Chương 66

Lông mày của Bốc Nhất Phạm giật một cái.

Chấp pháp luật, chưởng hình phạt, nghiêm minh công bằng, làm theo quy định gạt bỏ cá nhân, sau khi định tội mới có danh. Cho dù là hung đồ tội ác tày trời, trước khi kết án định tội chỉ có thể gọi một tiếng nghi phạm. Với những người chức quan thấp như huyện nha dịch cũng phải ghi nhớ.

Đặng Tự thân là Cửu khanh, chấp chưởng Đại lý tự bao nhiêu năm nhưng lúc khai đường thẩm án, mở miệng ra đã gọi luôn nghi phạm là “nghịch tặc.”

Mà nghi phạm này lại là Ngự đài trung thừa tam phẩm.

Trong tình cảnh này, Bốc Nhất Phạm cũng nên lên tiếng.

Nhưng Bốc Nhất Phạm nghĩ đến người ngồi phía sau bức tường…

Đặng Tự có thể mở miệng ra là phạm sai lầm sao?

May mà đương lúc Bốc Nhất Phạm cân nhắc có nên mở lời hay không thì Đào Châu Phong đã nói thay ông: “Đặng đại nhân, mặc dù bản bộ đường không biết ngọn ngành vụ án này nhưng …án vẫn chưa định, tạm thời gọi hắn là nghi phạm, như thế không phải thoả đáng hơn sao?”

Đặng Tự đáp: “Nghịch tặc Lưu Tri Hội, tội mưu phản đã xác định cho nên bản tọa mới gọi hắn như thế.”

Xác thực rồi, quả nhiên.

Tội mưu phản Đặng Tự không thể tuỳ tiện mà định được. Nhất định là…

Ở bên cửa hông lẳng lặng xuất hiện một người làm động tác tay về phía Đặng Tự, Đặng Tự lại nói: “Thế nhưng Đào đại nhân nói đúng lắm, án vẫn chưa thẩm, gọi thế cũng không ổn, sửa lại gọi là nghi phạm vậy. Cảm tạ Đào đại nhân đã chỉnh lại.” Rồi lại cười nhìn Bốc Nhất Phạm, “Bốc đại nhân nhớ ghi lại cái sai này của bản tự nhé.”

Bốc Nhất Phạm vội cười khà khà.

Đúng vào lúc đó, thị vệ áp giải Lưu Tri Hội vào.

Người bị trói lại, gông xiềng khoá chặt, thị vệ tháo túi vải đen trên đầu ông ta xuống, để lộ ra gương mặt, trên miệng vẫn còn bị nhét khăn.

Đào Châu Phong thất kinh, nín nhịn rồi lại muốn mở miệng nhưng Đặng Tự đã nói trước: “Hai vị đại nhân có thể không biết, nghi phạm Lưu Tri Hội kỳ thực võ công rất cao cường, hơn nữa những kẻ đồng đảng khác của hắn sau khi bị bắt đều tự sát trốn tội nên bản tự không thể không đề phòng.”

Bốc Nhất Phạm chỉ có thể im lặng.

Đào Châu Phong sầu não thở dài nói: “Bản bộ đường thật sự càng ngày càng không hiểu những người trẻ nữa rồi.”

Đặng Tự gật đầu: “Đúng vậy, đều đa tài đa nghệ, quả thật khiến người ta phải bất ngờ.”

Lưu Tri Hội đứng dưới công đường, tư thế ung dung.

Ông ta chẳng buồn liếc nhìn Lan Giác đang ngồi bên hông. Tuy mặt nhìn thẳng lên công đường nhưng chừng như chẳng hề nhìn lấy ba người Đặng Tự.

Ông ta đứng trong thạch đường nhưng tất thảy mọi thứ trong đây đều như không để lọt vào mắt.

Giữ mình trong sạch, phong thái lỗi lạc.

Lan Giác vẫn nhớ năm đó những người thi đồng khoá đã dùng tám chữ này nhận xét về Lưu Tri Hội.

Đây là tám chữ không có duyên với Lan Giác ở kiếp này.

