- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phiêu Lưu
- Trường Ca Achilles
- Chương 7
Trường Ca Achilles
Chương 7
Mùa hè tiếp theo chúng tôi lên mười ba, cậu trước, sau đó tới tôi. Cơ thể chúng tôi bắt đầu giãn ra, kéo những khớp xương tới khi chúng đau nhức và yếu ớt. Trong tấm gương đồng sáng bóng của Peleus, tôi suýt nữa đã không nhận ra mình - cao lêu nghêu và trông hốc hác, cặp chân cò hương và cái cằm nhọn hoắt. Achilles còn cao hơn, trông vượt hẳn lên trên tôi. Sau này chúng tôi sẽ cao bằng nhau thôi, nhưng cậu bắt đầu trưởng thành sớm hơn, với tốc độ giật mình, có lẽ do được thúc đẩy bởi dòng giống thần thánh trong máu cậu. Đám con trai cũng đang lớn dần. Giờ đây chúng tôi thường xuyên nghe tiếng hổn hển sau những cánh cửa đóng và thấy bóng người lẻn về giường trước bình minh. Ở những vương quốc nơi đây, một người đàn ông cưới vợ trước khi mọc đủ râu. Vậy anh ta phải ăn nằm với hầu gái sớm đến mức nào? Đó là chuyện thường tình; ít ai chưa từng ân ái trước đêm tân hôn. Những người như vậy phải thật sự kém may mắn: quá yếu ớt để hành sự, quá xấu xí để tán tỉnh, và quá nghèo để trả tiền. Một cung điện theo lệ thường sẽ có đầy những phụ nữ dòng dõi quý tộc để phục vụ nữ chủ nhân của cung điện. Nhưng Peleus không có người vợ nào ở trong cung, nên đám phụ nữ chúng tôi nhìn thấy hầu hết đều là nô ɭệ. Họ đã bị mua lại hay bắt giữ trong chiến tranh, hoặc được sinh ra từ những nữ nô ɭệ. Ban ngày họ rót rượu, cọ sàn nhà và làm bếp. Ban đêm họ về tay lính tráng hay đám con nuôi, về tay vua chúa tới thăm viếng hay chính Peleus. Những cái bụng bầu sau đó không phải chuyện gì nhục nhã; đó là lợi nhuận: sẽ càng có nhiều nô ɭệ hơn. Những lần tình tự này không phải lúc nào cũng là cưỡng ép; đôi khi cả hai đều được thoả mãn và thậm chí là yêu thương. Ít ra cánh đàn ông tin là như vậy khi kể lại chuyện đó. Sẽ dễ dàng, vô cùng dễ dàng, nếu Achilles hay tôi muốn ăn nằm với một trong số những cô gái ấy. Ở tuổi mười ba, chúng tôi gần như đã chậm trong chuyện đó rồi, nhất là cậu, vì các hoàng tử thường nổi tiếng là nhiều ham muốn. Thay vào đó, chúng tôi im lặng nhìn đám con nuôi kéo con gái ngồi vào lòng mình, hay Peleus cho gọi người đẹp nhất về phòng ông sau bữa tối. Có lần, tôi còn nghe thấy nhà vua ban thưởng cô cho con trai ông. Gần như ngượng ngùng, cậu trả lời: Tối nay con mệt. Sau đó, khi chúng tôi đi về phòng, cậu né tránh ánh mắt tôi. Còn tôi ư? Tôi nhút nhát và ngậm tăm với tất cả mọi người trừ Achilles; tôi hiếm khi nói chuyện được với mấy đứa trẻ còn lại, chứ đừng nói là với con gái. Là bạn nối khố của hoàng tử, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần phải nói gì; một cử chỉ hay cái nhìn là đã đủ để cưa cẩm rồi. Nhưng tôi lại không làm những điều ấy. Những cảm xúc khuấy động trong tôi về đêm dường như xa cách khác thường khỏi những cô hầu ngoan ngoãn mắt cụp xuống. Tôi nhìn một thằng con trai thò tay vào váy một cô hầu sờ mó, vẻ vô cảm trên khuôn mặt cô khi rót rượu cho nó. Tôi không muốn điều đó. MỘT ĐÊM NỌ chúng tôi ở lại tới khuya trong phòng Peleus. Achilles nằm trên sàn, một tay gối sau đầu. Tôi ngồi nghiêm chỉnh hơn, trên ghế. Không phải chỉ vì Peleus ở đó. Tôi không thích tứ chi mới dài loằng ngoằng của mình. Mắt vị vua già nhắm hờ. Ông đang kể chuyện cho chúng tôi nghe. “Meleager là chiến binh giỏi nhất thời của ông ấy, và cũng là người kiêu hãnh nhất. Mọi thứ ông muốn đều phải tốt nhất, và vì dân chúng yêu quý ông, ông luôn nhận được những thứ tốt nhất.” Mắt tôi lướt sang Achilles. Ngón tay cậu đang gảy gảy, khẽ khàng, vào không khí. Cậu thường làm vậy khi đang soạn bài hát mới. Về Meleager, tôi đoán vậy, vì cha cậu đang kể chuyện ấy. “Nhưng một ngày nọ, vua của Calydon nói rằng, ‘Tại sao chúng ta phải dâng tặng Meleager nhiều như vậy? Còn những người có công khác ở Calydon mà.’” Achilles cựa quậy, và áo cậu bó sát vào ngực. Hôm đó tôi đã nghe được một cô hầu thì thầm vào tai bạn: “Cô có nghĩ hoàng tử đã nhìn tôi trong bữa tối không?” Giọng cô ta đầy hi vọng. “Meleager nghe được những gì nhà vua nói và rất giận dữ.” Sáng nay cậu đã nhảy lên giường tôi và ép mũi cậu lên mũi tôi. “Buổi sáng tốt lành,” cậu đã nói vậy. Tôi còn nhớ hơi ấm của cậu trên da thịt tôi. “Ông ta nói, ‘Ta sẽ không chiến đấu cho ngươi nữa.’ Và ông về nhà tìm kiếm sự dỗ dành trong vòng tay vợ mình.” Tôi cảm thấy có ai đó kéo chân mình. Là Achilles, nằm trên sàn cười nhăn nhở với tôi. “Calydon có những kẻ thù hung tợn, và khi chúng nghe được rằng Meleager sẽ không chiến đấu cho Calydon nữa…” Tôi khẽ đưa chân về phía cậu, đầy khıêυ khí©h. Những ngón tay cậu khép lại quanh cổ chân tôi. “Chúng tấn công. Và thành Calydon chịu tổn thất trầm trọng.” Achilles kéo, và tôi trượt nửa người khỏi ghế. Tôi nắm lấy khung gỗ để không bị kéo tuột xuống sàn. “Nên dân chúng đến gặp Meleager, cầu xin ông giúp đỡ. Và... Achilles, con có nghe không đấy?” “Có ạ, thưa cha.” “Con có nghe đâu. Con đang dằn vặt cậu Skops khốn khổ của chúng ta mà.” Tôi cố làm ra vẻ bị dằn vặt. Nhưng tất cả những gì tôi cảm nhận được là sự mát lạnh ở cổ chân, nơi những ngón tay cậu vừa chạm lên, chỉ vài giây trước. “Có lẽ cũng đúng lúc. Ta bắt đầu mệt rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện này vào một tối khác.” Chúng tôi đứng dậy và chúc ông cụ ngủ ngon. Nhưng khi chúng tôi quay đi, ông nói, “Achilles, con nên tìm con bé tóc vàng, làm trong bếp ấy. Ta thấy bảo nó hay lượn lờ khắp lối tìm con.” Khó mà biết được có phải là ánh lửa làm gương mặt cậu trông biến đổi đến vậy hay không. “Cũng có thể, thưa cha. Tối nay con mệt.” Peleus cười khúc khích, như thể đây là chuyện đùa. “Ta chắc chắn rằng con bé có thể khiến con hăng hái lên đấy.” Ông vẫy tay cho chúng tôi lui. Tôi phải chạy bước nhỏ, một chút, để theo kịp cậu khi chúng tôi về phòng. Chúng tôi rửa mặt trong im lặng, nhưng có gì đó đau nhức trong tôi, như một chiếc răng sâu. Tôi không để chuyện này yên được. “Cô gái đó... cậu có thích cô ta không?” Achilles quay sang nhìn tôi từ bên kia phòng. “Tại sao? Cậu thích à?” “Không, không.” Tôi đỏ mặt. “Mình không có ý đó.” Tôi chưa từng cảm thấy hoang mang như thế này với cậu kể từ những ngày đầu. “Ý mình là, cậu có muốn...” Cậu tông vào tôi, đẩy tôi ngã ngửa xuống giường. Ép sát vào tôi. “Mình chán phải nói về cô ta lắm rồi,” cậu bảo. Sắc đỏ dâng lên cổ tôi, lan dần trên mặt. Tóc cậu rơi xuống xung quanh tôi, và tôi không ngửi thấy gì ngoài mùi của cậu. Những nếp gấp nơi môi cậu như chỉ cách môi tôi khoảng một cọng tóc. Rồi, cũng như sáng hôm ấy, cậu rời đi. Về phía bên kia căn phòng, và rót cho mình cốc nước cuối cùng trong ngày. Mặt cậu phẳng lặng, và bình thản. “Ngủ ngon nhé,” cậu nói. VỀ ĐÊM, TRÊN GIƯỜNG, những hình ảnh ùa tới. Chúng bắt đầu như những giấc mơ, những ve vuốt trải khắp giấc ngủ khiến tôi choàng tỉnh, run rẩy cả người. Tôi nằm thao thức, và chúng vẫn tới, ánh lửa lập loè trên cần cổ, đường cong nơi xương chậu, chạy xuống dưới. Hai bàn tay, mịn màng và mạnh mẽ, vươn ra chạm vào tôi. Tôi biết đôi tay này. Nhưng cả khi ở nơi đây, trong bóng tối dưới mi mắt mình, tôi cũng không thể gọi tên những điều bản thân khao khát. Ban ngày tôi trở nên bồn chồn, thấp thỏm. Nhưng tất cả những đi lại, hát hò, chạy nhảy cũng không thể giữ những hình ảnh ấy xa khỏi tôi. Chúng cứ tới, và chúng sẽ không dừng lại. MỘT NGÀY MÙA HÈ NỌ, một trong những ngày đẹp trời đầu tiên. Chúng tôi ra bãi biển sau bữa trưa, lưng tựa vào một mảnh gỗ trôi dạt đặt nghiêng. Mặt trời treo cao, và khí trời nóng nực bao quanh chúng tôi. Bên cạnh tôi, Achilles cựa mình, và bàn chân cậu để nghiêng lên chân tôi. Chân cậu mát rượi, mang màu hồng chai sạn vì đi trên cát, mềm mại sau một mùa đông ở trong nhà. Cậu ngâm nga giai điệu gì đó, một phần bài hát cậu đã chơi khi nãy. Tôi quay sang nhìn cậu. Mặt cậu mịn màng, không có mụn nhọt hay những vết mẩn đỏ đã bắt đầu xuất hiện trên mặt những đứa con trai khác. Đường nét khuôn mặt cậu được vẽ nên bằng một đôi tay vững vàng, không nét nào méo mó hay ướŧ áŧ, không nét nào quá lớn - tất cả đều chính xác, đẽo gọt bằng những lưỡi