Chương 27: Dưỡng ngươi

Có được sự đồng ý từ Hoàng Thượng, lần này đại hội ngắm hoa tổ chức vô cùng long trọng.

Cảnh Lăng mang theo Oanh Nhi đứng ở bên ngoài, nhìn đám người, cũng không có nhiều hưng trí. Giống Cảnh Lăng đứng bên ngoài còn có Cảnh Bình. Hiện tại đến tham gia đều là đám quan gia đệ tử cùng các tiểu thư, những người quan trọng đều đến.

Hôm nay Cảnh Bình chuẩn bị thật kỹ càng, vì muốn cho Vệ Trung liếc mắt một cái có thể thấy nàng. Cảnh Bình không ngừng nhìn cửa ra vào, hy vọng có thể xuất hiện trước mắt Vệ Trung đầu tiên, còn thường xuyên hỏi Bôi Nhi kiểu tóc của mình có loạn hay không?

Nhìn hành động của Cảnh Bình, Cảnh Lăng cười nhạo một tiếng, " Cảnh Bình đối với hắn, thật đúng là sâu đậm."

" Công Chúa, cảm thấy không tốt sao?" Oanh Nhi quay đầu nhìn Cảnh Lăng.

" Tốt, đương nhiên tốt." Cảnh Lăng cười cười. Tốt thì tốt, chỉ là này cảnh tượng, quá mức quen thuộc. Kiếp trước nàng cũng từng hành động như vậy. Cẩn thận, lo sợ bất an chờ tướng quân xuất hiện.

" Công Chúa, chỗ đó có quân tử lan Công Chúa thích, muốn hay không đi xem?" Oanh Nhi chỉ cách đó không xa một hàng quân tử lan, nói.

" Cũng tốt." Cảnh Lăng gật gật đầu, đi theo Oanh Nhi. Từ lúc trọng sinh, nàng đối với chăm sóc các loại hoa lan cao quý đã không còn hứng thú. Nhưng mà lại thích vào mùa đông nuôi quân tử lan.

" Phiêu kị tướng quân đến." Cảnh Lăng vừa mới tới nơi, cửa liền truyền đến giọng của thái giám.

Cảnh Bình lập tức nhìn nhìn quần áo của mình, xác định mình hoàn mỹ mới đi tới chỗ Vệ Trung.

Vệ Trung nhìn thấy Cảnh Bình, theo bản năng né tránh, ai biết, Cảnh Bình lại ngăn hắn.

" Gặp qua Công Chúa." Trong mắt Vệ Trung hiện lên một tia chán ghét, nói.

" Vệ tướng quân." Cảnh Bình ho nhẹ, " Thực hay, ở trong này lại gặp Vệ tướng quân."

Khóe miệng Vệ Trung khẽ giật giật, hay cái rắm, rõ ràng chính là ngươi luôn chắn bản tướng quân, ta là trốn không thoát.

" Bản tướng quân cùng Binh Bộ Thị Lang còn có chuyện cần nói, trước xin thất lễ." Tùy tiện kiếm một cái cớ, Vệ Trung vội vàng bỏ đi.

Nhìn bóng dáng của Vệ Trung, trong mắt Cảnh Bình tràn đầy si mê, tướng quân chính là tướng quân, cho dù ngắm hoa vẫn quan tâm đến quốc gia đại sự.

Thật vất vả mới thoát khỏi Cảnh Bình, Vệ Trung thở phào nhẹ nhõm. Dân gian Công Chúa chính là dân gian Công Chúa, không biết liêm sỉ. Cùng Cảnh Lăng sinh ra đã cao quý khác nhau hoàn toàn. Không biết như thế nào Vệ Trung nghĩ tới Cảnh Lăng, nhớ tới thời điểm Cảnh Lăng múa, thật là động lòng người.

Nếu không phải Cảnh Bình quấn quít lấy mình, có lẽ giờ hắn đã cùng Cảnh Lăng dưới trăng ngắm hoa, nói chuyện tương lai.

