Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trưởng Công Chúa Thiên Vị

Chương 2: Lần đầu gặp mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở trên một lư hương được chế tác tinh xảo đang bay lượn lờ làn khói xanh, bên bàn ăn hai nam nhân mang dáng sang trọng ngồi đối diện nhau.

Một nam nhân ngồi tự vỗ đùi cười sảng khoái cùng nam nhân gầy gò đối diện nói chuyện, “Yến Cẩm này thật sự không thể xem thường nàng. Muội muội thanh tâm quả dục của bổn vương cũng bị nàng chọc cho muốn nguy hiểm tính mạng.”

Yến Ngôn Bình cười theo, “Con ta ngang bướng, vẫn là điện hạ tuệ nhãn thức châu, khiến cho nàng tài hẹn sức mọn cũng được điện hạ sở dụng, coi như cũng là phúc phần của nàng.”

*Tuệ nhãn thức châu: Con mắt tinh tường, biết nhìn giá trị tiềm ẩn của người.

“Azz , Yến đại nhân lời ấy sai rồi. Bản vương rất là yêu thích Yến Cẩm, Yến đại nhân và Tiểu Yến đại nhân cùng dốc sức tương trợ, bản vương đại nghiệp có thể thành!” Phong Chi Võ vỗ vỗ tay hắn, dụng ý tín nhiệm.

Yến Ngôn Bình không có đáp lời, trên tay theo tiếp rượu.

Nhi tử được yêu thích hắn đáng lẽ nên cao hứng. Nhưng chỉ bởi vì nhi tử đó là một con riêng, từ nhỏ đã được hắn cho làm người hầu ở bên người Thế tử Yến Kiêu, thường xuyên bị người khác khi dễ hắn trước đây cũng chẳng thèm quản qua.

Mắt thấy Yến Cẩm trên con đường quan trường ngày càng cao, Yến Ngôn Bình trong lòng cũng đi theo sợ hãi. Vạn nhất con riêng này có mang tâm thù không niệm tình phụ tử thì không biết sẽ như thế nào.

Yến Kiêu trong lòng cũng vậy, ở bên người các Điện Hạ ở Quốc Tử Giám đọc sách nhiều năm, nhưng tất cả chỉ là học vẹt, không có chút thông minh cùng linh cơ như Yến Cẩm.

Yến Bình Ngôn bữa cơm này ăn cũng không ngon mà trở về phủ, Yến Kiêu đến cho hắn thỉnh an, cơn tức của hắn cũng như vậy mà đi lên.

“Phải chi ngươi cũng có một chút tố chất của Yến Cẩm thì phụ thân của ngươi cũng không phải thất vọng như bây giờ. Ngươi xem lại ngươi một chút, văn không thành võ cũng chẳng xong, nơi đâu cũng đều bị tên con riêng kia đè lên đầu, ngươi muốn mặt phụ thân ngươi dấu đi nơi nào?” Yến Ngôn Bình vừa nói vừa chụp mặt mình.

Dọa đến Yến Kiêu quỳ trên mặt đất khóc ròng hướng hắn cam đoan tuyệt đối sẽ không để Yến Cẩm đạp lên đầu nữa.

Ngược lại, Yến Cẩm bữa cơm này phải gọi là cơm no nê. Cùng Trưởng công chúa thật tốt, đầu bếp của phủ nàng lại càng tốt.

Đáng tiếc chính là Phong Hàn Vũ nàng sau khi lệnh cho bọn họ bày thiện sau liền tránh về hậu viện, nếu không vừa ăn vừa được chiêm ngưỡng gương mặt sắc xảo của nàng thì không còn gì tốt đẹp hơn.

“Các huynh đệ, chúng ta còn không lớn tiếng cảm ơn đến trưởng công chúa hôm nay khoản đãi?” Mặt mũi sáng lạn Yến Cẩm lại phấn khởi cười khẽ mở môi mỏng lên tiếng. Lại mang thêm đôi mắt đào hoa câu người kia khiến người nào nhìn cũng không khỏi e thẹn.

Ba mươi mốt hán tử cường tráng lớn tiếng ở trong phủ công chúa lại bắt đầu la lên, chấn động đến bọn hạ nhân, cả đám đều trộm chạy ra ngoài nhìn. Nhìn đến Yến Cẩm lại bắt đầu xì xào bàn tán.

“Người kia chính là Tiểu Yến đại nhân?”

“Suỵt, cũng là người gϊếŧ người không chớp mắt tân nhiệm Hình bộ lang.”

