Chương 5

Achilles bảo tôi đứng lại ngay khi bước vào qua cánh cửa tán đinh đồng trước khách phòng của Peleus. “Đợi ở đây đi,” cậu nói. Peleus ngồi trên một chiếc ghế lưng cao ở đầu kia căn phòng. Một người đàn ông lớn tuổi hơn mà tôi đã từng thấy với Peleus lúc trước đứng gần đó, như thể hai người vốn đang họp bàn. Lò sưởi nhả khói dày đặc, trong phòng nóng và ngột ngạt.

Những bức tường được trang trí thảm thêu nhuộm đậm màu và vũ khí cũ

được người hầu bảo dưỡng bóng loáng. Achilles lướt qua chúng và quỳ

trước chân cha cậu. “Thưa cha. Con đến để cầu xin cha thứ lỗi.”

“Ồ?” Peleus nhướn một bên mày. “Vậy nói đi.” Từ nơi tôi đứng, trông

mặt ông lạnh lùng và khó chịu. Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ hãi. Chúng tôi đã

cắt ngang cuộc họp bàn; Achilles còn không gõ cửa.

“Con đã mang Patroclus rời khỏi buổi tập của cậu ta.” Tên tôi nghe thật lạ

lẫm khi được thốt ra từ môi cậu; suýt nữa tôi đã không nhận ra.

Hai hàng lông mày của vị vua già nhíu lại. “Ai cơ?”

“Menoitiades,” Achilles trả lời. Con trai Menoities.

“À.” Cái nhìn của Peleus men theo tấm thảm tới chỗ tôi đang đứng, cố

gắng không ngọ nguậy. “Phải rồi, cậu bé mà thầy luyện binh muốn quất

roi.”

“Dạ. Nhưng đó không phải là lỗi của cậu ta. Con quên chưa thưa lại rằng

con muốn có cậu ta làm bạn đồng hành.” Cậu đã dùng đến từ therapon. Một

chiến hữu thề nguyện trung thành với hoàng tử bằng huyết thệ và lòng mến

mộ. Trong thời chiến, những người này là cận vệ danh dự của hoàng tử;

trong thời bình, họ là những quân sư thân cận nhất. Đó là vị trí vinh dự

nhất, một trong những lí do khiến lũ trẻ vây quanh con trai Peleus, khoe

khoang bản thân; chúng hi vọng được cậu chọn làm chiến hữu.

Mắt Peleus nheo lại. “Patroclus, lại đây.”

Thảm trải sàn cảm giác thật dày dưới chân tôi. Tôi quỳ phía sau Achilles

một chút. Tôi có thể cảm thấy cái nhìn của nhà vua săm soi khắp người

mình.

“Achilles, trong nhiều năm qua, ta đã phái người tới bầu bạn với con và

con đã từ chối tất cả bọn họ. Tại sao lại chọn cậu bé này?”

Tôi cũng có chung thắc mắc ấy. Tôi chẳng có gì để dâng hiến cho một

hoàng tử như cậu. Vậy thì, tại sao cậu lại rủ lòng thương hại tôi? Peleus và

tôi cùng chờ đợi câu trả lời của cậu.

“Cậu ta thật đáng ngạc nhiên.”

Tôi ngước lên, cau mày. Nếu cậu nghĩ vậy, thì cậu là người duy nhất.

“Đáng ngạc nhiên,” Peleus lặp lại.

“Dạ.” Achilles không giải thích thêm, dù tôi đã hi vọng cậu sẽ tiếp tục.

Peleus sờ mũi trong suy tư. “Cậu bé này là một đứa trẻ bị trục xuất với

vết nhơ trong lí lịch. Nó sẽ không đánh bóng được tên tuổi của con.”

“Con không cần cậu ta làm vậy,” Achilles nói. Giọng cậu không tự hào

hay huênh hoang. Chỉ có sự chân thật.

Peleus đồng tình với điều này. “Nhưng những đứa trẻ khác sẽ ghen tị

rằng con đã chọn một người như cậu ta. Con sẽ nói gì với chúng đây?”

“Con sẽ không nói gì cả.” Câu trả lời thốt ra không ngần ngại, rõ ràng và

rắn rỏi. “Không tới lượt chúng quyết định con phải làm gì.”