Tầm mắt quét không ngừng ở trong đám, Vệ Trung tìm Cảnh Lăng.

" Công Chúa, người xem." Oanh Nhi chỉ vào một chậu quân tử lan ở trước mặt Cảnh Lăng, " Hoa nở thật đẹp."

" Ừ, rất đẹp." Cảnh Lăng mỉm cười, " Màu hoa đều rất đẹp, có thể nhìn ra, người chăm sóc hoa rất dụng tâm. Oanh Nhi, ngươi nói, chậu hoa lan này đẹp, hay Bản Công Chúa đẹp?" Tiến đến trước mặt Oanh Nhi, Cảnh Lăng hỏi.

" Này còn hỏi sao?" Oanh Nhi mỉm cười, " Quân tử lan sao sánh kịp Công Chúa. Mỹ mạo của Công Chúa, đừng nói là một chậu hoa lan, chính là tất cả chậu hoa ở đây, cũng không bằng."

" Thật giỏi." Cảnh Lăng nhéo nhéo cái mũi của Oanh Nhi, vô cùng vui vẻ.

" Công Chúa, Oanh Nhi không chỉ khen người, còn khen chính mình nữa." Oanh Nhi khẽ cười, nói.

" Nga?" Cảnh Lăng nhíu nhíu mày nhìn Oanh Nhi, " Nói như thế nào?"

" Lúc nãy không phải nói, hoa lan đẹp là do có người chăm sóc tốt sao?" Oanh Nhi cười cười, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, " Kia Công Chúa lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định là do Oanh Nhi chăm sóc tốt."

" Rõ ràng là Bản Công Chúa nuôi ngươi."

" Kia nhất định là Công Chúa không có dụng tâm nuôi Oanh Nhi nha, bằng không tại sao Oanh Nhi lớn lên không có xinh đẹp đâu?" Nhìn Cảnh Lăng trừng mắt, Oanh Nhi nói.

" Hảo ngươi Oanh Nhi, lại nhân cơ hội giễu cợt Bản Công Chúa?" Cảnh Lăng gõ nhẹ đầu của Oanh Nhi. Khóe miệng giơ lên.

" Có việc gì vui, cư nhiên làm Công Chúa cười như vậy thoải mái?" Ở lúc Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi cười đùa, một cái giọng nói làm Cảnh Lăng vô cùng chán ghét vang lên. Vệ Trung ở trong đám người tìm một lát, liền thấy được chỗ của Cảnh Lăng. Nhìn thấy Cảnh Lăng cùng cung nữ cười đùa, Vệ Trung chỉ cảm thấy, xem Cảnh Lăng cười là tốt nhất. Còn có cung nữ bên cạnh Cảnh Lăng, lúc trước không để ý, hiện tại nhìn lại, quả nhiên là một mỹ nhân. Tuy rằng không đẹp như Cảnh Lăng, nhưng lại mang đến một cảm giác thú vị. Cưới được Cảnh Lăng, có nghĩa là có được hai vị mỹ nhân. Vệ Trung càng muốn cưới Cảnh Lăng hơn.

Nhìn thấy Vệ Trung, tâm tình đang tốt lập tức tan biến, " Chỉ là chuyện nữ nhi mà thôi." Thu lại nụ cười, Cảnh Lăng thản nhiên nói.

" Vết thương của Công Chúa, đã hết chưa?' Vệ Trung quan tâm hỏi.

" Phiền tướng quân lo lắng." Cảnh Lăng lạnh lùng nói, " Một chút thương mà thôi, không giống như Cảnh Bình bị thương nặng."

Nhắc tới Cảnh Bình, sắc mặt Vệ Trung có chút khó coi.

