Chương 102

Một cái hố đen như mực hiện ra.

Thị vệ nhanh chóng thắp sáng một ngọn đèn, dùng dây thừng, chậm rãi thả vào trong hố.

“Đại nhân, không thấy có thang.”

Vương Nghiên nói: “Vậy hẳn là không sâu, thả đèn xuống xem sao.”

Thị vệ lại chầm chậm thả đèn xuống dưới, chốc lát sau vui mừng nói: “Đại nhân, quả nhiên không sau, đại nhân anh minh, tiểu nhân kính phục vô cùng!”.

Vương Nghiên cười: “Công nhân sửa cái hố này chắc là người trong huyện, ở đây khi xưa lại chỉ là một cái miếu nhỏ, chắc cũng chẳng nghĩ ra được cái bẫy tinh vi nào, nếu hố quá sâu, không có thang, làm sao mà leo xuống? Vả lại nơi này là đỉnh núi, trên chỉ có một tầng đất mỏng, dưới đều là đá rồi, muốn đào hố sâu cũng không nổi”.

Đám tùy tùng cùng thị vệ đều tỏ vẻ bội phục tán thán, tùy tùng nói: “Đại nhân siêu quá, tiểu nhân theo đại nhân luôn học được thêm rất nhiều kiến thức”.

Vương Nghiên lại khoát tay chặn lại, bảo thị vệ hai bên mang thang dây đến, thả vào trong hố.

Một thị vệ đang định trèo xuống thì Vương Nghiên nói: “Khoan đã, cái hố này không biết bao nhiêu năm chưa mở ra, đợi trao đổi khí hãy xuống”.

Thị vệ lập tức quỳ xuống: “Đại nhân thật quan tâm thuộc hạ quá!”.

Ước chừng chưa đến một khắc sau, hai thị vệ bắt đầu xuống hố, Vương Nghiên nhấc tay áo liếc nhìn Trương Bình: “Ngươi cũng cùng xuống đây đi”. Tùy tùng của Vương Nghiên nhìn dáng người leo xuống của Vương Nghiên đầy ngưỡng mộ: “Thị lang đại nhân của chúng ta chính là như vậy, mọi chuyện đều đích thân làm. Tra từng vụ án đều tự mình kiểm tra xem xét. Có nhiều lúc đám thuộc hạ như chúng ta đây cũng không làm được như đại nhân”.

Trương Bình nói: “Ừm”, rồi xuống hố theo. Tạ Phú không thể không kéo tay áo hắn, nói với tùy tùng của Vương Nghiên: “Hạ quan có thể theo Thị lang đại nhân phá án, thật sự là có phúc”.

Tạ Phú càng ngày càng bội phục năng lực của họ Trương, lập tức đi theo Vương thị lang xuống thang, vừa hay mỗi bước đầu đạp lên đầu Vương thị lang, thật sự là sợ mạng mình quá dài rồi.

Cuối cùng Trương Bình cũng dừng lại, tùy tùng của Vương Nghiên nói: “Tiểu nhân chỉ nguyện kiếp này được đi theo đại nhân, không còn bất cứ truy cầu nào khác”.

Tạ Phú nhẹ nhàng cười, ôi, mệt mỏi quá. Thế gian này còn có cái gì đáng cho mình cảm khái nữa đâu? Cũng không cần nghĩ nhiều, đây là tại sao chứ.

Lúc Vương Nghiên đến đáy hố, Trương Bình theo xuống tới nơi.

Tạ Phú ôm ý niệm lúc sắp ly biệt cõi đời này cũng có thể mở mang tầm mắt hơn một chút mà xuống hố. Hắn không giỏi leo dây, thang dây mềm oặt, vạt áo tay áo quan bào đều quá mức trói buộc, đế giày cũng trơn trượt, một thị vệ xuống trước đứng dưới đáy hộ giữ thang dây giúp hắn, hắn dốc hết sức bình sinh đến lúc hai chân chạm đất thì mũ quan cũng lệch thiên lệch địa, đai lưng xiêu vẹo.

Tạ Phú chỉnh đốn tư trang, quay người lại thì lập tức nhìn thấy một cỗ quan tài đá lớn.

Trương Bình và Vương Nghiên dều đứng bên cạnh cỗ quan tài đá bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Vương Nghiên nói: “Thả thêm mấy ngọn đèn nữa xuống, gọi thêm ba bốn người nữa theo”.

Thị vệ ngẩng đầu truyền lời, Tạ Phú đi về phía quan tài đá.