Tôi cảm thấy nhịp tim mình đập dồn dập khắp huyết quản, trong lo sợ

trước cơn giận của Peleus. Nhưng ông không giận. Hai cha con họ nhìn vào

mắt nhau, và chút thích thú vô cùng mơ hồ nhếch lên nơi khoé miệng

Peleus.

“Cả hai đứa, đứng lên đi.”

Tôi làm theo, cảm thấy choáng váng.

“Ta chấp thuận lời thỉnh cầu của con. Achilles, con hãy tới xin lỗi thầy

Amphidamas, Patroclus cũng sẽ phải xin lỗi.”

“Dạ, thưa cha.”

“Vậy được rồi.” Ông xoay người, trở lại với vị quân sư của mình, ngụ ý

xua chúng tôi ra ngoài.

Achilles hoạt bát khi trở lại khi ra ngoài. “Ta sẽ gặp cậu vào

bữa tối nhé,” cậu nói, và xoay người bước đi.

Một tiếng trước tôi sẽ nói rằng thật mừng vì đã thoát khỏi cậu; giờ đây, kì

lạ làm sao, tôi lại thấy lòng nhói đau.

“Cậu đi đâu vậy?”

Cậu khựng lại. “Đi tập luyện.”

“Một mình ư?”

“Đúng vậy. Không ai được thấy ta chiến đấu.” Những lời này tuôn ra

như thể cậu đã nói đến quen miệng rồi.

“Tại sao?”

Cậu nhìn tôi một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. “Mẹ ta cấm.

Là do lời tiên tri.”

“Lời tiên tri nào cơ?” Tôi chưa từng nghe tới việc này.

“Rằng ta sẽ là chiến binh giỏi nhất của thế hệ này.”

Điều ấy nghe giống lời tuyên bố của trẻ con, trong lúc đang mơ mộng

hão huyền. Nhưng cậu nói ra nghe lại đơn giản như đang xưng danh vậy.

Tôi muốn hỏi cậu rằng, Thế cậu có phải là kẻ giỏi nhất không? Thay vào

đó, tôi lại lắp bắp, “Lời tiên tri ấy có từ khi nào?”

“Từ khi ta sinh ra. Ngay trước đó. Eleithyia đã tới và truyền lại cho mẹ

ta.” Eleithyia là nữ thần sinh nở, theo lời đồn sẽ giáng trần vào lúc những á

thần ra đời. Những người mà giây phút chào đời quá quan trọng để có thể

phó mặc cho số phận. Tôi đã quên mất. Mẹ cậu là một nữ thần.

“Có ai biết về lời tiên tri không?” Tôi cẩn trọng, không muốn hỏi gì quá

phận.

“Có người biết, có người không. Nhưng đó là lí do ta luyện tập một

mình.” Nhưng cậu không đi. Cậu nhìn tôi. Dường như cậu đang chờ đợi.

“Vậy ta sẽ gặp cậu vào bữa tối,” cuối cùng tôi nói. Cậu gật đầu và rời đi.

Cậu đã ngồi vào bàn khi tôi tới, lọt thỏm giữa đám trẻ ồn ào

thường thấy ở bàn của tôi. Tôi đã nửa ngờ rằng cậu không ở đó; rằng tôi đã

tưởng tượng ra chuyện sáng nay. Khi ngồi xuống, tôi nhìn vào mắt cậu,

chớp nhoáng, gần như tội lỗi, rồi quay đi. Mặt tôi đang nóng bừng, tôi chắc

chắn là vậy. Tay tôi nặng trịch và lúng túng khi vươn ra lấy đồ ăn. Tôi để ý

mỗi lần lúc mình nuốt xuống, mỗi biểu cảm trên mặt mình. Đồ ăn tối đó rất

ngon, cá nướng ướp chanh cùng rau gia vị, phô mai tươi với bánh mì, và

cậu ăn rất ngon miệng. Lũ trẻ không để ý tới sự hiện diện của tôi. Chúng đã

ngừng để ý tới tôi từ lâu.

