Chương 1

Hôm nay là ngày cập kê của trưởng công chúa Ninh Dương.

Nàng khuê danh là Ninh Oản, là con gái út của Trấn Quốc tướng quân Ninh gia. Mười mấy năm trước, tướng quân phu nhân sau khi sinh nàng liền buông tay nhân gian. Ninh tướng quân rất đau khổ, liền đem phu nhân mình tưởng niệm ở trên người con gái út, đối với con gái út sủng ái phi thường, ngậm ở trong miệng sợ tan, đặt ở trong tay sợ quăng ngã. Khi nàng ba tuổi liền định trước một cuộc hôn nhân.

Nhưng mà khi nàng năm tuổi, Trấn Quốc tướng quân cùng hai người con vợ cả chết trận, vì thế cả nhà trên dưới, chỉ còn lại một mình nàng. Ngay cả vị hôn phu của nàng, cũng ở chiến sự rơi xuống vực không rõ sống chết.

Tin tức truyền tới kinh thành, liền triệu nàng tới đế đô, phong công chúa, Hoàng Hậu dốc lòng giáo dưỡng, liền phong hào “Ninh” tự, có thể nói thịnh sủng.

Mười mấy năm đi qua, Ninh Dương công chúa trưởng thành.

Nàng kế thừa dung mạo tuyệt sắc của mẹ đẻ, lại được thái hậu dốc lòng chăm sóc, đôi mắt sáng xinh đẹp, đôi môi chúm chím , bờ eo nhỏ, dáng người yểu điệu, tính cách lại ôn nhu dịu dàng, làm cho đám con cháu quyền quý ở đế đô mê như điếu đổ.

Phía trên cung yến, có người nói bóng nói gió hỏi hôn sự của công chúa. Thái Hậu nương nương nửa nói giỡn mà muốn cho công chúa bồi nàng thêm hai năm, phía dưới bỗng yên tĩnh, liền khách sao mà khen ngợi

Lại xem trưởng công chúa Ninh Dương, vẫn là khẽ mỉm cười, chỉ là đôi môi đỏ nhẹ mở, khuôn mặt nhỏ vì thẹn thình mà cuối xuống.

Dù sao cũng là nữ nhi, nói đến hôn sự, không có khả năng không thẹn thùng.

Bọn công tử quyền quý trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà nâng chén.

Tuy rằng là đóa hoa hiếm có ở nhân gian, nhưng mà hiện nay ai nấy đều không dám nói, còn tranh cái gì mà tranh.

Huống chi, nghe nói sau lưng trưởng công chúa , còn có hoàng thượng.

Bọn họ không nghĩ tìm phiền phức.

Không khí yến tiệc một lần nữa lại náo nhiệt lên. Phía dưới ăn uống linh đình, thật là náo nhiệt. Ngược lại là ở trên đầu vị, an tĩnh đến quỷ dị.

Thái Hậu nương nương đang cùng hai thái phi nói chuyện, Ninh Oản khéo léo mỉm cười, nhìn xa nàng ngồi thật đoan trang, nhìn gần mới biết được, nàng kỳ thật đã khẩn trương đến mặt đều không thể bình tĩnh nổi.

“Ninh Dương, nếm thử rượu trái cây này? Đây là tân thượng tiến cống năm nay, thích hợp đối với cô nương.”

Hoàng đế trẻ tuổi đột nhiên lên tiếng, Ninh Oản cả kinh, chạy nhanh cúi đầu tạ ơn, “Tạ hoàng huynh ban thưởng.” Lại nhìn Thái Hậu liếc mắt một cái.

Thái Hậu quản thúc vô cùng, cũng không muốn nàng uống rượu. Chỉ là hôm nay là ngày cập kê của nàng, là ngày vui mừng, nghĩ đến hoàng đế cũng biết đúng mực, liền cười nói: “Không quan trọng, đã là ý của hoàng đế, ngươi nên nếm thử.”

“Đúng vậy.”

Cung nhân liền rót nhẹ một ly cho nàng, nàng nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt mở to, nháy mắt đầy ý cười cùng kinh hỉ, “Nương nương, rượu này quả thật thơm, nương nương cũng nếm thử xem?”

Thái Hậu cười mắng: “Thèm thì uống, tìm ai gia làm cái gì, còn không tạ ơn hoàng huynh?”

Trừ bỏ tân đế Tiêu Huyên, Thái Hậu còn sinh hai hoàng tử, một nàng công chúa đều không có, cho nên thập phần sủng nàng, nói là thái hậu thân sinh đều không quá.

Ninh Oản thở nhẹ, sau đó đối với hoàng đế quy củ mà hành lễ, “Ninh Dương tạ hoàng huynh ban thưởng.”

Trên đỉnh kia thân thể hoàng huynh ngồi ngay ngắn, Ninh Oản cảm thấy chính mình tựa hồ bị hắn nhìn chăm chú, ánh mắt so với ngày hè nắng gắt còn nóng rực hơn.

