc"
"Hai mươi ngày sau là ngày Tần gia bị xử trảm, trước lúc đó, ngươi nhất định phải mang danh sách này trở về"
"Có làm được không?"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn nhìn Lý Dung cười khẽ, "Vì Điện hạ xông pha, dù chết cũng không từ"
"Con đường phía trước chắc chắn sẽ không bằng phẳng"
Bùi Văn Tuyên hiểu ba chữ "không bằng phẳng" mà Lý Dung nói có ý gì. Việc hắn rời Hoa Kinh còn muốn lấy được sổ sách về kho lương dọc theo đường đi, chuyện này không đơn thuần là "không bằng phẳng" mà thậm chí còn có thể mất mạng,
Sắc mặt Bùi Văn Tuyên vẫn ung dung, hắn nâng hai tay ra phía trước, cong lưng nói, "Vậy vi thần xin xuất phát"
Lý Dung đáp một tiếng Bùi Văn Tuyên liền xoay người bước đi. Nàng nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần của hắn, đột nhiên hét lớn, "Bùi Văn Tuyên"
Hai tay Bùi Văn Tuyên luồn trong tay áo, hắn hơi nghiêng người quay đầu lại. Người thanh niên áo trắng lam bào, trong đôi mắt tựa như giếng cổ chợt lấp lánh ánh sao mai.
Lý Dung nhìn hắn, rất lâu sau nàng mới mỉm cười nói.
"Ta sẽ đợi ngươi quay lại"