" Công Chúa ở trong này, Công Chúa nhưng là thích hoa lan?" Nhìn thấy phía sau Cảnh Lăng là quân tử lan, Vệ Trung tìm đề tài, " Trong phủ của vi thần có một chậu hoa lan do Tây Vực tiến cống, vô cùng xinh đẹp, Công Chúa nếu thích, lát nữa, vi thần cho người đem đến."

" Không cần." Cảnh Lăng từ chối, " Bản Công Chúa không thích những thứ yếu kém như vậy, Cảnh Bình hoàng muội nhưng là rất thích, tướng quân nên đưa qua cho nàng."

" Công Chúa, vi thần thề, vi thần cùng Cảnh Bình Công Chúa không có cái gì, trong lòng vi thần chỉ có Công Chúa một người, cho nên Công Chúa không cần ghen." Cảnh Lăng ba bốn lần nhắc đến Cảnh Bình. Vệ Trung cho rằng Cảnh Lăng là vì ngày đó hắn cõng Cảnh Bình đi Thái y viện, cho nên ghen tị. Trong lòng có chút thỏa mãn, mặc kệ là kẻ nào, nam nhân đều hưởng thụ cảm giác nữ nhân vì mình mà ghen .

Cảnh Lăng thật hoài nghi, đầu óc hắn có phải có vấn đề! Nàng từ đầu tới cuối đều lãnh đạm trả lời, hắn không hiểu mình khó chịu hắn liền thôi, bây giờ còn nghĩ nàng ghen. Đầu hắn thật có vấn đề.

" Hoàng đệ, ngươi cũng thật là làm ta tìm ngươi quá trời." Đang ở lúc Cảnh Lăng nghĩ biện pháp thoát khỏi Vệ Trung, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Cảnh Lăng không chút nghĩ ngợi liền vọt tới.

"?" Đột nhiên bị Cảnh Lăng nắm lấy, trong mắt Cảnh Phong tràn đầy nghi hoặc, đây là chuyện gì, hoàng tỷ uống nhầm thuốc sao?"

" Vi thần tham kiến Lục hoàng tử." Vệ Trung thi lễ.

" Ngươi không phải nói có việc quan trọng cần nói với ta soa?" Cảnh Lăng không ngừng ra hiêu cho Cảnh Phong, nói.

Nhìn Cảnh Lăng rồi nhìn Vệ Trung, Cảnh Phong liền hiểu ra.

Gật gật đầu, Cảnh Phong nói, " Hoàng tỷ, đúng vậy." nói xong nhìn Vệ Trung, nói " tướng quân, ta cùng hoàng tỷ còn có chuyện muốn nói, thỉnh tướng quân tự nhiên."

" Vâng, kia chào Công Chúa." Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng là Vệ Trung vẫn gật đầu.

Thật vất vả thoát khỏi tầm mắt Vệ Trung, Cảnh Lăng thở phào nhẹ nhõm, " Hôm nay thật sự cảm ơn ngươi, bằng không bản Công Chúa không biết cùng hắn dây dưa bao lâu."

" Không cần cảm ơn ta." Cảnh Phong nói, " Không cho ngươi cùng tướng quân ở chung một chỗ, là mẫu hậu "

" Mẫu hậu….sao?" Cảnh Lăng sửng sốt.

Cảnh Phong gật gật đầu, " Mẫu hậu nói, bình thường không cần xem vào ngươi, nhưng là lúc ngươi không biết sống chết thử tướng quân, sẽ nhắc nhở ngươi. Miễn cho ngươi làm cái gì, liên lụy ta. May mắn, ánh mắt ngươi không có kém, coi trọng cái kia đồϊ ҍạϊ tướng quân. Ngươi là ngốc, ở cùng với hắn, là muốn trở thành hắc bạch song sát sao?"

Cảnh Lăng:…. Ngươi thật là ác đi

Oanh Nhi che miệng, không cho mình cười ra tiếng. Bởi vì nghẹn mà thân mình run lên.

