“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.” người điểm canh tận tụy đi trên đường mùa đông, áo trên người che kín tay cầm gõ la lên. Trên đường sớm đã không có một bóng người, toàn thành trên dưới yên tĩnh chìm trong bóng tối.
Yến Cẩm mang trên người một bộ y phục thư sinh tuyết trắng nhàn nhãn ngồi ở trên lưng ngựa, chờ đợi Nhị hoàng tử cho nàng tín hiệu, nàng liền mang lên toàn bộ người ngựa xong vào phủ Thái Thú, xét nhà.
“Lang quân, đạn tín hiệu đã thả.” ở trái nàng giọng vừa nói chính là từ Lại bộ Thượng thư Liễu Bình người huynh đệ luôn sát cánh bên nàng.
“Được, các huynh đệ chuẩn bị tinh thần, làm việc.” Nàng mang theo tiếng la đánh tan một bầu trời tĩnh mịch, ba mươi con tuấn mã đồng loạt xông vào cửa lớn phủ Thái Thú.
Yến Cẩm nghiêm túc nghiêng đầu cùng Liễu Bình nhỏ giọng nói. “Hôm nay làm xong nhà này, liền có thể hồi Lạc Dương an ổn mà ngủ ngon giấc nửa tháng”.
Liễu Bình mang đôi mắt to mày rậm da lại trắng, có phần mang theo loại khí chất như bên trong sách họa Đường Tam Tạng.
Hắn nhẹ nhàng chắp tay. “Lang quân tuổi trẻ tài cao, điện hạ ắt là bởi vì coi trọng lang quân mới có thể đem mọi việc giao cho lang quân làm.”
Khóe môi Yến Cẩm vểnh lên, khinh thường mở miệng: “Cũng không phải là vì tiền đồ cùng vàng bạc thôi sao.”
Dứt lời, hai người đi theo các huynh đệ Hình bộ, thúc ngựa liền vọt vào.
“Thái Thú Lương Châu cậy sức lộng quyền, bản quan theo lệnh Nhị hoàng tử Già Nam Vương.”
Người trước mặt này hắn là một quan văn đã trên năm mươi, chòm râu rũ cụp xuống thể hiện ra được chủ nhân thời khắc này đã vô cùng hốt hoảng luống cuống.
“Các ngươi dám? Chỉ vì bản quan là người của Thái Tử mà các người liền muốn đuổi cùng gϊếŧ tận sao? Đại Tề này có còn vương pháp hay không?” Mỗi chữ mỗi câu âm vang đều có lực, nét giận dữ như vậy có chút không giống quan văn mà ngược lại có chút phong thái võ tướng.
Yến Cẩm thời khắc này ngồi trên lưng ngựa tay nắm dây cương nhìn hắn nhẹ cười, “Bản quan đây theo lệnh làm việc. Ngươi dù như thế nào đối với bản quan đều vô dụng, Bình Hoài Trưởng công chúa không có nói với các ngươi bản quan là loại người gì sao?”
Nàng nhẹ nhàng hai chân nhẹ đạp đạp hông tuấn mã mà tiếp tục không nhanh không chậm nhìn xuống hắn nói thêm: “Nói bản quan thủ đoạn độc ác cũng tính là lời khen dành cho bản quan.”
Các huynh đệ Hình bộ sôi nổi cười to, cười hắn Thái Thú Lương Châu kiến thức kém. Toàn bộ thành Lạc Dương thậm chí toàn bộ Đại Tề, ai chẳng biết tân nhiệm Hình bộ lang Yến Cẩm nổi danh thủ đoạn máu lạnh đây.
Trong nhà có trẻ em hù dọa tên Yến Cẩm so với lão hổ có thể ăn thịt trẻ nhỏ còn đáng sợ hơn. Chỉ cần người lớn nói lên câu, “Nếu ngươi khóc, Hình bộ lang Yến Cẩm sẽ tới bắt ngươi đến đại lao.” Trẻ nhỏ đảm bảo sẽ bị dọa đến không dám tiếp tục khóc.
Yến Cẩm nhẹ nhàng vặn vẹo uốn cổ của mình “Nam đều quỳ ở tiền viện, năm mươi ba nam đinh thiếu một, hậu viện nữ quyến hài tử liền đều sẽ sớm thấy cửa Diêm Vương.”
Thanh âm của Yến Cẩm không tính hùng hậu, tương phản lại còn có một chút yếu đuối, lại phối hợp một thân tuyết trắng thư sinh, làm cho người ta mơ hồ nhìn thấy được một chút nét của công tử nhã nhặn quyền quý.
