Chương 13: Năm năm

" Công Chúa, năm nay mùa đông càng lạnh hơn, Công Chúa, người phải mặc nhiều chút mới được." Giúp Cảnh Lăng khoác thêm áo khoác, Oanh Nhi lo lắng dặn dò.

" Đã biết, Oanh Nhi." Cảnh Lăng có chút bấc đắc dĩ nhìn Oanh Nhi, " Ta đều đã mười bốn tuổi, thân thể đã sớm không còn như trước ốm yếu, ngươi đừng lo cho ta. " Năm nàng chín tuổi, đi săn bắn, nàng không cẩn thận bị cảm, nằm trên giường vài ngày. Từ dó về sau, mỗi khi đi săn bắn, Oanh Nhi đều nhắc lại chuyện đó.

" Còn không phải là do Công Chúa không chịu chú ý bản thân sao, Oanh Nhi đành phải nhắc nhở người." Oanh Nhi sủng nịch nhìn Cảnh Lăng. Năm năm, nàng xem Công Chúa từng ngày từng ngày lớn lên, càng ngày càng đẹp, kia tình cảm giấu kín trong lòng cũng mãnh liệt hơn. Có đôi khi chỉ nhìn Công Chúa, nàng cũng sẽ đỏ mặt. Nàng không biết cái kia tình cảm là cái gì, nàng chỉ biết này tình cảm cùng tình cảm giữa cung nữ đối với chủ tử là khác nhau hoàn toàn. Tựa hồ còn là một cái thâm tình cảm tình.

" Oanh Nhi, sao vậy?" Phát hiện Oanh Nhi lại ngẫn người, Cảnh Lăng hỏi. Không biết từ khi nào Oanh Nhi thực dễ ngẫn người.

" Không có gì." Oanh Nhi phục hồi tinh thần, " Oanh Nhi cảm thấy này bộ quần áo rất đẹp."

" Ngươi nếu thích, ta còn có không ít vải vóc, ngươi cầm may quần áo đi." Cảnh Lăng nói.

" Công Chúa, mỗi lần trong cung ban vải vóc, người đều cho Oanh Nhi không ít." Oanh Nhi cười nói, " Oanh Nhi cũng không giống Công Chúa có lớn như vậy tẩm điện, lại cho thêm, phòng Oanh Nhi còn không biết để ở đâu.

" Ta ngày mai làm cho bọn họ đổi cho ngươi căn phòng khác." Vừa nghe Oanh Nhi nói, phòng không đủ chỗ, phản ứng đầu tiên của Cảnh Lăng là đổi căn phòng lớn hơn.

" Công Chúa." Oanh Nhi dở khóc dở cười, phòng của nàng so với cung nữ khác đã lớn hơn gấp đôi, nếu tiếp tục đổi, thật sự sẽ không khác gì so với tẩm điện, " Phòng của Oanh Nhi đã rất lớn, chính là dạo này Công Chúa ban đồ vật rất nhiều, Oanh Nhi đều dùng không hết. Thật là lãng phí."

" Có cái gì quan hệ." Cảnh Lăng nhún vai, đối với Oanh Nhi, nàng chính là hận không thể cho Oanh Nhi những thứ tốt nhất.

" Oanh Nhi nếu thiếu cái gì, nhất định sẽ nói cho Công Chúa, cho nên Công Chúa không cần như vậy đâu." Oanh Nhi nói.

" Được rồi." Cảnh Lăng nghĩ nghĩ, đáp ứng.

Đoàn người đi săn bắn đã đến trước cửa cung, Oanh Nhi lần cuối xác nhận Công Chúa sẽ không chịu lạnh, mới yên tâm cùng Công Chúa ngồi cùng kiệu.

Trắng xóa tuyết trắng bao trùm toàn bộ khu vực săn bắn, vô cùng xinh đẹp.

Cỗ kiệu của hoàng đế đã hạ xuống, đi theo bên người là hai nữ tử ung dung xinh đẹp. Một là mẫu hậu của nàng, đương kim hoàng thượng, còn một người là Lưu quý phi.

Này Lưu quý phi rất thủ đoạn, nói hai ba câu liền thân cận được với lục hoàng tử. Hoàng đế yêu thương nhất chính là Công Chúa, coi trọng nhất cũng là lục hoàng tử. Lấy lòng lục hoàng tử, cũng giống như với hoàng đế. Cho nên dù không có của nàng giúp, Lưu phi vẫn như cũ, ở bốn năm trước, liền được phong thành quý phi, hơn nữa còn là hoàng đế yêu thích nhất. Lục hoàng tử cùng nàng khác nhau, hắn luôn được mẫu hậu để ý, cho nên cho dù Lưu phi muốn đối với hắn dở trò, cũng sẽ bị hoàng hậu toàn bỏ xóa bỏ. Cho nên lục hoàng tử hắn không giống như nàng trước đây, bị Lưu quý phi phá hủy thanh danh, trở thành đá kê chân.

Hoàng đế phía sau đi theo là Lý Công Công hiện nay rất được coi trọng. Năm trước, Đức Công Công đột nhiên bệnh chết, Lý Công Công liền thế vị trí của Đức Công Công.

Nhìn hai sự việc diễn ra, Cảnh Lăng thở dài, quả nhiên là không thể thay đổi lịch sử sao?

Nàng cố ý không cùng Lưu quý phi lui tới, nhưng là nàng vẫn như cũ được phong phi. Nàng làm cho Thái y cách một đoạn thời gian liền giúp Đức Công Công bắt mạch, chính là muốn giúp hắn thoát khỏi cái chết, cuối cùng vẫn không được. Lịch sử vẫn là như cũ.

" Công Chúa, ngươi làm sao vậy?" Cảm nhận được tâm trạng Cảnh Lăng thay đổi, Oanh Nhi hỏi.