Tình cảnh của ngày đó nhiều năm về trước bất giác hiện ra trước mắt y. Y vì Cô Thanh Chương, lần đầu tiên tham gia văn hội của sĩ tử cùng khoá thi. Trong hoa viên của một tư dinh ở thành Nam, một người vẫy gọi Cô Thanh Chương: “Sơ Lâm lão đệ, đệ vẫn chưa làm quen với Lưu huynh nhỉ. Vị đó là tài tử nổi bật, đám người chúng ta đều cho rằng y có thể trở thành trạng nguyên năm nay đấy, hai người nhất định sẽ nói chuyện hợp ý nhau.”

Lưu Tri Hội ngồi dậy, gương mặt hoà nhã chắp tay hành lễ với Cô Thanh Chương: “Tôn huynh nói quá rồi, mỗ xấu hổ không có chỗ trốn rồi đây. Tại hạ Lưu Tri Hội.”

Lan Giác sớm đã biết Lưu Tri Hội nhưng người như Lưu Tri Hội đây đương nhiên sẽ không bắt chuyện với y. Cho dù có tình cờ gặp nhau cũng sẽ ai đi đường nấy, chạm vai rồi lướt qua nhau mà thôi, trước nay chưa từng có cuộc chào hỏi chính thức nào với nhau. Do đó cho dù người kế bên chỉ giới thiệu Cô Thanh Chương gặp gỡ Lưu Tri Hội, Lan Giác cũng không thể không đứng thẳng, cũng chào hỏi hàn huyên với Lưu Tri Hội.

Lưu Tri Hội chỉ đáp lễ qua loa rồi lại tiếp tục nói chuyện với Cô Thanh Chương.

Xem qua thì lễ nghĩa chu toàn, không hề thất lễ nhưng kỳ thực đã biểu hiện rõ rành rành ra là y ta không hề để Lan Giác vào mắt.

Khi đó vì chuyện này mà Lan Giác rất bực bội.

Sau đó là nâng rượu liên cú[1], Lưu Tri Hội vừa ngâm ra một câu thì tất thảy đều kêu hay. Lan Giác cảm thấy, kỳ thực chẳng hay được như mọi người nói. Sau đó là tới câu thơ của Cô Thanh Chương, so với của y ta thì linh động hơn nhiều. Đương muốn lớn tiếng khen ngợi Cô Thanh Chương thì Lưu Tri Hội đã đứng dậy vỗ tay: “Tuyệt vời, Lưu mỗ thật hổ thẹn.”

Người ngồi cùng nói: “Câu của Lưu huynh và Cô huynh như châu như ngọc, không cần phải quá khiêm tốn làm gì.”

Lan Giác âm thầm khịt mũi phản đối, Cô Thanh Chương cũng đứng dậy: “Khen nhầm rồi, kỳ thực tôi không giỏi ngâm thơ, Bội Chi giỏi hơn tôi nhiều.”

Dựa theo quy củ của văn hội, Lưu Tri Hội đứng dậy hoan hô là biểu thị y ta muốn đối tiếp câu thơ của Cô Thanh Chương. Mọi người tán thưởng như châu như ngọc là muốn hùa theo để Lưu Tri Hội và Cô Thanh Chương tiếp tục đối câu. Nhưng Cô Thanh Chương lại nói câu này, mọi người không thể không bảo Lan Giác đối tiếp. Trong tình cảnh này, đáng lẽ Lan Giác nên viện lý do tài hèn học ít mà từ chối, sau khi nhún nhường hai ba câu xong thì Lưu Tri Hội sẽ miễn cưỡng mà khiêm nhường đối tiếp.

Nhưng khi đó Lan Giác vẫn rất xốc nổi, không từ chối mà lại mở miệng ngâm tiếp một câu.

Hội trường nhất thời yên lặng. Chỉ có Cô Thanh Chương nói: “Tuyệt vời, tuyệt vời. Câu mới nãy của tôi có chút khô cứng, câu tiếp theo của Bội Chi làm cho câu của tôi sinh động hẳn ra. Quả nhiên với khoảng liên cú tôi còn phải trông vào Bội Chi rồi.”

Lưu Tri Hội cười nhàn nhạt: “Lan huynh tuyệt cú.” Rồi ngồi xuống. Những người khác cũng khen qua loa, ngượng ngạo một hồi thì người kế bên Lan Giác mới miễn cưỡng đối tiếp câu này.

Đến khi tan hội, Lưu Tri Hội lại đến cáo biệt với Cô Thanh Chương, cũng thuận đà nói lời tạm biệt khách khí với Lan Giác, cũng xem như chu toàn lễ nghĩa.

Trên đường về Lan Giác buồn bực chỉ nói vài câu, vẫn là Cô Thanh Chương áy náy mở lời nói với y trước: “Bội Chi, xin lỗi nha, là tôi không biết cư xử.”

Lan Giác ương bướng nói: “Không sao cả, chỉ là tôi và y ta không phải cùng một loại người, ở cạnh nhau có chút gượng gạo. Mấy chuyện thế này sau này tôi sẽ không đi nữa đâu.”

Cô Thanh Chương nói: “Tôi cũng cảm thấy chẳng có gì vui cả, sau này cũng từ chối luôn.”

Lan Giác nói: “Huynh hà tất gì phải từ chối. Bọn họ rất muốn kết giao với huynh. Kỳ thực, huynh vẫn không nên qua lại với tôi, đáng lẽ huynh phải trở thành tri kỷ với Lưu Tri Hội mới phải.”

Nếu như huynh thật sự coi tôi là bạn thì đừng để ý đến Lưu Tri Hội.

Dấu hiệu rõ ràng như thế, thật giống như đứa trẻ ba tuổi.

Không biết sao khi Lan Giác nhớ lại bản thân mình như thế, ngoài tức cười ra còn có chút hoài niệm.

Nét mặt lúc đó của Cô Thanh Chương chợt hiện ra trước mắt. Từ ngày hôm đó về sau, y thường hay trưng ra biểu cảm đó, sau đó gọi: “Bội Chi…”

Sơ Lâm, Sơ Lâm, huynh của khi đó có thật là lần dầu tiên quen biết với Lưu Tri Hội không?

Huynh và Lưu Tri Hội rốt cuộc có quan hệ gì?

Quả hạnh đó lại có bí mật gì?

Tại sao huynh lại giao nó cho tôi?

Đặng Tự nghiêm nghị nói: “Nghi phạm đã tới, bản tự trước tiên sẽ nói sơ lược qua ngọn nguồn của vụ án này.”

Đào Châu Phong và Bốc Nhất Phạm đang trong cơn mê nghe đến đây thì tinh thần liền phấn chấn.

“Nhiều tháng trước, Đại lý tự nhận được tin báo, trong nhân gian có kẻ tung lời đồn nhảm, có ý đồ gây rối. Sau khi âm thầm điều tra căn nguyên, bản tự và tân nhậm Đoạn thừa Liễu Đồng Ỷ đã đến điều tra Huyện Nghi Bình, Quận Mộc Thiên. Được sự giúp đỡ của Tri phủ Cao Kham Quận Mộc Thiên và Huyện thừa Trương Bình Huyện Nghi Bình, đã phát hiện ra được đám gian tặc loạn đảng ẩn núp trong dân gian cũng như trong huyện nha Nghi Bình. Đây là băng nhóm rất lớn, chi nhánh khắp nơi, còn giả làm thường dân trăm họ, trà trộn vào xã hội; có kẻ đạt được công danh vào làm quan trong triều; có nữ tử tuyệt sắc và kẻ giả thần giả quỷ, mê hoặc nhân tâm. Đã bắt được mấy chục người nhưng chỉ là lắt nhắt vụn vặt. Kẻ chủ mưu vẫn chưa lộ diện. Bản tự bèn cùng với Lễ bộ Lan Thị lang, Cao Tri phủ, Trương Bình bày ra cạm bẫy dẫn dụ, truy nã nữ thích khách Ly Quán về quy án, từ đó lần ra đượcc hung đồ đứng phía sau đã ẩn nấp trong triều đình nhiều năm, là Lưu Tri Hội.”

