Chương 62
Rõ ràng chỉ là nói một hai câu bình thường lại khiến Bảo Lạc lại một lần nữa đỏ mặt một phen.
Bảo Lạc âm thầm lắc lắc đầu, thầm nghĩ, ai nha, không thể tin được ba năm không thấy, bản lĩnh trêu chọc người khác của Lam Thừa Vũ lại càng ngày càng nhuần nhuyễn hơn a. May mà tính tự chủ của nàng còn được tính là cường đại, nếu không, chẳng phải đã bị Lam Thừa Vũ nói dăm ba câu liền xấu hổ chết hay sao?
Lại nhìn qua Lam Thừa Vũ, bên môi hơi hơi mỉm cười, khuôn mặt của hắn xưa nay chưa từng có nét nhu hòa, hiện tại Bảo Lạc càng cảm thấy Lam Thừa Vũ tựa hồ có một chút thay đổi nơi nào đó.
Nhưng sau mấy năm tòng quân này những tính cách làm người ta đau đầu kia của Lam Thừa Vũ theo thời gian đã không còn nữa. Bảo Lạc chính là nghĩ đến cảnh tượng lúc Lam Thừa Vũ cùng đại quân trở về. Ở thời điểm không cười, Lam Thừa Vũ mặt mày lãnh đạm cùng sắc bén, so với mấy năm đầu chưa tòng quân chỉ có hơn chứ không có kém.
Tựa hồ, chỉ có ở trước mặt nàng cùng Lam Sơ Nghiên tính cách để người người kính sợ mới thu liễm lại.
Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc một lần lại một lần trốn tránh ánh mắt của hắn, tựa hồ có chút tiếc nuối.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay sờ một nửa khuôn mặt bạch ngọc của Bảo Lạc. L òng bàn tay thô ráp xẹt qua da thịt trơn mềm khiến Bảo Lạc trừng lớn mắt, làm như không thể tin được, Lam Thừa Vũ thế nhưng sẽ lớn mật như thế.
Lam Thừa Vũ ra tay thực nhanh, căn bản là không cho nàng thời gian kịp phản ứng. Trong nháy mắt như vậy, Bảo Lạc cảm giác được lực chú ý của Lam Thừa Vũ đều tập trung hoàn toàn ở trên khuôn mặt nàng, ngay cả hô hấp cực nóng của hắn cũng phun ở trên cổ nàng.
Cả người nàng lập tức liền cứng lại, tay chân hoàn toàn không nghe sai khiến, chỉ có thể nhìn khuôn mặt tuấn tú ở trước mắt không ngừng để sát vào. Nàng cảm thấy chính mình tựa hồ có chút miệng đắng lưỡi khô, trong lòng như là có một con nai đang không ngừng đâm loạn.
Một lúc lâu sau, Lam Thừa Vũ mới rốt cuộc lui về phía sau tạo khoảng cách an toàn với nàng, mặt không đổi sắc nói:
- "Mới vừa rồi ta nhìn thấy trên mặt ngươi bị dính bẩn, ta giúp ngươi lau đi, ngươi hẳn là sẽ không để ý chứ?"
Nếu là Lam Sơ Nghiên ở đây, chỉ sợ lại sẽ nhảy ra nói Lam Thừa Vũ đây là đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi của Bảo Lạc.
Bảo Lạc thật sự không có cảm thấy chính mình bị Lam Thừa Vũ chiếm tiện nghi, chỉ là giờ phút này, trong lòng nàng thực loạn. Nàng thậm chí còn cảm thấy đầu óc chính mình cùng thân mình giống nhau cứng lại rồi, căn bản là không thể động đậy được, tự nhiên cũng không thể phân biệt được lời Lam Thừa Vũ nói đến tột cùng là thật hay giả.
Lam Thừa Vũ nhìn bộ dáng Bảo Lạc lúc này co quắp, nhịn không được cười một tiếng:
- "Từ trước đến giờ ngươi ở trước mặt người khác luôn là một bộ dáng ngoan ngoãn, lúc sau liền giương nanh múa vuốt, nghĩ như thế nào để khi dễ người khác. Ngay cả chính bản thân ta cũng không thiếu những lần bị ngươi trêu cợt, hiện giờ, ta bất quá là trêu cợt lại ngươi một hồi, ngươi như thế nào đã lại ngây dại ra như vậy a?"
Lời này vừa nói ra, Bảo Lạc mới rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, liếc xéo Lam Thừa Vũ một cái, tức giận nói:
- "Vừa rồi chính là ngươi đang khi dễ ta đi? Thật là không có lương tâm mà. Ta chính là lo lắng cho ngươi nên mới đi theo ngươi ra tới đây, ngươi lại như vậy trêu cợt ta.."
