Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 164​

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chương 164

Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ ở biên quan gần nửa tháng. Lần này Lam Thừa Vũ chủ yếu là muốn bồi Bảo Lạc đi du lịch, thuận đường cũng tiếp nhận nhiệm vụ bí ẩn mà Vĩnh Gia Đế sai khiến.

Cũng không biết trong thời gian Lam Thừa Vũ tạm cư trú ở biên quan, Bắc Nhung vương liền bị ám sát. Tuy nói là may mắn bảo vệ được một cái mạng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được hắn lần này bị thương rất nặng, căn bản không biết còn có bao nhiêu thời gian để sống. Phàm là người có tư cách tranh thủ vị trí kia, hiện tại đều vội vàng mượn sức thế lực khắp nơi để mở rộng nhân thủ chính mình.

Bắc Nhung vương ốm đau trên giường, cái gọi là Đông Sơn tái khởi liền trở thành một cái bọt nước, hiện giờ người Bắc Nhung tự nhiên còn bận lo đến những chuyện khác, nào còn có rảnh rỗi lại đi đánh chủ ý tới việc đánh Đại Hạ đâu?

Bảo Lạc sau khi biết được việc này, thật ra lại cảm thấy cực kỳ cao hứng cho bá tánh ở thành trì này:

- "Bắc Nhung trong khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ không thể ngóc đầu trở lại, các bá tánh cũng có thể đủ sống yên ổn một thời gian. Hôm nọ chúng ta mới vừa cầu phúc xong, hôm nay liền ứng nghiệm ngay, có thể thấy được chuyện cầu phúc vẫn là rất linh nghiệm.."

Bảo Lạc lời còn chưa nói xong, liền thấy Lam Thừa Vũ mỉm cười nhìn nàng. Bảo Lạc không khỏi cứng họng: - "Này.. việc Bắc Nhung vương bị ám sát.. Không phải là bút tích của ngươi đi?"

Lam Thừa Vũ nhướng mày, hắn biết Bảo Lạc thông tuệ, nên mọi chuyện bên ngoài chưa bao giờ từng cố tình gạt nàng:

- "Ta chỉ là người động tay chân, bất quá, chuyện hành thích kia cũng không phải là do ta phái đi. Từ sau khi Bắc Nhung chiến bại, nội bộ Bắc Nhung đối với Bắc Nhung vương liền có ý kiến rất lớn, lúc này, ta bất quá là hơi châm ngòi một chút, liền có người kìm nén không được, có thể thấy được nội bộ Bắc Nhung hiện giờ cũng là gió nổi mây phun."

Nói đến chỗ này, Lam Thừa Vũ ánh mắt lạnh lùng:

- "Bắc Nhung vương hiện giờ còn đang ôm mộng đẹp về vị trí của chính mình, tức là chính hắn muốn tìm cái chết, cũng phải nhìn xem người khác có nguyện ý đi theo hắn tìm chết hay không."

- "Chuyện của bọn họ có liên quan gì đến chúng ta đâu, chỉ cần đừng mang đến tai họa cho chúng ta liền tốt rồi."

Bảo Lạc đối Bắc Nhung quốc không có bất luận hảo cảm gì, ba lần bốn lượt xâm phạm biên quan không nói, Bắc Nhung vương còn từng nghĩ tới muốn lấy công chúa hoàng gia trao đổi nữa. May mà lúc trước tiên đế chưa từng đáp ứng, nếu không, chỉ sợ hiện giờ mộ phần của công chúa kia cỏ xanh liền đã cao mấy thước rồi.

Trong kinh thành sự vụ phức tạp, sau sự việc của quốc sư, Vĩnh Gia Đế ở trên triều đình lại một lần thay máu hoàn toàn, những người có chút quan hệ cùng quốc sư đều bị thay đổi hết, nhân thủ lập tức liền như lấy trứng chọi đá.

Tuy nói Vĩnh Gia Đế thông cảm cho muội muội cùng muội phu nhà mình vừa mới trải qua quá đại kiếp nạn sinh tử, muội muội lại chưa từng được đi quá xa nhà, lần này liền ngầm đồng ý để Lam Thừa Vũ mang theo Bảo Lạc ở bên ngoài lưu lại một thời gian rồi mời hồi kinh. Nhưng Lam Thừa Vũ sau khi làm xong mọi việc do Vĩnh Gia Đế phân phó, cũng không thể trơ mắt nhìn Vĩnh Gia Đế một mình tự giải quyết, dẫn dắt người mới trong triều, mà bản thân lại vẫn ở bên ngoài tiêu dao sung sướиɠ như vậy.

Thời điểm Bảo Lạc thu thập đồ đạc trở về, nhìn nơi mình ở gần nửa tháng vẫn còn hơi có chút lưu luyến không tha.

