Chương 38

Ninh Oản cho rằng hắn điên cuồng như vậy, tiểu huyệt nhất định sẽ bị thương bị. Không ngờ, sau cơn điên cuồng, vết thương của tiểu huyệt khôi phục gần như khỏi hẳn, cũng không biết hắn lấy thuốc trị thương ở đâu ra.

Sau đó, nàng vẫn luôn ở trong mật thất, cuộc sống hàng ngày do Sở Duy Vân chăm sóc.

Nếu “Nến đỏ ảnh thâm” phát tác, không đợi Ninh Oản mở miệng, hắn đã đi vào, bắt đầu hung mãnh thọc vào rút ra. Nhưng mà, Sở Duy Vân chưa bao giờ cưỡng bách nàng, chỉ khi nàng có nhu cầu mới lại đây.

Nhưng những ngày bị nhốt trong mật thất thực sự quá nhàm chán.

Bảy tám ngày trôi qua, Ninh Oản đếm từng ngày cũng không nhịn được nữa, cầu xin nói: "Ta muốn ra ngoài xem một chút có được không?"

Sở Duy Vân lẳng lặng mà nhìn nàng hồi lâu, mới nói: “Bệ hạ trời sinh tính đa nghi, bên ngoài nhất định có người nhìn chằm chằm. Hai người kia vì nàng, đã tốn không ít công sức, nàng không nghĩ làm cho bọn họ thất bại trong gang tấc?”

Hắn vốn tưởng rằng phải thuyết phục vị công chúa này một hồi, không nghĩ tới Ninh Oản nghe xong lại ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy ta không đi ra ngoài là được."

Những lời còn lại đều nghẹn ở trong cổ họng hắn.

Sở Duy Vân im lặng, đột nhiên hỏi: “Nàng còn có cái gì muốn hỏi không?”

Trừ bỏ khi hoan ái rất im lặng, Ninh Oản cũng đoán không ra tính tình hắn, suy nghĩ một chút, thật cẩn thận hỏi: “Ngươi…… Cùng vân hách không thân sao?”

Tại sao gọi Sở Vân Hách là “Hai người kia”? Bọn họ không phải song sinh sao?

Nhắc tới Sở Vân Hách, biểu cảm Sở Duy Vân biến đổi một chút.

Ninh Oản biết điều nói: “Ta không hỏi là được.”

“Là hắn cùng ta không thân.”

Ninh Oản ngơ ngẩn.

Sở Duy Vân cười, trong nụ cười có vài phần chăm chọc: “Chúng ta tuy rằng là song sinh, nhưng phụ thân trước nay đều chỉ chú ý ta, không quan tâm hắn.”

Một hoặc hai câu, đủ để nhìn thấy rất nhiều chuyện cũ.

Sở lão tướng quân yêu thương trưởng tử, điều này rất bình thường. Ninh gia nhiều năm trước cũng vậy, phụ thân cũng coi trọng đại ca hơn.

Nhưng bọn hắn là song sinh. Sở Duy Vân được gọi là trưởng tử, cũng không có danh chính ngôn thuận như vậy.

Sở Vân Hách ngày thường thích cười, trên chiến trường gϊếŧ địch cũng cười. Nếu là không biết nội tình này, chỉ biết cho rằng hắn có quái.

Ninh Oản nghe xong, mới phát hiện tính cách Sở có chút bất thường, còn thích quát tháo đấu đá. Bên trong giường chiếu có thể nhìn thấy.

Bây giờ nghĩ lại, Sở Vân Hách nhắc tới hôn ước năm đó, có lẽ chỉ là để trút giận.

Ninh Oản trong lòng không yên, lại nghe thấy Sở Vân Hách nói: "Hắn rất thích ngươi."

Thiếu nữ bị hắn cắt ngang lời nói, ngây thơ khờ dại nhìn qua. Thân thể Sở Duy Vân không khỏi căng thẳng, nhưng vẫn giữ khoảng cách hai bước, lẳng lặng mà nhìn nàng, không có bắt nạt nàng, ngược lại đứng ở trước mặt nàng với tư thế bảo vệ.

“Ngươi……”

Ninh Oản lần này thật sự kinh ngạc.

Phía trước Sở Duy Vân nói mật thất này cùng hắn có quan hệ, nàng vẫn luôn lo lắng. Nhưng bây giờ, hắn lại có thể bình tĩnh không gợn sóng mà nói ra chuyện đệ đệ thích nàng.

Nhìn qua, hôn ước này với hắn mà nói, có chút không cần thiết. Nhưng mà Ninh Oản rõ ràng biết, trong lòng hắn, cũng không bình tĩnh giống như bên ngoài.

Nàng có thể phân biệt cảm xúc bọn họ. Tiêu Huyên đối với nàng là thuần túy chiếm hữu dục, muốn đem nàng vĩnh viễn giam cầm ở bên người, cho nên nàng mới sợ hãi. Sở Duy Vân khi cùng nàng hoan ái, động tác cực kỳ tinh tế dịu dàng, luôn quan tâm đến cảm xúc của nàng.

Hắn thật sự không để bụng sao?

Sở Duy Vân đương nhiên để ý, chỉ là hắn không nghĩ nói cho Ninh Oản mà thôi.

