Chương 43: Thánh chỉ

Bởi vì trên đường đi gặp phải nguy hiểm, Hoàng đế không còn hứng thú cải trang vi hành, làm cho người ta dọn dẹp một chút này nọ, liền chuẩn bị hồi kinh.

Ngồi trên xe ngựa nhiều ngày mới về tới kinh thành,

Hoàng đế mừng rỡ khi nghe tin Uyển Phi có thai.

Vừa đến tẩm điện của mình, Cảnh Lăng lập tức kêu người chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

" Oanh Nhi lại đây giúp bản Công Chúa xoa bóp." Cảnh Lăng vươn cánh tay, hướng tới Oanh Nhi ngoắc ngón tay.

" Vâng." Thoa lên tay một ít dầu vừng, Oanh Nhi tới gần Cảnh Lăng, xoa bóp vai của Cảnh Lăng.

" Lăng, thoải mái sao?" Oanh Nhi mỉm cười hỏi.

" Ừ, thật thoải mái." Cảnh Lăng thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng, " Tay nghề Oanh Nhi thật tốt a, ra ngoài thời gian dài như vậy, ta lâu lắm rồi không có hưởng thụ a."

" Hiện tại, không phải đã trở lại sao?" Oanh Nhi khẽ cười, " Lăng nếu thích, Oanh Nhi sẽ mỗi ngày hầu hạ.

" Bản Công Chúa không chỉ thích ngươi mỗi ngày hầu hạ ta, mà còn phải ở trên giường hầu hạ ta." Cảnh Lăng đưa tay sờ hai má của Oanh Nhi, cảm xúc thật sự rất tốt.

" Còn chỗ nào mà Oanh Nhi chưa hầu hạ Công Chúa sao?" Oanh Nhi cười cười, trong mắt tràn đầy yêu thương.

" Này có thể hơn." Cảnh Lăng đếm ngón tay, " Tỷ như long tháp của phụ hoàng, còn có…"

" Công Chúa, ngươi đừng đùa giỡn như vậy." Oanh Nhi bất đắc dĩ, đưa tay cầm lấy ngón tay đang đếm của Cảnh Lăng, " Long tháp của Hoàng Thượng, người bình thường có thể ngủ sao?"

" Nếu ngày nào đó ngươi thật sự ngủ ở đó." Cảnh Lăng nhướn mày, trong mắt tràn đầy uy hϊếp, " Bản Công Chúa liền đem ngươi bóp chết ở trong này." Cảnh Lăng nói xong, làm bộ đưa tay muốn bóp cổ Oanh Nhi.

Oanh Nhi cũng không có trốn tránh, đưa cổ ra nghênh đón, " Nếu có chuyện đó xảy ra, Oanh Nhi cũng nguyện ý chết trong tay Công Chúa."

" Không, bất quá chỉ là tùy tiện nói mà thôi." Cảnh Lăng giật mình thu tay lại, " Ngươi tại sao lại nói như vậy."

" Bởi vì gần đây Công Chúa luôn luôn phiền não a." Oanh Nhi trừng mắt nói.

" Ngươi nhìn ra a?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, hai má đỏ lên.

" Từ ngày rơi xuống núi về sau, Công Chúa luôn luôn lo sợ nha." Oanh Nhi nói.

" Oanh Nhi, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta." Cảnh Lăng gắt gao ôm lấy Oanh Nhi, như là muốn đem toàn bộ bất an mấy ngày nay, bức ra.

" Công Chúa, cho dù chết, Oanh Nhi cũng sẽ không rời khỏi người." Oanh Nhi sờ sờ mái tóc của Cảnh Lăng, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.

" Đi ra ngoài thôi, ngâm nước lâu da đều nhăn hết rồi." Cảnh Lăng nói.

" Vâng." Oanh Nhi cẩn thận giúp Cảnh Lăng mặc quần áo.

