Sáng hôm sao, Ninh Oản chậm chạp tỉnh dậy, cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng, như là bị người ta hủy đi xương cốt lại đưa trở về, một chút sức lực đều không có.
Hai cái đùi đặc biệt đau nhức, giữa lòng bàn chân có chút đau, làm nàng không thể đi lại bình thường.
Ninh Oản vừa ngồi dậy, liền cảm giác được trong lòng ngực có thứ gì. Nhẹ nhàng mở ra, thấy giữa ngực có một tờ giấy bạc, viết bốn chữ “Đêm nay giờ Hợi”, làm nàng sửng sốt.
Đêm nay không thể lại đi. Nàng phải nghỉ ngơi một chút đã, đỡ phải bị hắn làm ở trên giường……
Đêm đó giờ Tuất nàng liền ngủ. Ngủ đến nửa đêm, lại cảm giác môi bị ai đó ngậm lấy, không phải Vân Trần thì còn là ai.
Hắn cùng tối hôm qua ăn mặc giống nhau, chỉ ăn mặc một chiếc áo đơn.Vân Trần ngồi ở mép giường mỉm cười xem nàng, trong mắt ý vị rất là quen thuộc, “Điện hạ làm sao hôm nay không có tới?”
Ninh Oản không tự giác mà làm nũng: “Quá mệt mỏi, ta nghỉ một chút được không?”
Vân Trần ngẩn ra, gật đầu, “Hẳn là như thế.”
Hắn thực tủy biết vị, vội vàng mà muốn cùng nàng thân thiết vài lần, lại quên thân thể nàng yếu đuối, chịu không nổi mỗi ngày lăn lộn.
Vân Trần khẽ hôn lên trán nàng, để lại câu “Người phải nghỉ ngơi thật tốt”, liền lén lút quay về trong bóng đêm. Ninh Oản nằm ngơ ngác, nhưng trái tim lại như đắm chìm trong một hũ mật ong, ngọt ngào đến mức tràn ngập vui sướиɠ, hạnh phúc đến mức không biết phải làm sao.
Hắn như vậy săn sóc, làm nàng thập phần cảm động.
Trong vài đêm tiếp theo, Vân Trần như cũ mỗi ngày đúng giờ Hợi sẽ xuất hiện, nếu thấy nàng không muốn, đi tới như thế nào thì về như thế đó, chưa từng cưỡng bách nàng.
Lại là một đêm trăng sáng, Vân Trần đi tới liền nhìn thấy Ninh Oản ngồi ở trên giường, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Trong lòng Vân Trần hóa mềm vài phần, “Điện hạ hôm nay thế nào?”
Ninh Oản khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, gật gật đầu, "Đã khá hơn nhiều. Chúng ta đi thôi.”
Vân Trần một tay ôm lấy nàng, “Đi đâu? Ta tưởng ở chỗ này……”
Hắn cười đến ái muội, Ninh Oản liên tục lắc đầu, “Không được, ta không đồng ý.”
“Nếu điện hạ không đồng ý, tiểu nhân tự nhiên tuân mệnh.” Vân Trần gật đầu, “Ta có một nơi này khá yên tĩnh, không biết điện hạ có cảm thấy hứng thú?”
Mặc dù không có nhiều đệ tử trong Phi Hạc Quan, nhưng nó chiếm một diện tích lớn. Ngoại trừ phía trước rất nhiều đình viện, phía sau ngọn núi chính là địa bàn Phi Hạc Quan, cũng bao gồm tòa tháp cao cách hậu sơn môn không xa.
Tối nay tuy rằng có ánh trăng, đường vẫn là rất khó đi, nàng một chân thâm một chân thiển, đi được đã là rất cố gắng. Vân Trần dìu nàng đi một đoạn, dứt khoát đem nàng bế đi tới tháp phía dưới.
Ngẩng đầu nhìn lại, tòa tháp này có sáu tầng cao, mỗi cái mái giác đều treo chuông đồng. Khi gió táp mưa sa, tiếng chuông đồng thanh còn có thể truyền tới Phi Hạc Quan.
"Tầng thứ nhất và tầng thứ hai của tòa tháp này có thể tùy ý ra vào, rất nhiều đệ tử tới đây nghỉ ngơi giải lao. Tầng thứ ba, thứ tư, thứ năm dùng để chứa sách, là nơi ta thường lui tới." Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, cụp mắt cười nói: "Kỳ thực, ta trước kia thích nhất tầng sáu."
Ninh Oản tò mò: “Đó là nơi nào?”
“Phòng tạm giam.”
Ninh Oản từ nhỏ đã thận trọng, ngay cả ma ma trong cung đều thường xuyên khen nàng, rất ít bị răn dạy. Nghe thấy phòng tạm giam, tựa như nghe thấy được chuyện gì hiếm lạ, lập tức mở to hai mắt nghe hắn nói.
Hắn cười nói: “Ta khi còn bé thực nghịch ngợm, bị sư phụ phạt nhốt ở đó. Sau này cảm thấy tầng sáu phong cảnh tốt, cho nên cố ý phạm vài lỗi, có thể bị giam cầm mà không làm sư phụ quá tức giận."
Ninh Oản không nhịn được mà bật cười.
Hoàn toàn nhìn không ra Vân Trần còn có những lúc như vậy.
Tòa tháp mỗi buổi tối đều khóa, lại ngăn không được Vân Trần, mang theo nàng dẫn lên lầu sáu.
Đứng ở lan can lầu sáu, Ninh Uyển nhìn xung quanh, thốt lên: "Thật sự rất đẹp."
Tòa tháp này ở giữa sườn núi, tầm nhìn cực kỳ rộng. Gần chỗ có thể nhìn thấy ngói đen và tường xám Phi Hạc Qua, ở xa thậm chí có thể nhìn thấy những ngọn đèn dầu của kinh thành, giống như bầu trời đầy sao lấp lánh trên thế giới, cực kỳ sáng sủa.
Trong triều đại của hoàng đế đầu tiên, không cấm đi lại vào ban đêm, thông lệ này vẫn tiếp túc cho đến triều đại này. Vào canh giờ này, trong thành vẫn còn náo nhiệt.
Đứng ở chỗ này chứng kiến, thiên địa một mảnh yên ắng, toàn bộ bao phủ ở dưới ánh trăng mênh mang. Gió thu quất vào mặt, làm người vui vẻ thoải mái.
Nàng xem đến vui vẻ, Vân Trần cũng vì nàng vui vẻ, chỉ là tay không an phận.