“Patroclus.” Achilles không nói nhịu tên tôi, theo kiểu người ta vẫn

thường nói, lướt qua các âm tiết như thể muốn nhanh chóng kết thúc. Thay

vào đó, cậu nói rành mạch từng âm một: Pa-tro-clus. Xung quanh chúng tôi,

bữa tối đang dần kết thúc, người hầu đang thu dọn bát đĩa. Tôi ngẩng lên,

và lũ trẻ lắng xuống, tò mò theo dõi chúng tôi. Cậu không thường gọi chúng

tôi bằng tên riêng.



“Tối nay cậu sẽ ngủ ở phòng ta,” cậu nói. Tôi sửng sốt đến nỗi miệng hẳn

sẽ há hốc. Nhưng lũ trẻ vẫn ở đó, và tôi đã được nuôi dạy với lòng kiêu

hãnh của một vị hoàng tử.

“Được thôi,” tôi đáp.

“Người hầu sẽ mang đồ của cậu tới.”

Tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của đám con trai đang nhìn chòng chọc như

thể chúng nói ra thành lời. Tại sao lại là cậu ta? Peleus đã nói sự thật: Ông

vẫn thường khích lệ Achilles chọn bầu bạn. Nhưng suốt những năm qua,

Achilles không tỏ ra hứng thú với đứa trẻ nào, dù cậu lịch sự với tất cả, theo

cung cách cậu được nuôi dạy. Và giờ cậu đã trao cái vinh dự được đón chờ

từ lâu cho kẻ ít có khả năng nhất trong số chúng tôi, một kẻ bé nhỏ, bội bạc

và rất có thể là bị nguyền rủa.

Cậu xoay người rời đi và tôi theo chân cậu, cố gắng không lảo đảo, cảm

thấy những ánh nhìn từ bàn ăn dán lên lưng mình. Cậu dẫn tôi đi ngang

phòng cũ của tôi và chính điện cùng ngai vàng có lưng cao ngất. Qua một

khúc quanh nữa, và chúng tôi đã bước sang phần cung điện mà tôi chưa

từng biết tới, một cánh nằm nghiêng về phía biển. Tường được tô điểm

những hoạ tiết sáng màu, chúng phai đi ảm đạm khi ánh đuốc trên tay cậu

lướt qua.

Phòng cậu gần biển đến nỗi không khí nơi đây nồng vị muối. Trong

phòng không có tranh tường, chỉ có đá trơn và một tấm thảm mềm mại. Nội

thất đơn giản nhưng được gia công cẩn thận, đẽo gọt từ thứ gỗ đậm màu mà

tôi nhận ra là gỗ ngoại. Tôi thấy chiếc nệm rơm dày đặt phía bên kia phòng.

Cậu ra hiệu về phía đó. “Của cậu đấy.”

“Ồ.” Một lời cảm ơn có vẻ không phải câu trả lời đúng đắn.

“Cậu mệt chưa?” Cậu hỏi.

“Chưa.”

Cậu gật đầu, như thể tôi vừa nói điều gì khôn ngoan lắm. “Ta cũng vậy.”

Tôi lại gật đầu. Mỗi đứa chúng tôi, lịch sự một cách dè chừng, gật gù như

chim. Một khoảng lặng kéo dài.

“Cậu muốn giúp ta tung hứng không?”

“Ta không biết làm.”

“Cậu không cần biết. Ta sẽ dạy cậu.”

Tôi thấy hối hận vì đã nói mình không mệt. Tôi không muốn làm bản

thân bẽ mặt trước cậu. Nhưng mặt cậu đầy vẻ trông mong, và tôi thấy mình

sẽ thật keo kiệt nếu từ chối cậu.

“Được thôi.”

“Cậu tung được bao nhiêu quả?”

“Ta không biết.”

“Cho ta xem tay cậu nào?

Tôi làm theo, đưa bàn tay ra. Cậu đặt tay mình lên tay tôi. Tôi cố không

giật mình. Da cậu mềm mại và hơi dinh dính vì bữa tối. Những đầu ngón

tay tròn trịa cọ vào tay tôi đều rất ấm áp.

“Gần cùng cỡ. Vậy thì tốt nhất là bắt đầu với hai quả. Cầm lấy này.” Cậu

với lấy sáu quả bóng bọc da, loại mà mấy người diễn trò hay dùng. Tôi

ngoan ngoãn cầm hai quả.