Vừa mới trở về tâm điện thì Lý công công đã ở đó.

" Lý công công?" Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn Lý công công, " Công công đến có việc sao?"

" Đến bẩm báo cho Công Chúa chuyện tốt đâu." Lý công công cười, vẻ mặt lấy lòng.

" Chuyện gì tốt?"Tự nhiên Cảnh Lăng cảm thấy vô cùng bất an.

" Cung nữ của Trưởng Công Chúa Oanh Nhi tiếp chỉ." Lý công công mở ra thánh chỉ, đọc lên " Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Trưởng Công Chúa cung nữ Oanh Nhi, huệ chất lan tâm, chạm vào đáy lòng trẫm. Có công cứu giá trẫm, đặc phong làm mỹ nhân. Ban thưởng hào Ôn."

" Công… công công nói cái gì…" Cảnh Lăng run run hỏi lại.

" Chúc mừng Trưởng Công Chúa, cùng Ôn mỹ nhân." Lý công công cười nói, " Ôn mỹ nhân, thật sự là phúc khí tốt nha, còn không tạ ơn?"

" tạ, tạ Hoàng Thượng."Oanh Nhi ngơ ngác tiếp nhận thánh chỉ, cũng không biết dùng từ gì để nói lên tâm trạng của mình bây giờ.

" Ôn mỹ nhân trước chuẩn bị, tối nay chúng ta sẽ cho người đến chỉ ngươi quy củ trong cung, mỹ nhân trước học, ba ngày sau, chính là ngày ngươi có phúc a." Trong cung có quy củ là phi tử mới nạp, phải ba ngày sau mới thị tẩm.

" Vất vả Công Chúa." Liễu nhi đưa cho công công một thỏi bạc.

" Chúng ta còn có việc, trước xin cáo lui." Nhận lấy bạn Lý công công liền đi.

Cho đến khi Lý công công đi khỏi, Cảnh Lăng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, điều nàng lo sợ nhất vẫn xảy ra, nàng không ngờ rằng vừa mới cùng Oanh Nhi nói đùa, lại trở thành sự thật, lại đến nhanh như vậy.

" Không được, Bản Công Chúa muốn gặp phụ hoàng." Cảnh Lăng nói.

" Công Chúa, không thể lỗ mãng." Oanh Nhi ngăn lại Cảnh Lăng, " Đó là Hoàng Thượng, Công Chúa muốn cãi lại ý chỉ sao?

Lúc hai người nói chuyện, Liễu nhi liền mang theo người cùng nhau lui xuống.

" Chẳng lẽ muốn Bản Công Chúa trơ mắt nhìn ngươi hầu hạ Hoàng Thượng sao?" hai mắt Cảnh Lăng đỏ lên, " Oanh Nhi, ngươi biết, bản Công Chúa đối với ngươi, đối với ngươi….."

" Lăng, Oanh Nhi hiểu được." Oanh Nhi kéo Cảnh Lăng ôm vào trong lòng, " Oanh Nhi đối với Công Chúa là toàn tâm toàn ý, cuộc đời này không thay đổi."

" Oanh Nhi, bản Công Chúa sẽ không cho phép chuyện này xảy ra." Cảnh Lăng nói xong, đẩy Oanh Nhi ra, kêu người chuẩn bị kiệu, đi gặp Hoàng đế.

Hoàng đế để cho Cảnh Lăng vào ngự thư phòng, Cảnh Phong đang ở đó, Hoàng đế đang kiểm tra học thức của hắn.

" Lăng nhi, đến có việc sao?" Nghĩ đến rất nhanh thì gặp được Ôn nhu mỹ nhân, tâm tình Hoàng đế liền tốt lên, nhìn Cảnh Lăng ánh mắt cũng ôn nhu hơn.

" Phụ hoàng, người sắc phong Oanh Nhi là Ôn nhu mỹ nhân." Cảnh Lăng cúi đầu nói, lời nói tràn đầy mất mát.

