Chương 11

Ngày hôm sau, Ninh Oản đến tận buổi chiều mới tỉnh lại.

Nàng vẫn luôn không tỉnh, hai cái cung nữ gấp đến độ xoay vòng, Uy Nhuy phái Kiêm Gia đi bẩm báo Thái Hậu. Uy Nhuy nghe thấy động tĩnh liền tiến vào hầu hạ, lại thấy đôi mày thanh tú của nàng đang nhíu chặt, đôi môi tái nhợt, cả người yếu ớt đến mức không nói được lời nào.

“Điện hạ? Điện hạ?!”

Lưu vãn điện thực mau loạn thành một đoàn.

Thái Hậu nhận tin tức, vội vàng đi tới, liền thấy Tiêu Huyên đứng ở cửa đại điện, nghe thái y bẩm báo: “Bệ hạ thứ tội, bệnh này của trưởng công chúa điện hạ, lão thần thật sự là bất lực……”

Chung quanh bỗng chốc yên tĩnh, tất cả cung nhân đều nhìn về phía lão thái y.

Trên người Tiêu Huyên tràn ngập sát khí, “Khanh nói như vậy, trẫm giữ lại Thái Y Viện làm cái gì?”

Các cung nhân hoảng sợ.

Vì công chúa, bệ hạ cư nhiên nổi giận…… Lời đồn đãi quả nhiên là thật sự đi!

Thái Hậu nương nương cảm thấy không ổn, vừa muốn cầu tình, liền thấy Uy Nhuy bước nhanh ra, “Khởi bẩm bệ hạ, trưởng công chúa điện hạ có chuyện muốn nói……”

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Huyên liền quay đầu vào tẩm điện, để lại thái y mồi hôi lạnh ròng ròng đứng ở bên ngoài.

Lão thái ý biết chính mình là được trưởng công chúa cứu, mới giữ lại được một mạng, liền thỉnh an Thái Hậu rồi vội vã rời đi.

Thái Hậu theo vào, thấy hoàng đế đứng ở mép giường Ninh Oản, vẻ mặt lo lắng.

“…… Thần muội cảm thấy không sao, chỉ là không xuống giường được, có chút mệt mỏi. Đại khái là mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt. Hoàng huynh tội gì cùng thái y tranh cãi……”

Thái Hậu nương nương nhẹ nhàng thở ra, càng thêm đau lòng Ninh Oản.

Rõ ràng là nàng bệnh nặng, còn muốn khuyên can hoàng đế, sợ liên luỵ thanh danh hoàng đế.

Ninh Oản thấy Thái Hậu nương nương, liền cố hết sức mà chống ngồi dậy, “Nương nương, xin thứ cho búi nhi vô lễ……”

“Đứa nhỏ ngốc, mau nằm xuống, mau nằm xuống.” Thái Hậu nương nương bước nhanh đi qua, thấy khuôn mặt nhỏ nàng trắng bệch, đau lòng lấy khăn tay lau nước mắt, “Búi nhi của ta, làm sao như vậy mệnh khổ……”

Nàng đem Ninh Oản dưỡng đến lớn như vậy, không phải thân sinh, còn hơn hẳn thân sinh. Mắt thấy nàng còn nhỏ tuổi như vậy nằm triền miên trên giường bệnh, làm sao mà không đau lòng.

“Có nương nương chiếu cố, Ninh Oản đã thấy đủ, khụ khụ, còn dám hy vọng cái gì xa vời…… Khụ khụ khụ khụ khụ……”

Ninh Oản ho đến lợi hại, như thế nào đều dừng không được, ho đến sắc mặt đỏ bừng dị thường, lại sợ đυ.ng phải Thái Hậu liền quay người ra sau ho khan.

Thái Hậu càng nghe càng lo lắng.

Không phải nói, chỉ là toàn thân mệt mỏi, xuống giường không được sao, như thế nào lại ho khan? Bệnh trạng so với lần trước càng nặng hơn.

Tiêu Huyên lại phát hiện không thích hợp, bất chấp còn có Thái Hậu nương nương ở bên, đi nhanh tới vén tẩm trướng lên, đem thân mình nàng quay lại

“Nàng……”

Tiêu Huyên sững sờ nhìn tay và miệng nàng đầy máu

Hắn lui về phía sau vài bước, liền vạt áo mình dính máu cũng không để ý, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của nàng, cùng trong tay nàng một mảnh vết máu.

Tối hôm qua còn tốt, còn ở hắn dưới thân uyển chuyển thừa hoan, như thế nào hôm nay bệnh đến lợi hại như vậy?!

Thái Hậu nương nương vốn dĩ bị động tác khác người của hoàng đế kinh sợ, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Ninh Oản, cũng là kinh ngạc liên tiếp lui vài bước.

Như thế nào sẽ…… Sao có thể!