Nói xong, nàng đứng dậy muốn chạy đi, lại bị Lam Thừa Vũ một phen kéo lại:
- "Được rồi, được rồi, bất quá là ta mới nói nhiều thêm hai câu, ngươi như thế nào liền sinh khí vậy? Ta nếu là không cùng ngươi nói cái gì, như thế nào có thể làm ngươi hoàn hồn được đây?"
Quan trọng nhất chính là, nếu không trêu chọc nàng một chút, như thế nào làm nàng khôi phục lại trạng thái bình thường được? Lam Thừa Vũ tuy rằng thích nhìn đến bộ dáng Bảo Lạc vì hắn mà thất thần, nhưng càng thích Bảo Lạc vô cùng náo nhiệt mà cùng hắn đấu võ mồm hoặc là giận dỗi với hắn hơn.
Nếu đổi lại là trước kia, việc này đối với Lam Thừa Vũ mà nói chính là không có khả năng xảy ra. Bởi vì bản chất của hắn là một người sợ phiền toái, có đôi khi ngay cả muội muội - hắn Lam Sơ Nghiên cùng hắn nháo lên, hắn đều không kiên nhẫn mà ứng phó. Chỉ có Bảo Lạc, vô luận là cùng người làm nũng, hay tính tình của nàng có như thế nào, thậm chí vô cớ gây rối, đều sẽ không làm hắn phiền chán.
Có lẽ là bởi vì Bảo Lạc ngày thường luôn có một bộ dáng ngoan ngoãn, ổn trọng, ngẫu nhiên xem nàng đánh vỡ nét bình tĩnh trên mặt, bộc lộ một chút tính tình, nhe nanh múa vuốt, nhưng thật ra lại có dáng vẻ phá lệ đáng yêu rất nhiều.
Bảo Lạc cắn môi dưới, lại bị Lam Thừa Vũ đỡ bả vai ấn ngồi trở lại bên người hắn. Khi ngồi xuống, nàng trầm tư không nói gì, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước suýt chút nữa lại tiến vào trong lòng ngực Lam Thừa Vũ, cũng may đôi tay của Lam Thừa Vũ vững vàng mà đỡ nàng. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên chưa hoàn toàn rút đi dáng vẻ ngây ngô thế nhưng đôi tay kia lại dường như phảng phất rất có lực làm người khác cảm thấy thực an tâm.
Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, nàng vừa lúc ở trên ngực hắn liền có thể ngửi được trên người hắn hương vị đàn hương tươi mát.
Lam Thừa Vũ đương nhiên không phải là người thường xuyên thắp hương bái Phật. Bảo Lạc thoáng nghĩ liền biết nhất định là An Quốc Công phu nhân ở trong nhà lễ Phật. An Quốc Công phu nhân ở trong Phật đường thờ phụng một tôn tượng Phật, khi An Quốc Công cùng Lam Thừa Vũ bên ngoài chinh chiến, An Quốc Công phu nhân liền ngày ngày vì bọn họ cầu phúc, đàn hương tất nhiên là một ngày cũng chưa từng tắt.
Nghĩ đến, trên người Lam Thừa Vũ nhiễm mùi đàn hương từ trong nhà.
- "Cảm ơn." Bảo Lạc thấp giọng nói.
- "Hôm nay, ngươi đã là lần thứ hai cùng ta nói lời cảm ơn, ngươi còn có bao nhiêu lời cảm ơn muốn nói cùng ta đây?"
Thanh âm của Lam Thừa Vũ ở trên đỉnh đầu nàng vang lên có chút rầu rĩ.
Bảo Lạc nghĩ thầm, người này hôm nay là làm sao vậy, tính tình cũng thật đủ quái lạ, liền nói cái câu cảm ơn đều có thể chọc cho hắn tức được. Từ trước đến nay nàng đều nhận thức được những hỉ nộ không hiện ra trước mặt Lam Thừa Vũ, chẳng lẽ là giả?
Trong lòng tuy rằng bởi vì thái độ Lam Thừa Vũ có chút là lạ, nhưng trên mặt Bảo Lạc vẫn cứ thành thật mà nói:
- "Còn muốn cảm ơn ngươi đã đánh lui Bắc Nhung bảo hộ bá tánh một phương, cũng vì ta cùng Thái Tử ca ca mà tránh được rất nhiều phiền toái."
Lam Thừa Vũ ngưng mắt nhìn nàng nửa ngày, mới chậm rãi lắc lắc đầu:
- "Ngươi không cần phải cảm tạ ta, đây là chuyện mà ta muốn làm."