“Dung mạo của nàng thật đẹp mắt, không giống những người luyện võ thô ráp khác, có thể so với những người đi thi ngọc diện thư sinh. Còn so với Thám hoa lang mới cưới Ngũ công chúa nhìn còn hơn.”

Thị nữ vội nhẹ đánh người bên cạnh một chút, “Nói nhỏ chút.”

Lục La đang tựa trên khung cửa đưa mắt hướng nhà ăn nhìn. “Điện hạ, ngài không đi ra xem một chút sao?”

Phong Hàn Vũ nghe vậy lành lạnh liếc mắt Lục La, “Ngươi muốn đi ra nhìn tiểu bạch kiểm kia liền một mình đi, bản cung đây không muốn đi tìm xúi quẩy.”

Lục La nghe vậy lại thật ra cửa, quả nhiên nha đầu động tâm như tát nước ra ngoài.

Phong Hàn Vũ ngồi ở kia không nhúc nhích, trên tay siết chặt một cái ngọc bội, ngón tay còn chậm rãi vuốt ve, trên cái ngọc bội kia mang chữ “Lôi”.

Yến Cẩm sau khi ăn no, lại nhìn thấy nha đầu bên người Phong Hàn Vũ, “Vị tỷ tỷ này, có thể hay không giúp tiểu quan cảm tạ với Bình Hoài trưởng công chúa?” Nàng nói ngả ngớn, người bên cạnh cũng đi theo cười vang.

Lục La làm thϊếp thân bên người Trưởng công chúa căn bản là cũng chưa từng bị nhiều nam nhân như vậy nhìn chăm chú, mặt cũng giống như hoa đào nhẹ nhàng hồng thấu. “Công chúa nói, lang quân ăn no trở về đi.”

Yến Cẩm đứng lên một lần nữa nghiêm túc đi đến trước mặt Lục La cuối mặt nhìn chằm chằm nàng: “Xem ra hôm nay tiểu quan là không gặp được Trưởng công chúa điện hạ?”

Lục La âm thầm chịu đựng Yến Cẩm cố ý tạo áo lực, nhẹ khom người, “Không thấy được, Hình Bộ Lang mời trở về đi.”

Ngay tại lúc mặt Lục La toàn là màu đỏ muốn lan đến cổ, Phong Hàn Vũ xuất hiện như một cứu tinh.

“Ngươi muốn gặp bản cung? Có chuyện gì sao?” Thấy Phong Hàn Vũ xuất hiện, Lục La cũng như chạy trốn, đi lại sau lưng Phong Hàn Vũ.

“Tiểu quan đêm qua đi Lương Châu, điện hạ biết không?”

Phong Hàn Vũ cố nén xúc động, khẽ gật đầu một cái.

Yến Cẩm cười đem sách nhận tội của Thái Thú Lương Châu đưa cho nàng, “Vật này liều giao cho điện hạ, điện hạ về sau nên cẩn thận, thật cẩn thận.”

Nói xong liền mang người theo nghênh ngang rời khỏi phủ công chúa.

Yến Cẩm vừa đi, Phong Hàn Vũ trong tay hung hăng bóp sách nhận tội thành đoàn. Thật sự khinh người quá đáng, Già Nam Vương đại nghịch bất đạo mang lòng soán vị thì thôi, hiện tại thủ hạ của hắn còn đến làm nhục mình.

Sau khi trở về Yến Cẩm liền tại chỗ mang tiền thưởng giao cho các huynh đệ, Thái Thú Lương Châu đã không còn, Già Nam Vương sẽ mau chóng cho người thay thế, bè phái Thái tử lần này chắc là cần một thời ổn định lại một chút đây.

Lại nhẹ nhàng nghỉ ngơi nằm trên giường, Yến Cẩm đưa tay vào trong áo lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh gấm nhìn đến xuất thần.

Nhìn qua chiếc khăn gấm màu xanh kia, Yến Cẩm phảng phất như ngày ấy mới vào thành Lạc Dương.

Yến Cẩm là nữ hài nhi, nàng còn có một đệ đệ nhỏ hơn một tuổi. Mẫu thân cùng hai chị em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau ngày qua ngày cũng coi như là hạnh phúc.

Cuộc sống cứ như vậy yên ổn, cho đến khi đệ đệ mang bệnh kiết lỵ. Mẫu thân mỗi ngày thức khuya dậy sớm, sáng phải giúp người trồng trọt , ban đêm còn phải thay nhà có tiền giặc quần áo.

*Bệnh kiết lỵ: là tình trạng nhiễm trùng đường ruột, vào thời đó mắc bệnh này nguy cơ sống không cao.