dao bén ngọt nhất. Thế nhưng bản thân tác phẩm lại không hề sắc nhọn. Cậu quay sang và thấy tôi đang ngắm cậu. “Gì thế?” Cậu hỏi. “Có gì đâu.” Tôi có thể ngửi thấy mùi cậu. Loại dầu thơm mà cậu dùng bôi chân, mùi hạt lựu và đàn hương; mùi mồ hôi sạch sẽ mằn mặn; bụi hoa dạ hương mà chúng tôi vừa đi qua, mùi hoa vương lên mắt cá chân hai đứa. Phía sau tất cả những mùi hương ấy là mùi của riêng cậu, mùi hương theo tôi đi ngủ, mùi hương khi tôi thức dậy. Tôi không miêu tả nổi. Mùi ấy ngọt, nhưng không chỉ có thế. Mùi ấy mạnh nhưng không quá gắt. Có chút gì đó giống mùi hạnh nhân, nhưng như thế vẫn không chính xác. Đôi khi, sau khi chúng tôi chơi đấu vật, da tôi cũng mang mùi giống vậy. Cậu chống một tay xuống, tựa lên đó. Cơ bắp trên tay cậu nhẹ nhàng uốn lượn, gồ lên rồi lặn xuống khi cậu di chuyển. Mắt cậu xanh lá sâu thẳm rọi vào mắt tôi. Nhịp tim tôi tăng vọt, chẳng vì một lí do gì mà tôi có thể gọi tên. Cậu đã nhìn tôi cả nghìn nghìn lần, nhưng có gì đó khác biệt trong cái nhìn này, có sự nóng bỏng mà tôi không hề biết tới. Miệng tôi khô khốc, và tôi nghe được tiếng họng mình nuốt khan. Cậu nhìn tôi. Có vẻ như cậu đang chờ đợi. Tôi vươn người, một cử động tưởng chừng như kéo dài vô tận, về phía cậu. Như một cú nhảy từ đỉnh thác. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn không biết mình định làm gì. Tôi nghiêng về phía trước và môi chúng tôi vụng về chạm vào nhau. Môi chúng tôi như tấm thân mập mạp của lũ ong, mềm mại, tròn trịa và chao đảo vì mật ngọt. Tôi nếm được vị môi cậu - nóng ấm và ngọt ngào vì mật ong trong món tráng miệng. Bụng tôi run rẩy, và một giọt hân hoan nóng hổi lan toả dưới da tôi. Nữa đi. Sự mạnh mẽ của khát khao trong tôi, tốc độ nó bung nở, khiến tôi choáng váng; tôi nao núng và giật mình rời khỏi cậu. Tôi có một giây, chỉ một giây, để ngắm khuôn mặt cậu chìm trong ánh chiều, đôi môi hé mở, vẫn nửa lưu luyến trong nụ hôn. Mắt cậu mở to vì kinh ngạc. Tôi kinh hãi. Tôi đã làm gì thế này? Nhưng tôi không có thời gian để xin lỗi. Cậu đứng dậy và bước lùi lại. Mặt cậu sầm xuống, đanh lại và xa cách, làm lời giải thích đông cứng trong miệng tôi. Cậu quay lưng chạy đi, chàng trai nhanh nhất thế giới, chạy xuyên bãi biển và biến mất. Bên người tôi lạnh lẽo vì thiếu vắng cậu. Da tôi như căng cứng, và tôi biết mặt mình đang đỏ rát như vết bỏng. Các thần ơi, tôi nghĩ, xin đừng để cậu ấy ghét con. Đáng lẽ tôi phải biết là đừng nên cầu xin điều gì từ thánh thần. KHI TÔI VÒNG QUA KHÚC QUANH vào lối đi trong vườn, bà đã ở đó, sắc lẻm và sáng loáng như lưỡi dao. Làn váy xanh dính vào da bà như thể bị ướt. Đôi mắt tăm tối của bà giữ chặt lấy ánh mắt tôi, ngón tay lạnh lẽo và tái nhợt