Lam Thừa Vũ nhìn thấy đến là buồn cười:

- "Nếu ngươi còn muốn đến đây, lần tới ta lại mang ngươi tới đây là được."

Bảo Lạc lắc lắc đầu:

- "Làm công chúa sao có thể cả ngày chạy ra ngoài kinh thành như vậy? Ta tùy hứng một hồi như vậy cũng đủ rồi."

Trên đường hồi kinh, đường đi thật sự không thông thuận cho lắm. Không biết có phải bởi vì con đường này quá xóc nảy hay không, Bảo Lạc ngồi ở trong xe ngựa liền khó chịu một hồi, tự trên đệm mềm mại, ăn cái gì cũng đều phun hết ra, cả người thoạt nhìn thập phần uể oải, khiến Lam Thừa Vũ sầu đến không chịu được.

Lam Thừa Vũ để Bảo Lạc dựa vào trên vai chính mình, một mặt nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, một mặt nói:

- "Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Hôm kia ngươi còn không có phản ứng lớn như vậy a, như thế nào đến lúc đi về, ngược lại khó chịu như vậy?"

Bảo Lạc hữu khí vô lực mà ghé vào đầu vai hắn, lắc lắc đầu, không nói lời nào.

- "Tần thái y ở phía sau chiếc trên xe ngựa kia, nếu không, ta mời hắn tới bắt mạch cho ngươi đi."

Bảo Lạc vừa định nói không cần thiết phải như vậy, liền nghe Bích Nghiêu ở một bên nhẹ giọng nói:

- "Chúng ta vẫn nên mời Tần thái y đến kiểm tra sức khỏe cho công chúa điện hạ xem đã tốt hơn chưa, lần trước công chúa cũng không khỏe như vậy."

Lam Thừa Vũ nghe vậy, lập tức nhăn mày:

- "Chuyện này vì sao không báo sớm cho ta biết?"

Lam Thừa Vũ so với bản thân Bảo Lạc còn yêu quý thân thể của nàng hơn, đây chính là người cùng hắn đồng sinh cộng khổ cả đời a, như thế nào lại không cẩn thận như vậy.

- "Ngươi cũng đừng trách các nàng, là ta không cho nói, ta mấy hôm trước.. Từ trước đến nay cũng đã quen rồi, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra. Loại sự tình này.. Như thế nào lại phải báo cho ngươi đây?"

Gương mặt Bảo Lạc hơi hơi đỏ lên.

Lam Thừa Vũ lại nói:

- "Bất luận là việc gì có liên quan đến thân mình ngươi thì đều là đại sự. Chúng ta là phu thê, có cái gì không nói được?"

Đúng lúc này, Tần thái y bị đưa tới trước mặt Bảo Lạc, sau khi hắn giúp Bảo Lạc bắt mạch, trên mặt lộ ra biểu tình ngưng trọng. Lam Thừa Vũ thấy thế, một lòng không khỏi trầm xuống:

- "Chính là.. Có cái gì không ổn hay sao?"

- "Phò mã chờ một lát, vi thần còn muốn mời công chúa đổi bàn tay khác bắt mạch."

Bảo Lạc vốn dĩ là sao cũng được, thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng không khỏi thận trọng lên, theo lời đem bàn tay còn lại duỗi trước mặt Tần thái y:

- "Tần thái y, thân mình bổn cung chính là có cái gì không ổn? Ngươi chỉ cần nói đúng sự thật, bổn cung tất sẽ không trách phạt ngươi."

Tần thái y vừa nhấc đầu, liền thấy Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc hai đôi mắt động tác nhất trí mà nhìn hắn, hắn xoa xoa mồ hôi trên trán chảy xuống:

- "Y theo mạch tượng của Trưởng công chúa thì chính là có hỉ. Nhưng chuyện này còn sớm, còn không thể kết luận đến tột cùng là có hay không. Trưởng công chúa điện hạ cùng phò mã không ngại lại thỉnh mấy vị đại phu đến xem thử."

Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, vươn tay ra, thật cẩn thận mà xoa xoa ở phía trên bụng nhỏ, thử chạm chạm vào.

Lúc nàng cùng Lam Thừa Vũ tính toán muốn có một tiểu bảo bảo, khả năng trong bụng nàng đã có một cái sinh mệnh nho nhỏ, loại cảm giác này đối với Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ mà nói, thập phần vi diệu.

Đặc biệt là Lam Thừa Vũ, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, liền sợ sẽ làm tiểu hài tử kinh sợ.

- "Được rồi, nhìn ngươi một bộ dáng tay chân vụng về như vậy, ngươi nhanh chóng thu lại biểu tình này một chút đi, nếu không cẩn thận lại làm người khác chê cười đi. Ta còn không nhất định là sẽ có đâu."