- "Làm một người thừa kế võ tướng thế gia, ta từ nhỏ liền hy vọng một ngày kia có thể cầm lấy đao kiếm trong tay bảo vệ quốc gia."
- "Chờ đến khi ta chân chính ra chiến trường, ta mới phát hiện, điều ta muốn làm không chỉ có như vậy."
- "Ta còn muốn bảo hộ ngươi."
Lam Thừa Vũ ghé sát vào mặt Bảo Lạc, thanh âm trầm thấp mà mềm nhẹ ở bên tai Bảo Lạc vang lên, khiến tâm tình của Bảo Lạc càng rối loạn.
Khi ở biên quan, Lam Thừa Vũ cho rằng hắn sẽ không nhớ thương bất cứ người nào hoặc sự vật nào ở trong kinh thành. Nhưng khi hắn nghe được tin Chiêu Đức Đế có khả năng sẽ đưa một vị công chúa đi Bắc Nhung hòa thân, tâm hắn như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt đến khó thở.
Lam Thừa Vũ phát hiện, hắn hoàn toàn không thể tiếp thu chuyện Bảo Lạc có khả năng sẽ bị đưa đi hòa thân. Cho dù hắn biết rằng theo như sự sủng ái của Chiêu Đức Đế đối với Bảo Lạc, cùng với sự thông minh, nhạy bén của nàng mà nói chuyện nàng sẽ bị đưa đi hòa thân khả năng là cực kỳ nhỏ bé. Nhưng cho dù chỉ có một khả năng nhỏ bé như vậy, nhưng cũng khiến hắn thập phần bất an.
Chủ động xin ra trận đánh Bắc Nhung không chỉ vì đem địch nhân xâm lấn Đại Hạ đánh cho tan tác chạy trở về, cũng là vì bảo hộ Bảo Lạc. Khi tin tức Bắc Nhung vương được Chu quý phi trong kinh cố ý sai người truyền đến ngôn luận ảnh hưởng, chỉ tên nói họ muốn để Bảo Lạc tới hòa thân. Khi Bảo Lạc bị đem đẩy lên đầu sóng ngọn gió, du͙© vọиɠ muốn đánh bại Bắc Nhung của Lam Thừa Vũ cũng càng thêm mãnh liệt.
Khi hắn nghe được tin tức Bảo Lạc sẽ có khả năng bị đưa đi hòa thân, trong lòng hắn thập phần tức giận, cơ hồ muốn hóa thành một con mãnh thú đem toàn bộ những người đánh chủ ý lên người nàng mà giằng xé, cắn nuốt.
Cái kia không đơn thuần chỉ là vì tình cảm thanh mai trúc mã khi còn nhỏ, tựa như là.. Đối với mơ ước nàng chỉ độc quyền thuộc về chính mình, càng muốn bảo vệ nàng thật tốt.
Không biết từ khi nào, Bảo Lạc ở trong lòng Lam Thừa Vũ bị hắn dán lên nhãn hoàn toàn không chấp nhận được bất luận kẻ nào tới nhúng chàm nàng, nàng chỉ thuộc về một mình hắn.
Lam Thừa Vũ vốn cũng không có cảm thấy được mình đối với Bảo Lạc có cái gì bất đồng, chỉ biết là những năm gần đây, khó có được một nữ hài tử không khiến hắn chán ghét. Nếu không phải lần này Bắc Nhung vương chặn ngang một tay, chỉ sợ Lam Thừa Vũ còn không có ý thức được tâm ý của chính mình.
Nếu đã xác định được tâm ý của chính mình, Lam Thừa Vũ tự nhiên hy vọng có thể được Bảo Lạc đáp lại. Lam Thừa Vũ sợ Bảo Lạc đối với hắn chỉ có tình cảm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lúc này mới không có trực tiếp mở miệng nói rõ, chỉ là lời nói so với việc làm so ra còn khó hơn. Vì vậy, hắn muốn thử, đối với nàng càng thêm ôn hòa, dung túng, cùng lúc đó cũng thử một số động tác nhỏ nhiều lên để xác định.
Cũng may, kết quả không khiến hắn thất vọng.
Lam Thừa Vũ tuy rằng không thể xác định được Bảo Lạc có phải hay không cùng hắn là đồng dạng tâm tư, nhưng ít ra, hắn nhìn ra được, nàng đối mặt với những trêu chọc của hắn đều không phải là hoàn toàn thờ ơ, điều này thực tốt.
Chẳng sợ Bảo Lạc trước mắt đối với hắn còn có cái tâm tư này hay không, rồi sẽ có một ngày hắn cũng sẽ đem tâm tư của Bảo Lạc biến thành tâm tư mà hắn muốn.
