Chương 45: Rắc rối (1)

" Phụ, phụ hoàng minh giám." Cảnh Lăng quỳ gối trước Hoàng đế, cả người toàn mồ hôi lạnh, " Nữ nhi nếu muốn hại khâm thiên giam, tất nhiên sẽ không đưa ra đề nghị gặp hắn."

" Ngươi trong vòng 3 ngày đến khâm thiên giam 2 lần." Hoàng đế thản nhiên nhìn Cảnh Lăng nói.

Rõ ràng là một câu cực kỳ bình thản nhưng là Cảnh Lăng lại tràn đầy bất an. Nếu không có chuyện khâm thiên giám bị hạ độc, thì hành vi của nàng phụ hoàng sẽ không để ý. Nhưng mà hiện tại, hành vi của nàng, liền đầy hiểu lầm. Cố tình nàng lại không thể cùng phụ hoàng giải thích, vì sao nàng tìm khâm thiên giám.

" Trẫm muốn biết, có chuyện quan trọng gì, Lăng nhi phải đi tìm khâm thiên giam hai lần?" Tầm mắt Hoàng đế thẳng tấp nhìn Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy sắc bén, tựa hồ muốn xem thấu Cảnh Lăng.

" Nữ, nữ nhi…" Cảnh Lăng cắn môi, không dám nhiều lời.

" Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cầu kiến." bên ngoài thanh âm vang lên.

" Mời." Hoàng đế nói.

" Tham kiến Hoàng Thượng." Hoàng Hậu tiến vào, hướng tới Hoàng đế thi lễ.

" Đứng lên đi." Hoàng đế thản nhiên nhìn Hoàng Hậu liếc mắt một cái, phất phất tay, " Hoàng Hậu tới đây, là có chuyện gì?"

" Nô tì tới là muốn nói cho Hoàng Hậu một chuyện thú vị a." Hoàng Hậu cười, nhìn Hoàng đế, giống như vừa nhìn thấy Cảnh Lăng cũng ở đây, kinh ngạc một chút, nói. " Lăng nhi cũng ở đây a."

" Gặp qua mẫu hậu." Cảnh Lăng thi lễ.

" Hảo hài tử, làm sao lại quỳ, là làm sai chuyện gì chọc giận phụ hoàng sao?" Trong mắt Hoàng Hậu hiện lên một chút đau lòng, nhìn Hoàng đế, " Hoàng Thượng, Lăng nhi làm sai cái gì sao?"

" Không có gì." Hoàng đế nhìn Cảnh Lăng đang quỳ, nói " Đứng lên đi."

" tạ phụ hoàng." Cảnh Lăng đứng lên, chính là lo lắng trong lòng cũng không giảm bớt.

" Hoàng Hậu vừa nói chuyện thú vị là cái gì?" Hoàng đế nhìn Hoàng Hậu.

" Là Lăng nhi trước đó vài ngày cùng nói chuyện với nô tì." Hoàng Hậu nhìn Cảnh Lăng.

" Nga?" Hoàng đế nhíu mày, " Là chuyện gì?"

" Trước đó vài ngày Lăng nhi biết tướng mạo mình vô cùng giống Tương vương phi, cảm thấy có duyên, cho nên nghĩ đến khâm thiên giam xem một chút quan hệ của mình với khâm thiên giám." Hoàng Hậu nói, mỉm cười, nắm tay Cảnh Lăng nhẹ nhàng vỗ, nói " Này thật trùng hợp, khâm thiên giam nói Lăng nhi cùng Tương Vương phi quan hệ sâu xa, có duyên mẹ con. Cho nên Lăng nhi liền nghĩ muốn nhận Vương phi làm nghĩa mẫu. Lăng nhi sợ nô tì mất hứng, còn đến hỏi ý nô tì a."

" Nhận làm nghĩa mẫu." trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

" Đúng là như thế." Hoàng Hậu nói, " Nô tì nghĩ, nếu tỷ tỷ biết Lăng nhi nguyện ý kêu nàng là mẫu thân, dưới suối vàng, nàng sẽ vô cùng vui vẻ, cho nên liền đồng ý với Lăng nhi a. Ai biết Lăng nhi còn rất nghiêm túc, tìm khâm thiên giám tính một ngày tốt nhất mới bằng lòng nhận thức mẫu."

" Ngươi là vì chuyện này mới, tới tìm khâm thiên giám hai lần?" Hoàng đế cau mày, nhìn Cảnh Lăng.

Hoàng Hậu âm thầm kéo lấy ống tay của Cảnh Lăng, Cảnh Lăng phục hồi tinh thần, cúi đầu giấu đi chột dạ trong mắt, nói " hồi bẩm phụ hoàng, đúng vậy."

" Nếu là như thế, vừa rồi sao không nói cho ta?" Hoàng đế nhìn Cảnh Lăng, đề cao âm lượng, " Ngẩng đầu lên nhìn trẫm, nói cho trẫm nghe."

