Chương 30: Vạch trần

Bởi vì Lưu quý phi mãnh liệt yêu cầu, ngày hôm sau Hoàng đế liền tự mình thẩm vấn Cảnh Phong.

Lưu quý phi ngồi ở bên cạnh, nét mặt tiều tụy, nhìn qua thật điềm đạm. Hoàng Hậu ngồi ở phía trên Lưu quý phi, nhìn Lưu quý phi trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.

Cảnh Lăng ngồi phía dưới Lưu quý phi, nhìn Cảnh Phong đang quỳ gối trong mắt mang theo một chút lo lắng.

" Công Chúa, đừng lo lắng Lục điện hạ sẽ không sao." Oanh Nhi vỗ nhẹ bả vai của Cảnh Lăng, ôn nhu nói, " Công Chúa điện hạ nhất định sẽ rửa oan được cho Lục điện hạ."

" Hừ, ai lo cho hắn." Cảnh Lăng hừ một tiếng, nghiêng đầu, nói " Bản Công Chúa mới không muốn giúp hắn đâu, để cho hắn chịu tôi đi." Cảnh Lăng còn tức giận những lời Cảnh Phong nói tối hôm qua.

Oanh Nhi mỉm cười, nói " Công Chúa đại nhân đại lượng, tất nhiên sẽ không Lục hoàng tử một cái đứa nhỏ so đo. Hơn nữa, hôm nay Oanh Nhi cũng muốn nhìn thấy phong thái của Công Chúa nha."

" Bản Công Chúa mới không phải người tính toán chi li." Cảnh Lăng nói " Xem ở Oanh Nhi phân thượng, bản Công Chúa tạm thời, giúp hắn một lần. Cho các người xem phong thái của ta."

" Kia Oanh Nhi cần phải cảm ơn Công Chúa cho Oanh Nhi mặt mũi lớn như vậy." Trên mặt Oanh Nhi tràn đầy ý cười.

" Ngươi hôn ta hai cái, biểu đạt lòng biết ơn của ngươi đi." Cảnh Lăng nói, " Đêm qua ta hôn ngươi hai cái, hôm nay ngươi hôn lại, mới công bằng."

" Công Chúa, Oanh Nhi không ngại chịu khổ một chút, hôn Công Chúa vài cái."

" Hôn Bản Công Chúa ngươi sẽ chịu thiệt sao!"

" Đương nhiên mệt." Oanh Nhi nói. " Mỗi lần hôn người, Oanh Nhi càng cảm thấy yêu Công Chúa thêm một chút."

" Buồn nôn…." Cảnh Lăng đảo mắt, chính là khóe miệng giơ lên, biểu hiện tâm tình nàng rất tốt.

Quá trình thẩm vấn, giống như Cảnh Lăng đoán trước. Lưu quý phi một mực chắc chắn Cảnh Phong đẩy nàng, mới làm mình bị hư thai. Môi nhi cũng luôn bên cạnh đệm vào.

Cảnh Phong khinh thường giải thích, nói xong câu mình không có làm gì cả, về sau cũng không giải thích thêm.

Cảnh Phong không chịu giải thích, Lưu quý phi thì một mực chắc chắn, ở tình huống không có chứng cớ, tình thế vô cùng bất lợi đối với Cảnh Phong.

" Phụ hoàng, có thể cho phép nữ nhi hỏi một vấn đề sao?" Sau một lúc thẩm vấn, Cảnh Lăng đứng lên, lên tiếng.

" Ngươi hỏi đi." Hoàng đế nói. Sắc mặt âm trầm, nhìn thấy Cảnh Lăng nhu hòa hơn chút.

" Quý phi nương nương nói, nàng là đạp trúng chậu hoa nên ngã xuống, như vậy xin hỏi quý phi nương nương, sau khi người giẫm phải chậu hoa người có chạm qua chậu hoa đó không?" Nhìn Lưu quý phi, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia cơ trí.

" Không có." Lưu quý phi nói, " Bản cung ngay cả nhìn cũng không nhìn."

" Hoàng đế đâu?"

" Thần đệ không có chạm qua cái gì cả."

" Ta hiểu được." Cảnh Lăng gật gật đầu, nói với Hoàng đế, " Phụ hoàng nữ nhi điều muốn nói."

" Lăng nhi muốn nói cái gì?" Hoàng đế hỏi.

" Phụ hoàng nữ nhi có vài thứ muốn cho người xem." Cảnh Lăng nói, " Có quan hệ với chuyện quý phi ngã xuống. Phụ hoàng xem, còn có chứng cứ chỉ ra ai là người hại Lưu quý phi."

" Nga? Là cái gì?" Hoàng đế nhíu mày, nhìn Cảnh Lăng.

" Oanh Nhi." Cảnh Lăng nháy mắt với Oanh Nhi.