Ban đêm đến Yến Cẩm sẽ cùng theo mẫu thân đến sông giặc quần áo, cầm một cái gậy thật to đáng lẽ không dành cho hài tử, chậm rãi gõ gõ lên quần áo.

Đệ đệ đêm đó do cơn bệnh hành hạ chịu không nổi đã ra đi, mẫu thân nàng lúc đó nghiêm túc đưa nàng đến bờ sông.

“Phụ thân ngươi là Lại bộ Thương thư Yến Ngôn Bình, ngươi cầm khối ngọc bội này đi Lạc Dương tìm hắn đi.” Nói xong liền đưa cái ngọc bội không có gì đặc biệt vào người nàng, vẫy tay kêu nàng mau đi trở về nhà.

Thời điểm đó Yến Cẩm đã mười tuổi, nàng cảm nhận được mẫu thân tối nay có gì không đúng lắm. Nàng liền nắm lấy góc áo mẫu thân, bị mẫu thân một chưởng đẩy ra.

Sau đó nhìn cũng không thèm nhìn nàng, mẫu thân chuyển người đi đến chỗ nước sâu hướng đi, Yến Cẩm bị dọa sợ mà la lên. Thôn trang nhỏ đến ban đêm không có bất kỳ ai, thời gian này mọi nhà đều đã đi ngủ, không ai nghe cũng không ai tới. Cuối cùng là chính Yến Cẩm trơ mắt nhìn mẫu thân từng chút từng chút bị con sông đen như diệu thạch từ từ nuốt đi.

Yến Cẩm biết bản thân nàng không có giá trị trong lòng mẫu thân nàng. Đệ đệ đi, mẫu thân cũng không chịu nổi tưởng niệm mà đi theo hắn.

Nàng dốc sức chạy nhanh hết sức về nhà thu thập túi nhỏ, mang theo mấy cái đồng tiền có ở nhà. Trước khi đi nàng nhờ Vương thẩm hàng xóm của nàng tìm mẫu thân, nói mẫu thân buổi tối đi giặc đồ cũng chưa thấy trở lại. Vương thẩm lúc này vội phát động người đi bờ sông tìm, Yến Cẩm lúc này vừa đi vừa khóc rời khỏi căn nhà nàng lớn lên từ nhỏ.

Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, ăn thì cùng chó hoang đoạt, uống thì đi đến suối. Còn gặp được người hảo tâm cho nàng lương khô nàng mới có thể nghiêng ngã tìm được đến thành Lạc Dương.

Vào thành ngày đầu tiên, liền gặp phải Bình Hoài trưởng công chúa đại hôn. Nàng từ một thôn trang nhỏ gần biên cương căn bản không hiểu Trưởng công chúa cùng công chúa khác có gì khác nhau. Càng không hiểu cái gì gọi là danh hiệu công chúa.

Duy nhất nàng biết là ngày đại hôn của một vị tỷ tỷ xinh đẹp mười dặm hồng trang mở đường. Thời điểm ở thành Lạc Dương đó, màn kiệu hết lần này đến lần khác ở trước mặt nàng gió thổi mở một góc.

Lần đầu tiên chiêm ngưỡng được cái người đời gọi là khuynh sắc khuynh thành, trăm năm khó gặp.

Yến Cẩm thời khắc này dây thần kinh nàng cực kỳ căng thẳng, cũng có cảm giác giống như bị ngàn cái thiên lôi đánh, rất khó tả, trước mắt nàng chính là màn kiệu kia chầm chậm theo nguyên tắc từ từ hạ xuống.

Nàng hiện tại giống như con khỉ vừa bẩn vừa gầy vội vàng nắm lấy cánh tay đại thúc bên cạnh để duy trì cân bằng, một cánh tay khác lại chỉ thẳng vào trong kiệu hỏi đại thúc: “Nàng là ai?”

Đại thúc hảo tâm vội càng đem ngón tay nàng túm xuống, “Sao dám chỉ thẳng vào Bình Hoài Trưởng công chúa, ngươi có biết sẽ rơi đầu hay không.”

Bình Hoài Trưởng công chúa, Yến Cẩm trong lòng đọc thầm nhiều lần, mới dám chân chính vững tin mình đã một mực nhớ trong đầu.

“Đại thúc, ngài có biết Lại bộ Thượng thư Yến Ngôn Bình không?” Nàng ngẩng vai lên tiếp tục hỏi đại thúc.

“Thành Lạc Dương ai chẳng biết Yến đại nhân, liền con đường này, đi thẳng đến liền sẽ gặp phủ Lại bộ Thượng Thư.”