“Khi ta bảo thì ném cho ta một quả.”

Bình thường tôi sẽ bực mình khi bị ra lệnh như vậy. Nhưng bằng cách nào

đó, lời từ miệng cậu nói ra nghe không giống như mệnh lệnh. Cậu bắt đầu

tung hứng những quả còn lại. “Ném đi,” cậu nói. Tôi ném bóng về phía cậu,

nhìn nó êm ru hoà vào vòng quay mờ ảo.

“Lại nào,” cậu nói. Tôi ném thêm quả khác, và nó hoà nhịp cùng những

quả còn lại.

“Cậu giỏi trò này đấy,” cậu nói.

Tôi ngẩng phắt dậy. Cậu đang chế giễu tôi ư? Nhưng vẻ mặt cậu đầy chân

thật.

“Bắt lấy này.” Một quả bóng bay về phía tôi, như quả vả vào bữa tối hôm

trước.

Phần việc của tôi không đòi hỏi kĩ năng gì nhiều, nhưng tôi vẫn thấy

thích thú. Chúng tôi mỉm cười trước sự thoả mãn sau mỗi cú bắt và ném êm

ru.

Hồi lâu sau cậu ngừng lại, ngáp dài. “Muộn rồi,” cậu nói. Tôi ngạc nhiên

khi thấy mặt trăng lên cao ngoài cửa sổ; tôi đã không để ý tới thời gian.

Tôi ngồi lên nệm rơm và ngắm cậu bận rộn chuẩn bị đi ngủ, dùng nước

từ bình miệng rộng để rửa mặt, cởi sợi dây da buộc tóc. Không gian im lặng

khiến sự lo lắng của tôi trở lại. Tại sao mình lại ở đây?

Achilles thổi tắt ngọn đuốc. “Ngủ ngon nhé,” cậu nói.

“Ngủ ngon.” Lời thốt lên từ miệng tôi nghe sao mà xa lạ, như thể được

nói bằng một thứ ngôn ngữ khác.

Thời gian trôi đi. Dưới ánh trăng, tôi chỉ có thể mơ hồ thấy được đường

nét khuôn mặt cậu, hoàn hảo như tượng tạc, ở phía bên kia phòng. Môi cậu

hé mở, một cánh tay gác bừa trên đầu. Cậu trông thật khác khi ngủ, đẹp đẽ

nhưng lạnh lẽo như ánh trăng. Tôi thấy mình thầm ước cậu hãy tỉnh dậy để

tôi có thể thấy sức sống trở lại nơi cậu.

Sáng hôm sau, sau bữa sáng, tôi trở về phòng của lũ con trai, chắc

mẩm sẽ thấy đồ của mình bị trả lại. Nhưng không có, và tôi thấy giường

của mình đã bị lột đi tấm vải lót. Tôi kiểm tra lần nữa sau bữa trưa, sau giờ

luyện thương, và lại lần nữa trước khi đi ngủ, nhưng giường cũ của tôi vẫn

trống không và trơ trọi. Kể cả thế. Thận trọng vẫn hơn. Thấp thỏm, tôi về

phòng cậu, cứ chờ người hầu ngăn mình lại. Nhưng chẳng ai làm vậy.

Đứng nơi ngưỡng cửa phòng cậu, tôi do dự. Cậu đang ở trong, nằm dài

như tôi đã thấy cậu trong lần đầu gặp mặt, một chân buông xuống đung

đưa.

“Chào,” cậu lên tiếng. Nếu cậu tỏ ra dù chỉ một chút lưỡng lự hay ngạc

nhiên, tôi sẽ rời đi, thà trở lại ngủ trên tấm nệm cỏ trần trụi hơn là ở lại đây.

Nhưng cậu không tỏ vẻ gì. Chỉ có giọng nói dễ chịu và sự chú ý sắc sảo

trong mắt cậu.

“Chào,” tôi trả lời, và về chỗ mình trên chiếc giường phía bên kia phòng.