Hắn từ nhỏ được phụ thân coi trọng, đệ đệ trong nhà bị coi như không tồn tại.Không thể nói là không có chút kiêu căng, tự mãn nào.

Sau đó, tất cả đều kết thúc ở trên chiến trường nhiều năm trước.

Ninh bá phụ cùng nhị tử Ninh gia chết trận, phụ thân hắn cũng bị thương nặng khó trị. Nằm trên bãi cát vàng cuồn cuộn, hắn cảm giác được khí nóng khắp người đều từ miệng vết thương ào ạt mà chảy ra đi.

Khi nhắm mắt lại, hắn cho rằng mình trở về không được, đột nhiên có chút hối hận: Nếu Sở gia có thể lại dốc lòng bồi dưỡng thêm một nhi tử, trận này, có phải hay không sẽ không thua? Bọn họ cũng không cần táng thân nơi này?

Tiêu Huyên đem người cứu hắn trở về kinh thành. Tiêu Huyên đã từng canh giữ hắn rất chặt chẽ, sợ hắn trộm trở về Sở gia. Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn. Lúc ấy Tiêu Huyên vẫn là Thái Tử đưa hắn tới kinh thành, chính là vì muốn đánh gãy một chân của Sở gia, đem Sở gia chặt chẽ khống chế ở trong lòng bàn tay, vì muốn lót đường cho quyền lực tương lai của đế vương.

Chính là hắn chưa từng nghĩ tới phải đi về.

Đem Sở gia để lại cho đệ đệ Sở Vân Hách, làm hắn ở biên giới mài giũa ra đôi cánh đại bàng, coi như là để bù đắp cho sự tự phụ của tuổi trẻ nhiều năm trước.

Huống chi, hắn ở kinh thành, có thể nhìn thấy Ninh Oản, có thể cùng vị hôn thê cũ từng ngày lớn lên, đây là việc hạnh phúc biết bao.

Tuy rằng khi hắn vừa đến kinh thành, Tiêu Huyên cho hắn lựa chọn, hắn không chút do dự lựa chọn ẩn ở nơi tối tăm. Như vậy không tiếng động bảo hộ, cũng coi như là thực hiện lời hứa với Ninh lão tướng quân “Bảo vệ tốt Ninh Oản” nhiều năm trước.

Hắn không muốn làm một quân cờ của Tiêu Huyên để khống chế Sở gia, cũng không muốn đem chuyện này liên lụy đến trên người Ninh Oản.

Sở Vân Uy hắn sớm đã chết đi, trên đời chỉ có Sở Duy Vân.

Cho đến khi Tiêu Huyên tránh đi hắn, bày ra thiên la địa võng, đêm nàng cập kê kia liền chiếm đoạt nàng.

Thế giới Sở Duy Vân sụp đổ.

Hắn từ bỏ tất cả, chỉ còn lại có chút hy vọng xa vời, nhưng vẫn khiến Ninh Oản bị ủy khuất.

Lúc sau, vòng đi vòng lại, cùng Tiêu Huyên xé rách mặt, hắn cuối cùng cũng giải thoát rồi.

Nhưng hắn vẫn còn một trở ngại cuối cùng.

Ninh Oản sẽ tiếp nhận hắn sao?

Đêm đó ở trong sơn động, hắn tiến vào cơ thể nàng, là ôm một chút may mắn cuối cùng chờ mong.

Thân thể thiếu nữ mềm mại mỏng manh như vậy, nàng vì hắn mà động tình rêи ɾỉ, cùng với tiếng mưa xuân ngoài động, dưới thân hắn nở rộ như đóa hoa.

Chết cũng đáng.

Hắn nghĩ.

Sở Duy Vân biết nàng vẫn luôn rối rắm cảm tình giữa Vân Trần và Sở Vân Hách, không nghĩ lại chen chân tiến vào, làm nàng ưu sầu. Có thể cùng nàng cộng phó Vu Sơn, đã là kinh hỉ. Thân cùng tâm, có một cái là đủ rồi.

Ngón tay mềm mại nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mà quơ quơ. Sở Duy Vân hoàn hồn, phát hiện Ninh Oản đã đứng ở trước mặt, nắm tay hắn, nghiêm túc mà nhìn hắn.

“!”Tiểu nhan

Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Oản thình lình nhón chân, ở trên môi hắn in lại một nụ hôn. Sở Duy Vân chấn động, đến nổi quên đẩy ra nàng.

Hắn hiếm khi lộ ra vẻ mặt mất khống chế như vậy, Ninh Oản buồn cười, lại vòng tay qua eo hắn, ngửa đầu xem hắn.

“Vân uy ca ca, nhiều năm như vậy, vất vả cho ngươi.”

Khóe mắt Sở Duy Vân khóe mắt, bỗng nhiên nắm lấy cằm cùng eo nàng, nhấc bổng nàng lên, gắt gao giữ chặt ở trong ngực, hôn lên môi nàng.

Hắn cũng là người quanh năm luyện võ nên ôm nàng bằng một tay cũng không có vấn đề gì. Hắn nghe thấy tiếng váy của Ninh Oản bị quần áo cọ xát một hồi vội vàng xé toạc, kéo thẳng eo nàng, từ dưới lên trên đẩy nàng xuống, khiến nàng nhảy dựng lên, vừa ngã xuống liền sợ ngã trên mặt đất, hai chân giống như dây leo quấn quanh eo hắn.