Bốc Nhất Phạm tán thưởng nói: “Bản đài thật sửng sốt, Đặng đại nhân bố trí thật tinh diệu. Lúc trước chỉ biết Đặng đại nhân vi phục đến Nghi Bình, bắt được một đám loạn đảng, còn cho rằng án đã kết xong rồi, không ngờ sau vụ án này còn có vụ án khác. Cách làm này của Đặng đại nhân đã dẫn rắn ra khỏi hang. Bái phục, bái phục! Lan Thị lang thân là Lễ bộ, chuyện trúng độc này không ngờ lại là lấy thân mạo hiểm, trợ giúp phá án. Thánh thượng thường hay dạy bảo, các bộ các ty các chức trong triều phải hợp tác giúp đỡ nhau mới có thể phát triển hài hoà, đem lại lợi ích cho xã tắc. Hành động này của Lan Thị lang thật hợp với thánh huấn, bản đài chỉ có thể hổ thẹn tán thưởng mà thôi!”

Đào Châu Phong cũng vuốt râu hùa theo vài câu, nhưng sau đó quả không phụ sự chờ đợi của Bốc Nhất Phạm mà nói: “…chỉ là, có vài tình tiết trong này bản bộ đường vẫn chưa hiểu. Như là…Lưu Tri Hội sao lại làm ra loại chuyện này. Xuất thân trạng nguyên, phong nhã hào hoa, thánh thượng và triều đình rất trọng hậu ngài ta, rõ ràng con đường tiến thủ rất rộng mở tốt đẹp, sao lại đi tạo phản?” Rồi lại dùng ánh mắt đau lòng nhìn Lưu Tri Hội, “Kẻ tạo phản cũng chỉ là kẻ cướp mà thôi. Đọc sách thánh nhân, đứng vào hàng quân tử, hà cớ chi phải chìm đắm trong trụy lạc thế này? Đặng đại nhân bắt được y ta ở đâu, y ăn vận thế này hình như trong dân gian gọi là dạ hành y nhỉ, quan to tam phẩm vậy mà lại mặc đoản y, đây, đây…có hay không…”

Đặng Tự cắt ngang câu nói của Đào Châu Phong: “Bản tự bắt được nghi phạm trong nhà của Lan Thị lang, nửa đêm nghi phạm vượt nóc băng tường, dùng thuốc mê đánh gục các gia đinh trong nhà Lan Thị lang, rồi tiếp tục đột nhập vào phòng ngủ của Lan Thị lang.”

Đào Châu Phong càng thêm kinh hãi, thêm đau lòng nhìn Lưu Tri Hội: “Ngài thực sự đã luyện qua võ công? Vậy bộ dạ hành y này vì lý do đó nên mới mặc rồi. Nửa đêm đi vào phòng ngủ của Lan đại nhân là có mục đích gì? Ngài và Lan đại nhân là quan cùng triều, có chuyện gì không thể đóng cửa cùng nhau giải quyết sao, sao cứ phải như vậy chứ? Lúc đó Lan Thị lang đang nằm trên giường à? Lưu Tri Hội muốn …”

Lan Giác đứng dậy: “Hồi đại nhân, Lưu Tri Hội vào phòng ngủ của hạ quan không phải là vì hạ quan mà là vì một sợi dây chuyền. Lúc đó hạ quan giả vờ mình đã chết rồi.”

Đào Châu Phong vuốt râu: “Dây chuyền?”

Đặng Tự ra dấu cho Lan Giác ngồi xuống, nói: “Một miếng ngọc hình quả hạnh, có liên quan đến vụ án này, cũng là mấu chốt vạch trần thân phận của hung thủ thật sự.”

Đào Châu Phong khẽ gật đầu, lại nói: “Mới nãy bản bộ đường nhìn thấy mí mắt của nghi phạm khẽ giựt, hình như có điều muốn nói. Nếu cứ không mở miệng thì thẩm án cũng rất bất tiện, hay là gỡ cái khăn trong miệng y ra đi?”

Đặng Tự phẩy tay với đám thị vệ, thị vệ rút cái khăn trong miệng của Lưu Tri Hội và gông gỗ ra, nhưng tay chân vẫn còn bị xích lại.

Lưu Tri Hội chắp tay khẽ khom lưng về phía Đào Châu Phong: “Đa tạ Đào đại nhân.”

Đào Châu Phong lại than: “Ai, ngàn vạn lần đừng phí hoài bản thân như thế. Triều đình không xử án oan, nếu muốn biện bạch gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Lưu Tri Hội nói: “Tạ đại nhân, hạ quan quả thực là bị oan. Hạ quan thân là quan Ngự sử, có trách nhiệm giám sát, bởi vì Lan Thị lang bị tố nhận của hối lộ, rồi đột nhiên trúng độc, lại trùng hợp vào dịp cuối năm, chỉ sợ có liên quan đến việc đút lót. Lan Thị lang là trọng quan Lễ bộ, điều tra vụ này là trọng vụ của Ngự sử đài, hơn nữa sự việc lại liên quan đến vụ án gϊếŧ người nên không thể khinh suất giao cho thuộc hạ làm. Hạ quan bèn đích thân nửa đêm đến Lan phủ, vốn nghĩ xem xem có để lại manh mối nào hay không. Không ngờ lúc đó Lan Thị lang và người nhà thông đồng giả vờ trúng độc mà chết, hạ quan cho rằng Lan Thị lang đã thật sự qua đời, kinh hãi vô cùng, rồi nghe gia nhân thân cận của y nhắc đến sợi dây chuyền hình quả hạnh mà Lan Thị lang luôn mang theo bên mình nên mới vào phòng ngủ của Lan Thị lang.”

Lan Giác không kìm được cơn vui.

Người làm ra vẻ, không chỉ có y của ngày xưa, mà còn có một Lưu Tri Hội từ bấy đến giờ.

Lưu Tri Hội vẫn tiếp tục.

“Hạ quan không biết Lan Thị lang đã đưa ra lý do thoái thác nào với Đặng đại nhân, có sắp xếp bố trí gì. Nhưng miếng ngọc quả hạnh này quả thực đóng vai trò quan trọng, hạ quan mới thu lấy làm vật chứng. Những điều hạ quan vừa nói mỗi câu đều là sự thật, có thể gọi hạ nhân của Lan phủ đến để đối chất với hạ quan.”

Đặng Tự nhướng mày: “Ô, vậy ngươi nói thử xem, miếng ngọc quả hạnh này có bí mật gì to lớn?”

Lưu Tri Hội nhìn quanh bốn phía: “Bí mật quan trọng này hạ quan thực sự có thể nói hết ra?”

Đặng Tự nói: “Thẩm vấn ngươi tại đây, trên công đường này không có gì không thể nói cả. Nói đi.”

Lưu Tri Hội nói: “Hạ quan đã từng nhậm chức Tri phủ Qụân Mộc Thiên, cũng từng biên tu địa phương chí. Cô Gia Trang trong Huyện Nghi Bình, tin rằng đại nhân biết bí mật ẩn chứa trong nó. Cô Gia Trang là gia tộc còn sót lại của tiền triều, nhiều năm trước do dịch bệnh nên diệt vong cả thôn, lúc hạ quan biên tu địa phương chí, phụng lệnh âm thầm điều tra lai lịch của thôn này. Nếu đại nhân không tin, có thể đi hỏi Tăng tướng.”

Đặng Tự gật đầu: “Điều này không cần hỏi, đúng là vậy, bản tự có biết.”

Lưu Tri Hội nói: “Vậy đại nhân có lẽ cũng biết, kí hiệu của Cô Gia Trang là hình bốn lá và ba quả hạnh. Hạ quan đồng niên với Lan Thị lang, lúc tham gia kỳ thi có một thí sinh đồng khoá tên gọi Cô Thanh Chương, chính là nhân sĩ Cô Gia Trang, về sau không may bệnh mất. Kẻ đó có qua lại rất thân mật với Lan Thị lang. Kỳ thực, trước hôm hạ quan đến thám thính Lan phủ một ngày, Lan Thị lang có kêu hạ quan đến phủ y nói chuyện, rồi đột nhiên nhắc đến Cô Thanh Chương rồi còn nói trong tay y có miếng ngọc quả hạnh.”

Đặng Tự đảo mắt sang hướng Lan Giác: “Lan Thị lang, chuyện này có thật không?”

Lan Giác đứng dậy nói: “Là thật. Nhưng lúc đó hạ quan còn nói với Lưu Tri Hội một câu, tôi biết, người hạ độc là ngài.”

Lưu Tri Hội nói: “Hạ quan nghe lời nói này của Lan Thị lang, nhất thời nảy sinh hai ý nghĩ, một là Lan Thị lang trúng độc quá nặng, thần trí mơ hồ, hai là việc Lan Thị lang trúng độc có liên quan trọng đại đến Cô Gia Trang.”

Đặng Tự nói: “Vậy ngươi ngã theo phỏng đoán nào?”

Lưu Tri Hội nói: “Cả hai đều có, bằng không Lan Thị lang sẽ không cố ý nói chuyện này cho tôi biết. Cũng bởi vì nghi ngờ chuyện này nên đang đêm hạ quan mới đột nhập vào phủ Lan Thị lang.”

Đặng Tự cười khà khà: “Nói hay lắm, còn có thể nói mượt mà, nói đầy đủ thế kia. Theo suy đoán của ngươi thì Lan Thị lang và Cô Gia Trang có liên quan với nhau?”

Lưu Tri Hội ung dung nói: “Hạ quan không biết Lan Thị lang và Đặng đại nhân đã bố trí bẫy ra sao để dẫn dụ hạ quan vào. Nghĩ lại thì những vụ án đại nhân điều tra đều có liên quan đến Cô Gia Trang, Lan đại nhân sợ bị liên luỵ cũng là chuyện hiển nhiên. Còn về phần tại sao lại chọn trúng hạ quan, hạ quan cũng không biết.”

Đặng Tự nheo hai mắt nói: “Thân là một kẻ bị oan nhưng quả thực ngươi quá bình tĩnh đi.”

Lưu Tri Hội cúi người: “Hạ quan tin rằng, trời xanh có mắt, có ba vị đại nhân chủ thẩm nhất định sẽ không xử oan người vô tội.”

Thần sắc Đặng Tự lạnh lùng: “Thôi đi, xảo biện đến đây được rồi! Nhà của ngươi đã bị lục soát, lệnh đường sợ tội tự vẫn, ngươi còn lời gì để nói?”

Thần sắc Lưu Tri Hội đại biến: “Thân mẫu tôi lại…”

Đặng Tự đập bàn, cắt ngang câu nói của ông ta: “Thôi đi, vở kịch đứa con có hiếu khóc lóc đau đớn không cần phải diễn đâu. Thị vệ vừa vào nhà, lệnh đường liền đập đầu vào cột mà chết, ra đi cũng nhanh lắm đấy! Đám các ngươi cho rằng không dùng chung một cách chết là có thể qua mắt được người khác sao? Ngươi phải biết vì sao Nam cam Bắc chỉ, một phương thuỷ thổ một phương người chứ? Đám các ngươi từ nhỏ đã bị bọn loạn đảng kia nuôi dưỡng, bắt thêm vài tên tự nhiên có thể phát hiện sự tương đồng bên trong thôi. Cho rằng trong móng tay có giấu ám khí là độc châm liền không giống với kẻ khác. Thân pháp giẫm lên nóc vào nhà, hành động thiếu thận trọng, đâu đâu cũng có dấu tích có để lần theo.”

Một Trương Bình nãy giờ vẫn im lặng đứng cạnh bàn đột nhiên nhíu mày nhìn chăm chú Lưu Tri Hội, lẩm bẩm: “Nhầm rồi.”

Liễu Đồng Ỷ phát hiện ra, nhỏ giọng nói: “Trương huynh, sao thế? Đang trên công đường đấy.”

Lưu Tri Hội chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào hành động để suy đoán rồi định tội cho người ta, bức chết người nhà. Thiên lý ở chỗ nào?”

Trương Bình thấp giọng nói: “Có chuyện muốn nói với Đặng đại nhân.”

Lan Giác vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Trương Bình, vừa nãy nghe hai chữ “nhầm rồi” không khỏi khẽ ngạc nhiên.

Bốc Nhất Phạm cũng phát hiện thấy, nhíu mày: “Hai người bên bàn thì thầm to nhỏ chuyện gì đấy?”