Yến Cẩm dù đã đói bụng nhưng vẫn như cũ kiên trì đưa mắt nhìn Bình Hoài trưởng công chúa từng chút từng chút rồi mới quay người đi hướng phủ Lại bộ Thượng thư.

Đi đến cuối đường, hai cái sư tử đá hùng vĩ uy nghiệm đứng ở hai bên cửa phủ Thượng thư, nàng tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Thị vệ giữ cửa đương nhiên không tin lời nói trong miệng Yến Cẩm, liền gọi tới Yến Tiểu Nhị, là người thân cận của Thế tử Yến Kiêu.

“Ngươi nói sao?”

“Ta nói, ta là con của Yến Ngôn Bình mẫu thân ta đã qua đời, ta muốn gặp hắn.”

Yến Tiểu Nhị cười không nhịn được ra giọng chế giễu: “Ngươi như vậy vừa bẩn vừa xấu dáng vẻ như vậy cũng dám nói là nhi tử của lão gia? Nhìn cái gì? Đem nàng đuổi ra đi.”

Yến Cẩm bị đói nên một chút sức lực cũng không có, sau khi bị đánh cho một trận nàng ngồi ở ngoài phủ Lại bộ Thượng thư ngồi chờ đợi. Rốt cuộc không phụ lòng người, cuối cùng Yến Ngôn Bình đi ra ngoài.

“Yến Ngôn Bình, ngài có nhớ đến Lý Tử? Nàng là mẫu thân ta, nàng mất rồi, ta là con của ngài” Nàng tựa một bên của sư tử đá, tận sức dùng khí lực nói ra.

Yến Ngôn Bình đang bận lên kiệu nghe vậy, quay đầu nhìn nàng một cái. Mấy tên gia đinh vội cầm lên cây gậy định đánh đuổi Yến Cẩm, bị Yến Ngôn Bình quát dừng lại.

“Tới đây, tỷ tỷ ngươi đâu?”

Yến Cẩm nghe vậy sửng sốt một chút, không nghĩ hắn vậy mà lời đầu tiên hỏi chính là bản thân mình.

“Mang bệnh, chết rồi. Ta gọi Yến Cẩm cho ngươi xem ngọc bội.” Nàng cố ý nói tên mình, nếu như hắn chất vấn liền nói mình quá khẩn trương. Nói xong thấp thỏm nhìn về phía Yến Ngôn Bình.

Yến Ngôn Bình cũng chỉ gật đầu một cái, cầm ngọc bội kia quan sát vài lần thì trả cho nàng. Sau đó để lão quản gia mang nàng vào phủ, hắn lên cổ kiệu rời đi.

Vừa mới cảm thấy vui khi phụ thân nhớ kỹ mình quay đi liền bị tưới một chậu nước lạnh lên đầu. Hắn không nhớ rõ tên của mình thậm chí căn bản tên em trai cũng không nhớ.

Mẫu thân trong coi con của hắn hơn nửa đời người, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này.

Yến Cẩm cũng không muốn biết rốt cuộc phụ thân cũng mẫu thân có cái gì yêu hay hận. Không chừng là một thiếu gia nhà giàu gặp nguy nan được một tiểu cô nương thôn xã cứu. Sau đó liền nảy sinh tình cảm. Nhưng thiếu gia lại còn chính phòng cùng tiền đồ. Tiểu cô nương thôn trang liền không lưu được lòng hắn.

Giống như nàng, nữ nhi không lưu được mẫu thân vậy.

Đã không lưu được mẫu thân, vậy nàng liền để hắn Yến Ngôn Bình nhớ đến tên Yến Cẩm hai chữ này, khắc sâu trong lòng.

Nàng vào đến, quản gia liền nhìn nàng gầy ốm nói “Hài tử, bữa cơm này ăn nhiều một chút. Đã bước vào cánh cửa này, sau này liền nhớ chính bản thân ngươi.”

Yến Cẩm minh bạch ý tứ lão quản gia, Yến Ngôn Bình sẽ không nhận nàng, nhưng hắn đối với mẫu thân hổ thẹn không thể không nhận nàng.

Chỉ cần có cơm ăn, con của ai đều không quan trọng.

Trong lúc nàng đang nhét đùi gà vào miệng, một thiếu niên mặc áo gấm lang thở hổn hển chạy tới, sau lưng còn đi theo một đám hạ nhân.

Yến Tiểu Nhị chỉ về phía nàng nói với Yến Kiêu, “Chính là nàng, luôn miệng nói là con của lão gia. Không nghĩ tới lão gia hôm nay ra cửa lại bị nàng ngăn lại, còn cho nàng vào phủ.”

Editer: mọi người đọc ở full truyenhd nha!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »