Chương 8

Đến giờ ăn sáng, mọi người biết cậu đã rời đi. Những cái nhìn và lời thì thầm theo tôi tới bàn ăn, lảng vảng xung quanh khi tôi lấy đồ ăn. Tôi nhai và nuốt, dù bánh mì lạo xạo như sỏi đá trong dạ dày tôi. Tôi chỉ muốn đi xa khỏi cung điện; tôi muốn hít thở. Tôi đi tới vườn olive, nền đất khô rang dưới chân tôi. Tôi hơi băn khoăn, giờ đây khi cậu đã đi, tôi có phải tập luyện cùng những đứa trẻ khác không. Hơi băn khoăn liệu có ai để ý xem tôi có đi với chúng không. Tôi nửa mong đợi họ sẽ nhận ra. Đánh ta đi, tôi thầm nghĩ. Tôi có thể ngửi thấy mùi biển. Thứ mùi ấy ở khắp mọi nơi, trong tóc tôi, trên quần áo tôi, trên làn da ẩm dính dớp. Cả khi ở đây, trong vườn, giữa mùi ngai ngái của đất và lá, cái mùi mốc meo mặn mòi độc hại vẫn tìm thấy tôi. Dạ dày tôi quặn thắt một hồi, và tôi tựa đầu vào một thân cây sần sùi. Cành cây thô ráp cọ xước trán tôi, đỡ tôi ngồi vững vàng. Mình phải trốn khỏi thứ mùi này thôi, tôi nghĩ. Tôi đi về phía bắc, tới đường chính vào cung điện, một dải đất bụi bặm được mài nhẵn bởi bánh xe và vó ngựa. Ra khỏi sân cung điện một chút thì con đường này rẽ làm hai hướng. Một nhánh chạy về hướng tây và nam, qua đồng cỏ, bãi đá và những ngọn đồi thấp; đó là con đường tôi đi tới đây, ba năm trước. Nhánh kia uốn lượn về phía bắc, tới núi Othrys và xa hơn nữa, tới núi Pelion. Tôi nhìn theo con đường ấy. Nó men theo chân những ngọn đồi phủ đầy cây rừng suốt một quãng cho tới khi biến mất vào trong đó. Mặt trời chiếu thẳng đầu tôi, nóng và gắt giữa trời mùa hè, như thể làm vậy có thể khiến tôi quay trở về cung điện. Nhưng tôi chần chừ. Tôi nghe nói rằng chúng rất đẹp, những ngọn núi ở đây - các cây lê, cây bách và những dòng suối từ băng mới tan chảy. Ở đó sẽ rất mát và râm. Xa khỏi những bãi biển lấp lánh như kim cương, và đại dương chói loà. Mình có thể rời đi. Suy nghĩ ấy ùa tới đột ngột, choáng ngợp. Tôi đi ra đường chỉ để trốn khỏi biển cả. Nhưng con đường trải dài trước mắt tôi, và những ngọn núi. Và Achilles. Ngực tôi phập phồng gấp gáp, như thể đang cố bắt kịp suy nghĩ trong đầu. Tôi không có gì thuộc về mình, không một bộ tunic, không một chiếc dép; những thứ ấy đều là của Peleus. Mình thậm chí còn không cần phải gói ghém đồ đạc. Chỉ có cây đàn lia của mẹ tôi, cất tại rương gỗ ở phòng trong, níu kéo tôi. Tôi phân vân trong phút chốc, nghĩ rằng mình có thể thử quay lại, mang đàn đi theo. Nhưng đã trưa rồi. Tôi chỉ có buổi chiều để đi xa, trước khi người ta phát hiện ra tôi vắng mặt - đấy là tôi tự tâng bốc bản thân vậy - và phái người đuổi theo. Tôi nhìn lại cung điện và chẳng thấy ai. Lính canh đã đi nơi khác. Ngay bây giờ. Phải đi ngay bây giờ. Tôi vùng chạy. Xa khỏi cung điện, dọc con đường dẫn vào rừng, chân rát bỏng khi nện lên nền đất nung nóng hầm hập. Trong lúc chạy, tôi hứa với bản thân rằng nếu tôi có bao giờ gặp lại cậu lần nữa, tôi sẽ giữ kín những