Bàn tay đương muốn đập bàn của Đặng Tự ngừng lại, nhìn sang phía Trương Bình.

Trương Bình cũng nhìn sang hướng Đặng Tự, Bốc Nhất Phạm nói: “Đặng đại nhân, hình như cậu thanh niên kia đang ra dấu với ngài đấy.”

Đặng Tự nói: “Có gì cứ nói thẳng ra ở đây đi, không sao đâu.”

Trương Bình liền tiến lên trước thi lễ: “Đại nhân, hạ quan muốn kiểm tra hai tay của nghi phạm, hình như đã nhầm một chuyện.”

Đặng Tự trầm mặc một lát, đột nhiên một người lẳng lặng xuất hiện bên cửa hông, Đặng Tự chậm rãi đặt kinh đường mộc xuống, nghiêm mặt nói: “Được.”

Lan Giác không kìm được nhìn chằm chằm vào Trương Bình, lòng thầm nói, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, ngươi có biết những người trên công đường đang nhìn không? Đặng Tự tin ngươi nên mới bắt giữ Lưu Tri Hội, nếu giờ khắc này ngươi nói bắt nhầm người rồi, lật án cho hắn, thì đến cả bản bộ viện cũng phải chết chung với ngươi đấy.

Câu ‘được’ của Đặng Tự vừa dứt, thị vệ hai bên Lưu Tri Hội đã lập tức tóm lấy hai tay ông ta, hai tiếng răng rắc giòn tan vang lên, các khớp trên hai cánh tay ông ta được gỡ ra, rồi họ lại nhét miếng vải vào miệng Lưu Tri Hội.

Bốc Nhất Phạm khẽ sáp lại gần Đặng Tự: “Đặng đại nhân, cậu thanh niên dưới công đường kia sao lại nói nhầm rồi?”

Đặng Tự không trả lời.

Trương Bình tiến tới kiểm tra hai tay của Lưu Tri Hội, quả nhiên móng tay có hơi vểnh lên, không ăn khớp với bên cạnh, nhưng nếu không kiểm tra kỹ sẽ rất khó phát hiện. Rồi lật tay ông ta lại, nhìn sát hơn nữa, hai mày nhăn gắt lên, hắn quay người lại rồi thi lễ: “Hạ quan muốn một tờ giấy trắng và chút mực.”

Đặng Tự chỉ đơn giản nói: “Chuẩn.”

Có người đem lên.

Trương Bình tóm lấy tay trái của Lưu Tri Hội, cầm lấy ngón trỏ của ông chấm vào mực rồi ấn lên tờ giấy.

Mọi người trong công đường đều biến sắc, Đào Châu Phong nói: “Trương Bình à, trên công đường không cho phép làm mấy chuyện bức cung ép buộc nhận tội đâu!”

Trương Bình đáp: “Không phải nhận tội mà là lấy chứng cứ.” Rồi cầm tờ giấy đó lên xem.

Thị vệ cũng dõi theo động tác của Trương Bình, cúi người bẩm báo: “Đại nhân, trên dấu vân tay của nghi phạm hình như có ký hiệu.”

Đặng Tự lệnh cho Trương Bình đem tờ giấy đó lên, nhíu mày xem: “Phần bụng của ngón tay mềm quá, dùng mực lấy vết sợ không rõ, đổi sang dùng mực đóng dấu thử xem.” Rồi lại quay sang nhìn Đào Châu Phong và Bốc Nhất Phạm ở hai bên, “Hai vị đại nhân làm chứng, đây chỉ là lấy vật chứng, không phải là ép nhận tội.”

Thị vệ lại đem mực đóng dấu lên, rồi lại ấn ngón trỏ bàn tay trái của Lưu Tri Hội vào mực một lần nữa. Lần này ký hiệu quả nhiên rõ ràng hơn rất nhiều, thị vệ bẩm: “Giống như chữ của phiên bang.” Ba người Đặng Tự trên công đường mắt đều loé sáng, vội vàng sai đem tờ giấy lên.