Nơi này xem như một hầm mộ, ước chừng lớn hơn hầm mộ nhà bình thường một chút, cao cỡ một người nhưng lại có hình tròn, mặt đất quá bằng phẳng, vách tường xung quanh làm phẳng bằng cách trét bùn, có chỗ bùn bị tróc ra, để lộ lớp gạch và đá được mài phẳng, tương đối giống với hầm ngầm nhà bách tính, cảm giác lạnh lẽo nhưng cũng coi như khô ráo.

Quan tài đá được đặt giữa hầm mộ, dựa vào hố vào và thang dây có thể tính được, đầu quan tài hướng về phía Tây, đuôi quan tài hướng về phía Đông. Trương Bình ngồi xổm người xuống, sờ sờ mặt đất, Vương Nghiên lại nhấc chân chà đất, thị vệ lập tức bắt đầu quét sạch lớp bụi trên mặt đất. Vương Nghiên, Trương Bình và Tạ Phú tạm thời lùi đến cửa động, bịt mũi lại.

Động tác của thị vệ vừa nhẹ vừa nhanh, nhanh chóng quét sạch lớp bụi trên mặt đất mà không làm nhiều bụi bay lên. Một lát sau, bụi bặm đại khái đã được quét sạch, Tạ Phú không khỏi lại bị kinh ngạc.

Thì ra nền đất của hầm mộ này được sơn bằng hai màu trắng đen thành một hình song cực âm dương, hai mắt âm dương đều có màu đỏ thắm, đầu quan tài nằm ngay mắt âm, còn đuôi quan tài ở mắt dương.

Trương Bình và Vương Nghiên đều ngồi xuống, sờ sờ trên mặt đất, Vương Nghiên nói: “Cẩu thả quá, chắc do thợ tu sửa hầm mộ này làm ra rồi”.

Trương Bình lấy một cái giũa từ trong ống tay áo ra, gọt một ít nước sơn và bùn đất bọc vào trong giấy, Vương Nghiên không phản ứng gì đứng lên, nhận lấy khăn tay từ chỗ thị vệ lau tay, Trương Bình im lặng bỏ bọc giấy vào trong áo, tự mình lấy ra khăn lau mồ hôi để lau tay, rồi cùng Vương Nghiên đi về phía quan tài đá.

Đám thị vệ cầm đèn soi ở trước quan tài.

Dưới đèn thân quan tài lờ mờ hiện ra hoa văn màu vàng nhạt, hoa văn điêu khắc hoa mỹ, thị vệ để sát đèn vào, mây trên quan tài như hơi di động.

Miệng tiên hạc ngậm linh chi, cánh dơi đen nâng nhật nguyệt, mây trắng bay nhanh, hoa trời lất phất. Đầu quan tài còn có một ký tự to, giống như một phù chú.

Một tờ giấy vàng được dán trên ký tự này, chen đi khe hở giữa nắp và thân quan tài, trên giấy hình như có chữ viết màu đỏ. Vương Nghiên nghỉ chân tại chỗ, thị vệ hai bên lập tức tiến lên, đốt đèn rọi sáng, thổi đi bụi bặm trên giấy, lộ ra hai hàng chữ lớn như rồng bay phượng múa…

Núi trên cao, ngắm sông dài, ngoài mây dưới tùng giấu huyền diệu, dưới bệ kính hứa chăm việc thiện, tự có phúc báo thế vô song.

Trước đầu quan tài có một con rùa điêu khắc bằng đá, trên lưng cõng một lư hương, nhìn cách chạm trổ thì đúng là tay nghề của thợ thủ công huyện Phong Lạc được đưa lên xây dựng mộ thất.

Tạ Phú cảm thấy một nỗi áp lực vô hình, trong lòng không khỏi sinh ra kính nể.

Quan tài như vậy, thật sự chứa đựng một thi thể phàm nhân hay sao?

Trên đời nếu thật sự có những vị tiên không sinh không tử, thì còn cần chi đến quan tài?

Đám thị vệ cầm theo đèn lặng thinh không tiếng động đứng xung quanh quan tài đá, Vương Nghiên và Trương Bình nhìn chằm chằm giấy vàng trong chốc lát, chầm chậm đi vòng quanh quan tài, in bóng trùng điệp lên vách tường trong hầm mộ, lại giống như đang cử hành thứ nghi thức gì.

Trương Bình giơ tay lên sờ thân quan tài, một thị vệ lập tức nói: “Xin đại nhân cẩn thận một chút, để tiểu nhân lên trước ạ”.

Lời này đột nhiên đánh vỡ sự yên lặng trong hầm mộ, khiến Tạ Phú hơi kinh ngạc. Lúc này hắn mới phát hiện, từ nãy đến giờ đã rất lâu rồi không có ai lên tiếng.

