Chương 10

Đó là mùa xuân và chúng tôi mười lăm tuổi. Băng mùa đông năm nay tan chậm hơn thường lệ, và chúng tôi vui mừng vì lại được ra ngoài, dưới ánh mặt trời. Chúng tôi lột tunic ra, và nổi da gà giữa làn gió nhẹ. Tôi đã không khoả thân như thế này suốt cả mùa đông; trời quá lạnh để mà cởi bỏ lông thú và áo choàng, ngoài những lúc rửa ráy nhanh gọn trên các phiến đá khoét lòng làm nơi tắm rửa. Achilles đang vươn vai, xoay tròn tứ chi cứng quèo sau khi ở trong hang quá lâu. Chúng tôi dành cả buổi sáng bơi lội và chơi đuổi bắt qua cánh rừng. Cơ bắp của tôi thoả mãn trong nhức mỏi, vui sướиɠ vì lại được vận động. Tôi ngắm cậu. Ngoài mặt sông dập dềnh, trên núi Pelion không có gương, nên tôi chỉ có thể đánh giá bản thân qua những thay đổi nơi Achilles. Chân tay cậu vẫn mảnh mai, nhưng giờ tôi đã thấy được cơ bắp trên đó, gồng lên và xẹp xuống dưới da mỗi khi cậu chuyển động. Cả mặt cậu nữa, cũng săn lại, và vai cậu rộng hơn bao giờ hết. “Trông cậu lớn hơn rồi,” tôi nói. Cậu khựng lại, quay sang tôi. “Thế á?” “Ừ.” Tôi gật đầu. “Mình thì sao?” “Lại đây đi,” cậu nói. Tôi đứng dậy, tới chỗ cậu. Cậu săm soi tôi hồi lâu. “Có đấy,” cậu nói. “Thế nào?” tôi muốn biết. “Lớn hơn nhiều không?” “Mặt cậu trông khác,” cậu nói. “Ở đâu?” Cậu đưa tay phải chạm lên hàm tôi, đầu ngón tay vuốt dọc nơi đó. “Ở đây này. Mặt cậu rộng hơn khi xưa” Tôi đưa tay lên, để xem mình có thể cảm nhận được sự khác biệt không, nhưng tôi thấy mọi thứ vẫn như cũ, xương và da. Cậu cầm tay tôi và kéo nó xuống xương quai xanh. “Ở đây của cậu cũng rộng hơn nữa,” cậu nói. “Và ở đây.” Ngón tay cậu chạm, nhẹ nhàng, vào nơi gồ lên mềm mại đã xuất hiện trên cổ tôi. Tôi nuốt xuống, và cảm nhận đầu ngón tay cậu cọ lên khi nơi đó nhúc nhích. “Còn đâu nữa không?” Tôi hỏi. Cậu chỉ vào đám lông tơ đen mượt chạy từ ngực xuống bụng tôi. Cậu ngập ngừng, và mặt tôi nóng bừng lên. “Đủ rồi,” tôi nói, lời này tuôn ra cộc lốc hơn tôi tưởng. Tôi lại ngồi xuống trên cỏ, và cậu tiếp tục giãn cơ. Tôi ngắm gió nhẹ lay tóc cậu; tôi ngắm ánh mặt trời phủ trên làn da vàng đồng của cậu. Tôi nghiêng người ra sau và để ánh nắng phủ lên cả tôi. Một lúc sau, cậu ngừng lại và tới ngồi cạnh tôi. Chúng tôi ngắm nhìn bãi cỏ, cây cối, và những mầm non tròn trịa mới chớm, đang đâm chồi nảy lộc. Giọng cậu nghe xa xăm, gần như vô tâm. “Mình nghĩ cậu sẽ không phải thất vọng đâu. Với vẻ ngoài hiện giờ của cậu ấy.” Mặt tôi lại nóng lên. Nhưng chúng tôi không bàn tới chuyện đó nữa. CHÚNG TÔI ĐÃ GẦN MƯỜI SÁU. Rất nhanh thôi sứ giả của Peleus sẽ mang quà cáp tới; rất nhanh thôi quả mọng sẽ chín, hoa quả sẽ đỏ và rơi xuống tay chúng tôi. Mười sáu là năm tuổi cuối cùng trong quãng đời thơ ấu, là năm tuổi trước khi cha chú công nhận chúng tôi là đàn ông, và chúng tôi sẽ bắt đầu mặc không chỉ tunic mà cả áo choàng và chiton15 . Một cuộc hôn nhân sẽ được sắp đặt cho