ma quái của bà chộp lấy tôi. Chân tôi va vào nhau khi bà giơ tôi lên cao. “Ta đã thấy hết rồi,” bà rít lên. Như tiếng sóng đập vào mỏm đá. Tôi không nói được gì. Bà đang nắm cổ tôi. “Thằng bé sẽ rời đi.” Giờ mắt bà chuyển thành màu đen, tối như đá tảng ngấm nước biển, và cũng gai góc như vậy. “Lẽ ra ta phải gửi nó đi lâu rồi. Đừng có cố bám theo nó.” Giờ tôi không thở nổi. Nhưng tôi không giãy giụa. Ít ra việc đó thì tôi biết. Bà trông như khựng lại, và tôi nghĩ bà sẽ nói tiếp. Nhưng bà không nói. Chỉ buông tay ra và thả tôi, mềm nhũn, rơi xuống đất. Mong muốn của người mẹ. Ở nơi đây, điều đó không có ý nghĩa gì nhiều. Nhưng bà là một nữ thần, trước hết và luôn luôn như vậy. Khi tôi trở về phòng, trời đã tối. Tôi thấy Achilles ngồi trên giường, nhìn xuống chân. Đầu cậu ngẩng lên, gần như là hi vọng, khi tôi đi vào. Tôi không nói năng gì; đôi mắt đen thẳm của mẹ cậu vẫn đang thiêu đốt trước mắt tôi, và hình ảnh gót chân cậu, chớp nhoáng trên bãi biển. Hãy tha thứ cho mình, lúc ấy là một sai lầm. Đấy là những gì tôi hẳn sẽ dám nói ra, nếu không phải là vì bà. Tôi đi vào phòng, ngồi lên giường mình. Cậu cựa quậy, mắt liếc sang tôi. Cậu không giống bà theo cách con cái thường giống cha mẹ, nét nhọn nơi cằm, hình dáng con mắt. Là thứ gì đó trong chuyển động của cậu, trong làn da toả sáng. Con của một nữ thần. Tôi đã nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra kia chứ? Tôi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi biển cả trên người cậu ngay từ chỗ tôi ngồi. “Ngày mai mình phải đi,” cậu nói. Gần như là một lời trách cứ. “Ồ,” tôi nói. Môi tôi có cảm giác sưng vù và tê dại, quá dày để có thể phát âm. “Mình sẽ được Chiron dạy dỗ.” Cậu ngừng lại, rồi thêm vào. “Ông ấy từng dạy Hercules. Cả Perseus nữa.” Chưa đâu, cậu đã nói với tôi như vậy. Nhưng mẹ cậu lại nghĩ khác. Cậu đứng lên và cởϊ áσ ra. Trời rất nóng, chính hạ rồi, và chúng tôi đã quen ngủ khoả thân. Mặt trăng chiếu lên bụng cậu, mượt mà, cơ bắp, phủ lớp lông nhung nâu nhạt tối màu dần về phía dưới hông. Tôi rời mắt đi chỗ khác. Sáng hôm sau, vào bình minh, cậu thức dậy và mặc đồ. Tôi đã tỉnh; tôi chưa hề ngủ. Tôi nhìn cậu qua hàng mi, giả vờ ngủ. Thi thoảng cậu lại nhìn tôi; trong ánh bình minh mờ ảo, da cậu sáng lên xam xám và mượt như cẩm thạch. Cậu quẳng túi lên vai và ngừng lại, lần cuối, nơi ngưỡng cửa. Tôi ghi nhớ hình dáng cậu nơi ấy, đóng khung giữa những nẹp cửa bằng đá, tóc buông dài, vẫn còn lộn xộn sau giấc ngủ. Tôi nhắm mắt lại, và một khoảnh khắc trôi qua. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi chỉ còn một mình
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Phiêu Lưu
- Trường Ca Achilles
- Chương 7