" Này nha đầu vừa tri kỷ vừa ôn nhu, trẫm rất thích." Hoàng đế nói.

" Phụ hoàng, nữ nhi…." Cảnh Lăng còn muốn nói, lại bị Cảnh Phong nói trước.

" Phụ hoàng việc này thật không tốt." Cảnh Phong mỉm cười, nói, " Oanh Nhi là cung nữ tri kỷ nhất của Hoàng tỷ, Hoàng đế mang nàng đi, vậy thì Hoàng tỷ phải làm sao?"

" Này dễ lắm." Hoàng đế nói, " Lát trẫm sẽ kêu Lý Thắng ( Lý công công) chọn cho ngươi hai cung nữ."

" Nữ nhi không cần, chỉ cần Oanh Nhi." Cảnh Lăng nói.

" Ngươi là muốn trẫm thu hồi ý chỉ sao?" Trong mắt Hoàng đế nhiễm thượng một tia tức giận.

" Phụ hoàng bớt giận." Cảnh Phong nói, " Oanh Nhi hầu hạ Hoàng tỷ từ nhỏ, khó trách Hoàng tỷ luyến tiếc, tâm tư của nữ nhi, phụ hoàng còn muốn so đo sao?"

" Thôi." Hoàng đế phất phất tay, " Các ngươi đều lui ra đi."

" Nữ nhi/ Nhi thần cáo lui." Hai người nói xong, liền lui ra.

" Hoàng tỷ, ngươi lỗ mãng." Ra khỏi ngự thư phòng Cảnh Phong nói.

" Đó là Oanh Nhi." Trong mắt Cảnh Lăng che không được mất mát, " Ta như thế nào lại không lỗ mãng." Oanh Nhi là của nàng, nàng sao có thể giao cho Phụ hoàng, đó là người của nàng.

" Chuyện này, Phụ hoàng đã quyết tâm." Cảnh Phong thở dài nói, " Kỳ thật mẫu hậu cũng đã khuyên qua Phụ hoàng."

" Mẫu hậu…sao?" Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia phức tạp.

" Mẫu hậu biết Oanh Nhi là tri kỷ của ngươi, cho nên cũng không muốn Oanh Nhi trở thành phi tử." Cảnh Phong nói. Đương nhiên, ý tưởng của hắn tự nhiên không dám nói cho Cảnh Lăng biết.

" Mẫu hậu có tâm." Cảnh Lăng nói.

" Mẫu hậu bảo ta nói cho ngươi, có một số việc phải tranh thủ." Cảnh Phong nói, " Ngươi nếu tính kế Vệ Trung được, tất nhiên cũng có thể tính kế những người khác, không nên rối loạn. Mẫu hậu chính là lo lắng cho ngươi, mới kêu ta đi đến ngự thư phòng trước.

" Tâm tư của mẫu hậu, thật sự kín đáo." Cảnh Lăng nói, " Ta hiểu được." nói xong thì rời đi.

" Có có ba ngày." Cảnh Phong nói.

" Yên tâm bản Công Chúa hiểu được." Cảnh Lăng trở về tẩm điện.

*

Ban đêm, Cảnh Lăng gắt gao ôm lấy Oanh Nhi, vuốt ve lưng của Oanh Nhi.

" Oanh Nhi, trừ bỏ ta ai cũng không thể đυ.ng vào thân thể của ngươi."

" Thân thể của Oanh Nhi chỉ thuộc về Cảnh Lăng." Oanh Nhi thả lỏng thân thể, tùy ý để Cảnh Lăng vuốt ve.

" Cho dù là Phụ hoàng bản Công Chúa cũng không cho phép hắn cướp ngươi." Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia kiên định, đưa tay xoa hai má Oanh Nhi, " Cho dù cùng người trong thiên hạ đối địch, Bản Công Chúa cũng không buông tay ngươi."