Achilles, và tôi có thể cưới vợ, nếu tôi muốn. Tôi lại nghĩ tới những cô hầu gái với đôi mắt vô hồn. Tôi nhớ những mẩu chuyện nghe lỏm được từ đám con trai, câu chuyện về ngực với hông và đυ.ng chạm thể xác. Cô ta như kem sữa vậy, cô ta mềm mại thế đấy. Một khi đùi cô ta đã quấn lên người mày, mày sẽ quên luôn cả tên mình. Giọng mấy đứa con trai cao vυ"t vì phấn khích, mặt mày thì đỏ bừng. Nhưng khi tôi cố tưởng tượng ra những điều chúng nói tới, tâm trí tôi trôi tuột đi mất, như con cá không tài nào tóm nổi. Thay vào đó những hình ảnh khác lại tới. Đường cong trên một cần cổ nghiêng nghiêng bên đàn lia, mái tóc toả sáng trong ánh lửa, đôi bàn tay với những đường gân nhảy múa. Chúng tôi ở chung cả ngày, và tôi không thể tránh khỏi: mùi hương của những thứ dầu cậu bôi dưới bàn chân, những da thịt thấp thoáng khi cậu thay đồ. Tôi sẽ dứt ánh nhìn ra khỏi cậu và nhớ về ngày hôm đó trên bãi biển, sự lạnh lẽo trong mắt cậu và cách cậu chạy khỏi tôi. Và, luôn vậy, tôi nhớ về mẹ cậu. Tôi bắt đầu rời đi một mình, vào sáng sớm, khi Achilles còn đang ngủ, hay vào buổi chiều, khi cậu luyện giáo. Tôi mang một cây sáo theo người, nhưng hiếm khi thổi. Thay vào đó tôi sẽ tìm một thân cây để tựa người lên và hít vào những hơi mát lạnh mùi cây bách, phả xuống từ vùng cao nhất của ngọn núi. Thật chậm rãi, như để trốn khỏi sự chú ý của chính mình, tay tôi chuyển sang đặt giữa hai đùi. Chuyện tôi làm có phần đáng hổ thẹn, và những suy nghĩ tới cùng chuyện ấy càng đáng hổ thẹn hơn. Nhưng nếu nghĩ về chúng ở trong động thạch anh hồng, với cậu bên cạnh, thì còn tệ hại hơn. Thi thoảng rất khó để trở về hang, sau khi làm chuyện đó. “Cậu đã đi đâu vậy?” Achilles hỏi. “Mình chỉ…” Tôi trả lời, và mơ hồ chỉ trỏ. Cậu gật đầu. Nhưng tôi biết cậu đã thấy sắc đỏ trên gò má tôi. MÙA HÈ DẦN NÓNG HƠN, và chúng tôi tìm tới bóng mát nơi bờ sông, mặt nước hắt lên những vòng cung ánh sáng khi chúng tôi té nước và lặn xuống. Đá dưới đáy sông rêu phong và mát lạnh, lăn lóc dưới ngón chân khi tôi lội bì bõm. Chúng tôi hò hét, và doạ sợ lũ cá, chúng chạy hết vào những hang bùn hay về vùng nước yên tĩnh hơn ở thượng nguồn. Dòng chảy từ băng tan mùa xuân đã biến mất; tôi bơi ngửa và để dòng nước lười nhác đẩy tôi đi. Tôi thích cảm giác ánh nắng chiếu lên bụng mình và lòng sông mát lạnh dưới lưng. Achilles trôi nổi cạnh tôi hoặc bơi ngược dòng chảy chậm rãi của dòng sông. Khi đã chán bơi lội, chúng tôi sẽ túm những cành vươn thấp của rặng liễu và đu nửa người lên khỏi mặt nước. Ngày hôm đó chúng tôi đá về phía nhau, chân cẳng quấn quýt, cố gắng đẩy người kia xuống, hoặc có thể là trèo sang cành của nhau. Bỗng nổi hứng, tôi buông cành của mình và quắp lấy cậu ở phần bụng treo lơ lửng. Cậu bật ra một tiếng oái kinh ngạc. Chúng tôi vật lộn ở tư thế ấy mất một lúc, cười đùa, tay tôi quấn quanh người cậu. Rồi có tiếng lách tách