suy nghĩ của mình ở trong đầu. Giờ tôi đã biết mình sẽ đánh mất những gì nếu không làm vậy. Đôi chân đau nhức, từng hơi thở như kim chích trong ngực mang đến cảm giác thanh tẩy tuyệt diệu. Tôi cứ chạy. Mồ hôi túa ra trên da, rơi trên đất dưới chân tôi. Người tôi mỗi lúc một bẩn hơn. Đất cát và những mảnh lá vụn bám lên chân tôi. Thế giới xung quanh thu hẹp lại chỉ còn những lần nện gót xuống đất và quãng đường bụi bặm phía trước. Cuối cùng, sau một giờ? Hay hai? Tôi không thể chạy xa hơn nữa. Tôi cúi gập người đau đớn, ánh mặt trời rực rỡ ban chiều phai nhạt thành bóng đêm, máu dồn dập chảy khiến tai tôi ù đi. Lối đi giờ đã rậm rạp toàn cây rừng, cả hai bên đường, và cung điện của Peleus đã ở rất xa đằng sau tôi. Bên phải tôi là núi Othrys sừng sững, với Pelion ngay đằng sau. Tôi trân trối nhìn đỉnh núi và cố đoán xem tới đó còn bao xa nữa. Mười nghìn bước? Mười lăm nghìn? Tôi bắt đầu đi bộ. Hàng giờ trôi qua. Cơ bắp trên người tôi trở nên run rẩy và yếu ớt, chân nam đá chân chiêu. Mặt trời đã lệch hẳn khỏi thiên đỉnh, đang lặn xuống nơi chân trời phía tây. Tôi có bốn tiếng, có khi là năm, trước khi trời tối, và đỉnh núi vẫn cách xa như trước. Bỗng chợt, tôi hiểu ra: Tôi sẽ không đến Pelion kịp trước khi đêm xuống. Tôi không có thức ăn, nước uống, hay hi vọng về một nơi trú ẩn. Tôi không có gì ngoài đôi dép dưới chân và chiếc tunic ướt đẫm dính trên lưng. Tôi sẽ không đuổi kịp Achilles, giờ đây tôi chắc chắn là vậy. Cậu đã rời con đường này và bỏ ngựa lại từ lâu rồi, giờ đang đi bộ leo dốc. Một người giỏi theo dấu sẽ quan sát cây rừng hai bên đường, sẽ thấy được chỗ những cành cây bị uốn hay gãy, nơi một chàng trai trẻ đã bước qua. Nhưng tôi không phải một người giỏi theo dấu, và trong mắt tôi những bụi cây ven đường trông đều như nhau. Tai tôi ong lên tê dại - vì tiếng ve, vì tiếng chim quàng quạc, vì hơi thở hổn hển của chính mình. Bụng tôi đau quặn, giống như bị đói hay tuyệt vọng. Và rồi có thứ gì đó khác. Một tiếng động khẽ vô cùng, mấp mé giới hạn tai người nghe được. Nhưng tôi đã nghe thấy, và da tôi lạnh hẳn đi, ngay cả trong cái nóng này. Tôi biết âm thanh đó. Đó là tiếng cử động lén lút, của một người cố giữ im lặng. Đó chỉ là một bước sai nhỏ xíu, là một chiếc lá bị giẫm xuống, nhưng chỉ như thế là đủ. Tôi dỏng tai lắng nghe, nỗi sợ hãi nảy lên trong họng. Tiếng động đó từ đâu tới? Mắt tôi theo dõi cây rừng hai bên đường. Tôi không dám nhúc nhích; tiếng động nào cũng sẽ vang vọng ầm ĩ khắp các triền đồi. Tôi đã không nghĩ tới hiểm nguy khi tôi chạy đi, nhưng giờ trong đầu tôi rối tung vì những điều ấy: binh lính, do Peleus hay chính Thetis phái tới, hai bàn tay trắng bệch lạnh lẽo như cát trên cổ tôi. Hoặc thổ phỉ. Tôi biết chúng hay đợi ven đường, và tôi nhớ các câu chuyện về những đứa trẻ bị bắt cóc và giam giữ cho tới khi chết vì kiệt sức. Những ngón tay tôi bấu vào nhau trắng bệch khi tôi cố gắng dìm xuống từng hơi thở, từng cử động, không để lộ bất cứ điều gì. Tôi liếc thấy một mảng vạn diệp nở dày đặc có thể che giấu mình. Đi. Ngay. Có cử động trong rừng phía bên hông tôi, và tôi quay ngoắt đầu về phía ấy. Quá muộn rồi. Thứ gì đó - ai đó - vồ lấy tôi từ đằng sau, đẩy tôi về phía trước. Tôi nặng nề ngã xuống, mặt úp xuống đất, người kia đã cưỡi lên tôi. Tôi nhắm mắt và chờ đợi một lưỡi dao. Chẳng có gì cả. Chẳng có gì ngoài im lặng và hai đầu gối đè trên lưng tôi. Đôi phút trôi qua, và tôi nhận ra rằng hai đầu gối kia cũng không nặng lắm và được đặt ở những chỗ mà đè xuống sẽ không gây đau đớn. “Patroclus à.” Pa-tro-clus. Tôi không động đậy. Hai đầu gối kia rời đi, và đôi bàn tay vươn xuống, nhẹ nhàng, lật người tôi lại. Achilles đang nhìn xuống tôi. “Mình đã mong rằng cậu sẽ đuổi theo,” cậu nói. Dạ dày tôi co thắt, ngập tràn cùng lúc những lo lắng và nhẹ nhõm. Tôi thu hình dáng cậu vào trong tâm trí, mái tóc vàng, đường cong mềm mại của đôi môi cậu khi nhìn từ dưới lên. Sự vui sướиɠ trong tôi dữ dội đến nỗi tôi không dám hít thở. Tôi không biết lúc ấy mình có thể nói gì. Có lẽ là xin lỗi. Hoặc có lẽ là điều gì đó hơn thế nữa. Tôi mở miệng. “Cậu bé có bị thương không?” Một giọng trầm cất lên từ đằng sau chúng tôi. Achilles quay đầu lại. Từ chỗ tôi, đang nằm bên dưới cậu, tôi chỉ thấy mỗi bốn vó ngựa của người kia - màu nâu hạt dẻ, lông trên móng guốc đóng cứng bụi đất. Giọng nói lại cất lên, chậm rãi và thong thả. “Achilles Pelides13 , ta đoán rằng đây là lí do tại sao con vẫn chưa tới gặp ta trên núi?” Não tôi lần mò suy luận ra. Achilles chưa tới gặp Chiron. Cậu ấy đã đợi, ở đây. Đợi tôi. “Chào ngài, thưa thầy Chiron, và con xin lỗi. Vâng, đây là lí do tại sao con chưa tới.” Cậu đang dùng giọng điệu hoàng tử của mình để nói. “Ta hiểu rồi.” Tôi mong Achilles sẽ đứng lên. Tôi cảm thấy ngu ngốc ở vị trí này, nằm trên đất phía dưới cậu. Và tôi cũng sợ nữa. Giọng người đàn ông không tỏ ra giận dữ, nhưng cũng chẳng có vẻ hiền hậu gì. Chất giọng ấy rõ ràng, nghiêm trang và vô cảm. “Đứng dậy đi,” ông nói. Chậm rãi, Achilles đứng lên. Tôi hẳn sẽ hét toáng lên, nếu họng tôi không cứng lại vì sợ. Thay vào đó tôi phát ra âm thanh nghe như tiếng ré hơi bị bóp nghẹt và bò về phía sau. Cặp chân ngựa cơ bắp nối tiếp với da thịt con người, vào phần bụng cũng cơ bắp không kém của một người đàn ông. Tôi nhìn chằm chằm vào sự chắp vá khó tin nổi giữa ngựa và người, nơi làn da mượt mà biến thành lớp lông ngựa nâu bóng bẩy. Bên cạnh tôi, Achilles cúi đầu. “Thưa thầy nhân mã,” cậu nói. “Con xin lỗi vì sự chậm trễ này. Con phải đợi bạn của mình.” Cậu quỳ xuống, chiếc tunic sạch sẽ quết lên nền đất bụi bặm. “Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của con. Từ lâu con đã luôn mong ước được làm học trò của thầy.” Khuôn mặt của người đàn ông - của ngài nhân mã - cũng nghiêm trang như giọng ông. Ông trông già hơn, tôi thấy vậy, vì bộ râu quai nón đen tuyền được cắt tỉa gọn gàng. Ông nhìn Achilles hồi lâu. “Con không phải quỳ trước ta, Pelides. Dù ta đánh giá cao lễ nghi này. Và người bạn đã khiến cả hai chúng ta chờ đợi này là ai?” Achilles quay sang tôi và chìa một tay xuống. Tôi lẩy bẩy nắm lấy và kéo mình dậy. “Đây là Patroclus ạ.” Một khoảng lặng trôi qua, và tôi biết đã tới lượt mình mở miệng. “Thưa ngài,” tôi nói. Và cúi chào. “Ta không phải là ngài nào cả, Patroclus Menoitiades.” Đầu tôi ngẩng phắt dậy khi nghe thấy tên cha tôi. “Ta là một nhân mã, và là một người thầy của nhân loại. Tên ta là Chiron.” Tôi nuốt khan và gật đầu. Tôi không dám hỏi vì sao ông biết tên tôi. Mắt ông rà soát tôi. “Ta nghĩ con đã rất mệt rồi. Con cần thức ăn và nước uống, cả hai đứa đều vậy. Đường về nhà ta trên núi Pelion còn xa lắm, quá xa để hai đứa đi bộ. Nên chúng ta phải thu xếp kiểu khác thôi.” Ông xoay người, và tôi cố gắng không há hốc miệng khi thấy bốn vó ngựa di chuyển dưới người ông. “Hai đứa sẽ cưỡi trên lưng ta,” ngài nhân mã nói. “Ta không hay đề nghị làm điều như vậy vào lần đầu gặp mặt. Nhưng phải có ngoại lệ thôi.” Ông ngừng lại. “Hai đứa đã được dạy cưỡi ngựa, phải không?” Chúng tôi nhanh nhảu gật đầu. “Thật không may. Quên những gì hai đứa đã học đi. Ta không thích bị chân kẹp chặt hai bên hay túm lông. Đứa ngồi trước sẽ ôm eo ta, đứa ngồi sau thì ôm lấy nó. Nếu cảm thấy sắp rơi xuống thì hô lên.” Achilles và tôi nhanh chóng liếc nhau. Cậu bước lên trước. “Con nên làm thế nào...?” “Ta sẽ quỳ xuống.” Vó ngựa của ông khuỵu xuống đất. Lưng ông rộng và hơi bóng lên vì mồ hôi. “Bám lên tay ta cho vững,” ngài nhân mã hướng dẫn. Achilles làm theo, vung chân qua và ngồi lại cho vững. Tới lượt tôi. Ít ra tôi sẽ không ở đằng trước, gần với chỗ da thịt nối liền lông nâu đến vậy. Chiron chìa tay ra cho tôi, và tôi bám lấy. Tay ông cơ bắp và to lớn, phủ đầy lông đen không giống với màu lông ngựa của ông chút nào. Tôi ngồi lên, chân tôi mở banh trên tấm lưng rộng ấy, tới mức gần như đau mỏi. Chiron nói, “Giờ ta sẽ đứng dậy.” Ông đứng lên êm ru, nhưng tôi vẫn ôm lấy Achilles. Chiron cao gấp rưỡi ngựa bình thường, và chân tôi lơ lửng cách mặt đất xa đến nỗi tôi nhìn mà chóng mặt. Tay Achilles bám hờ trên hông Chiron. “Ôm lỏng như vậy thì con sẽ ngã đấy,” ngài nhân mã nói. Tay tôi bắt đầu nhễ nhại mồ hôi vì túm chặt ngực áo Achilles. Tôi không dám thả lỏng, dù chỉ trong giây lát. Bước đi của ngài nhân mà không đều đặn bằng ngựa thường, và nền đất thì gập ghềnh. Tôi trượt lên xuống một cách báo động trên lớp lông ngựa ướt mồ hôi. Không có con đường nào tôi thấy được, nhưng chúng tôi đang nhanh chóng lên cao dần qua cánh rừng, đi lên nhờ những bước đi vững chãi, nhanh chóng của Chiron. Tôi nhăn nhó mỗi lần một cú xóc nảy khiến gót chân tôi đá vào mạng sườn của ngài nhân mã. Trên đường đi, Chiron chỉ cho chúng tôi biết vài thứ, với cùng chất giọng đều đặn ấy. Kia là núi Othrys. Như các con thấy, cây bách dày đặc hơn ở bên sườn bắc này. Con suối này chảy về sông Apidanos, con sông chảy qua lãnh thổ Phthia. Achilles quay lại nhìn tôi, cười toe toét. Chúng tôi leo lên cao nữa, và ngài nhân mã phe phẩy chiếc đuôi đen huyền vĩ đại của mình, đuổi ruồi nhặng cho cả ba. CHIRON BỖNG DỪNG LẠI, và tôi ngã về phía trước vào tấm lưng của Achilles. Chúng tôi đang ở giữa một khoảng đất trống nhỏ trong rừng, giống như một vườn cây, được bao quanh phân nửa bởi một vòng đá tảng. Chúng tôi chưa lên đến đỉnh núi, nhưng cũng đã tới gần, và bầu trời xanh thẫm toả sáng mờ mờ trên đầu chúng tôi. “Tới nơi rồi.” Chiron khuỵu gối, và chúng tôi xuống khỏi lưng ông, hơi lảo đảo. Trước mặt chúng tôi là một hang động. Nhưng gọi nơi đó là vậy thì thật hạ thấp nó, vì vách hang không phải đá xám, mà là thạch anh hồng nhạt. “Tới đây,” ngài nhân mã gọi. Chúng tôi theo ông qua cửa, đủ cao để ông không cần khom lưng. Chúng tôi chớp mắt, vì bên trong khá tối, dù đã sáng hơn so với hang thông thường nhờ các vách hang bằng pha lê. Ở đầu kia của hang là một ngọn suối nhỏ trông như đang chảy vào trong vách đá. Trên tường treo những đồ vật tôi không nhận ra: những dụng cụ bằng đồng kì lạ. Trên trần hang trên đầu chúng tôi, những đường thẳng và đốm phẩm màu tạo thành hình dạng các chòm sao và sự chuyển động của bầu trời. Trên các giá kệ đẽo gọt là mấy chục lọ gốm nhỏ phủ đầy dấu hiệu xiêu vẹo. Nhạc cụ treo ở một góc, vài cây đàn lia cùng sáo, và bên cạnh đó là dụng cụ với nồi niêu. Có một chiếc giường đơn dành cho con người, dày dặn và trải da thú, được xếp sẵn cho Achilles. Tôi không thấy chỗ ngủ của ngài nhân mã. Có khi ông không ngủ. “Ngồi xuống đi,” ông nói. Trong hang mát mẻ dễ chịu, kiểu cảm giác tuyệt vời sau khi phơi nắng, và tôi vô cùng biết ơn mà ngồi xuống một trong những tấm nệm Chiron chỉ cho chúng tôi. Ông đi tới bên suối và rót đầy vài cốc nước, rồi mang tới cho chúng tôi. Dòng nước kia ngọt ngào và thanh mát. Tôi uống nước trong khi Chiron đứng trước mặt. “Ngày mai con sẽ mỏi và mệt,” ông nói với tôi. “Nhưng nếu con ăn vào thì sẽ thấy khá hơn đấy.” Ông múc súp hầm ra, đặc quánh những mẩu rau củ và thịt, từ một cái nồi sủi tăm trên ngọn lửa nhỏ ở cuối hang. Có cả hoa quả nữa, những trái mọng tròn trịa đỏ thắm được ông cất trong một phiến đá khoét trũng lòng. Tôi ăn nhanh chóng, ngạc nhiên vì bản thân đói đến vậy. Mắt tôi cứ nhìn về phía Achilles, và người tôi râm ran vì cảm giác nhẹ nhõm lâng lâng đến bay bổng. Mình đã trốn thoát. Với sự dạn dĩ mới có được, tôi chỉ vào vài dụng cụ bằng đồng trên tường. “Đó là cái gì ạ?” Chiron ngồi đối diện chúng tôi, vó ngựa gấp vào dưới thân. “Chúng dùng để phẫu thuật,” ông giải thích. “Phẫu thuật ạ?” Đó không phải một từ tôi đã biết. “Chữa thương. Ta quên mất những lãnh thổ dưới kia lạc hậu như thế nào.” Giọng ông bình thản và chung chung, như đang nói lên sự thật. “Đôi khi tay chân phải bị cắt đi. Mấy cái này là để cắt, mấy cái kia để khâu. Thường thì bằng cách cắt bỏ một số bộ phận, chúng ta có thể cứu chữa chỗ còn lại.” Ông nhìn tôi quan sát chúng, chăm chú ngắm những lưỡi dao răng cưa, sắc bén. “Con có muốn học y thuật không?” Tôi đỏ mặt. “Con không biết gì về nó cả.” “Con đã trả lời một câu hỏi khác với câu ta vừa hỏi con.” “Con xin lỗi, thưa thầy Chiron.” Tôi không muốn làm ông giận. Ông sẽ gửi trả tôi mất. “Không cần xin lỗi. Chỉ cần trả lời thôi.” Tôi hơi lắp bắp. “Dạ có. Con muốn học. Có vẻ hữu ích, phải không ạ?” “Y thuật rất hữu ích,” Chiron đồng tình. Ông quay sang Achilles, vốn đang theo dõi câu chuyện nãy giờ. “Còn con, Pelides? Con có nghĩ rằng y thuật rất hữu ích không?” “Dĩ nhiên là có ạ,” Achilles nói. “Xin đừng gọi con là Pelides. Ở đây con... con chỉ là Achilles thôi.” Có gì đó thoáng qua đôi mắt sẫm màu của Chiron. Một tia lấp lánh gần như vui vẻ. “Rất tốt. Con có nhìn thấy điều gì con muốn học hỏi không?” “Những thứ kia ạ.” Achilles chỉ vào đống nhạc cụ, đàn lia, sáo và đàn kithara bảy dây. “Thầy có chơi nhạc không?” Cái nhìn của Chiron rất vững vàng. “Ta có chơi.” “Con cũng vậy,” Achilles nói. “Con nghe nói là thầy đã dạy cho Heracles và Jason14, dù ngón tay họ thô kệch. Có đúng không ạ?” “Đúng vậy.” Tôi cảm thấy một thoáng hư ảo: Ông biết Heracles và Jason. Từ khi họ chỉ là những đứa trẻ. “Con muốn xin thầy dạy con ạ.” Nét mặt nghiêm nghị của Chiron mềm hẳn xuống. “Đó là lí do tại sao con được gửi tới đây. Là để ta dạy cho con những gì ta biết.” TRONG ÁNH CHIỀU TÀ, Chiron dẫn chúng tôi men theo các vách đá gần hang. Ông chỉ cho chúng tôi hang của báo sư tử, và vị trí dòng sông, chậm rãi chảy và ấm áp nhờ ánh mặt trời, để chúng tôi bơi lội. “Con có thể tắm, nếu muốn.” Ông đang nhìn tôi. Tôi đã quên mình nhếch nhác thế nào, nhễ nhại mồ hôi và bụi bẩn vì đi đường. Tôi luồn tay qua tóc và cảm thấy chúng bết lại. “Con cũng sẽ tắm,” Achilles nói. Cậu lột tunic ra và, một lúc sau, tôi làm theo. Nước khá lạnh ở sâu phía dưới, nhưng không đến nỗi khó chịu. Chiron đứng trên bờ, vẫn đang dạy dỗ: “Kia là cá chạch, các con có thấy không? Và kia là cá rô. Đó là cá vimba, hai đứa không tìm được giống này ở xa hơn về phía nam đâu. Các con có thể phân biệt nó nhờ cái miệng hếch và bụng màu bạc.” Giọng ông hoà vào tiếng dòng sông chảy qua thềm đá, xoa dịu mọi xa lạ từng có giữa Achilles và tôi. Có điều gì đó trên nét mặt Chiron, vững chãi, bình thản và đầy quyền lực, khiến chúng tôi trở lại làm trẻ con lần nữa, không còn biết thế giới nào ngoài giây phút chơi đùa lúc này và bữa ăn tối nay. Khi có ông ở gần, thật khó để nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó trên bãi biển. Ngay cả cơ thể chúng tôi cũng có cảm giác nhỏ bé