Dần dà, tôi trở nên quen thuộc với tất cả; tôi không còn

giật mình khi cậu cất tiếng, không còn đợi sự trách phạt. Tôi đã ngưng lo sợ

mình bị chuyển đi chỗ khác. Sau bữa tối, chân tôi đưa bản thân về phòng

cậu theo thói quen, và tôi nghĩ về nệm rơm tôi nằm là chỗ của mình.

Hằng đêm tôi vẫn mơ về thằng bé đã chết. Nhưng khi tôi tỉnh dậy, đẫm

mồ hôi và hoảng hồn, mặt trăng sẽ lấp lánh trên mặt biển ngoài kia và tôi có

thể nghe được tiếng sóng dạt vào bờ. Trong ánh trăng mờ ảo, tôi thấy nhịp

thở êm đềm của cậu, chân tay cậu mơ màng gác lên nhau. Bất giác nhịp tim

tôi chậm lại. Ở cậu có một sức sống mà cả khi đang ngủ cũng có thể khiến

cái chết và ma cỏ nghe thật ngớ ngẩn. Một lúc sau, tôi thấy mình có thể ngủ

trở lại. Một thời gian sau, những cơn ác mộng thưa dần rồi ngưng hẳn.

Tôi khám phá ra rằng cậu không nghiêm túc như vẻ bề ngoài của mình.

Đằng sau vẻ đĩnh đạc và bình thản là một khuôn mặt khác, đầy tinh nghịch

và đa diện như một viên đá quý, lấp lánh dưới ánh sáng. Cậu thích bày trò

thách thức kĩ năng của chính mình, bắt đồ vật khi nhắm mắt, thực hiện

những cú nhảy bất khả thi từ giường lên ghế. Khi cậu cười, đuôi mắt cậu

nheo lại như chiếc lá hơ trên lửa.

Bản thân cậu cũng như ngọn lửa. Cậu sáng lấp lánh, thu hút ánh nhìn. Có

nét mê hoặc nào đó nơi cậu, cả khi cậu vừa tỉnh dậy, tóc tai bù xù và mắt

mũi lèm nhèm sau giấc ngủ. Khi nhìn gần hơn, bàn chân cậu trông gần như

phi nhân loại: đệm ngón chân với hình dạng hoàn hảo, gân chân rung lên

như dây đàn lia. Gót chân mang vết chai trắng xoá trên nền da hồng lựng do

cậu luôn đi chân đất. Cha cậu bắt cậu xoa bóp chân bằng dầu thơm có mùi

như gỗ đàn hương và hạt lựu.

Cậu bắt đầu kể cho tôi nghe về một ngày của cậu trước khi chúng tôi

thϊếp đi. Ban đầu tôi chỉ nằm nghe, nhưng một thời gian sau miệng lưỡi tôi

đã thả lỏng. Tôi bắt đầu kể cho câu chuyện của tôi, trước tiên là ở cung điện

này, và sau đó là chút chuyện từ hồi xưa: trò ném đá, con ngựa gỗ tôi từng

chơi, cây đàn lia trong của hồi môn của mẹ tôi.

“Ta mừng là cha cậu đã gửi cây đàn tới đây với cậu,” cậu nói.

Những cuộc trò chuyện của chúng tôi đã nhanh chóng vượt qua mọi ranh

giới trong màn đêm. Tôi thấy ngạc nhiên với bản thân mình vì có nhiều

điều để nói đến vậy, về mọi thứ, bãi biển, bữa tối, người nọ người kia.

Tôi ngưng kiếm tìm sự chế nhạo, chiếc đuôi bọ cạp ẩn giấu trong từng

lời cậu nói. Cậu nghĩ gì nói nấy; cậu bối rối khi người khác không như vậy.

Một số người sẽ nhầm lẫn điểm này với sự trì độn. Nhưng không phải việc

luôn đi thẳng tới vấn đề cũng là một tài năng đấy sao?

Một chiều nọ, khi tôi rời đi để cậu tập luyện một mình thì cậu nói,

“Sao cậu không đi cùng với ta?” Giọng cậu hơi gắt; tôi hẳn đã nghĩ cậu đang

căng thẳng, nếu tôi vốn không cho rằng điều ấy là không thể. Bầu không

khí, vốn đã trở nên thoải mái giữa hai chúng tôi, bỗng dưng căng thẳng.

“Được thôi,” tôi đáp.

Lúc ấy là khoảng thời gian yên tĩnh vào lúc chiều muộn; mọi người trong

cung điện đã đi ngủ tránh nóng và để hai chúng tôi với nhau. Chúng tôi chọn

đường dài nhất, theo con đường mòn xoắn vặn qua vườn olive, tới căn chòi

để vũ khí.

Tôi đứng ở cửa khi cậu chọn vũ khí tập luyện, một ngọn giáo và một

thanh kiếm, hơi cùn ở mũi. Tôi vươn tay lấy cho bản thân, rồi lại lưỡng lự.

“Ta có nên...?” Cậu lắc đầu. Không.

“Ta không đấu với người khác,” cậu bảo tôi vậy.

Tôi theo cậu ra ngoài tới sân cát nện. “Chưa bao giờ sao?”

“Chưa bao giờ.”

“Thế làm sao cậu biết là...” Giọng tôi nhỏ dần khi cậu đứng vào trung

tâm, giáo trong tay, kiếm giắt bên hông.

“Rằng lời tiên tri là thật? Chắc là ta chẳng biết được đâu.”

Dòng máu thần linh thành hình theo cách khác nhau với mỗi hậu duệ của

thần. Giọng của Orpheus khiến cây cỏ khóc than, Heracles có thể gϊếŧ một

người chỉ bằng cái vỗ lưng. Phép màu nơi Achilles là tốc độ. Ngọn giáo của

cậu, khi cậu bắt đầu lượt chạy đầu tiên, chuyển động nhanh tới nỗi mắt tôi

không theo được. Nó xoay tròn, phóng về phía trước, lộn vòng, rồi đâm về

phía sau. Thân giáo như uốn lượn trong tay cậu, mũi giáo xám chì vẫy lên

như lưỡi rắn. Chân cậu đạp lên nền cát như một vũ công, không bao giờ

ngừng nhảy.

Tôi nhìn trân trối, không thể cử động. Tôi suýt ngừng thở. Mặt cậu bình

thản và trống rỗng, không hề đanh lại vì gắng sức. Cử động của cậu chính

xác đến nỗi tôi gần như có thể hình dung ra những bóng người cậu đang

chiến đấu, mười, hai mươi người cả thảy, áp sát từ mọi phía. Cậu nhảy lên,

chém ngọn giáo xuống, cả khi tay bên kia rút kiếm khỏi vỏ. Cậu vùng lên

với cả hai thứ vũ khí, di chuyển như chất lỏng, như con cá giữa dòng nước.

Đột nhiên, cậu dừng lại. Tôi nghe được nhịp thở của cậu, chỉ hơi nặng

hơn bình thường, trong không khí tĩnh lặng của chiều tà.

“Ai huấn luyện cậu vậy?” Tôi hỏi. Tôi không biết phải nói gì khác.

“Cha ta, ông có dạy ta một chút.”

Một chút. Tôi gần như thấy sợ.

“Không có ai khác sao?”

“Không.”

Tôi tiến đến. “Đấu với ta đi.”

Cậu bật ra âm thanh nghe gần giống tiếng cười. “Không. Dĩ nhiên là

không rồi.”

“Đấu với ta đi.” Tôi thấy u mê. Cậu đã được huấn luyện, một chút, bởi

cha mình. Chỗ còn lại là... là gì? Là dòng máu của thần sao? Màn luyện tập

này thần thánh hơn tất cả những gì tôi đã từng thấy trong đời mình. Cậu

khiến việc ấy trở nên đẹp đẽ, thứ kĩ nghệ đâm chém, mướt mát mồ hôi này

của chúng tôi. Tôi đã hiểu vì sao cha cậu lại không để cậu chiến đấu trước

mặt người khác. Có phàm nhân nào tự hào nổi về kĩ thuật của mình khi biết

tài năng này tồn tại trên đời?

“Ta không muốn.”

“Ta thách cậu đấy.”

“Cậu không có vũ khí.”

“Ta sẽ đi lấy.”

Cậu quỳ xuống và đặt vũ khí trên đất. Cậu nhìn vào mắt tôi. “Ta sẽ không

đấu. Đừng hỏi lại nữa.”