Lam Thừa Vũ nhìn vào Bảo Lạc ánh mắt có chút sâu thẳm, ngoài miệng lại ôn hòa nói:
- "Không cần đối với ta nói lời cảm ơn, ngươi ta người trung gian.. Không cần khách khí như thế."
Bảo Lạc cúi đầu, không dám nhìn tới biểu tình của Lam Thừa Vũ, thấp giọng mà "Ân" một tiếng.
Sau đó, nàng cảm giác được, có một chuỗi hạt châu bị nhét vào trong tay nàng, mở lòng bàn tay ra, nguyên là một chuỗi hạt châu từ nơi biên cảnh phương bắc. Viên đá quý này ở phương bắc không tính là có bao nhiêu quý báu, nhưng loại đá này tỉ lệ lại là rất hiếm thấy, hơn nữa trên đá quý kia điêu khắc hoa văn rất đặc sắc, không khó coi, là Lam Thừa Vũ cố ý từ biên cảnh mua mang về tặng cho nàng.
Chỉ là, Bảo Lạc không nghĩ ra chính là Lam Thừa Vũ đi biên cảnh đánh giặc, khi trở về lại cố ý mang vật kỷ niệm về cho nàng?
Bảo Lạc đem ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lam Thừa Vũ, Lam Thừa Vũ chỉ lời ít mà ý nhiều nói:
- "Ta đi ngang qua một cửa hàng châu báu ngẫu nhiên nhìn thấy chuỗi hạt châu này, cảm thấy thực thích hợp với ngươi liền mang về tặng cho ngươi."
- "Sơ Nghiên cũng có sao?"
- "Sơ Nghiên đều đã có phụ thân cho nàng rồi, mẹ ta cũng có. Những thứ ta chọn từ trước đến nay các nàng đều không thích."
Thật tốt nha, nguyên lai chuỗi hạt châu này lại là cố ý mang về cho nàng mang sao?
Bảo Lạc cúi đầu nhìn cổ tay trắng nõn của mình nắm gọn chuỗi hạt châu, tâm tình càng thêm phức tạp.
Lam Thừa Vũ đến tột cùng là cố ý vì nàng hay vẫn là giống như lời hắn nói, hết thảy chỉ là trùng hợp?
Bỗng nhiên, trong quán trà mọi người ùn ùn kéo ra, tiên sinh đã nói xong chuyện xưa, không ít người cũng liền ròi đi.
Lam Sơ Nghiên vẻ mặt không vui mà đi ra, thấy Bảo Lạc ngồi ở bên cạnh Lam Thừa Vũ, hai người trên mặt đều có chút đỏ ửng, không biết nói gì đó, lập tức liền đi qua bên này, không chút khách khí mà đem Lam Thừa Vũ đẩy sang một bên:
- "Ta nói như thế nào đến lúc phục hồi lại tinh thần liền phát hiện Bảo Lạc không thấy đâu, nguyên lai là bị ngươi bắt cóc đi mất. Chính mình không muốn nghe chuyện xưa còn chưa tính, còn không cho người khác nghe chuyện xưa, ngươi thật đáng ghét."
- "Bảo Lạc, ta hỏi ngươi, ca ca ta mang ngươi ra đây nói cái gì, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng tin, hắn nhất định sẽ lừa dối người!"
Nàng thật vất vả mới kết giao được một bằng hữu có thể thành thật với nhau như vậy, ca ca nàng cư nhiên muốn cùng nàng đoạt người? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vốn dĩ hôm nay Lam Sơ Nghiên cùng Bảo Lạc ra ngoài chơi, ca ca nàng nhiều nhất chỉ là một hộ hoa sứ giả, ai ngờ, ca ca nàng thế nhưng năm lần bảy lượt cùng nàng cướp đoạt lực chú ý của Bảo Lạc, thật là khiến nàng không thể nhịn được nữa, chú nhịn nổi chứ thím chịu không nổi! Hộ hoa sứ giả nên có bộ dáng tự giác của hộ hoa sứ giả, thành thành thật thật làm cái phông nền không phải tốt sao?
Lam Thừa Vũ nhìn Lam Sơ Nghiên kéo cánh tay của Bảo Lạc mang đi, lại nhìn chiếc áo chòng bị dẫm mấy cái trên mặt đất, nhất thời không nói gì.
Hai gã hộ vệ đi theo phía sau Lam Thừa Vũ thề, bọn họ nghe được thiếu tướng quân nhà mình thanh âm nghiến răng nghiến lợi nha..