Chương 64

Lưu Tri Hội không trả lời.

Lan Giác tiếp tục: “Lưu đại nhân yên tâm, trong phòng này chỉ có ngài và tôi. Nghĩ lại thì Lưu đại nhân văn võ song tuyệt, nếu âm thầm gài gián điệp thì thật khó mà tránh được pháp nhãn của ngài. Lan mỗ chỉ muốn hỏi Lưu đại nhân một câu, độc mà tôi trúng có phải cùng một loại với độc năm đó ngài đã dùng để gϊếŧ Sơ Lâm?”

Nét mặt Lưu Tri Hội vẫn bình thản như không, chỉ riêng khắp người toả ra sự khinh miệt và xem thường.

Lan Giác làm quan ở Lễ bộ Thị lang, hoàng đế hay kẻ thù có thể khinh bỉ y nhưng sẽ không xem thường y. Nhưng sự miệt thị này của Lưu Tri Hội lại tựa như kẻ nọ là kẻ cao cao tại thượng toạ trên đám mây, còn Lan Giác chỉ là thứ giun dế bò dưới mặt đất, không đáng để nhìn, cũng không đáng để lọt vào mắt.

Lan Giác còn nhớ, lần đầu tiên y gặp Lưu Tri Hội là khi cùng Cô Thanh Chương tham gia vào một văn hội, do người kế bên dẫn đến giới thiệu. Lúc gặp nhau đôi bên chẳng qua chỉ chắp tay, hàn huyên khách sáo vài câu, nhưng lúc đó y vừa nhìn thấy Lưu Tri Hội trong lòng đã cảm thấy khó chịu. Y từng cho rằng đó là vì bản thân đố kỵ phẩm chất tài năng của Lưu Tri Hội, hoặc do thấy Cô Thanh Chương và y ta quan hệ ngày càng tốt thì nảy sinh bực tức thôi.

Nhưng kỳ thực, chẳng qua khi đó Lưu Tri Hội cũng dùng chính sự miệt thị khinh rẻ này nhìn y. Nhưng y không có ánh mắt tinh tường như ngày hôm nay, nên không phát hiện ra được, chỉ luôn cảm thấy không thoải mái mà thôi.

Mấy năm nay, thái độ của Lưu Tri Hội vẫn cứ luôn như thế.

Lan Giác là một thứ không đáng để nhìn, là cặn bã không lọt vào mắt.

Giờ phút này, khi Lan Giác nói những lời này, Lưu Tri Hội cũng không thèm để ý tới, lời vào tai nhưng không đến được tâm.

“Lan đại nhân, nghỉ ngơi cho khoẻ, Lưu mỗ không tiện làm phiền nữa.”

Lan Giác nói: “Sơ Lâm biết ngài sẽ gϊếŧ y, trước khi y chết đã đưa cho tôi một thứ.”

Lưu Tri Hội giống như chẳng nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bước ra cửa.

Lan Giác nói tiếp: “Thứ Sơ Lâm đưa cho tôi chính là dây chuyền y đeo bên người, một miếng hoàng ngọc hình quả hạnh.”

Lưu Tri Hội mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Đại lý tự, trong thạch thất.

Ánh lửa chập chờn, Trần Trù té ngã trên mặt đất, các khớp xương trên người kêu răng rắc.

Là mơ? Hay không phải mơ?

Trên đời này rốt cuộc cái gì mới là thật, cái gì là ảo mộng?

Gã không biết.

Một đôi tay đỡ gã dậy, hình như là tay của Trương Bình.

Thị vệ cởi xiềng xích trên người gã ra, ánh nhìn của Trần Trù vẫn cứ hướng về trước.

Ly Quán bị trói lại thật chặt, bỗng nhiên mí mắt giật giật rồi từ từ mở mắt ra.

Cả người Trần Trù chấn động, ánh mắt của Ly Quán giao với gã, hai con ngươi vẫn trong veo tinh khiết vô cùng.

Khoé môi Trần Trù không kìm được mấp máy vài cái.