" Oanh Nhi cũng không hy vọng, Lăng cùng với kẻ nào làm kẻ thù." Oanh Nhi thở dài, nói, " Có nhiều kẻ thù, liền gia tăng khả năng Lăng bị thương. Nhưng mà Oanh Nhi càng không hy vọng rời đi Lăng. Ở bên cạnh Lăng, ít nhất Oanh Nhi còn có thể giúp Lăng, còn có thể cùng Lăng chia sẻ tất cả."

" Oanh Nhi, ngươi biết không." Cảnh Lăng rầu rĩ, " Ta chưa từng hận hắn như vậy, thậm chí ta nghĩ nếu hắn biến mất thì tốt quá. Oanh Nhi, ngươi nói, ta rất xấu xa phải không?"

" Lăng,Oanh Nhi hiểu được." Oanh Nhi vỗ nhẹ lưng Cảnh Lăng, " Oanh Nhi cũng giống Lăng, bất kể ai làm Oanh Nhi phải rời khỏi Lăng, Oanh Nhi đều hận."

" Oanh Nhi ,đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta." Cảnh Lăng nói.

Oanh Nhi đem Cảnh Lăng kéo ra, cùng nàng đối diện. Oanh Nhi nhẹ nhàng đem tay Cảnh Lăng, đặt lên cổ của mình, " Cảnh Lăng, đối với nơi này hung hăng bóp chặt vào, đem Oanh Nhi bóp chết ở trên giường, như vậy Oanh Nhi liền vĩnh viễn không rời đi người."

Hai tay Cảnh Lăng cọ xát trên cổ của Oanh Nhi, chậm rãi nắm chặt, có một giây nàng thật sự muốn bóp chết Oanh Nhi, sau đó mình cũng chết ở đây, như vậy, nàng cùng Oanh Nhi vĩnh viễn sẽ không tách ra.

Cảnh Lăng chỉ dùng một chút lực, sau đó liền buông ra, Cảnh Lăng nói, " Đối với ngươi, ta vĩnh viễn cũng không ra tay được."

" Nếu không hạ thủ được, Lăng nên nghĩ biện pháp đem Oanh Nhi ở lại bên người đi." Oanh Nhi trừng mắt nhìn, trong mắt tràn đầy nghịch ngợm.

" Oanh Nhi, ngươi đây là đem hết thảy vứt cho bản Công Chúa a." Cảnh Lăng nhéo một chút cái mũi của Oanh Nhi.

" Bởi vì Oanh Nhi tin tưởng tài trí của Công Chúa." Oanh Nhi cười cười nói, " Oanh Nhi tin tưởng, Công Chúa sẽ không dễ dàng để Oanh Nhi đi khỏi. Dù sao, Công Chúa cũng cần Oanh Nhi làm ấm giường không phải sao?"

" Bản Công Chúa nhưng là không thiếu người làm ấm giường." Cảnh Lăng chọn mi, nói.

" Nhưng là tri kỷ ấm giường, chỉ có một mình Oanh Nhi." Oanh Nhi cười nói.

" Ngươi thông minh, dựa vào công phu trên giường của ngươi, Bản Công Chúa sẽ không làm ngươi thất vọng. Cảnh Lăng vỗ nhẹ hai má Oanh Nhi, " Không còn sớm, ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều việc."

" Vâng." Oanh Nhi nhắm lại hai mắt.

Hai người năm trên giường, thoạt nhìn rất hài hòa hạnh phúc. Hy vọng này hạnh phúc sẽ mãi mãi như vậy, đừng bao giờ tan vỡ.

Editor: Hu Hu, nát tim, hu hu sao vậy tại sao, hy vọng không có chuyện gì xảy ra chia rẽ Công Chúa cùng Oanh Nhi đi. Hoàng Hậu là ngoài lạnh trong nóng nha, để ý Cảnh Lăng vậy mà cứ đóng mặt lạnh hoài.