Nhưng người ở chỗ này đều biết. Nếu ai dám coi thường Hình bộ lang trẻ tuổi này thì lúc nào dọn nhà cũng không biết được.
Cách Yến Cẩm tra tấn người phong phú đa dạng, tiếng xấu lan nhanh cũng đã truyền đi ngàn dặm.
Cùng lúc, trong thành Lạc Dương trong phủ Bình Hoài trưởng công chúa người làm bước chân vội vàng, bận rộn.
“Báo, công chúa điện hạ, Hình bộ lang Yến Cẩm đã vào phủ Thái Thú Lương Châu.”
Phong Hàn Vũ trong tay siết chặt chén trà, hận không thể tại chỗ bóp nát. Nàng trầm tư một lát, ở trên bàn sách lật ra một tờ giấy viết thư, nâng bút mài mực liền viết lên.
Sau khi viết xong, nàng cố ý tốn thời gian đóng tốt bùn sáp, mới đưa tin giao cho hạ nhân. Lúc này chính là thời điểm Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử kịch liệt đoạt trữ, bất kỳ tình huống nào đều không thể chủ quan.
Không nói Nhị hoàng tử Già Nam Vương Phong Chi Võ vốn là thông minh, thủ đoạn lại đa đoan khó đoán còn thêm thủ hạ hiện tại của hắn một tên chỉ đâu đánh đó, một mũi dao cực sắc nhọn Hình bộ lang Yến Cẩm. Tình cảnh hiện tại của Thái Tử là khó càng thêm khó.
Hắn lại là một người lương thiện không hiểu việc âm mưu toan tính, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình giúp hắn chuẩn bị mọi thứ chu toàn.
Thời điểm Yến Cẩm thu binh trời đã không còn sáng, cũng nửa đêm, thân thể cũng bắt đầu đi theo có chút rã rời mệt mõi.
Hôm nay có vẻ tốt vì cũng không gặp mấy giọt máu, hắn như vậy cũng coi như là một người cương trực, cứng cỏi. Vì bảo toàn nữ quyến hài đồng, cuối cùng là lựa chọn tự vẫn.
Nàng cầm sách nhận tội của tên cậy sức lộng quyền vừa rồi mà thảnh thơi không lo lắng cưỡi ngựa du tẩu ở trên đường cái Lương Châu còn đang tĩnh mịch vắng vẻ.
“Các huynh đệ, hôm nay hồi Lạc Dương, từng người đều có thưởng. Ai tới cửa thành Lạc Dương trước thưởng trăm lượng hoàng kim.” Yến Cẩm hưng phấn vung lên tay, nắm lại dây cương liền giục ngựa lao nhanh về phía trước.
Đi theo phía sau ba mươi mốt người không ai nhường ai đều tranh nhau đi theo.
Trẻ tuổi thật tốt, chạy đi lúc nửa đêm cũng không cần nghỉ ngơi không cần ăn uống. Trời còn chưa sáng chạy đến thành Lương Châu, rồi vội vàng lại từ ánh bình minh trở lại Lạc Dương.
Trăm lượng hoàng kim cũng không được đưa ra ngoài, bởi vì chính bản thân nàng là người tới cửa thành trước nhất.
Cửa thành không mở, cũng là nằm trong chuyện nàng dự liệu được.
“Hình bộ lang đại nhân bớt giận, Bình Hoài trưởng công chúa phủ có lệnh, trong thành có giặc cỏ. Vì phòng ngừa bọn họ lén ra thành, hôm nay cửa thành không mở.” Thủ thành lại lén nhìn mặt Yến Cẩm, sợ đến chân đều run lên theo.
Yến Cẩm cười nhìn về phía Liễu Bình, “Ta còn tưởng là cái gì, Phong Hàn Vũ thật sự là một người lòng dạ hẹp hòi, động đến nàng, lại đánh cho ta một cái phủ đầu như vậy đây. Là mèo hay hổ liền đã nhìn ra.”
“Lang quân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Đương nhiên là chờ công chúa điện hạ bớt giận chịu cho chúng ta đi vào. Già Nam Vương bản thân nhất định cũng không dễ dàng, ngươi còn trông cậy ta đi cầu tình sao?”
Yến Cẩm xuống ngựa ở bốn phía vơ vét cỏ khô, trước đưa vào túi tránh một chút gió mạnh.