Trương Bình nhíu mày: “Hạ quan không hiểu ý nghĩa của ký hiệu này.” Rồi nhìn sang Lưu Tri Hội. Thị vệ gỡ miếng vải trong miệng Lưu Tri Hội ra, Lưu Tri Hội cười lạnh nói: “Đúng là không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Đây là vết sẹo trong một lần bị bỏng hồi nhỏ thôi, Lưu mỗ cũng không biết có từ khi nào, bản thân do tình cờ mà phát hiện ra. Nếu như tôi là loạn đảng há còn có thể khắc dấu trên ngón tay để biểu lộ thân phận à?”

Đặng Tự săm soi nói: “Quả thật là giống một vết bỏng.” Bốc Nhất Phạm nói: “Cũng…có chút giống chữ Phạn. Giống ngũ tử của chữ Phạn.”

Trương Bình liền quay lại nhìn Lưu Tri Hội.

Đào Châu Phong và Đặng Tự đều đồng loạt khen Bốc Nhất Phạm thật uyên bác, Bốc Nhất Phạm cười khà khà nói: “Do có ở Tây Cương một khoảng thời gian nên cũng biết chút ít.”

Trương Bình khom người về phía công đường: “Đại nhân, quả nhiên đã phỏng đoán nhầm một điểm.”

Thần sắc Đặng Tự lại cả kinh: “Chỗ nào?”

Trương Bình cụp mắt xuống nói: “Hạ quan vốn cho rằng, Cô Thanh Chương đã phát giác ra thân phận của Lưu Tri Hội nhưng trong lúc vẫn chưa chắc chắn đã bị Lưu Tri Hội gϊếŧ hại. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải như thế. Cô Thanh Chương che giấu việc này cho Lưu Tri Hội, có thể vào lúc y ta chưa nói ra đã bị hạ độc nên mới chọn cách im lặng đến cùng.”

Lòng Lan Giác khẽ đông lại.

Đặng Tự âm thầm thở dài, vẫn giữ giọng điệu giống hệt ban nãy nói: “Tại sao?”

Trương Bình lại nghiêng người nhìn Lưu Tri Hội: “Lưu đại nhân vốn không phải họ Lưu, mà là họ Độ. Tri phủ Độ Cung bị đám đồng đảng ám hại nhiều năm về trước chính là cha ruột của Lưu đại nhân. Vì Lưu Tri Hội, Cô Thanh Chương đã giấu nhẹm đi hai chuyện. Một là chuyện này, hai là thân phận của y ta. Lưu đại nhân nghe nói đến hoàng ngọc quả hạnh liền biết mình nhầm rồi, lúc này mới đi đến phủ Lan đại nhân cướp ngọc. Y đã gϊếŧ nhầm người quan trọng, hành động này là chuộc tội. Kỳ thực đã đoán được đây là chui đầu vào rọ, vu cáo Lan đại nhân cũng giống như hạ độc Lan đại nhân, phần nhiều đều là hận thù riêng tư chứ không phải là điều cần phải làm. Lưu đại nhân đã biết, Cô Thanh Chương vốn không phải họ Cô, cũng không phải họ Dịch, y ta là huyết mạch tiền triều được Dịch thị giữ lại.”

Là quả hạnh được cành lá xung quanh vây lại.

Không biết tại sao nhưng trong lòng Lan Giác đột nhiên lại cảm thấy rất thoải mái.

Hoá ra là như vậy, Cô Thanh Chương, Cô chỉ là họ giả, hai chữ Thanh Chương này mới là họ thật.

Thanh Chương, thanh hoa chi chương[2], viết lên trên giấy, tên giấy là Tuyên.

Sơ Lâm, hoá ra là huynh họ Tuyên.

“Cô Thanh Chương ứng thí, vốn đã ôm quyết tâm chịu chết. Sở dĩ y mạo hiểm như vậy chỉ vì muốn tìm ra Lưu đại nhân hoặc đồng tộc, nhưng ngay từ đầu y đã tìm nhầm người là Lan đại nhân rồi.”

——

[1] Hình thức làm thơ ngày xưa, gồm hai hay nhiều người tham gia, mỗi người làm một câu thơ rồi ghép lại thành một bài thơ.

[2] Bài văn tài hoa xuất chúng