Bảo Lạc nói.

- "Nếu không, chúng ta lại tìm vài tên đại phu tới hỏi một chút?"

Lần này ra ngoài, chỉ dẫn theo Tần thái y, những thái y khác cũng không có đi theo cùng, nếu không, sẽ hỏi mọi người, trong lòng cũng có thể đủ kiên định một chút.

- "Không cần làm như vậy, nơi này đại phu y thuật cũng không có cao minh được như Tần thái y, liền ngay cả Tần thái y đều không thể khẳng định, nghĩ đến bọn họ liền càng thêm vô pháp khẳng định."

- "Kia làm sao bây giờ?"

Quen nhìn Lam Thừa Vũ bộ dáng khôn khéo, cường hãn không buông tha người, Bảo Lạc trước nay còn chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn ngây ngốc ngốc ngốc như vậy, nhất thời cỗ ghê tởm trong cổ họng cũng vơi đi không ít, không khỏi cười khúc khích:

- "Làm sao bây giờ? Hiện giờ cũng chỉ có chậm rãi chờ thôi."

Tuy nói là như thế, nhưng Bảo Lạc không thể không viết một phong thư cấp tốc gửi Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu kể lại cặn kẽ tình huống, bản thân liền chậm rãi cùng Lam Thừa Vũ một đạo hướng kinh thành đi tới, một đường vừa đi, vừa dừng, nhưng thật ra so với thời gian đi nhiều hơn gấp đôi thời gian.

Trong lúc Bảo Lạc có một ngày đến buổi tối ngủ không yên, muốn ăn quả mơ, Lam Thừa Vũ liền suốt đêm phái người đi tới thôn trang chọn mua, bản thân thì ở một bên chiếu cố Bảo Lạc, thập phần sủng nịch cùng dung túng.

Mấy ngày này, Bảo Lạc cảm thấy trong lòng chính mình mạc danh kỳ diệu có một cổ tử hỏa thiêu đốt ở trong người, tính tình so với trước lớn hơn không ít, có đôi khi chính mình đều cảm thấy mình làm ra vẻ. Lam Thừa Vũ vẫn đối đãi với Bảo Lạc như vậy, không hề thay đổi. Bảo Lạc có yêu cầu gì, cho dù là vô cớ gây rối, hắn cũng sẽ đem hết toàn lực mà thỏa mãn nàng.

Lam Thừa Vũ ôn nhu săn sóc nàng như vậy, tà hỏa trong lòng Bảo Lạc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thường thường thực nhanh là có thể được trấn an tốt.

Chờ Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đến kinh thành, Tần thái y rốt cuộc có thể xác định được Bảo Lạc đây là có hỉ.

- "Bồ Tát phù hộ! Con ta rốt cuộc là bỉ cực thái lai a. Xem những kẻ đó ở sau lưng nói con ta ngày sau không thể sinh con còn dám ở sau lưng khua môi múa mép nữa hay không?"

Hứa thái hậu sau khi nhận được tin tức thì cao hứng vô cùng, hận không thể đem khuê nữ bảo bối tiến cung tự mình chiếu cố, nhưng cứ như vậy, mặt mũi Lam gia bên kia khó tránh khỏi có chút khó coi, nên việc này đành phải từ bỏ. Nàng sai người vào nhà kho thu thập rất nhiều dược liệu trân quý, toàn bộ đưa tới chỗ Bảo Lạc.

Vĩnh Gia Đế sau khi biết được muội muội có thai, cũng là thập phần cao hứng, liền thưởng thêm vào cho các cung nhân một tháng tiền tiêu vặt.

Muội muội cùng muội phu đi ra ngoài một chuyến như vậy, tai họa ngầm cua Bắc Nhung là hoàn toàn được giải quyết, muội muội lại có thai, thật đúng là song hỷ lâm môn a. Hài tử trong bụng muội muội chính là người có phúc khí.

Phó hoàng hậu sau khi biết được việc này, cũng thiệt tình thực lòng mà vì Bảo Lạc cảm thấy cao hứng:

- "Chỉ mong muội muội có thể một lần là sinh được con trai, sinh một tiểu ca nhi, vừa lúc cùng con ta làm bạn."

Bởi vì Bảo Lạc có thai, trong cung liền náo nhiệt vô cùng, ngoài cung cũng không nhường một tấc. Đặc biệt khi Trường Thọ trưởng công chúa hoài thai tròn 4 tháng, thái y bắt mạch ra được Trưởng công chúa hoài song thai.

Các thế gia phu nhân sôi nổi tới cửa chúc mừng, mấy ngày nay, phủ Trường Thọ trưởng công chúa cùng An Quốc Công phủ đều nhanh chóng bị các nàng tới thăm vậy kín.