hơn bên cạnh hình dáng to lớn của ngài nhân mã. Làm sao chúng tôi có thể nghĩ rằng mình đã lớn rồi cơ chứ? Chúng tôi sảng khoái và sạch sẽ đi lên khỏi dòng nước, rũ tung tóc dưới ánh nắng cuối ngày. Tôi quỳ bên bờ sông, dùng đá chà bụi bẩn và mồ hôi ra khỏi tunic của mình. Tôi sẽ phải khoả thân cho tới khi áo khô, nhưng ảnh hưởng của Chiron lan toả rộng đến nỗi tôi chẳng nghĩ gì về việc đó. Chúng tôi theo Chiron trở về hang, tunic đã vắt kiệt quàng trên vai. Thi thoảng ông dừng lại, để chỉ ra dấu vết của thỏ rừng, gà nước hay nai. Ông bảo rằng chúng tôi sẽ săn chúng, vào những ngày tới, và học cách theo dấu. Chúng tôi lắng nghe, hăng hái đặt câu hỏi. Ở cung điện của Peleus chỉ có duy nhất một giáo viên là ông thầy dạy đàn lia nghiêm khắc, hoặc chính Peleus, ngủ gà gật trong khi kể chuyện. Chúng tôi không biết gì về lâm nghiệp hay những kĩ năng khác mà Chiron đã nhắc tới. Tâm trí tôi trở lại với những dụng cụ treo trên vách hang, những dược thảo và dụng cụ chữa bệnh. Phẫu thuật là từ ông đã nói. Trời đã gần tối hẳn khi chúng tôi về lại hang. Chiron giao cho chúng tôi vài nhiệm vụ đơn giản, gom củi và đánh lửa giữa khoảng đất trống ngoài miệng hang. Sau khi lửa đã bén, chúng tôi nán lại xung quanh, mừng vì có hơi ấm đều đặn từ ngọn lửa giữa trời đêm se lạnh. Cơ thể chúng tôi mệt mỏi một cách dễ chịu, nặng nề vì vận động hết sức, chân cẳng chúng tôi thoải mái đan vào nhau khi đang ngồi. Chúng tôi nói về những nơi mình sẽ đi ngày mai, nhưng một cách lười biếng, giọng chúng tôi nghèn nghẹt và chậm rãi trong thoả mãn. Bữa tối vẫn là súp hầm, và một loại bánh mì mỏng mà Chiron nướng trên lá đồng hơ trên lửa. Để tráng miệng, đã có quả mọng và mật ong thu hoạch trên núi. Khi ngọn lửa tàn dần, mắt tôi nhắm lại trong mơ màng. Tôi cảm thấy ấm áp, mặt đất dưới chân tôi êm ái nhờ rêu phong và lá rụng. Tôi không thể tin được rằng mới chỉ sáng nay tôi đã thức dậy trong cung điện của Peleus. Khoảng trống nhỏ nhắn này, vách đá lấp lánh của hang động trong kia, đều sống động hơn nhiều lần cung điện trắng bệch kia đã từng. Giọng Chiron, khi cất lên, khiến tôi giật mình. “Achilles, mẹ con đã gửi tới một lời nhắn.” Tôi thấy cơ bắp trên tay Achilles đông cứng bên cạnh tôi. Tôi thấy họng mình nghẹn lại. “Ồ? Mẹ con nói gì ạ?” Lời cậu rất cẩn trọng, vô cảm. “Bà nói rằng nếu đứa con bị trục xuất của Menoitius bám theo con, ta phải đuổi nó ra xa khỏi con.” Tôi ngồi thẳng dậy, cơn buồn ngủ bay sạch. Giọng Achilles thờ ơ vang lên trong bóng đêm. “Mẹ có nói tại sao không ạ?” “Bà không nói.” Tôi nhắm mắt lại. Ít ra tôi sẽ không phải mất mặt trước Chiron, khi chuyện trên bãi biển hôm ấy không được kể ra. Nhưng đó chỉ là chút an ủi cỏn con mà thôi. Chiron nói tiếp, “Ta cho rằng con đã biết ý bà ấy thế nào về chuyện này. Ta không thích bị lừa dối.” Mặt tôi đỏ bừng, và tôi cảm thấy mừng vì trời đã tối. Giọng ngài nhân mã nghe