" Ta đi trước, mẫu hậu tìm không thấy ta, lại phái người tìm ta." Cảnh Phong nói, " Gần đây mẫu hậu thực quản ta." Cảnh Phong nói xong liền đi khỏi.

" Oanh Nhi, vui lắm à?" Cảnh Phong rời đi, Cảnh Lăng đem tầm mắt nhìn đến Oanh Nhi, nheo mắt nhìn Oanh Nhi.

Oanh Nhi lập tức che miệng, sống chết lắc đầu. Nàng tuyệt đối sẽ không nói hắc bạch song sát là cái gì, thật sự là buồn cười.

" Hừ!" Cảnh Lăng ngửa đầu, " Đừng cao hứng quá sớm! bản Công Chúa nếu là bạch sát, ngươi nhất định là hắc sát!"

" Vâng, Oanh Nhi là hắc sát." Nghẹn nửa ngày, thật vất vả đem cơn cười dừng lại, Oanh Nhi nói.

" Ngay cả ngươi cũng cho rằng bản Công Chúa thật ngốc sao?"

" Như thế nào sẽ." Oanh Nhi lập tức nói, " Công Chúa điện hạ hồng phúc tề thiên, là người có phúc nhất trên đời. Công Chúa, Lục hoàng tử còn nhỏ, chỉ nói tào lao, đừng so đo với hài tử."

" Bản Công Chúa mới không cần so đo cùng một đứa nhỏ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Như vậy giống như ta thực ngây thơ."

Công Chúa điện hạ, kỳ thật người đã rất ngây thơ, trong lòng Oanh Nhi lặng lẽ nói.

*

Hội hoa tiến hành một đoạn thời gian, Hoàng đế mới xuất hiện.

" Tham kiến Hoàng Thượng." Mọi người đồng thời quỳ lạy.

" Tất cả miễn lễ." Hoàng đế nói, " Hôm nay, chúng ta không nói chuyện quốc sự, chỉ nói chuyện nhà."

" Vâng, Hoàng Thượng." Mọi người trả lời.

" Hoàng hậu, ngươi làm sao vậy? Thoạt nhìn thực lo lắng." Nhìn thấy Hoàng hậu cau mày, Hoàng đế hỏi.

" Hoàng Thượng, không thấy Phong nhi." Hoàng hậu nói.

Hoàng hậu nói như vậy, Cảnh Lăng mới phát hiện. Từ lúc cùng Cảnh Phong tách ra, nàng lại không thấy hắn đâu cả. Hắn không phải nói, muốn trở lại bên cạnh mẫu hậu sao? Như thế nào bây giờ còn không thấy.

" Đứa nhỏ mê chơi, không biết chạy đi đâu rồi." Hoàng đế nghe xong cũng không để ý, tầm mắt nhìn lướt qua xung quanh. " Lại nói tiếp, ái phi của trẫm sao cũng không thấy?"

Hoàng hậu sửng sốt, tầm mắt vội vàng tìm kiếm, phát hiện không thấy Lưu quý phi. Sắc mặt lập tức khó coi.

" Rầm." Một tiếng, cách đó không xa trong phòng truyền đến tiếng chậu hoa bị vỡ, lập tức truyền ra một tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân.

Sắc mặt Hoàng đế liền thay đổi,mang theo người bên cạnh đi đến căn phòng.

Trong phòng Lưu quý phi đang nằm trên mặt đất, ôm bụng vẻ mặt thống khổ. Vạt váy đã bị nhiễm đỏ. Cảnh phong đứng ở bên cạnh trên mặt tràn đầy kinh hoảng không biết phải làm sao.

Editor: Mấy chương này chương nào cũng hơn 2000 từ. Hic hồi đó đọc truyện chương nào càng dài càng thích. Giờ nhảy vào edit mới thấy càng dài càng khổ. Thôi cũng kệ sắp được một nửa rồi. Với tiến độ này lếch hết tháng 11 chắc xong.