Thị vệ lấy miếng vải ra khỏi miệng Ly Quán, Đặng Tự nói: “Trần sinh, nữ tử này đã khống chế, lừa dối ngươi rất lâu, suýt chút nữa còn hại ngươi vạn kiếp bất phục. Bản tự sẽ thẩm tra ả trước, ta cho phép ngươi hỏi ả vài câu trước đấy.”

Muội rốt cuộc là ai?

Tại sao chứ?

Rốt cuộc tất cả những chuyện này là…?

Yết hầu Trần Trù giật giật, chỉ ú ớ mấy chữ không ăn nhập gì với nhau: “Muội…kim châm đó…”

Ly Quán vẫn nhìn gã bằng cặp mắt không thay đổi đó: “Trần lang, Ly Quán đã nhận lời cùng sống cùng chết với huynh, quyết không nuốt lời.”

Người Trần Trù chao đảo một cái.

Đặng Tự nói: “Ngươi dắt mũi tên tiểu tử này đi vòng vòng, rồi thay ngươi gánh tội, không để hắn cùng chết với ngươi, vậy làm sao được xem là đại công cáo thành?”

Ly Quán vẫn nhìn Trần Trù, dường như không nghe thấy Đặng Tự nói gì.

Đặng Tự nhìn Trần Trù, nói: “Trần sinh, bản tự khuyên ngươi đừng nhìn ả nữa. Đứa con gái này đã được huấn luyện nhiều năm, đã quen với việc điều khiển nhân tâm, lúc này chẳng qua vẫn muốn khống chế ngươi thôi.”

Trần Trù rối bời một trận, nhưng tầm mắt vẫn không sao rời khỏi người Ly Quán. Trương Bình bước lên trước một bước, vừa hay chắn ngang tầm nhìn của Trần Trù.

“Sao lại là Lan đại nhân?”

Ly Quán cụp mắt xuống.

“Tại sao không phải là Cao Tri phủ mà lại là Lan đại nhân?”

Ly Quán uyển chuyển nói: “Nô nghe không hiểu đại nhân đang nói gì cả.”

Đặng Tự nói: “Băng đảng của ngươi có bao nhiêu người, mau mau khai báo ra đi để còn được khoan hồng.”

Ly Quán vẫn đáp: “Nô nghe không hiểu đại nhân đang nói gì cả.”

Cơ thể Trần Trù đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh, gã đẩy Trương Bình sang bên: “Nói thật đi, mấy chuyện trong thôn năm ấy ta vốn không tin, nhưng…mấy chuyện này rốt cuộc là sao hả???”

Ly Quán ngước mắt lên, ánh mắt vẫn tinh khiết tĩnh lặng như vậy: “Trần lang, huynh từng nói, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau thì sẽ không hỏi bất cứ điều gì mà.”

Trần Trù sững lại, trong đầu lại là một mảng trắng xoá.

Trương Bình lại xoay người, lần thứ hai chắn trước mặt gã: “Trần huynh, đừng nghe, đều là bẫy đấy.”

Trần Trù thật chậm thật chậm nhìn vào mặt Trương Bình.

Đặng Tự cười khà khà hai tiếng: “Tiểu tử, sau khi ngươi rời khỏi huyện Nghi Bình, chắc đã gặp không ít chuyện cổ quái kỳ ảo rồi nhỉ. Thần thần quỷ quỷ, khiến ngươi cảm thấy trong âm phủ gì gì đó vốn đã có an bài hết thảy rồi nhỉ? Sau đó thì ngươi gặp cô gái này?”

Trần Trù vô thức lại đảo mắt nhưng tầm nhìn không lọt qua được dáng người Trương Bình đứng chắn, đành phải dừng lại, rồi lại há hốc miệng.

Ngài…sao lại biết?

Đặng Tự chậm rãi nói: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của bản tự.”

Là có ý gì?

