Chương 41

Trải qua không biết bao nhiêu đêm khuya, cuối cùng Sở Vân Hách cũng mang được Ninh Oản đến thị trấn nhỏ nơi biên giới mà nàng đã rời đi đã lâu.

Gió biên giới đã lâu không gặp thổi vào mặt, Ninh Oản hít sâu một hơi, giống như từ trong mộng tỉnh lại.

Nàng đã trở lại?

Nàng thật sự…… Đã trở lại?!

Thiếu nữ bọc trong một chiếc áo choàng thô sơ và đơn giản, si ngốc nhìn chằm chằm vào thị trấn xa lạ mà quen thuộc trước mặt, lộ ra vẻ mặt vừa khóc vừa cười. Một cơn gió thổi mạnh, thổi bay chiếc mũ trùm đầu, hất tung mái tóc dài của nàng, cuộn lên từng đợt cát bụi, bay về phương trời xa.

Hơn mười năm.

Kể từ khi được hoàng gia đưa đến Kinh Thành, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc trở về quê hương.

Sở Vân Hách cảm giác được thiếu nữ trước người đang run rẩy, đang muốn cùng nàng nói về những thay đổi trong năm nay, thình lình bị nàng tránh thoát ôm ấp, nhảy xuống ngựa, lảo đảo đi về phía cửa thành.

Việc kiểm tra đi tới đi lui ở biên giới rất nghiêm ngặt, khi binh sĩ gác cổng nhìn thấy một thiếu nũ loạng choạng đi tới, nghiêm khắc hét lên: "Ai đó? Dừng lại!"

Một tiếng dừng lại, tất cả mọi người nhìn về phía nàng. Nàng lại giống như không nghe thấy, ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn hai chữ to “Du thành” ở của thành.

Đây là phụ thân nàng viết, Ninh tướng quân đóng giữ ở Du Thành tự tay viết xuống. Nàng còn nhớ rõ phụ thân ôm nàng, cười hỏi nàng hai chữ này đẹp hay không đẹp.

Thấy tầm mắt nàng, phụ cận bá tánh bừng tỉnh, nói nhỏ sôi nổi.

Có lẽ đó là một người đã nhận được lòng tốt của Ninh tướng quân, cố ý đến tạ ơn.

Sau khi Ninh tướng quân chết trận trên sa trường, rất nhiều phụ cận bá tánh đều cảm kích ân đức của nhà họ Ninh đang đóng quân ở biên giới, họ tràn đầy thương cảm cho cô con gái út duy nhất còn lại của nhà họ Ninh, muốn có một cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn. Chỉ tiếc con gái út Ninh gia bị đưa đi kinh thành, bọn họ chỉ đành phải thường xuyên lui tới Du Thành, bày tỏ sự kính trọng đối với Ninh tướng quân.

Có rất nhiều bá tánh từng tới đây chiêm ngưỡng hai chữ “Du Thành”, họ có lẽ coi nàng là một trong những người đó.

Một tên thủ vệ cửa thành binh lính đi tới, ngữ khí tuy rằng nghiêm nghị, nhưng so với trước kia ôn hòa rất nhiều: "Sáng sớm đã có rất nhiều người tiến vào thành, nếu muốn xem, lúc khác có thể tới... Sở tướng quân?"

Vừa nói đến “Sở tướng quân”, hầu như mắt mọi người đều nhìn lại, vội vàng xuống ngựa, chạy đi thiếu nữ trước mặt Sở Vân Hách.

Hiện tại “Sở tướng quân” ở Du Thành, chính là Sở Vân Hách của Sở gia, vị tướng trẻ trấn thủ Du Thành. Hắn là tình lang trong mộng của rất nhiều thiếu nữ trong Du Thành, chỉ tiếc năm trước mang theo tín vật hôn ước đi Kinh Thành, nói là muốn cưới con gái út của Ninh gia, hiện tại Ninh Dương trưởng công chúa, thực hiện hôn ước trưởng bối định ra hô. Tin tức truyền ra, làm nhiều thiếu nữ ở Du Thành tan nát cõi lòng.

Mặc dù Sở tướng quân thích cười, đối đãi với mọi người đều có thái độ lãnh đạm, nhưng lại đối với thiếu nữ này lại rất thân mật, gần như có thể nói là đang cẩn thận dỗ dành nàng

Chẳng lẽ……

Những người phản ứng nhanh, đã lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Giống như giọt nước rơi vào chảo rán, làn sóng bùng nổ ngay lập tức.

Chẳng lẽ là Sở tướng quân cùng Ninh gia cô nương?!

“Sở tướng quân!” “Tướng quân đã trở lại!”

“Ninh cô nương!” “Có phải hay không Ninh cô nương?” “Cô nương thật xinh đẹp!”

Ở Du Thành, nàng không phải nàng không phải là Ninh Dương công chúa cẩn trọng trong hoàng cung, mà là con gái út Ninh gia, Ninh phủ cô nhi.

Tiếng hoan hô càng lúc càng lớn, Sở Vân Hách đỡ Ninh Uyển lên ngựa, ngồi sau lưng nàng, vẫy tay với những người bên cạnh, ném lệnh bài cho lính canh, phi ngựa vào trong thành.

Cổng thành đã sớm náo nhiệt, cách cổng thành không xa, hai nam nhiên đang cưỡi ngựa, xem náo nhiệt với vẻ mặt khác nhau.

Trước khi gặp Ninh Oản, Vân Trần chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đến Du Thành, chứ đừng nói đến việc từ bỏ thân phận quốc sư. Nếu sư phụ còn ở đó, nhìn thấy hắn từ bỏ như vậy, nhất định sẽ tức giận.

Cái cớ thích hợp nhất mà hắn có thể tìm được lúc này chính là Ninh Oản không thích hợp ở cạnh bệ hạ, cần có quốc sư “trông chừng.”

Tất cả mọi thứ, đều là cơ duyên.

Nhìn thấy bá tánh ở cửa thành hoan nghênh Sở Vân Hách trở về thành, Vân Trần nhiều nhất chỉ là cảm thấy Sở gia ít nhất 40 năm nữa sẽ không sụp đổ. Thật lâu sau, tựa hồ mới nhớ tới bên cạnh còn có một người Sở gia, “Sở huynh đệ muốn nói cái gì?”

Sở Duy Vân không nói chuyện, cũng là lẳng lặng nhìn hai chưa “Du thành”.

Hắn cũng không nghĩ tới còn có thể trở về.

Khi Tiêu Huyên làm hắn từ bỏ Ninh Oản, hắn cho rằng duyên phận của mình cùng nàng đã kết thúc. Không nghĩ tới vòng đi vòng lại, hắn nhặt được một mạng, cùng Ninh Oản trở về quê hương.

Tuy rằng phải cùng hai nam nhân chia sẻ nàng, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy đủ.

Phu phục cầu gì.

Sở Duy Vân giục ngựa tiến lên, chuẩn bị vào thành, không có trả lời Vân Trần, Vân Trần lắc đầu cười cười, cũng nhìn thoáng qua hai chữ “Du thành”.

Du thành……

Hẳn là một nơi tốt.