Cảnh Lăng hít sâu, bình phục lại tâm trạng khẩn trương cùng chột dạ. Hiện tại không thể để phụ hoàng nhìn ra sơ hở, bằng không Oanh Nhi sẽ nguy hiểm. Vì Oanh Nhi cũng vì chính mình, nàng nhất định phải diễn tốt.

Cảnh Lăng ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế, trong mắt không có gì là sợ hãi, " Phụ hoàng, Vương phi dù sao cũng là Vương phi. Nữ nhi nếu nhận thức Vương phi làm nghĩa mẫu, Vương gia chẳng phải trở thành nghĩa phụ. Nghĩa phụ cùng phụ hoàng, sao có thể cùng ngồi cùng ăn, nữ nhi là sợ phụ hoàng tức giận, mới không nói."

" Trẫm đương nhiên tức giận." Hoàng đế vung lên ống tay áo, lạnh lùng nói.

Tim Cảnh Lăng nhảy lên tới cổ họng. May mắn có Hoàng Hậu ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo, nhắc nhở nàng, nàng mới không làm gì thất thố.

" Trẫm trong mắt ngươi, là một người không hiểu lý lẽ vậy sao?" Hoàng đế nói, " Ngươi muốn nhận thức nàng làm nghĩa mẫu, trẫm vô cùng tán thành."

" Phụ hoàng?" Cảnh Lăng kinh ngạc.

" Lúc còn sống nàng không có nghe ai kêu nàng một tiếng mẫu thân, đã là tiếc nuối." Trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia đau lòng, " ngươi kêu nàng một tiếng mẫu thân, cũng không đủ."

" Phụ hoàng đây là đồng ý rồi?" Cảnh Lăng thật cẩn thận hỏi lại.

" Khâm thiên giám có nói ngày nào là ngày tốt không?" Hoàng đế không có trả lời lại Cảnh Lăng.

" Ba ngày sao." Cảnh Lăng nói.

" Hoàng đế nghĩ nghĩ nói, " Cũng thế."

Cảnh Lăng thở phào nhẹ nhõm.

" Phụ hoàng, nữ nhi cho rằng, nghi lễ nhận thức nghĩa mẫu cũng rất long trọng, không nên có cái gì máu đổ bằng không sẽ không may mắn." Cảnh Lăng nói, nàng không có trực tiếp đề cập đến Oanh Nhi, như vậy quá mức lộ liễu.

" Ngươi nói cũng đúng." Hoàng đế nghĩ nghĩ, đồng ý, " Chuyện của Ôn nhu mỹ nhân, ba ngày sao lại định đoạt. Này ba ngày cứ đem Ôn nhu mỹ nhân nhốt vào đại lao."

" Phụ hoàng minh giám." Cảnh Lăng cúi đầu nói. Mặc kệ ra sao này ba ngày nàng phải tranh thủ.

" đều lui ra đi." Hoàng đế phất phất tay, nói với hai người.

" vâng." Hoàng Hậu cùng Cảnh Lăng lên tiếng, đi ra ngoài.

Thẳng đến ngự thư phòng đóng cửa, Cảnh Lăng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Sờ sờ cái chán, đã muốn đầy mồ hôi.

" Mẫu hậu chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn người." Cảnh Lăng nói, " nếu là không có mẫu hậu, hôm nay nữ nhi sợ là gặp khó khăn rồi."

" Ngươi về sau làm việc chú ý một chút." Hoàng Hậu thản nhiên, " Bản cung không phải mỗi lần đều đến kịp cứu ngươi. Về sau muốn làm chuyện gì, nên tìm ta thương lượng trước." Cảm giác được trong lời nói mình có chút quan tâm, Hoàng Hậu ho nhẹ một tiếng, " Tương lai của ngươi có quan hệ với Phong nhi, bản cung lần này giúp ngươi, chỉ là không muốn Phong nhi gặp phiền toái thôi. Hiện tại không có gì, ta trước hồi cung đây."

" Cung đưa mẫu hậu." nhìn bóng dáng Hoàng Hậu rời đi, khóe miệng Cảnh Lăng hơi hơi giơ lên. Nguyên lai được mẫu hậu quan tâm, lại hạnh phúc như vậy. Kiếp trước nàng hiểu lầm mẫu hậu, thật sự quá sâu.

" Đi đến thiên lao." Phân phó Liễu nhi một tiếng.

*

Đây là lần đầu tiên Cảnh Lăng đến thiên lao, cùng nàng trong tưởng tượng giống nhau, cũ nát, âm u, ẩm ướt. Nghĩ Oanh Nhi bị nhốt ở đây, trong lòng Cảnh Lăng hung hăng đau đớn. Kiếp trước tuy nàng cùng Oanh Nhi đối chọi gây gắt nhưng là Oanh Nhi chưa từng trải qua chuyện này.

Cho ngục tốt một chút bạc, Cảnh Lăng liền đi vào chỗ Oanh Nhi.

" Công Chúa, nơi này không sạch sẽ, sao người lại đến đây?" Nhìn thấy Cảnh Lăng đến, Oanh Nhi lập tức đứng dậy nghênh đón, trong mắt mang theo trách cứ, " Công Chúa, loại địa phương này ngươi không nên đến."