" Không có gì, chỉ là ta ngắm phong cảnh nhất thời nhập tâm mà thôi." Cảnh Lăng trả lời.

" Phong cảnh tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng không cần xem nhập tâm như vậy. Lúc người chín tuổi cùng vì mãi xem cảnh nên mới bệnh." Oanh Nhi nói.

" Ngươi sao lại nhắc tới chuyện đó." Cảnh Lăng bất đắc dĩ, nàng không phải kẻ ngốc phạm phải lần thứ hai, Oanh Nhi sao cứ nhắc tới chuyện này hoài.

" Vì muốn nhắc Công Chúa nhớ." Oanh Nhi mỉm cười, năm năm nàng học được rất nhiều, nhất là việc cãi lại lời Công Chúa. Rất nhiều lần đều làm cho Cảnh Lăng không thể từ chối.

" Đã biết, đã biết, ta liền vào trại được chứ." Cảnh Lăng bất đắc dĩ nói.

" Công Chúa, người chỉ biết nói thôi, không chịu ghi nhớ gì hết." Oanh Nhi không lưu tình vạch trần nàng.

" Oanh Nhi ngươi thật là." Cảnh Lăng nói, " Bản Công Chúa đem ngươi làm hư, ngươi tổng nói ta ngốc sao."

" Công Chúa hiện tại mới phát hiện sao." Oanh Nhi khẽ cười trừng mắt nhìn, " Bất quá đã muộn, Oanh Nhi đã sửa không được."

" Hừ, ngươi nghĩ ta trị không được ngươi sao." Cảnh Lăng hừ một tiếng, hung hăng nhéo Oanh Nhi một cái. Cảm thấy mỹ mãn nhìn Oanh Nhi đau, bởi vì còn có mọi người mà không dám kêu đau.

" Cho ngươi dám nói ta ngốc." Cảnh Lăng đặc biệt nói.

" Công Chúa, là Oanh Nhi sai." Trên mặt Oanh Nhi lộ ra nét mặt cầu xin tha thứ, " Thỉnh Công Chúa lần sao nhẹ tay, nếu Công Chúa nhéo mạnh quá, coi chừng lần sao không có chỗ cho người nhéo nữa đâu." Cảnh Lăng nhéo rất nhẹ, chỉ có một chút cảm giác. Chính là mỗi lần Oanh Nhi đều biểu lộ rất đau, làm Công Chúa bật cười.

" Da ngươi dày như vậy, ta mỗi ngày đều nhéo cũng không sao." Cảnh Lăng liếc mắt nhìn Oanh Nhi một cái, " Đừng lừa ta."

" A" Oanh Nhi khẽ cười, " Công Chúa đúng là rất thông minh, Oanh Nhi nói dối một chút cũng bị người phát hiện."

" Đừng nịnh nọt ta." Cảnh Lăng nói.

" Công Chúa, những câu Oanh Nhi nói đều thật."

" Được rồi đừng ba hoa, trước tiên vào lều đi." Cùng Oanh Nhi nói chuyện, hoàng đế đã muốn tiến vào trại.

Lều trại của Cảnh Lăng cách đó không xa, mặt trên vẽ đồ án rất tinh xảo, rèm cửa chỉ dùng kim tuyến tạo thành. Xa hoa lều trại biểu thị nàng ở trong lòng hoàng đế địa vị.

Sờ sờ sợi dây kim quang, Cảnh Lăng khẽ cười. Ai nói lịch sử là giống như trước. Ít nhất của nàng quỹ tích cùng kiếp trước đã rất khác nhau. Kiếp trước nàng là không được đi theo săn bắn. Kiếp này nàng vẫn có được sủng ái của hoàng đế.

Cảnh Lăng mang theo Oanh Nhi tiến vào trong lều.

" Đều đi ra đi." Cảnh Lăng nói với các cung nữ.

" Vâng." Các cung nữ đã muốn biết thói quen của Công Chúa.

Trên bàn điểm tâm đã dọn lên, Cảnh Lăng đi qua, đưa tay lấy một khối điểm tâm, lại bị Oanh Nhi ngăn cản.

" Công Chúa trước lau tay đi." Oanh Nhi nói xong cũng không chờ Cảnh Lăng phản ứng, cầm lấy tay Cảnh Lăng nâng khăn cẩn thận lau tay cho Công Chúa, " Công Chúa phải cẩn thận, coi chừng sinh bệnh."

" Có ngươi, mấy chuyện này ta cũng không cần để ý." Thực tự nhiên đưa tay cho Oanh Nhi, Cảnh Lăng lộ ra một cái mỉm cười.

" Công Chúa cũng phải nên chú ý một chút, nếu Oanh Nhi khi nào biến mất…"

" Ngươi nói cái gì." Cảnh Lăng trực tiếp đánh gãy, " Không có ta cho phép, ngươi dám rời đi ta sao?"

" Đương nhiên không phải." Oanh Nhi chính là muốn nói, " Lỡ như Oanh Nhi gặp chuyện gì thoát không được thì sao?" Tựa hồ mỗi khi mình nói sẽ không có ở bên cạnh Công Chúa, Công Chúa đều rất tức giận.

" Không có khả năng." Cảnh Lăng hừ một tiếng, " Bản Công Chúa sẽ không cho ngươi rời khỏi ta quá lâu." Rút về tay bị Oanh Nhi lau khô,cầm lấy điểm tâm, đút vào miệng Oanh Nhi, " Ngươi nha, nên ăn nhiều một chút, khỏi cần mở miệng nói lung tung."

Oanh Nhi ăn điểm tâm, trong mắt tràn đầy thâm tình. Chính là hai người còn không có ý thức được này thâm tình ý nghĩa là gì.