Vương Nghiên vòng trở lại đuôi quan tài, bóc mảnh giấy vàng ra đưa cho thị vệ cất đi.

“Mở quan tài ra đi”.

Đám thị vệ đồng loạt cầm gậy sắt để bậy quan tài, nhưng nhìn cỗ quan tài đá lại hơi do dự một chút, nhất tề hướng về phía Vương Nghiên.

Trương Bình nói: “Quan tài này trước đây đã từng bị mở ra, chứng tỏ nắp quan tài có thể trực tiếp bậy lên”.

Đám thị vệ vẫn nhìn Vương Nghiên.

Vương Nghiên liếc Trương Bình một cái, khoát tay: “Thử nhấc lên xem sao”.

Đám thị vệ lập tức chia làm bốn đội, đầu quan tài ba người, đuôi quan tài ba người, trái phải hai bên mỗi bên hai người, đầu quan tài có một người hô hiệu lệnh, đồng loạt nhất lên, nắp quan tài chậm rãi mở ra.

Bởi vì nắp quan tài rất nặng, đám thị vệ không cách nào làm được động tác mau lẹ như thị vệ Kinh Triệu phủ mở quan tài gỗ, chỉ có thể nâng nắp quan tài cẩn thận xê dịch đi, chầm chậm làm lộ khe hở chưa nhìn ra được cái gì. Đám thị vệ đặt nắp quan tài đá sang một bên, Trương Bình và Vương Nghiên hầu như đồng thời tiến lên.

Bên trong quan tài đá trống không.

Chỉ có một chút bột đỏ còn sót lại dưới đáy quan tài.

Vương Nghiên sai một thị vệ vào trong quan tài, dùng bút lông sói quét ít bột phấn cho vào một chiếc lọ nhỏ, nói: “Thôi mang về cho lão Phùng kiểm tra đi, mặc dù ông ta không ở chỗ này cũng coi như tạo công ăn việc làm cho ổng vậy”.

Thị vệ nói: “Đại nhân thực sự suy nghĩ mọi chuyện rất chu toàn.”

Trương Bình yên lặng tỉ mỉ nhìn vào trong quan tài, Tạ Phú cũng rất có hứng thú xem cho kỹ, nhưng xung quanh miệng quan tài tạm thời không có chỗ cho hắn đứng, hắn đành nhìn ngược lại nắp quan tài. Thị vệ tạm thời để nắp quan tài dựa vào một bên, Tạ Phú không khỏi cúi người, giơ tay lên chạm đến, vừa như đá vừa như ngọc, thấm lạnh tận xương.

Ôi, còn người đến phút cuối cùng, quan tâm gì là nghèo hay sang, nhục hay vinh, đều phải về nằm ở chỗ này.

Không biết thân mình về sau, sẽ nằm vào cỗ quan tài như thế nào đây nhỉ.

Trước khi kết thúc vẫn nên để lại một lá thư đi, sớm muộn gì cũng đều khô quắt thành bùn, cần gì lãng phí, chỉnh trang lại bản thân là đủ rồi.

Hắn chỉ nghĩ như vậy, chợt cảm thấy dưới ngón tay có gì lạ lạ, cảm xúc không giống quan tài đá, mà như… là nến?

Tạ Phú không khỏi thốt lên, Vương Nghiên và Trương Bình tức khắc nhìn qua.

Thị vệ giơ đèn l*иg để sát vào rọi sáng, chính trong nắp quan tài ở phía này, quả nhiên bịt một lớp sáp. Vương Nghiên đang muốn ra lệnh cho thị vệ quét ra, nhưng sáp nến quá mỏng, bị cây đèn cầy rọi vào lập tức nóng lên, tan ra chảy xuống dưới.

Thị vệ thất thanh nói: “Đại nhân, chỗ này, bên trong hình như có chữ viết?”.

Vương Nghiên nói: “Để đèn ra xa một chút, đừng để nó chảy hết chứ, quẹt chỗ sáp này lại để dành cho lão Phùng. Nhìn xem bên dưới là cái gì”.

Thị vệ tuân lệnh làm theo, sau một lớp sáp mỏng hiện ra mấy hàng chữ khắc cực kỳ nhỏ/

Dưới tùng lão khách gầy, ngoài mây say Bồng Lai

Tàn rượu cởi thân tàn, mộng chuyển trăm nghìn năm

Kim đan hóa đất bùn, hơi thở hòa tám biển

Động chương thư mê hoặc, lên núi ngắm Thái Bạch

Tam hoành phùng nhất tung, cung mộc gặp trường tài

Trực tiếp mở cửa ra, đưa ta về khuyết đài.