Oanh Nhi ngầm hiểu phân phó cung nữ bên cạnh vài câu, đối phương rất nhanh thì từ bên ngoài đem vào một chậu hoa.

" Phụ hoàng cho phép, nữ nhi bắt chước một chút tình huống lúc ấy." Đem chậu hoa đặt ở phía trước, Cảnh Lăng nói.

Hoàng đế gật gật đầu.

" Phụ hoàng thấy rõ ràng." Cảnh Lăng vừa nói, một bên giẫm lên chậu hoa. Chậu hoa chịu không nổi sức nặng vỡ vụn ra, Cảnh Lăng dưới chân vừa trợt, cả người ngã về sau, muốn ngã xuống.

Oanh Nhi nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt, vững vàng đem Cảnh Lăng ôm vào trong lòng. Cả người hơi hạ xuống theo lực ngã của Cảnh Lăng.

" Ngươi xem phối hợp rất tốt." Cảnh Lăng khẽ cười, " Ta đã nói, chỉ cần ngươi đúng lúc ôm lấy ta, ta sẽ không bị thương."

" Công Chúa, ngươi có hay không nghĩ đến, nếu Oanh Nhi không có ôm trúng người, sẽ như thế nào?" Oanh Nhi bất đắc dĩ. Vì chuyện này mà nàng cùng Công Chúa cãi nhau nửa ngày. Nàng là muốn để cho nàng làm mẫu, nhưng là Công Chúa cố tình không chịu, chết sống không cho. Đổi người khác làm, Công Chúa lại không tin được. Cuối cùng hai người thật vất vả thành lập một hiệp nghị. Vẫn là Công Chúa làm mẫu, Oanh Nhi chỉ cần đúng lúc ôm lấy Công Chúa khi nàng sắp ngã xuống.

" Bởi vì bản Công Chúa tin tưởng ngươi sẽ ôm được ta." Cảnh Lăng mỉm cười.

" Công Chúa cứ như vậy tin tưởng Oanh Nhi, Oanh Nhi sẽ cảm thấy áp lực rất nhiều." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói.

" Không cần cảm thấy áp lực." Cảnh Lăng khẽ cười nói, "Oanh Nhi, bản Công Chúa tin tưởng, yêu cầu của ta, ngươi nhất định sẽ hoàn thành tốt."

" Có được sự tin tưởng của Công Chúa, Oanh Nhi cái gì cũng làm được." Nhìn thấy tín nhiệm trong mắt Cảnh Lăng, Oanh Nhi cảm thấy, cái gì cũng không phải vấn đề.

" Lăng nhi, cuối cùng muốn cho phụ hoàng xem cái gì?" Hoàng đế khó hiểu hỏi.

" Phụ hoàng người xem ta là vừa mới giẫm phải chậu hoa nên ngã xuống, hình dạng mảnh vỡ của chậu là như thế này." Từ trong lòng Oanh Nhi đứng lên, Cảnh Lăng chỉ vào các mảnh vỡ trên mặt đất, " Tiếp theo là đem chậu hoa trực tiếp quăng xuống."

Tiếp nhận chậu hoa từ cung nữ, Cảnh Lăng trực tiếp thả xuống đất.

" Phụ hoàng người xem." Cảnh Lăng chỉ vào hai cái chậu hoa vỡ, " Giẫm phải chậu hoa cùng trực tiếp thả rơi, hình dáng của mảnh vỡ là khác nhau."

Nhìn kỹ các mảnh vỡ, Hoàng đế sờ cằm nói, " Thật là khác nhau, chính là Lăng Nhi, ngươi muốn nói cái gì?"

" Phụ hoàng còn nhớ rõ, lúc người nghe được tiếng kêu của Lưu quý phi, bước vào nhà ấm trồng hoa người có để ý các mảnh vỡ là dạng gì hay không?" Cảnh Lăng hỏi.

" Này…" Hoàng đế nghĩ nghĩ nói, " Trẫm thật là không nhớ rõ, Hoàng Hậu nhớ rõ?"

" Nô tì nhớ rõ, hình như là giống như bên trái?" Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, chỉ vào bên chậu hoa bị thả rơi, " Liên nhi còn ngươi?"

" Hồi nương nương, Liên Nhi rõ ràng nhớ rõ, là bên trái."

Sắc mặt Lưu quý phi trắng bạch, bàn tay đặt ở trên đùi không tự giác nắm chặt, bắt buộc mình phải trấn định lại, nói " Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương vì bao che cho Lục hoàng tử, tự nhiên sẽ lựa chọn bên trái, lời nói của nàng sao có thể tin."

" Xác thực, chỉ dựa vào trí nhớ mơ hồ, thì rất khó nói rõ ràng chuyện này." Cảnh Lăng nói, xem như đồng ý lời nói của Lưu quý phi, " Quý phi lúc trước ngưng hương do Tây vực tiến cống người có dùng hay không ?" Cảnh Lăng hỏi một câu không liên quan.

