Chương 49: Thổ lộ

Bệnh tình của Oanh Nhi dưới sự chăm sóc của Cảnh Lăng sau nửa tháng cũng đã hết hoàn toàn, theo đó tâm tình Cảnh Lăng cũng tốt lên, tuy rằng ngự y đã nói Oanh Nhi đã hoàn toàn hết bệnh, nhưng mà Cảnh Lăng vẫn lo lắng ép buộc Oanh Nhi nằm lại trên giường ba ngày.

" Oanh Nhi lần này vì ngươi, bản Công Chúa hao hết tâm tư, ngươi lần sau còn kêu ta rời xa ngươi, bản Công Chúa thật sự sẽ không quan tâm ngươi nữa." Cảnh Lăng ngồi ở bên giường cùng Oanh Nhi nói chuyện.

" Lần này thật sự là phiền toái Lăng." Oanh Nhi khẽ cười, " Nếu mọi chuyện đều đã qua, Lăng sẽ không hẹp hòi so đo nữa đi."

" Nói ai lòng dạ hẹp hòi." Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi " Còn nói như vậy nữa, coi chừng bản Công Chúa trừng phạt ngươi."

" Oanh Nhi là tò mò Lăng sẽ trừng phạt Oanh Nhi như thế nào a." Oanh Nhi cười, " Là đem cánh hoa dán lên người Oanh Nhi, hay là sờ soạn thân thể Oanh Nhi."

" Ngươi… ngươi làm sao mà biết được." Cảnh Lăng kinh ngạc, nháy mắt hai má đỏ bừng, này sự tình rõ ràng lúc đó Oanh Nhi ngủ say a.

" Lăng, bị người khác sờ như vậy mà không tỉnh lại mới lạ." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia trêu chọc, lúc đó nàng tuy rằng không mở mắt ra, nhưng là vẫn có cảm giác được Cảnh Lăng làm cái gì, " Thật không nghĩ tới Lăng còn có ham mê này a."

" Rõ ràng là ngươi trước đem cánh hoa dán lên người ta." Cảnh Lăng cực kỳ quẫn bách, lập tức nghĩ đến chính mình đường đường là công chúa sao có thể bị Oanh Nhi trêu chọc như vậy? Cảnh Lăng nghĩ nghĩ, ngẩn đầu, ưỡn ngực, " Bản Công Chúa chỉ là học ngươi thôi."

" Lăng, đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm." Oanh Nhi nói, " Oanh Nhi chỉ là lúc tắm rửa dán một ít mà thôi, có thể làm cho da thịt càng thêm trắng mịn, này thật bình thường. Hơn nữa Oanh Nhi chỉ dán hoa trên bả vai Lăng mà thôi. Ngày đó Lăng là dán khắp cơ thể Oanh Nhi a."

" Hừ." Bị Oanh Nhi nói như vậy, Cảnh Lăng cũng không biết nói gì thêm chỉ hừ một tiếng, nói " Bản Công Chúa chính là trốn tránh trách nhiệm, thế nào ngươi cắn ta a."

" Lăng đây chính là ngươi nói." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên mỉm cười, đối với môi Cảnh Lăng hôn lên, tinh tế cắn cắn.

" Ngô…" Không có nghĩ tới Oanh Nhi lại làm như vậy, hai mắt Cảnh Lăng trừng lớn, trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng lại. Đây là lần đầu Oanh Nhi chủ động hôn nàng, dĩ vãng đều là nàng lừa gạt hoặc là bắt buộc.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở ra hàm răng của Cảnh Lăng, trượt vào trong. Đầu lưỡi thô ráp chạm vào lưỡi của Cảnh Lăng, Cảnh Lăng nhịn không được run lên, Oanh Nhi nhân cơ hội dây dưa cùng đầu lưỡi của Cảnh Lăng, cùng chi cùng múa.

Hai tay Oanh Nhi như có ma lực, vuốt ve chỗ nào thì chỗ đó liền nóng lên.

Cảnh Lăng không cam lòng yếu thế, cũng sờ sờ thân mình Oanh Nhi. Nàng muốn ngày này, cũng nghĩ lâu lắm.

Bất tri bất giác, Cảnh Lăng bị Oanh Nhi đặt dưới thân. Hai đôi môi kề sát nhau, Oanh Nhi nhìn kỹ người dưới thân. Hai má hồng hồng, hai mắt đầy sương, đôi môi sưng đỏ, mỗi thứ đều làm Oanh Nhi mê muội.Qquần áo Cảnh Lăng hỗn độn, lộ ra bên trong cái yếm, cơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong. Con ngươi Oanh Nhi ám ám, cúi đầu cắn ngực Cảnh Lăng.