“Các huynh đệ, Bình Hoài trưởng công chúa của chúng ta lòng dạ thật hẹp hòi, không để chúng ta vào thành. Vậy tất cả mọi người ngay tại chỗ này nghỉ ngơi đi, nghỉ đến Bình Hoài trưởng công chúa nguôi giận mới thôi.” Yến Cẩm vui vẻ chỉ huy thủ hạ nuôi ngựa, nghỉ ngơi.
Trong cửa thành Phòng Hàn Vũ nhướng mày nhìn hướng người tới, “Yến Cẩm cứ như vậy ở ngoài thành nghỉ ngơi?”
“Không những vậy còn ở ngoài thành hô to, nói ngài lòng dạ hẹp hòi, muốn nghỉ đến ngoài nguôi giận mới thôi.”
Phong Hàn Vũ tay chống đỡ đầu của mình xoa nhẹ ấn đường.
“Ngươi nói nàng có phải bị bệnh hay không?” Phong Hàn Vũ tức giận mỗi câu chửi mắng trên người nàng biết được giờ khắc này đều sẽ dời lên người Yến Cẩm.
“Trưởng công chúa bớt giận.”
“Được rồi, đến buổi trưa, ngươi liền thả bọn họ vào thành đi. Cửa thành cứ như vậy đóng cũng không phải chuyện nhỏ.”
“Tuân lệnh.”
Lệnh người áo đen trở về sau, Phong Hàn Vũ bắt đầu hồi ức về dáng vẻ Yến Cẩm lúc còn chưa làm Hình bộ lang.
Nàng chỉ nhớ mang máng, Lại bộ Thượng thư Yến Ngôn Bình cùng Thế tử Yến Kiêu đi đến Quốc Tử Giám. Yến Cẩm lúc đó cũng là một tiểu thư đồng bình thường theo sau lưng Yến Kiêu, mỗi lần ở Quốc Tử Giám nhìn thấy nàng đều sẽ khẩn trương e ngại mà quy củ hành lễ.
Như thế nào nàng cũng không nghĩ được Yến Cẩm mười sáu tuổi vậy mà trở thành một binh khí lợi hại giải quyết người như vậy.
“Lục La, ngươi nói bản cung còn có cơ hội lôi kéo được Yến Cẩm sao?”
“Điện hạ xuất mã, Có việc sẽ không thành sao?”
Lục La nhẹ nhàng thay nàng xoa vai mà an ủi nàng.
Phong Hàn Vũ lắc đầu, “Yến Cẩm tuổi nhỏ mà có thể trở thành Hình bộ lang, được Già Nam Vương coi trọng cũng là bởi vì năm ngoái phá được kế sách của bản cung.”
“Nói đến Hình bộ lang Tiểu Yến đại nhân thì có hai trường phái khác nhau cực kỳ. Nhóm trẻ nhỏ nghe đến danh hào của nàng đã sợ trắng mặt, còn về các tiểu thư khuê phòng ngược lại không sợ mà còn từng người chen lấn thay nhau muốn gả cho nàng đây.”
Phong Hàn Vũ nhíu mày, “Gả cho nàng? Cũng không sợ tổn thọ.” Dứt lời, còn hợp với tình hình rùng mình một cái.
Lục La khẽ cười lên, “Điện hạ đừng không tin, mặc dù Tiểu Yến đại nhân tiếng xấu truyền xa, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, bên trong còn có rất nhiều người trìu mến đây.”
“Ngươi thích nàng?” Phong Hàn Vũ không hiểu ngẩng đầu nhìn về người đang giúp nàng xoa bóp bả vai, tựa như nhìn một người có sở thích biếи ŧɦái.
Lục La khẽ gật đầu mắc cỡ đỏ mặt, “Nô tỳ sao dám nghĩ đến Tiểu Yến đại nhân.”
Phong Hàn Vũ yên lặng quay đầu trở lại, chớp chớp mắt.
Buổi trưa vừa qua, cửa thành thật dày bị thủ thành hợp lực lại kéo ra.
“Hình Bộ Lang đại nhân, vừa rồi giặc cỏ đã bắt được, đại nhân mời ngài mau vào.” Dẫn đầu thủ thành tự mình giúp Yến Cẩm dẫn ngựa, rồi mời nàng vào thành.
Yến Cẩm trên ngựa nghĩ nghĩ, không khỏi cười lên.
Đừng nhìn Phong Hàn Vũ là một công chúa sẽ không thể leo lên ngôi vị hoàng đế mà xem thường, nàng nhưng lại là một tay cầm thực quyền, một công chúa tham gia vào chính sự. Tuyệt không phải lòng dạ nữ nhân, lúc nào cần ra tay, tuyệt nghiêm túc. Người chống đối với Phong Hàn Vũ mà có thể sống lâu, ở Đại Tề này có thể nói đếm trên đầu ngón tay.
