Đêm Thượng Nguyên, chợ hoa lên đèn như ban ngày.
Trong Kinh có phong tục ngắm trăng, thả đèn, cũng là ngày lành để tiểu nhi nữ tâm sự với nhau. Phố chợ rất sôi động, tấp nập người qua lại, nhiều người tay cầm quà vặt, cười nói rôm rả.
“Lão bá, ta muốn một chuỗi đường hồ lô.”
“Công tử mời ngài lấy.”
Công tử mảnh khảnh mặc áo gấm cầm lấy một bó kẹo hồ lô đưa tới trước mặt thiếu nữ cười nói: "Thử xem?"
Thiếu nữ tựa hồ xuất thần, hắn lại gọi một tiếng mới hoàn hồn, mỉm cười một chút, tiếp nhận đường hồ lô.
Hai người đúng là Vân Trần cùng Ninh Oản. Nàng không mang theobngười hầu, chỉ cùng hắn cầm tay ra cửa, không khác gì những cặp tình nhân thân mật ngoài đường
Vân Trần nhạy cảm phát hiện, thái độ Ninh Oản có chút không giống nhau.
Nàng có tâm sự.
Nhưng mà hôm nay là nguyên tiêu, trong lòng lại nhiều tâm sự, hắn đều không nghĩ hôm nay nói, để tránh làm đêm tuyệt vời này thất vọng.
Cái miệng nhỏ nàng mà cắn đường hồ lô, cảm nhận được ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, có chút xấu hổ: “Vì cái gì vẫn luôn nhìn ta?”
Hắn cười: “Bởi vì nàng thực đẹp.”
Hôm nay ra cửa, Ninh Oản muốn trang điểm một phen, dung mạo vốn đã nổi bật lại càng tỏa sáng.
Thiếu nữ ăn như một con mèo lười, lúc này nàng bất lực ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội. Nước đường đỏ tươi đọng lại nơi khóe miệng, không thể sánh bằng màu môi cô.
Tim hắn lỡ một nhịp.
Mặc kệ nàng có tâm sự gì, hắn đều sẽ nỗ lực làm nàng quên mất.
Vân Trần bỗng nhiên cúi đầu, ở khóe miệng nàng nhẹ nhàng mổ, liền trở về, giống như mèo bắt cá.
Ánh mắt tinh nghịch của người qua đường đổ dồn lên người nàng, Ninh Oản sửng sốt, hai má dần đỏ lên, xấu hổ muốn gỡ tay hắn ra nhưng bị hắn nắm chặt.
Ninh Uyển cúi đầu đi một hồi, cho đến khi nàng không thể đinnữa, Vân Trần mới kéo nàng đến một góc đường, ôm nàng vào lòng, cười sờ má nàng.
“Không tức giận được không?”
Ninh Oản cúi đầu không nói lời nào, chỉ là mặt có chút hồng, đáy mắt vẫn cứ có chút suy nghĩ, thình lình bị hắn đè lại bả vai, hôn lên môi lưỡi.
Nàng cả kinh mở to hai mắt, nghe thấy Vân Trần cười khẽ: “Không được nghĩ cái khác, hiện tại chỉ có thể nghĩ ta.”
Trước khi có nhiều người nhìn sang, Vân Trần đã vòng tay qua eo nàng, hôn nàng thật sâu và đẩy nàng vào sâu trong con hẻm. Để lại những nụ cười đầy ẩn ý của những người phía sau.
Nơi này không có ngọn đèn dầu, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua ngõ hẹp, chỉ để lại một vệt sáng nhỏ cách bọn họ không xa. chỉ có hai người tinh mịn thở dốc.
Một lúc lâu sau, Vân Trần mới buông nàng ra, dùng ngón tay vạch một đường trên môi nàng. Ninh Oản cố gắng giữ lấy vai hắn, bị hắn hôn đến thở hổn hển , nhất thời không thể hoàn hồn.
“Thật ngọt……”
Vân Trần thấp giọng một câu, lại lần nữa hôn lên môi nàng. Ninh Oản bị hắn để ở trên tường, nắm chặt tây, chặt chẽ mà ấn hôn. Ngay từ đầu còn có thể giãy giụa một chút, về sau thậm chí mất đi nhịp thở của chính mình, toàn bộ hơi thở đều bị hắn truyền vào trong miệng.
Ninh Oản bị hôn đến trước mắt biến thành màu đen, cả người vô lực, dựa vào vách tường tránh ngã ngồi xuống. Vân Trần một bên hôn cổ nàng, một bên nhấc lên váy nàng, khó dằn nổi mà xé rách qυầи ɭóŧ nàng.
“Chờ một chút, đừng, đừng ở chỗ này……”
Bên ngoài chính là tiếng người ồn ào phố xá, hắn làm sao dám ở chỗ này lộng nàng!
Ninh Oản mặt đỏ lên, cũng sợ hãi. Vân Trần cười nhẹ: “Búi búi, nàng đều ướt, còn khách khí cái gì, hãy tin vào bản lĩnh của trần ca ca.” Liền tự hạ hướng lên trên một cái động thân, đem nàng thao cái đầy cõi lòng.
“Ha a……”
Nghe thấy “Trần ca ca” xưng hô thân mật này, Ninh Oản sửng sốt, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị thao vào, lại cố kỵ nơi đây không đủ tư mật, thập phần khẩn trương. Vân Trần bị nàng vặn vẹo thật sự là khó chịu, chỉ đành phải lột ra áo khoác nàng, thành tâm mà liếʍ cắn đầṳ ѵú, mυ"ŧ ngực nàng đến ướt một, mới làm nàng thả lỏng lại.