Nàng đặt ở trong lòng, thiệt tình thực lòng sủng ái cô nương, như thế nào đột nhiên thành như vậy!

Nha đầu này nửa tháng trước mới vừa cập kê, còn khỏe mạnh như vậy, như thế nào bị bệnh nghiêm trọng đến như vậy!

Các cung nhân cũng là kinh hoảng thất thố, đặc biệt là hai người cung nữ bên người, không biết chủ tử bệnh thành như vậy, sợ đến mất hồn, vội vàng quỳ trên mặt đất thỉnh tội: “Bệ hạ thứ tội! Thái Hậu nương nương thứ tội!!”

Tiêu Huyên sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên kêu lên: “Hoài đức!”

Một cái nội thị vội vàng tiến vào, thấy các cung nhân luống cuống tay chân lau máu cho công chúa, che giấu vẻ khϊếp sợ, “Có nô tài .”

“Tra.”

Tiêu Huyên nghiến răng nghiến lợi nói ra, hoài đức ngầm hiểu, biết hoàng đế là hoài nghi có người hạ độc công chúa, liền lĩnh mệnh cáo lui.

Ninh Oản nôn ra máu, thập phần suy yếu, được Kiêm Gia hầu hạ liền ngủ thϊếp đi. Tiêu Huyên bình lui các cung nhân, đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu, chờ đến nàng ngủ say, mới mệt mỏi xoa trán, xoay người lại.

“Mẫu hậu.”

Thái Hậu nương nương còn ở một bên chờ, làm hắn có chút ngoài ý muốn.

Hắn chú ý tới Thái Hậu bên người không có cung nhân đi theo, “Mẫu hậu có chuyện gì cùng trẫm nói sao?”

Thái Hậu gật đầu, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, thấp giọng hỏi: “A Huyên, ngươi thích búi nhi?”

Đây là lấy thân phận mẫu thân hỏi hắn.

Tiêu Huyên cười khổ, “Là, nhi tử thích nàng.”

Nhưng mà Thái Hậu nương nương thông tuệ, ánh mắt ở hắn cùng tẩm trướng đảo qua đào lại trầm ngâm một hồi hỏi: “Các ngươi có phải hay không đã……”

Nàng là người từng trải, tiên đế đối đãi với cung phi sủng ái, cũng bất quá là như thế.

Bị mẫu thân hỏi loại sự tình này, mặc dù hắn là hoàng đế cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Tiêu Huyên không có trả lời, xem như là thừa nhận.

Sau đó bổ sung: “Là nhi tử cưỡng bách nàng, mẫu thân chớ có giận chó đánh mèo.”

Nói là cưỡng bách, đã thực uyển chuyển.

Hắn còn hạ dược, vừa lừa lại gạt, năn nỉ ỉ ôi, ỷ thế hϊếp người, bá vương ngạnh thượng cung……

Thái Hậu nương nương tựa hồ tức giận, biểu tình phức tạp, “A Huyên……”

Đường đường là Hoàng Đế cao quý, muốn thu một nữ tử, cái gì quang minh chính đại biện pháp không có, cố tình dùng cường.

Cưỡng bách một nư tữ mồ côi mới vừa cập kê, truyền ra ngoài còn thể thống gì.

Nàng còn chưa nói, Tiêu Huyên đã cướp đi đề tài, “Mẫu thân giáo huấn chính là.”

Thái Hậu kiềm chế tức giận, chỉ cảm thấy nhi tử lần này thật quá đáng, sợ Ninh Oản bởi vì hoàng đế hoang đường cùng nàng ly tâm, “Chuyện khi nào?”

Dùng cưỡng bách đã không dễ nghe, nếu là cưỡng bách khi thiếu nữ chưa cập kê vẫn là quá mức.

“Là ngày búi nhi cập kê khi đó buổi tối……”

“Huyên nhi!”

Tiêu Huyên cúi đầu, “Nhi tử yêu nàng đã lâu, biết nàng đến tuổi cập kê, sợ nàng bị người khác đoạt đi, khó kìm lòng nổi……”

Thái Hậu cảm thấy đau đầu, huyệt Thái Dương vì tức giận mà nhảy thình thịch.

Khó kìm lòng nổi? Lưu vãn điện trong tối ngoài sáng thủ vệ có bao nhiêu, nàng biết rõ. Nếu là nhất thời xúc động, có thể giấu đến bây giờ?

Rõ ràng là đã lên kế hoạch từ lâu!

Tưởng tượng đến nhi tử là hoàng đế mà lại dùng loại thủ đoạn này đối với Ninh Oản. Thái Hậu liền giận sôi máu. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, hai bên đều phiền toái.

Nhưng mà ván đã đóng thuyền, trách cứ cũng không thay đổi được gì.

Nàng miễn cưỡng áp xuống lửa giận: “Nhưng có chú ý tránh thai không?”