“Các huynh đệ, đói rồi phải không? chúng ta liền đi đến phủ Bình Hoài công chúa kiếm miếng cơm đi,”
“Được, được, được.” ba mươi mốt người cưỡi ngựa vung tay cao hô to. Dẫn tới người qua đường liên tục nhìn đến.
Liễu Bình ở bên cạnh Yến Cẩm nhỏ giọng thì thầm. “Lang quân là gan bây giờ thật lớn, Hình Hoài trưởng công chúa ngài cũng dám trêu chọc.”
Yến Cẩm bất chấp tất cả, dẫn đầu liền hướng phủ Trưởng công chúa chạy đi. Ai bảo Phong Hàn Vũ cố ý chọc nàng, nàng cũng phải phản ứng Phong Hàn Vũ một chút mới không để nàng ấy thất vọng.
Ở Phong Hàn Vũ trước khi họ đến liền nhận được tin tức, nói Yến Cẩm dẫn người hướng phủ nàng đi đến.
Trong lòng nàng cũng có chút loạn, Yến Cẩm người này tuyệt không phải người lương thiện. Nàng còn chưa động đến, Yến Cẩm lại đưa người tới trước.
“Tiểu Yến đại nhân như thế nào lại đến phủ bản cung đây?” Phong Hàn Vũ cầm khăn trên tay mà thay Yến Cẩm quơ quơ bụi bặm trên người, tựa như hai người rất thân thiết.
Một trận mùi thơm theo khăn tay quơ quơ trước mặt ung dung truyền đến chóp mũi Yến Cẩm “Đến tìm điện hạ lấy chén cơm ăn.”
Phong Hàn Vũ ngày thường không giống người hoàng gia. Thái tử cùng Già Nam Vương đều lớn lên giống phụ thân bọn hắn, duy chỉ có Phong Hàn Vũ ngày thường giống dáng vẻ hoàng hậu nương nương lúc trẻ.
Lông mày không giống các cô nương đang ưu chuộng lưu hành hiện tại tinh tế mà cong cong, lông mày nàng lại phảng phất một chút khí khái nghiêm nghị lạnh giá. Duy chỉ có giống phụ hoàng nàng là sống mũi, cao cao không cong, trên môi không điểm tự hồng.
Ung dung cao quý, mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng xuất phát từ sâu bên trong nàng.
Yến Cẩm đến Lạc Dương sáu năm, cũng tâm tâm niệm niệm Phong Hàn Vũ sáu năm. Lần này là nàng đứng cách Phong Hàn Vũ gần nhất. Nàng vụиɠ ŧяộʍ quan sát Phong Hàn Vũ ở trên người nàng đưa tay vuốt vuốt, mang theo khăn tay màu xanh kia càng lộ thêm vẻ mềm mại trắng nõn.
Phong Hàn Vũ muốn thay Yến Cẩm phủi chút bụi bậm đem khăn tay thả lại vào ống tay áo, lại bị Yến Cẩm cầm một cái dừng ở cổ tay.
“Lớn mật!” Phong Hàn Vũ cau mày gầm thét nói. Chỉ một thoáng một cái toàn bộ phủ công chúa đều một mảnh lặng im.
Yến cẩm rút mất chiếc khăn tay từ trong tay của nàng, sau đó nắm chặt chiếc khăn kia mà quỳ thẳng xuống thỉnh tội, “Điện hạ bớt giận, tiểu quan chính là nghĩ khăn điện hạ đã dơ, dự định tẩy qua rồi đi trả lại cho điện hạ.” Nàng đoán chừng Phong Hàn Vũ sẽ khinh thường một chiếc khăn tay mà không muốn lấy lại.
Quả nhiên, Phong Hàn Vũ vỗ vỗ tay của mình, “Đứng dậy đi, chỉ là một chiếc khăn tay, dùng cũng đã xong liền ban thưởng cho Tiểu Yến đại nhân.”
Yến Cẩm vội tạ ơn đứng dậy.Trưởng công chúa bị chọc giận tới mức trên đầu phun khói, làn khói lại càng mù mịt bởi vì ai đó châm thêm lửa mà khiến cho Trưởng Công chúa của Đại Tề được Thánh Thượng nâng trong lòng bàn tay giờ phút này phải chịu cảm giác này.
Yến Cẩm mang người nghênh ngang vào phủ mà ăn nhờ ở đậu, Thái tử cùng Già Nam Vương hẳn cũng đã nhận được tin tức.