- "Đều nói Trưởng công chúa điện hạ là người có đại phúc khí, lời này thực sự không giả. Nhớ năm đó, Trưởng công chúa điện hạ sinh ra liền yếu đuối đến như vậy, dường như chỉ cần một trận gió thổi tới đều có thể đem nàng thổi đi, mỗi ngày thuốc không rời miệng a, ai có thể nghĩ đến nàng sẽ có hôm nay? Không những dưỡng ra thân mình thật tốt, còn một lần liền hoài song thai. Ta xem như đã nhìn ra, Trưởng công chúa điện hạ vô luận là làm cái gì thì đều có thần linh ở phía trên che chở a."

- "Lời này rất đúng. Hiện giờ, Trưởng công chúa điện hạ cùng phò mã cảm tình tốt như vậy, cha mẹ chồng hòa ái, hiện giờ lại có hài tử.. Trưởng công chúa điện hạ ngày lành còn ở phía sau a.."

An Quốc Công cùng An Quốc Công phu nhân cũng là cười đến không khép miệng được, nguyên bản Bảo Lạc rơi vào tình huống như vậy, Lam gia bọn họ cũng đã làm tốt tâm lý chuẩn bị từ dòng bên quá kế người thừa kế, nhưng ai biết, một ngày kia, thân thể Bảo Lạc sẽ chuyển biến tốt đâu? Cho tới hôm nay, bọn họ cũng không dám tin tưởng, trong bụng Bảo Lạc thế nhưng có hai cái tôn tử hoặc cháu gái.

Có lẽ, thật giống như người đằng trước có nói, mệnh của Bảo Lạc bên chính là mang theo đại phúc khí đi.

Mùa xuân năm thứ năm, Bảo Lạc vì Lam Thừa Vũ sinh hạ một đôi long phượng thai, Vĩnh Gia Đế đối với đôi cháu trai cùng cháu gái ngoại thập phần yêu thích, mới vừa sinh ra liền phong cháu ngoại trai làm nhất phẩm phụng quốc tướng quân, cháu gái ngoại làm Gia Thụy quận chúa. Bảo Lạc nhờ có nhi tử được phong thưởng, nói là nam nhi tiền đồ ngày sau đều có hắn đảm đương liền thập phần vui vẻ.

Nhìn hai tiểu oa nhi bạch bạch phấn nộn, Bảo Lạc nói:

- "Thật không công bằng, rõ ràng là ta hoài thai mười tháng đem bọn họ sinh hạ tới, thấy thế nào cũng thấy giống ngươi nhiều hơn chứ?"

Tiểu bảo bảo đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, dẩu cái miệng nhỏ ngáy ngủ ngon lành.

- "Ta xem nữ nhi của chúng ta liền giống ngươi nhiều hơn."

Lam Thừa Vũ nói, liền nhịn không được trêu đùa một em bé trong đó:

- "Có phải hay không nha, tiểu bánh trôi?"

Tiểu bảo bảo bị quấy rầy, không cao hứng, múa may tiểu nắm tay thịt hô hô, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, oa một tiếng liền khóc lớn. Tiểu bảo bảo bên cạnh nàng vốn là tính tình cực an tĩnh, bị tiếng khóc này của nàng liền vùng lên, cũng đi theo gào lên.

Lam Thừa Vũ thấy thế, vội vàng một tay ôm lấy một đứa, dỗ dành:

- "Đừng khóc, đừng khóc.."

Đáng tiếc chiêu này của hắn đối với hai tiểu bảo bảo mà nói là hoàn toàn vô dụng, bị hắn dỗ một hồi, chúng nó ngược lại khóc nháo đến lợi hại hơn.

Lam Thừa Vũ chân tay luống cuống mà nhìn Bảo Lạc, thu được tín hiệu hắn cầu cứu, Bảo Lạc lúc này mới tiến lên, tiếp nhận nữ nhi, một bên đem nàng ôm vào trong ngực nhẹ nhàng loạng choạng, một bên ôn nhu trấn an nam hài tử, bọn chúng quả nhiên liền đình chỉ khóc nháo, nặng nề mà đi vào giấc ngủ. Lam Thừa Vũ thấy thế, học theo, đem nam hài trong lòng ngực cũng dỗ ngủ.. cám ơn trời đất, nhi tử bọn họ so với nữ nhi đúng là làm người bớt lo hơn một chút.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi từ song cửa sổ tiến vào, làm như muốn đem hình ảnh một nhà hạnh phúc này dừng lại trở thành hình ảnh vĩnh hằng.

- - toàn văn xong --
« Chương TrướcChương Tiếp »