Chương 44: Ngoại truyện 2

Khi mưa thu liên miên ở Kinh Thành, Thái Cực Điện truyền đến tin tức, Hoàng Đế bị bệnh.

Thái Hậu đến thăm vài lần, không biết vì sao, sắc mặt không vui mà rời đi. Tin đồn mẫu tử hai người ly tâm, liền càng thêm xôn xao.

“Bệ hạ đây là tâm bệnh.”

Thái y quanh năm bắt mạch cho Tiêu Huyên nói như vậy.

Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, Tiểu Huyên gần đây rất siêng năng nên nhiễm phong hàn cũng là chuyện bình thường. Cung nhân bên cạnh nghe được thái y nói, đều có chút kinh ngạc.

Tâm bệnh sao?

Nói tới đây, các cung nhân nghĩ tới người không thể không nhắc tới, tất cả đều cúi đầu.

Tâm bệnh của bệ hạ, không phải do vị kia sao……

Tiêu Huyên im lặng, để thái y lui xuống, sau đó cúi đầu phê tấu chương, khi thuốc được đưa tới, hắn liền một hơi uống cạn, tựa như không để tâm đến lời nói của thái y.

Mặc dù nhìn bệ hạ có vẻ bình tĩnh, nhưng cung nhân hầu hạ lâu năm đều biết, chỉ là bề ngoài bình tĩnh, trong lòng bệ hạ sợ là sẽ không biết sóng to gió lớn như thế nào.

“Đều lui ra đi, trẫm nghỉ một lát.”

Hắn mở miệng đuổi người, các cung nhân không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra, hầu hạ hắn thay quần áo liền lui xuống.

Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Tiêu Huyên nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng, tựa hồ nhìn thấu Ninh Oản đi tới, tức khắc mở to mắt.

Hắn là đang…… Nằm mơ sao?

Tiêu Huyên không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi tay giấu trong chăn khẽ run.

Mặc dù ăn mặc như một cung phi nhưng nàng vẫn toát ra vẻ ngây thơ đặc trưng của thiếu nữ, khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ không hề tỏ ra sợ hãi mà còn nhìn hắn mỉm cười.

Ninh Oản ngồi xổm ở mép giường, nghiêng nghiêng đầu, hồn nhiên hỏi: “Bệ hạ không thoải mái? Tại sao không triệu thái y thỉnh mạch?”

Tiêu Huyên im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được đưa tay ra, run rẩy giữ lấy bả vai nàng.

—— là thân thể ấm áp.

Trong nháy mắt, hắn ngửi thấy được mùi thơm của thiếu nữ.

Chân thật như vậy.

Nếu đây là mộng…… hãy cho hắn vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

Thiếu nữ còn muốn hỏi cái gì, lại bị hắn đè lại bả vai, đột nhiên túm lên giường, ấn vào cẩm đệm.

Nàng kinh hô một tiếng, “Bệ hạ, đừng……”

Thiếu nữ cuống quít quay đầu nhìn lại, lại thấy hai mắt Đế Vương tuổi trẻ đỏ hoe, hung tợn lại tham lam mà nhìn chằm chằm nàng, không nói một lời mà xé quần áo nàng, rất nhanh lột nàng đến trần như nhộng.

“Ha…… A……”

Hắn nâng mông thiếu nữ lên, từ phía sau dùng sức xuyên vào, cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt của vách thịt bên trong, hắn không khỏi thoải mái thở dài.

Là nàng, nàng còn sống……

Hắn nắm lấy mông, bắt đầu điên cuồng mà đánh.

Động tác của Tiêu Hiên rất thô bạo, nữ tử trước mặt tựa hồ không chịu nổi, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, bệ hạ…… Nhẹ Chút…… A……”

Nàng càng xin tha, Tiêu Huyên càng là điên cuồng. Lời nói đứt quãng của thiếu nữ. Truyền ra rồi dần bị bao phủ bởi tiếng kẽo kẹt của chiếc giường.

Hắn dùng sức như thế, đem mông đánh đến đỏ bừng, mỗi khi cắm vào lại rút ra, đều sẽ cuốn huyệt thịt kiều nộn ra. Khi lại xâm nhập vào bên trong, nó sẽ chính xác đánh vào tâm hoa mềm mại, nghiền nát thành từng vòng, khiến nàng run rẩy khóc không ngừng.

Ninh Oản bị hắn cắm làm cho cả người phiếm hồng, đôi mắt đẹp híp lại, tựa hồ sắp ngất xỉu.

Tiêu Huyên đã lâu không cùng nàng hoan ái, khi đạt kɧoáı ©ảʍ nhất, đem nàng bế lên, đỉnh nở hoa tâm ra một hồi, lại đem nàng lật qua, ôm vào trong ngực, không vội không chậm mà cắm lộng, tựa hồ muốn đem nàng bù đắp những gì trong quá khứ

Không ngờ hắn mới tiến vào mấy lần, Ninh Oản nhíu mày, đột nhiên đẩy hắn ra, nhào tới bên giường, lộn ngược nôn ra.

Tiêu Huyên kinh ngạc, động tác bỗng nhiên trở nên thật cẩn thận, cũng bất chấp dục thân đang ngẩng cao, lập tức bứt ra , “Búi nhi, ngươi……”

Ninh Oản rụt rè nhìn hắn, tựa hồ muốn nói cái gì. Tiêu Huyền vui mừng khôn xiết, vừa định kéo nàng lại hỏi, lại thấy bóng dáng nàng càng lúc càng xa...

“Búi nhi, búi nhi!”

Hắn hét lớn một tiếng, vội vàng lao ra khỏi giường, nhưng chân lại giẫm xuống đất, cả người lảo đảo, cảnh tượng trước mắt lần nữa đảo lộn, đầu đau như búa bổ, như bị kim châm. ..

Hắn kịch liệt rùng mình một cái, lại mở mắt ra, chỉ thấy rõ ràng Thái hậu cùng một đám thái y đang chờ ở bên giường, trên mặt tràn đầy lo lắng. Còn Ninh Uyển đâu?

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, “Có thể coi như tỉnh rồi…”, nhỏ giọng nói với thái y.

Tiêu Huyên lẳng lặng mà nằm, hai tay trong đệm chăn nắm chặt lại buông ra, cuối cùng là không nói gì.

Hóa ra, là một giấc mộng. Hai người bọn họ, chung quy vô duyên.