Địa phương bị cắn truyền đến một loại cảm giác khó tả, Cảnh Lăng nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng. Như là bị này tiếng kêu cổ vũ, tay Oanh Nhi càng đi xuống. chạm vào chỗ kia cấm kỵ.

" Không được." Cảnh Lăng trong giây lát bắt lấy tay Oanh Nhi, hai mắt sương mù cũng khôi phục một tia thanh minh, đối với Oanh Nhi lắc lắc đầu.

Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia ảm đạm, dừng lại.

Nhìn thấy nét ảm đạm trong mắt Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói " Nơi này… là hoàng cung, nơi nơi đều có người nhìn chằm chằm."

Cảnh Lăng vừa nói xong, Oanh Nhi liền phản ứng lại, thầm mắng mình một tiếng, nàng sao có thể hồ đồ như vậy. Hoàng cung có nhiều thị phi, nàng nếu cùng Công Chúa làm chuyện kia bị người phát hiện, sẽ mang đến cho Công Chúa vô số phiền toái.

" Lăng, Oanh Nhi thất thố." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia xin lỗi.

" Không phải ngươi thất thố." Cảnh Lăng lắc lắc đầu, con ngươi tràn đầy ôn nhu ý cười, "

Ta, ta cũng muốn cùng Oanh Nhi…"

" Hoàng cung chung quy không phải địa phương thích hợp." Oanh Nhi thở dài một tiếng, kéo lại quần áo Cảnh Lăng. Nàng sợ, nếu lại nhìn thấy, nàng thật sự nhịn không được. Thầm nghĩ bản thân mình yêu nhất là cùng Công Chúa ân ái triền miên.

" Oanh Nhi…" Cảnh Lăng cầm lấy quần áo, nhỏ giọng kêu.

" Làm sao vậy, Lăng." Thân thủ giúp Cảnh Lăng sửa sang lại vài sợi tóc trên trán Cảnh Lăng, trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ôn nhu.

" Còn nửa tháng nữa ta sẽ ra cung lập phủ." Cảnh Lăng càng nói, mặt càng đỏ.

" Lăng…" Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng.

" Làm, làm sao lại nhìn Bản, Bản Công Chúa như vậy." Có lẽ là đôi mắt Oanh Nhi nhìn mình quá mức nóng rực, Cảnh Lăng không dám nhìn, liền quay đầu đi.

" Lần đầu Oanh Nhi biết, nguyên lai Lăng cũng rất chờ mong a." Oanh Nhi cười cười.

" Đã sớm mong đợi." Cảnh Lăng nhỏ giọng nói, " Chính là ngươi vẫn không biết mà thôi."

" Oanh Nhi biết hết, vẫn biết." ghé vào người Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói " Lúc trước Oanh Nhi vẫn không dám đối mặt."

" Hiện tại giám?" Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, Oanh Nhi càng ngày càng to gan, Cảnh Lăng cũng cảm nhận được.

" Ừ." Oanh Nhi nói, " Chuyện tình gần đây, coi như làm cho Oanh Nhi hiểu được một việc."

" Việc gì?" Cảnh Lăng đưa tay uốn uốn sợi tóc Oanh Nhi, hỏi.

" Tiên hạ thủ vi cường." Oanh Nhi cười cười, hôn hai má Cảnh Lăng, " Bằng không để người khác đoạt Lăng đi rồi, Oanh Nhi sẽ gặp rắc rối a."

" Tính… tính ngươi thông minh." Cảnh Lăng nói, " Bên cạnh Bản Công Chúa cũng không thiếu người."

" Cho nên Oanh Nhi phải ở trên người Lăng làm ra một cái dấu khắc, nói cho mọi người, Lăng là của Oanh Nhi a." Oanh Nhi nói xong, cúi đầu, hung hăng cắn xuống bả vai Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng ăn đau, cũng không yếu thế ở cánh tay Oanh Nhi hung hắn cắn một cái, thẳng đến cánh tay Oanh Nhi lưu lại dấu răng Cảnh Lăng mới buông ra.

" Lăng, ngươi đúng là không lưu tình a." Oanh Nhi khẽ cười, nhìn dấu răng trên tay, " Mạnh một chút là chảy máu a."

" Hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng nói, " Không bằng ngươi a."

" Lăng, ngươi nha, luôn thích so đo mấy chuyện nhỏ nhặt." Oanh Nhi sủng nịch cười.

" Với ta mà nói, này cũng không phải chuyện nhỏ." Vuốt vuốt dấu răng trên tay Oanh Nhi " Đây là bản Công Chúa biểu đạt tình yêu a."

" Vâng." Oanh Nhi cười, nói " Oanh Nhi rõ ràng cảm nhất được tình yêu của Lăng a."