“Ta sẽ lại hỏi nữa. Cậu không thể cấm ta.” Tôi tiến lên, vẻ thách thức.

Giờ đây có thứ gì đó cháy bỏng trong tôi, sự nóng nảy, cảm giác vững chắc.

Tôi sẽ đạt được điều này. Cậu sẽ phải chiều ý tôi.

Mặt cậu méo xệch và, suýt nữa, tôi đã nghĩ mình thấy được nét giận dữ.

Việc này khiến tôi thoả mãn. Thậm chí tôi sẽ khıêυ khí©h cậu nếu cần. Lúc

ấy cậu sẽ đấu với tôi. Đầu tôi run lên trong sự nguy hiểm của viễn cảnh ấy.

Nhưng thay vào đó cậu bỏ đi, vũ khí bỏ lại trên đất.

“Quay lại,” tôi nói. Rồi to hơn: “Quay lại đi. Cậu sợ à?”

Lại tiếng cười nửa chừng kia, lưng cậu vẫn đưa về phía tôi. “Không, ta

không sợ.”

“Cậu nên sợ đi.” Tôi chỉ có ý đùa bỡn, xoa dịu không khí, nhưng lời ấy

thốt lên không xoa dịu chút nào giữa bầu không khí đông cứng giữa hai

chúng tôi. Lưng cậu hướng về phía tôi, bất động, không thể lay chuyển.

Ta sẽ khiến cậu phải nhìn ta, tôi nghĩ thầm. Chân tôi sải qua khoảng cách

năm bước giữa chúng tôi, và tôi đâm sầm vào lưng cậu.

Cậu lảo đảo về phía trước, ngã xuống, và tôi đeo dính lấy cậu. Chúng tôi

tiếp đất, và tôi nghe thấy cậu bật ra một hơi gấp gáp như thể hơi thở bị ép

ra khỏi miệng cậu. Nhưng trước khi tôi có thể nói gì, cậu đã vặn người phía

dưới tôi, bắt lấy cổ tay tôi trong tay cậu. Tôi giãy giụa, không còn chắc

mình đã định làm gì nữa. Nhưng giờ cậu phản kháng, và đó là thứ tôi có thể

chống trả. “Thả ta ra!” Tôi giằng cổ tay mình ra khỏi tay cậu.

“Không.” Với một động tác nhanh gọn, cậu xoay tôi xuống dưới, ghì tôi

trên đất, đầu gối đè trên bụng tôi. Tôi thở hổn hển, giận dữ nhưng lại thoả

mãn đến kì lạ.

“Ta chưa bao giờ thấy ai chiến đấu như cậu,” tôi nói với cậu. Một lời thú

nhận hoặc cáo buộc, hoặc cả hai.

“Còn nhiều thứ cậu chưa thấy lắm.”

Tôi hất cằm, mặc dù giọng cậu rất nhẹ nhàng. “Cậu biết ta có ý gì mà.”

Ánh mắt cậu thật khó đoán. Trên đầu chúng tôi, những trái olive còn xanh

khẽ rung rinh.

“Có lẽ vậy. Ý cậu là gì?”

Tôi vặn người, thật mạnh, và cậu buông tay. Chúng tôi ngồi dậy, quần áo

đầy bụi bặm và dính lên lưng.

“Ý ta là...” Tôi khựng lại. Giờ đây có gì đó căng lên trong tôi, cảm giác

sắc bén quen thuộc đến từ giận dữ và ganh tị, đâm sâu vào đời tôi như mảnh

dằm. Nhưng những lời lẽ chua chát tan biến ngay cả khi tôi vừa nghĩ tới

chúng.

“Không có ai như cậu cả,” cuối cùng tôi nói.

Cậu nhìn tôi hồi lâu, trong im lặng. “Thì?”

Điều gì đó trong cách câu trả lời khiến chút giận dữ cuối cùng trong tôi

bay biến. Có thời tôi đã từng để bụng. Nhưng giờ đây tôi có tư cách gì, mà

đi ganh ghét chuyện ấy chứ?

Như thể nghe được suy nghĩ của tôi, cậu mỉm cười, khuôn mặt cậu rạng

rỡ như mặt trời.