“Các người biết tôi sẽ tình cờ gặp Ly Quán?” Giọng của Trần Trù run rẩy, “Có phải…việc tôi tình cờ gặp Ly Quán đều đã được sắp xếp hết cả?”

Trương Bình cụp mắt nhìn gã: “Không chỉ như thế. Ngay từ đầu đã là một cái bẫy.”

Trần Trù run run nói: “….khi tôi rời khỏi Nghi Bình?”

Miếu hoang, ác mộng, quán trọ có quỷ, hoàn toàn là do có người sắp đặt?

Trương Bình đáp: “Không phải. Từ nhiều năm trước, từ khi huynh bước vào cái thôn đó.”

Trần Trù hoàn toàn đờ đẫn rồi.

Trương Bình lại xoay người nhưng lần này là nhìn Ly Quán.

“Phu nhân và những cô gái khác được nuôi dưỡng trong thôn đó, từ khi sinh ra đã được những người đứng phía sau đào tạo, để những người được chọn rơi vào bẫy tuỳ ý bọn họ sử dụng.”

Những người trẻ lòng ôm hoài bão đầy chán nản, vô tình gặp gỡ một mỹ nữ. Tự cổ chí kim vốn luôn là truyền kỳ thường hay gặp nhất.

Có chí khó thực hiện, có tài khó dùng đến, đâu đâu cũng gặp khó khăn, người người đều có thể lừa gạt.

Trong thôn vắng, trong miếu hoang, trong quán trọ, đột nhiên xuất hiện một giai nhân, như tiên tựa quỷ, đưa đẩy gợϊ ȶìиᏂ, chỉ cầu một đêm nhân duyên.

Đoá hoa kiều diễm lưu lạc chốn câu lan phàm trần, nghìn vàng khó mua được một nụ cười nhưng chỉ vì một cái liếc mắt vô tình, đã nguyện lấy thân báo đáp.

Rõ ràng là kỳ ngộ thường hay khát cầu trong mộng, thế nhưng nay đã xuất hiện, kẻ nào có thể kháng cự lại?

“Kế hoạch này đã được thực hiện nhiều năm. Rất nhiều người bị khống chế, đến chết vẫn không hay biết gì, bản thân sớm đã trở thành con cờ thí.”

Giai nhân giỏi đoán ý người, khiến người khó tránh dốc hết phiền não trong lòng ra giãi bày một lượt. Nhưng chưa từng xem xét đến lúc khuây khoả dịu giọng, tư duy, hành động bất tri bất giác đã bị khống chế rồi.

Lúc công thành danh toại, giai nhân hoặc cam nguyện làm thϊếp hoặc sớm đã chẳng thấy đâu nữa. Nhiều năm về sau lại lần thứ hai tương phùng.

Cho dù lòng như sắt đá nhưng có mấy ai dám nghi ngờ mối tình thuần khiết đẹp đẽ nhất kiếp này?

“Ví dụ như nhiều năm về trước, Độ Cung Thái thú Tiêu Châu chết do chiến tranh là bị các ngươi mưu hại nhưng chưa từng hay biết gì.”

“Lúc Độ Thái thú còn trẻ, có một nữ tử tựa như phu nhân đây giả thần giả quỷ, giả vờ tình cờ gặp gỡ ông. Nhiều năm sau, Độ Thái thú lại lần nữa gặp lại cô gái ấy, nhưng không ngờ rằng cô gái đã nương nhờ ông lúc hai bàn tay trắng lần thứ hai xuất hiện là vì muốn lấy bản bố trí phòng thủ của Châu quận để bán cho phiên bang.”

Ly Quán vẫn nói: “Nô không biết đại nhân đang nói gì.”

Trương Bình tựa như chẳng nghe thấy, tiếp tục nói: “Cô gái đó đánh cắp bản bố trí phòng thủ của Châu thành, bán cho kẻ thù, nhưng sau khi Độ Thái thú chết đi lại mai táng thi thể cho ông. Nghĩ lại có lẽ phu nhân cũng dự định làm như thế với Trần huynh.”