Nàng nhấp môi, vẫn duy trì tư thế, không dám lộn xộn.

Từ nửa năm trước, Nội Vụ Phủ nói nàng đến tuổi cài trâm, nàng liền cảm thấy ánh mắt của hoàng huynh nhìn nàng có chút không giống nhau.

Không giống ánh mắt của huynh trưởng nhìn muội muội, mà giống cái gì đó chính nàng cũng không rõ.

Ninh Oản chú ý tới điểm này, liền nảy ra một ý nghĩ.

Nàng hiện tại thành niên, lại không phải là trưởng công chúa thật sự, dưỡng ở trong cung không quá thích hợp.

Hoàng gia đối xử rất tốt với nàng, Thái Hậu nương nương càng là đối với nàng như mình sinh ra, nàng đã cảm thấy đủ.

Vì thế, trước đó không lâu nàng lấy hết can đảm, nhắc tới hôn sự của mình. Hoàng đế suy tư một lát, liền cho phép. Ngược lại là Thái Hậu nương nương luyến tiếc, ở trước mặt hoàng đế lải nhải hồi lâu.

Nàng duy trì tư thế hành lễ, hồi lâu không nghe thấy hoàng đế làm nàng bình thân. Đang kinh ngạc, liền nghe thấy hoàng đế nhàn nhạt mà nói: “Ninh Dương quá khách khí, ngươi tưởng tạ ơn trẫm, liền đem bình rượu trái cây kia đều uống đi.”

Ninh Oản theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt của hoàng đế đang nhìn nàng chăm chú, da đầu không khỏi tê rần, nàng nhanh hành lễ, liền trở lại chỗ ngồi, cầm chén rượu uống lên.

Rượu trái cây tuy rằng thơm, dù sao cũng là rượu.

Ninh Oản chưa từng uống qua rượu, mới uống thử một ngụm xong liền mơ hồ, thật sự là khó xử.

Nhưng mà đây lời của hoàng đế, cãi lời không được.

Nàng uống đến mơ mơ màng màng, nghe thấy Thái Hậu nương nương oán trách nói: “Bệ hạ trước kia làm hoàng tử, liền thích trêu cợt muội muội. Hôm nay là ngày nàng cập kê, bệ hạ cũng không nghĩ bỏ lỡ cơ hội?”

Ninh Oản chống trán, ánh mắt mê mang, hai má ửng đỏ, miễn cưỡng cười theo, lại nghĩ đến trước kia không ít bị hoàng đế trêu cợt, không khỏi lắc đầu, làm chính mình thanh tỉnh một chút.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười nói: “Trẫm chỉ là rất cao hứng.”

Thái Hậu nương nương bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Cao hứng liền phải trêu nghẹo muội muội, đây là cái gì đạo lý? Làm hại Ninh Oản khi thấy hoàng huynh liền nhút nhát, động cũng không dám động. Hoàng đế làm nàng ngồi xuống, nàng tuyệt đối cũng không dám đứng.

Thật vất vả uống xong một bình rượu, không có kháng chỉ, Ninh Oản đã say đến ngồi không yên.

Hoàng đế nhẹ giọng phân phó: “Người đâu, đưa Ninh Dương trở về nghỉ ngơi.”

Rượu tác dụng chậm rãi, Ninh Oản vừa mới định nói chính mình không có say, đứng dậy liền lảo đảo, dựa vào trên người cung nữ, chân đều đứng không vững.

Trong điện tĩnh lặng, công chúa say rượu, thế nhưng làm hơn phân nửa người đều xem ngây người.

Công chúa dung mạo xuất chúng, dáng người yểu điệu, dựa ở trên người cung nữ, kia một tay có thể ôm hết eo nhỏ. Đôi mắt tròn tròn đầy mờ mịt. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhỏ, làm cho đám con cháu quyền quý ngứa ngáy.

Tuy là bọn họ biết công chúa mỹ lệ không gì sánh được, lại không biết có thể đẹp như vậy.

“Đông.”

Nhẹ nhàng một tiếng, là hoàng đế thả ly, đem suy nghĩ mọi người kéo trở về.

“Đẹp sao?”

Hoàng đế cười như không cười, ánh mắt liền hiện lên một cổ hàn ý.

Nhóm con cháu tuổi trẻ vội vàng cúi đầu, nghĩ đến cái kia đồn đãi, càng không dám nhìn, sợ bị hoàng đế trừng phạt.

Các cung nhân thực mau đem trưởng công chúa đi xuống. Tiêu Huyên nhìn quét qua một lượt nhóm thần tử, uống một ngụm rượu mạnh, khóe môi treo ý cười.

Cũng không biết hắn thấy muội muội đáng yêu, hay đối với bình rượu trái cây kia hay không vừa lòng.