nghiêm khắc hơn khi trước. Tôi hắng giọng, họng khàn đặc và bỗng nhiên khô rang. “Con xin lỗi,” tôi thấy mình lên tiếng. “Đó không phải là lỗi của Achilles. Con tự mình đến đây. Cậu ấy không biết con sẽ đến. Con đã không nghĩ…” Tôi khựng lại. “Con đã mong là bà ấy không để ý.” “Con đã rất ngu ngốc.” Mặt Chiron chìm trong bóng tối. “Thầy Chiron...” Achilles đánh bạo mở miệng. Ngài nhân mã giơ một bàn tay lên. “Sự thật là, lời nhắn tới vào sáng nay, trước khi cả hai đứa tới đây. Nên bất chấp sự ngu ngốc của hai đứa, ta đã không mắc lừa.” “Thầy đã biết trước ạ?” Đó là lời của Achilles. Tôi sẽ không đời nào nói năng bạo dạn thế. “Vậy thầy đã quyết định rồi ư? Thầy sẽ bỏ qua lời nhắn của mẹ con sao?” Giọng Chiron bắt đầu có chút không hài lòng. “Bà ấy là một nữ thần, Achilles, và còn là mẹ con nữa. Con coi nhẹ mong muốn của bà vậy ư?” “Con tôn trọng mẹ, thưa thầy Chiron. Nhưng mẹ đã sai trong việc này.” Tay cậu siết chặt tới nỗi tôi thấy được gân tay nổi lên, dù là trong ánh sáng lờ mờ. “Và tại sao bà lại sai, Pelides?” Tôi nhìn cậu trong màn đêm, dạ dày quặn thắt lại. Tôi không biết cậu sẽ nói gì. “Mẹ cho rằng…” Cậu ngập ngừng một lúc, và tôi gần như nín thở. “Rằng cậu ấy là một người phàm và không phù hợp để làm bạn.” “Con thì nghĩ cậu ấy phù hợp sao?” Chiron hỏi. Giọng ông không để lộ cảm xúc gì. “Vâng ạ.” Má tôi nóng bừng. Achilles, cằm bạnh ra, đã thốt lên câu trả lời mà không hề do dự. “Ta hiểu rồi.” Ngài nhân mã quay sang tôi. “Còn con, Patroclus? Con có xứng đáng không?” Tôi nuốt khan. “Con không biết con có xứng đáng hay không. Nhưng con muốn ở lại.” Tôi ngừng lời, lại nuốt khan. “Làm ơn ạ.” Im lặng hồi lâu. Rồi Chiron nói, “Khi ta mang hai đứa tới đây, ta chưa quyết định mình sẽ làm gì. Thetis nhìn thấy rất nhiều thiếu sót, một số có thật và một số thì không.” Giọng ông lại khó đoán. Hi vọng và tuyệt vọng lần lượt bùng lên rồi chìm xuống trong tôi. “Bà ấy cũng còn trẻ và mang nặng định kiến của giống loài mình. Ta lớn tuổi hơn và tự cho rằng mình có thể nhìn thấu con người một cách rõ ràng hơn. Ta không phản đối chuyện Patroclus làm bạn với con.” Cả người tôi như trống rỗng vì nhẹ lòng, như thể một cơn bão vừa mới quét qua. “Bà ấy sẽ không hài lòng đâu, nhưng ta đã từng chống chọi với cơn giận của thánh thần trước kia.” Ông ngừng lại. “Và giờ đã muộn rồi, và đến lúc hai đứa đi ngủ rồi.” “Cảm ơn thầy, thưa thầy Chiron.” Giọng Achilles, chân thành và mạnh mẽ. Chúng tôi đứng lên, nhưng tôi chần chừ. “Mình chỉ muốn...” Ngón tay tôi giật giật về phía Chiron. Achilles hiểu và biến mất vào trong hang. Tôi quay sang ngài nhân mã. “Nếu có phiền phức, con sẽ rời đi.” Một khoảng lặng kéo dài, và suýt nữa tôi đã tưởng ông không nghe thấy tôi. Cuối cùng, ông nói: “Đừng để những gì con đạt được hôm nay mất đi dễ dàng như vậy.” Rồi ông chúc tôi ngủ ngon, và tôi xoay người đến với Achilles trong hang