Trần Trù kinh ngạc, làm sao có thể, tuyệt đối không thể nào!

“Là do tôi ngẫu nhiên lạc đường nên mới tới…”

Trương Bình gật đầu: “Là ngẫu nhiên lạc đường nhưng sau đó thì bị chọn.”

“Sao lại chọn tôi?” Trần Trù này quả thực đâu phải người tài hoa hơn người, có đất dụng võ chi cam.

“Vì huynh là người đọc sách.”

Lúc trước Trần Trù đánh bậy đánh bạ chui vào hay có người dẫn đường dụ dỗ, do chứng cứ không đủ nên Trương Bình không cách nào kết luận được.

Nhưng quả thực Trần Trù đã lọt vào tầm khống chế của đám người này.

Sau đó gã lại leo lên thuyền, hoặc là gã chợp mắt hoặc là có người chuốc mê.

Sau nữa có người đã kiểm tra qua văn điệp cá nhân gã mang theo bên người.

Gia cảnh rõ ràng, hơn nữa kỳ thi năm sau sẽ là thí sinh ứng thí, chính là người mà bọn chúng cần.

“Làm sao thuyền có thể trôi vào chỗ đó chứ?”

“Thuyền rời khỏi bờ, theo dòng nước mà trôi xuống, khu vực phía dưới có khả năng là có người.”

“Vậy…”

Trần Trù còn chưa nói hết, Trương Bình đã trả lời trước.

“Ngay từ lúc đầu, Trần huynh đã được phân cho vị phu nhân này, ngoài ra còn một người nữa để thử thách.”

Những chuyện trong thôn Hạnh Hoa đều chỉ là một vở kịch, một đám quả phụ áo trắng cùng nhau đốt vàng mã, cũng là bởi vì đã trồng một loại hạt giống sau này sẽ nảy mầm trong bụng Trần Trù.

Ly Lung xinh đẹp chính là thử thách. Trần Trù đối với một tuyệt sắc giai nhân đề nghị lấy thân báo đáp cũng không động lòng là bởi vì tình cảm của gã đối với Ly Quán đã vô cùng kiên định.

Có thể thả cho gã đi rồi.

“Chuyện này…chuyện này thật khó mà hiểu được…” Trần Trù càng thêm rối bời, “Theo lời huynh nói, bọn họ chẳng phải là thần tiên gì cả, làm sao có thể đoán được tôi sẽ quen biết Lan đại nhân, quen biết huynh, sau đó còn mạo danh huynh viết thư để tôi đưa đi?”

Đặng Tự lắc đầu: “Thật là một tên hồ đồ! Đám nữ nhân này tất nhiên sẽ không tính được tới bước này rồi, chẳng qua là lúc bản tự phá vụ án kia ở Nghi Bình, làm cho đám phản tặc này nhận ra vừa hay có thể dùng ngươi, hiểu ra chưa hả?”

Trong đầu của Trần Trù vẫn là một mảng lộn xộn.

Đặng Tự đành phải giải thích rõ ràng thêm một chút: “Lúc bản tự ở Nghi Bình có điều tra một đám phản tặc, đám nữ nhân này cùng một giuộc với lũ phản tặc đó. Giờ hiểu chưa hả?”

Phản…phản tặc…?

Đặng Tự trưng ra bộ mặt đương nhiên: “Nếu không ngươi nghĩ đám giặc này hao tổn tâm cơ để làm gì? Chẳng lẽ đi thăm từng nhà à? Đầu tiên bọn họ lợi dụng ngươi đưa thư có độc hãm hại Lan Thị lang, sau đó để ngươi chịu tội, giá họa cho Trương Bình, thế là nhất tiễn song điêu. Đứa con gái này đợi ngươi và Trương Binh đối chất xong sẽ thủ tiêu ngươi đi, rồi lại đẩy tội cho Trương Bình. Lúc ả nắm lấy tay áo của Trương Bình đã nhét độc mà ả dùng để gϊếŧ ngươi vào trong tay áo hắn. Nếu giá hoạ thành công thì là Trương Bình gϊếŧ người diệt khẩu. Giá hoại không thành thì xem như ngươi sợ tội tự vẫn. Đại quan tam phẩm bị ám sát, vụ án này nhất định sẽ do Đại lý tự xử lý, chứng cứ xác thực, bản tự chỉ đành phải theo đó mà định án. Cứ thế bản tự đã xử một vụ án oan, sau đó nữa…”