Có lẽ do mọi chuyện xảy ra, kia tầng ngăn cách giữa hai người cũng biến mất. Này lời nói hai người chưa dám nói ra cũng như vậy đơn giản nói ra.

Có lẽ, nên cảm ơn trận này hãm hại, bằng không nàng cùng Oanh Nhi cũng không như vậy mà thành thật với nhau.

" Lăng, dăng suy nghĩ gì vậy?" Nhìn Cảnh Lăng thất thần, Oanh Nhi hỏi.

" Bản Công Chúa chính là cuộc sống sau khi ra cung a." Cảnh Lăng cười cười nói.

" Không còn xa nữa đâu." Oanh Nhi cười cười, đột nhiên như nhớ tới cái gì, nhíu mày, " Bất quá, Oanh Nhi còn có chuyện cần giải quyết a."

" Bản Công Chúa đều đã khắc dấu lên người ngươi, như thế nào có khả năng nhường ngươi cho người khác." Cảnh Lăng cười cười nói, " Phụ hoàng bên kia, ta đã nói cho mẫu hậu, lấy mẫu hậu trí tuệ, tất nhiên có thể giúp ngươi."

" Trí tuệ của Hoàng Hậu nương nương, thật làm cho người ta kính nể." Oanh Nhi nói.

" ý của ngươi là, bản Công Chúa không thông minh sao?" Cảnh Lăng nắm lấy tóc của Oanh Nhi, nói.

" Lăng thủ hạ lưu tình." Oanh Nhi nói, " Lăng đương nhiên thông minh nhưng mà Hoàng Hậu nương nương hiểu Hoàng Thượng hơn Lăng a."

" Này còn được." Cảnh Lăng thả ra tóc của Oanh Nhi, Cảnh Lăng vừa lòng cười.

" Lăng, muốn hay không ra ngoài dạo một chút?" Oanh Nhi nói, " Còn như vậy dán vào nhau, Oanh Nhi sợ nhịn không được."

Cảnh Lăng nhịn không được đỏ mặt, " Vậy, đi ra ngoài một chút. Ngươi trước đứng lên."

" Tốt." Oanh Nhi cười cười, từ trên người Cảnh Lăng đứng lên, đem quần áo sửa sang lại, thuận đường cũng giúp Cảnh Lăng.

" Tham kiến Công Chúa." Đứng ở cửa Liễu nhi lên tiếng.

Nhìn thấy Liễu nhi ở trước cửa, Cảnh Lăng có chút thẹn thùng, vừa rồi mình cùng Oanh Nhi quả thật là làm càn, không biết Liễu nhi có nghe thấy không a.

" Khụ khụ." Cảnh Lăng ho khan một tiếng, " Ngươi luôn đứng ở đây?"

" Hồi bẩm Công Chúa, đúng vậy?" Liễu nhi nói.

" Vậy có từng nghe được thanh âm gì không?" Cảnh Lăng hỏi.

" Chưa từng." Liễu nhi lắc lắc đầu, nói " Không có Công Chúa cho phép, Liễu nhi không dám thám thính thanh âm trong phòng."

Cảnh Lăng vừa lòng gật gật đầu, nói " Ngươi trước lui xuống nghỉ ngơi đi."

" vâng, Công Chúa." Liễu nhi nói xong liền lui xuống.

" này Liễu nhi, nhưng thật ra thông minh a." Oanh Nhi nói.

" Đúng vậy." Cảnh Lăng nói, " Cẩn thận lại thông minh, bản Công Chúa thực thích."

" Lăng nói như vậy là muốn Oanh Nhi ghen sao?" Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ý cười, nhìn Cảnh Lăng.

" Vậy ngươi, ghen tị sao?" Sờ sờ hai má Oanh Nhi, Cảnh Lăng cười hỏi.

" Đương nhiên, Oanh Nhi đương nhiên ghen." Cầm lấy tay Cảnh Lăng, Oanh Nhi cười khẽ nói, " Cảnh Lăng khen ai, Oanh Nhi cũng đều ghen."

" Ngươi này bình dấm chua." Chọn mi nhìn Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói.

" Kia cũng bởi vì là Lăng, Oanh Nhi mới như vậy." Oanh Nhi trả lời, " Cho nên, Lăng ngươi cần phải đối với Oanh Nhi phụ trách a."

" Kia bản Công Chúa chỉ có thể miễn cưỡng phụ trách thôi."

Editor: Cuối cùng cũng nói ra, chờ ngày này mỗi mòn lun ak. Nói chứ hồi nãy tưởng có H rồi chứ ai ngờ… H hụt.

Ngày mai không có chương nak, chủ nhật sẽ bù lại nak.