Chỉ là một lúc không thấy, trên người Oanh Nhi đã thấy một chút chật vật. Sợi tóc hỗn độn, quần áo dính bẩn, này làm cho Cảnh Lăng đau lòng không thôi.

Cảnh Lăng vuốt ve hai má Oanh Nhi, " Oanh Nhi, ngươi thế nào có khỏe không? Bọn họ có khi dễ ngươi không?"

" Công Chúa, Oanh Nhi tốt lắm." Cầm lấy tay Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói, " Công Chúa, ngươi không nên tới, lúc này ngươi nên phủi sạch quan hệ với Oanh Nhi. Nếu Oanh Nhi bị phán tử hình cũng không liên lụy đến người."

" Ở trong mắt ngươi, ta là hạng người như vậy sao?" Trong mắt Cảnh Lăng tràn đầy lãnh ý, gạt ra tay Oanh Nhi.

" Oanh Nhi đương nhiên biết Công Chúa, không bỏ Oanh Nhi." Oanh Nhi thở dài, " Cho nên Oanh Nhi mới càng lo lắng Công Chúa. Oanh Nhi lo lắng Công Chúa, cứu không được Oanh Nhi, ngược lại còn ảnh hưởng đến người. Oanh Nhi thà rằng đâm đầu chết ở đây cũng không muốn như vậy."

" Không cho phép ngươi nói đến chết." Ngón trỏ Cảnh Lăng che lại môi Oanh Nhi, nói " Không có sự cho phép của ta, ngươi không được phép rời khỏi ta. Nếu ngươi làm vậy, ta sẽ không bao giờ tha thứ ngươi."

" Công Chúa đã nói như vậy, làm sao Oanh Nhi còn dám." Bắt lấy ngón tay của Cảnh Lăng, Oanh Nhi cười nói.

" Oanh Nhi, ngươi nghe kỹ đây." Cảnh Lăng nói, " Ngươi là người của Bản Công Chúa, trừ bỏ Bản Công Chúa, không ai có quyền quyết định ngươi chết hay sống, cho dù là ngươi. Bản Công Chúa nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại ngươi, cứu ngươi ra khỏi đây.

" Công Chúa yên tâm, Oanh Nhi còn muốn cả đời hầu hạ Công Chúa a."

" Này địa phương thật là không phải chổ cho người ở." Cảnh Lăng nhìn xung quanh, nhíu mày nói, " Lát ta cho người thu thập lại một chút, đem đến thêm hai bộ chăn nệm."

" Công Chúa không được." Oanh Nhi nói, " Công Chúa hiện tại nếu làm như vậy, chỉ làm cho Hoàng Thượng càng sinh ra bất mãn cùng nghi ngờ."

" Bản Công Chúa không thể để ngươi chịu khổ." Cảnh Lăng than thở một tiếng, chuyện này nàng tất nhiên hiểu được.

" Công Chúa, chỉ là ở một chỗ kém một chút mà thôi." Oanh Nhi cười cười, để sát vào lỗ tai Cảnh Lăng nói " So với việc không thể ôm Công Chúa ngủ, cũng không tính là cái gì."

" Đều thành ra như vậy, còn nói như vậy, không e lệ." Hai má Cảnh Lăng đỏ lên.

" A" Oanh Nhi khẽ cười, " Công Chúa dám nói mình cũng không như vậy sao?"

" ngươi, ngươi to gan."

" Oanh Nhi lúc nào cũng to gan." Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ôn nhu, " Công Chúa, không còn sớm, cần phải trở về."

" ừ." Cảnh Lăng gật gật đầu, trong mắt hiện lên mất mát, " Bản Công Chúa, lại đến." Nói xong liền đi ra ngoài.

*

" Liễu nhi." Cảnh Lăng gọi một tiếng.

" Công Chúa, có gì phân phó?" Liễu nhi tiến lên.

" Lấy cho Bản Công Chúa một tấm chiếu, bản Công Chúa muốn ngủ trên mặt đất." Cảnh Lăng nói.

" Công Chúa." Liễu nhi nói, " Thời tiết chuyển lạnh, như vậy…."

" Kêu ngươi làm thì làm đi, nhiều lời như vậy làm cái gì?" Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Liễu nhi.

" Vâng, vâng." Liễu nhi rất nhanh thì chuẩn bị xong.

Mặt đất lạnh như băng, cả người khó chịu. Nhưng là không biết như thế nào chỉ cần nghĩ đến Oanh Nhi cũng như vậy, nàng liền cảm thấy an tâm.

" Oanh Nhi…" ôm gối mềm, Cảnh Lăng rất nhanh liền ngủ.

Editor: Chỉ có Oanh Nhi mới trị được Công Chúa thôi.

Nói chứ có ai thấy Hoàng Hậu thật là tội không. Rồi có ai thắc mắt tại sao Hoàng Hậu lại đối với Cảnh Lăng lạnh nhạt như vậy không, mà mình nghĩ không cần đọc cũng biết tại sao rồi ak.