Nói đến đây Đặng Tự ngừng lại, không nói tiếp nữa. Hai mắt Trần Trù nhìn chăm chú nhưng không hề phát hiện ra Đặng Tự đã dừng lời.

Trương Bình nhíu mày nhìn Trần Trù, Đặng Tự phẩy tay với đám thị vệ: “Đem một cái ghế vô cho hắn ngồi đã, để tiêu hoá thông tin. Chuyện này đối với hắn mà nói quả thực quá dữ dội.” Rồi bước hai bước về phía Ly Quán.

“Đám các ngươi đã dẫn dụ Trần sinh suốt một thời gian, có lẽ đã tốn không ít tâm tư nhỉ. Thư giả kia nhất định là do một người quen thuộc với bút tích của Trương Bình ngụy tạo, kẻ Chu Thừa đưa thư kia có lẽ là người của các ngươi. Xem ra hạ thủ thật không ít nhỉ. Nếu như thành thật khai báo, bản tự có thể khoan hồng độ lượng cho ngươi.”

“Nô không biết đại nhân đang nói gì.” Ly Quán vẫn là biểu tình đó, câu trả lời đó.

Đặng Tự chà chà tay: “Tốt lắm, vậy bản tự đổi câu hỏi khác. Đám các ngươi dọc đường dẫn dắt Trần sinh, vốn là đi Đan Hoá, mục tiêu là Cao Kham, sao đột nhiên lại chuyển thành Kinh Thành, đổi thành Lan Giác?”

“Nô không biết đại nhân đang nói gì.”

Đặng Tự cười cười: “Vậy bản tự lại đổi câu khác vậy, kẻ đứng sau xúi giục đám các ngươi rốt cuộc là ai?”

“Nô không biết đại nhân đang nói gì.” Ly Quán vẫn là biểu tình đó, câu trả lời đó.

“Cô…từ ban đầu đã muốn gϊếŧ tôi?” Trần Trù bị thị vệ dẫn sang ngồi một bên đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt của Ly Quán loé sáng, con ngươi cuối cùng cũng di chuyển, nhìn sang hướng Trần Trù, khoé miệng nhếch lên nở ra nụ cười thản nhiên xinh đẹp.

“Trần lang, không phải huynh đã nói, sống chết cùng với nhau là chuyện hạnh phúc nhất sao?”

Trần Trù đờ đẫn nhìn cô ta.

Trương Bình nói: “Cô ta nói, giá hoạ cho huynh gϊếŧ người, dùng kim độc gϊếŧ chết huynh rồi cô ta tự vẫn là việc rất hạnh phúc.”

Trần Trù đột nhiên đứng dậy, mắt hằn tia đỏ: “Câm miệng!”

Trương Bình mặt vô biểu tình nhìn gã, hai tai Trần Trù ù ù, mạch trên cổ đập loạn xạ, rồi lại nhìn Ly Quán.

Ly Quán vẫn cười nhìn gã: “Trần lang, từ lần đầu tiên Ly Quán nhìn thấy huynh thì tấm lòng này đối với huynh chưa từng thay đổi.”

Trương Bình nói: “Khống chế huynh, khiến cho huynh chết tâm, từ đầu đến cuối như…”

Trần Trù hung hăng nhảy bổ về phía Trương Bình, bốn năm thị vệ giữ gã lại, Đặng Tự phẩy tay: “Bịt mắt lại giải đi, đừng để hắn bị ả này mê hoặc nữa.”

