Chương 5

Ngày hôm sau.

Công chúa ngã bệnh, Thái Hậu nương nương đích thân mình tới thăm nàng, lòng tràn đầy lo lắng.

Thái hậu nương nương ngồi ở một bên mép giường, Hoàng đế đứng ở một bên, nghe thái y bẩm báo: “Có lẽ là gặp phải chuyện gì đó, trưởng công chúa điện hạ bị kinh sợ, cho nên liên tục phát sốt. Lão thần đã kê đơn rồi, điện hạ trước nên tịnh dưỡng nửa tháng."

Thái Hậu nương nương nghe nói ngày đó ban đêm nàng gặp phải ác mộng. Liền dặn dò hai cung nữ bên người công chúa là Kiêm Gia và Uy Nhuy phải hầu hạ công chúa thật tốt

Thái Hậu thở dài nói: “Ngươi đứa nhỏ này, chính là quá hiểu chuyện, làm ai gia sao nguyện ý đem ngươi gả đi……”

Ninh Oản sắc mặt tái nhợt, lông mày rũ xuống, ôn hòa nhu cười, nghe Thái Hậu cằn nhằn.

Thái hậu nhìn về phía hoàng đế, nửa đùa nửa thật mà nói. “Nếu không..."

Ninh Oản kịp thời mở miệng, “Nương nương, Ninh Oản phúc khí không tốt, sợ là nhận không nổi.”

Thái Hậu do dự không nói chuyện, thở dài nói: “Vậy chúng ta lại nói sau.”

Tuy rằng gả cho hoàng đế là rất thích hợp, nhưng mà Ninh Oản từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, đột nhiên nhắc tới chuyện này có thể làm cho nàng sợ hãi. Dù sau đứa trẻ này vẫn còn đang bệnh.

Thái hậu lại thở dài một tiếng: "Búi nhi con nhớ kỹ, chỉ cần ai gia còn ở đây, cho dù là hoàng đế cũng sẽ không để nó bắt nạt con."

Thái hậu nói là"Hoàng đế" chứ không phải "Hoàng huynh của ngươi". Ý chỉ là muốn nàng gả vào hoàng thất.

Ninh Oản rũ mắt, làm bộ không biết, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng bắt nạt...

Ở chỗ thái hậu không nhìn thấy, Ninh Uyển buồn bã cười.

Nàng bị ức hϊếp đến không thể quay đầu lại, lại không thể cùng thái hậu kể khổ, chỉ có thể một mình âm thầm chịu đựng.

Sấm, mưa, sương đều là hồng ân của vua.

Cung nữ vội vàng bưng thuốc tới, Thái Hậu muốn lấy nhưng bị Hoàng Đế ngăn lại.

Tiêu Huyên cười nói: “Mẫu hậu, để chứng minh rằng con sẽ không bao giờ nắt nạt Oản nhi , vẫn là hãy để con đến.”

Thái Hậu giận hắn liếc mắt một cái, bước sang một bên.

Tiêu Huyên múc một thìa, thổi thổi đưa đến bên miệng nàng, “Búi nhi uống thuốc.”

Từ góc nhìn của người khác mà nói, Hoàng Đế đối với Ninh Dương công chúa rất ôn nhu, quan tâm, đó là ân huệ của hoàng đế, rất nhiều người cầu cũng không được. Tuy nhiên, khi Ninh Oản nhìn thấy nụ cười của hắn, chỉ nghĩ về đêm đó hắn cũng là bộ dạng này làm cho nàng như chết đi sống lại.

Ninh Uyển kìm nén bàn tay đang run rẩy, không dám lộ ra chút biểu tình kỳ quái nào, ngoan ngoãn uống cạn.

Sau khi đút thuốc xong, hắn cùng Thái Hậu rời đi, ngay cả cung nữ đều lui về thiên điện, tránh quấy rầy nàng.

Ninh Uyển nằm ở trên giường, ngơ ngác mà xuất thần.

Nàng quả thực bị chuyện xảy ra đêm đó làm cho hoảng sợ, hơn nữa cả một đêm không được nghỉ ngơi thoải mái, thể xác mệt mỏi, đầu óc nặng trĩu, cho nên ngã bệnh chỉ là vấn đề thời gian.

Ninh Oản ốm yếu, một chút sức lực đều không có, thực mau liền đã ngủ.

Trong giấc ngủ, nàng mơ thấy khuôn mặt mờ ảo của huynh trưởng, trong chốc lát lại mơ thấy hoàng đế. Nàng gọi ca ca, huynh trưởng nhìn nàng cười gật đầu, rất nhanh liền biến mất, mà hoàng đế lại đi tới, cởi y phục của nàng, thấp giọng nói: "Lại kêu vài tiếng ca ca..."

Ninh Oản giật mình tỉnh giấc

Lúc này đêm đã khuya, bên ngoài ánh trăng sáng như ban ngày, không biết mấy giờ rồi. Nàng một thân mồ hôi vì sốc, cảm giác mình có sức lực nhiều hơn trước, đại khái bệnh khí có lẽ đã tiêu tan.

Hai người cung nữ theo chỉ thị của Thái Hậu chờ ở bên ngoài. Tẩm điện mở hai cửa sổ, cho dù nàng nằm ở trên giường, cũng có thể nghe thấy hai cung nữ nhẹ giọng xì xào, chắc là đang nói chuyện phiếm.

Ninh Oản lẳng lặng nằm yên, không kêu các nàng. Uy Nhuy cùng Kiêm Gia nói chuyện một lát, không nghe thấy động tĩnh gì, liền đi nghỉ ngơi.

Lưu vãn điện thực mau trở nên im lặng

Ninh Oản ngáp hai cái, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt, liền nhìn thấy một người xuyên qua cửa sổ đi vào, sải bước đi tới, trực tiếp kéo rèm giường của nàng ra.

Tiêu Huyền vừa vén rèm lên, liền nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của thiếu nữ, "Búi nhi là đang đợi trẫm sao?"

Ninh Oản cắn môi, thấp giọng nói: “Bệ hạ đêm nào mà chưa từng lại đây……”

Kỳ thật trong lòng nàng hi vọng Tiêu Huyền sẽ vì chính sự mà ở trong thư phòng cả đêm, đừng tới đây quấy rầy nàng.

Chính là Hoàng Đế tới cũng tới rồi, nàng còn có thể đá Hoàng Đế xuống giường sao?

Nàng là trưởng công chúa không sai, chính là Hoàng Đế mới là Đại Yến tôn quý nhất. Nàng không dám cự tuyệt, càng không dám nói ra, đành phải ngoan ngoãn phục tùng

Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện chuyện này không bị người ngoài phát hiện, nếu không vương thất sẽ bị mất mặt, nàng làm sao dám để thái hậu thất vọng dù sao Thái Hậu cũng coi nàng như con gái ruột mà mình sinh ra

Mấy ngày nay Tiêu Huyền đều chỉ có thể cùng nàng hôn môi mà không tiến vào cơ thể cô, để cô tĩnh dưỡng cho tốt. Hôm nay nghe được hơi thở của cô, hắn biết cô đã khá hơn, hận không thể lột quần áo của cô ra.

Nàng đang dưỡng bệnh, mỗi ngày nằm trên giường không dậy nổi, mặc ít quần áo càng chính là giúp hắn di chuyển dễ dàng hơn.

"Bệ hạ, nhẹ chút, nhẹ chút... Cửa sổ mở, đừng để người ta nghe thấy...A…… A a…… Ha a…… A a a a……”