" Có." Lưu quý phi gật đầu.

" Như vậy a." Cảnh Lăng mỉm cười, sai người mang lên một cái khay, bên trong chứa tất cả các mảnh vỡ.

" Phụ hoàng đây là mảnh vỡ do nội vụ lúc quét tước gom lại."

" Ta không cho bọn họ bỏ đi." Cảnh Lăng nói.

Sai người đem một mảnh vỡ đem đến cho Hoàng đế, Cảnh Lăng nói " Phụ hoàng, người có ngửi thấy trên đó mùi gì hay không?"

Cầm mảnh vỡ để , vào chóp mũi, Hoàng đế cẩn thận ngửi, nhíu nhíu mày nói, " Có một mùi hương nhàn nhạt, rất đặc biệt."

" Phụ hoàng này mùi hương là mùi của ngưng hương Tây vực, tuy rằng không nồng, nhưng là một khi dính vào, mùi hương thật lâu mới mất đi." Cảnh Lăng nói, " Mẫu hậu, người đem ngưng hương cho bao nhiêu phi tử?"

" Cho Lưu quý phi muội muội một cái." Hoàng Hậu nói.

" Phụ hoàng trong cung có ngưng hương chỉ có nữ nhi cùng Lưu quý phi hai người." Cảnh Lăng nói, " Nữ nhi từ đầu tới cuối đều không có tiến vào nhà ấm, điểm này phụ hoàng có thể tìm Vệ Trung tướng quân xác nhận. Lúc trước nữ nhi có hỏi quý phi nương nương, nàng nói không có chạm vào. Như vậy tại sao chậu hoa lại có mùi hương của ngưng hương đâu? Nguyên nhân chỉ có một là do Lưu quý phi trực tiếp đem chậu hoa quăng ngã! Là muốn hãm hại hoàng đệ ! Quý phi nương nương, thật ác! Vì hãm hại hoàng đệ mà đem đứa nhỏ của mình sát hại!"

" Ngươi… ngươi nói bậy!" Lưu quý phi lập tức hoảng thần, nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề là ngưng hương, trong mắt hiện lên một tia ảo não.

" Như vậy, nương nương có thể giải thích vì sao chậu hoa có mùi ngưng hương sao?" Cảnh Lăng nhìn Lưu quý phi, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.

" Ta… ta…" Lưu quý phi nhất thời nghẹn lời.

" Ái phi, trẫm cũng muốn biết." Hoàng đế đem tầm mắt nhìn Lưu quý phi, ánh mắt sắc bén, làm người ta sợ hãi.

" Hoàng, Hoàng Thượng thứ tội." Môi chi bên cạnh Lưu quý phi quỳ xuống, " Chậu hoa là do nô tì làm rớt. Nô tì biết nương nương thích hoa lan, cho nên vào nhà ấm, muốn chọn cho nương nương một chậu hoa. Nô tì hầu hạ nương nương khó tránh lây dính một ít ngưng hương. Nô tì không biết hành vi của mình lại mang đến hoài nghi cho nương nương."

" Hoàng Thượng, Môi nhi cũng là một mảnh hảo tâm." Lưu quý phi ủy khuất, " Ai biết, mùi hương của ngưng hương sẽ làm cho người ta hoài nghi nô tì đâu."

" Không cần nói xạo." Cảnh Lăng hừ lạnh một tiếng, " Này các chậu hoa đều dựa theo ý tứ của mẫu hậu mà sắp xếp. Mẫu hậu còn có một bản vẻ bố trí. Muốn hay không lấy đến so sánh, nhìn xem ngươi đυ.ng vào chậu hoa nào? Nếu thật sự có, ta tạm thời tin tưởng ngươi nói, nếu không có chậu nào trong lời nói, này tội khi quân, ngươi gánh không nổi."

" Nô…. Nô tì…" Môi nhi run run quỳ trên mặt đất, không nói được gì.

" Ái phi, thật là ngươi quăng ngã chậu hoa?" Hoàng đế nheo mắt nhìn Lưu quý phi, trong mắt tràn đầy nguy hiểm.

" Hoàng Thượng nô tì không có, nô tì oan uổng." Lưu quý phi quỳ trước mặt Hoàng đế, khóc vô cùng thương tâm, nước mắt không ngừng chảy xuống. " Đứa nhỏ trong bụng nô tì là cốt nhục của Hoàng Thượng, nô tì chính là có ác độc, cũng không bao giờ thương tổn đứa nhỏ của mình. Nô tì có lý do gì mà vì hãm hại một cái không quan hệ Lục hoàng tử mà đổi bằng đứa nhỏ của mình."

" Không ngươi có lý do." Hoàng Hậu đứng lên, nhìn Lưu quý phi, trong mắt tràn đầy lãnh ý, " Hơn nữa là lý do rất lớn."