Trần Trù vùng vẫy chống lại, thị vệ trùm bao bố lên đầu gã rồi giải ra ngoài thạch thất.

Ly Quán đảo mắt nhìn Trương Bình, cuối cùng trong mắt cũng hiện ra một tia ác liệt.

“Tình cảm tôi dành cho Trần lang không cần kẻ khác đánh giá là đúng hay sai.”

Trương Bình cũng nhìn cô ta: “Có tâm lợi dụng, có ý hãm hại không phải là tình.”

Ly Quán vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, từ khoé miệng một tia máu chậm rãi chảy xuống. Thị vệ vội vã chạy đến, sắc mặt đại biến.

“Không hay, nghi phạm tự vẫn rồi!”

Vẻ mặt Đặng Tự như đã biết trước: “Khám nghiệm tử thi.”

Nửa canh giờ sau nha sai lại báo, ở dưới nách của cái xác có một hình xăm, là hình ba quả hạnh nằm trong bốn cái lá.

Đặng Tự cười: “Quả nhiên, Cô Gia Trang.”

Đêm khuya, nội viện của Lan phủ đột nhiên vẳng ra tiếng khóc.

Tiếng khóc xé rách đêm đen, tổng quản nội phủ run rẩy đi đến dưới hành lang rồi ngồi bệt xuống bậc thềm.

“Lão gia…lão gia…”

Tiếng khóc tràn ra giữa những tiếng bước chân dồn dập và ánh đèn chập choạng.

Lão gia, đi rồi.

Trước cửa phòng ngủ của Lan Giác, đầy tớ nghẹn ngào đỡ vai tổng quản đứng dậy: “Thiếu gia…còn nhỏ …không thể thay áo cho lão gia…để bọn nô tài làm cho ạ…cơ thể của lão gia…đang lạnh đi rồi…”

Tổng quản gật đầu nhưng không thể đứng dậy.

Vài gia nhân còn trẻ cố nén đau buồn, đi lấy chậu khăn áo liệm rồi rửa người thay áo cho Lan Giác.

Gia nhân Trường Do nức nở nói: “Đúng rồi…lão gia từng nói, ngài có một khối hoàng thạch, bất luận lúc nào cũng mang theo bên mình, vừa hay có thể ngậm trong miệng.”

Gia nhân thân cận Trường Tu nói: “Vậy khối ngọc đó không rời lão gia nửa bước rồi, có lẽ là đeo bên người.”

Trường Do đi đến bên giường, quỳ xuống lạy ba cái rồi mới mở cổ áo Lan Giác ra, tháo hoàng ngọc xuống bỏ vào trong bát lưu ly để rửa sạch. Đột nhiên cổ hắn tê rần, trước mắt tối đen rồi ngã phịch xuống đất.

Bát lưu ly vỡ nát vụn, nhưng trước cửa phòng dưới hành lang lại không có động tĩnh gì. Đám hạ nhân khóc lóc đau thương nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Một cái bóng đen bước vào trong phòng, cúi người xuống nhặt miếng ngọc trong đống lưu ly đó.

Tay của hắc y nhân khựng lại một chút, đang tính nhét miếng ngọc quả hạnh kia vào ngực thì đột nhiên ánh sáng tràn đến.

Ánh sáng từ ngoài hắt vào phòng, hắc y nhân đạp chân một cái tung người nhảy lên xà nhà. Tấm lưới đen phủ chụp xuống đầu, leng keng, vài sợi dây thừng từ xà nhà quăng xuống trói chặt gã lại.

Dây thừng run lên, cả người lẫn lưới đều rớt xuống đất, nhưng gã lại bật người nhảy lên! Đúng lúc này vài lưỡi dao sắc bén sáng loá đã kề ngay cổ gã.

Đèn trong phòng được thắp lên, Đặng Tự cùng Liễu Đồng Ỷ bước ra từ sau tấm màn của Lan Giác.

“Lưu đại nhân, muốn mời ngài đến Đại lý tự nói chuyện thật không dễ dàng gì nhỉ.”