sắc lẻm, và cành cây của cậu gãy gập, thả cả hai chúng tôi xuống sông. Nước mát lạnh nhấn chìm chúng tôi, và chúng tôi vẫn vật lộn, tay túm lên da trơn trượt. Khi ngoi lên, chúng tôi đã thở dốc và hăng máu. Cậu nhảy bổ vào tôi, đè tôi xuống làn nước trong vắt. Chúng tôi bấu víu nhau, ngoi lên để lấy hơi, rồi lại lặn xuống. Sau một lúc lâu, phổi rát bỏng, mặt đỏ bừng vì ở dưới nước quá lâu, chúng tôi kéo lê thân mình lên bờ và nằm đó giữa khóm sậy và cỏ lau. Chân chúng tôi vùi vào lớp bùn mát rượi ở mép nước. Nước vẫn nhỏ xuống từ tóc cậu, và tôi ngắm nhìn từng giọt rơi, lăn dọc cánh tay và đường nét trên ngực cậu. VÀO BUỔI SÁNG ngày sinh nhật thứ mười sáu của cậu, tôi dậy thật sớm. Thầy Chiron đã chỉ cho tôi một cái cây trên triền núi phía xa của dãy Pelion có vả vừa chín, những quả chín đầu tiên trong mùa. Achilles không biết về cái cây đó, người thầy nhân mã đảm bảo với tôi là vậy. Tôi đã quan sát chúng vài ngày rồi, những quả tròn xanh cứng phồng lên và sẫm lại, dần căng mọng đầy hạt. Và giờ tôi sẽ hái chúng cho bữa sáng của cậu. Đó không phải là món quà duy nhất của tôi. Tôi tìm được một khúc gỗ tần bì phơi khô và bắt đầu bí mật tạo hình, đẽo gọt vào những lớp gỗ mềm mại. Sau gần hai tháng, tác phẩm bắt đầu thành hình - một cậu bé chơi đàn lia, đầu ngẩng lên trời, miệng hé mở, như thể đang hát. Tôi đang mang theo nó trong người, khi tôi đi bộ. Những quả vả treo chi chít và trĩu nặng trên cành, thịt quả tròn trịa mềm mại dưới đầu ngón tay tôi - hai ngày nữa là chúng sẽ chín nẫu. Tôi hái xuống bỏ vào một chiếc bát gỗ chạm trổ và cẩn thận mang về hang. Achilles đang ngồi trên khoảng đất trống với thầy Chiron, chiếc rương mới Peleus gửi tới đặt cạnh chân cậu vẫn chưa được mở ra. Tôi thấy mắt cậu thoáng mở to khi thấy đống vả. Cậu đứng bật dậy, háo hức vươn tay vào trong bát trước cả khi tôi đặt được nó xuống bên cạnh cậu. Chúng tôi ăn tới khi no căng bụng, ngón tay và cằm dính dớp đường mật. Chiếc rương Peleus gửi tới mang thêm tunic cùng dây đàn, và lần này, dành cho sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu, một tấm áo choàng nhuộm màu tía xa xỉ chế từ vỏ ốc gai. Đó là áo choàng của hoàng tử, của một vị vua tương lai, và tôi thấy rằng cậu thích nó. Tấm áo ấy khoác lên người cậu trông sẽ rất đẹp, tôi biết là vậy, màu tía dường như còn đậm hơn khi đặt cạnh sắc vàng trên mái tóc cậu. Thầy Chiron cũng tặng quà cho cậu - một cây gậy leo núi, và một con dao gài thắt lưng. Và cuối cùng, tôi đưa cho cậu bức tượng. Cậu săm soi nó, đầu ngón tay chạm lên những dấu vết nhỏ lưỡi dao của tôi để lại. “Là cậu đó,” tôi nói, cười đến ngớ ngẩn. Cậu ngẩng lên, và trong mắt cậu chứa đựng niềm vui sướиɠ long lanh. “Mình biết mà,” cậu nói. MỘT BUỔI TỐI NỌ, không lâu sau đó, chúng tôi ngồi đến khuya bên tro tàn của đống lửa. Achilles đã rời đi gần hết buổi chiều - Thetis tới và giữ chân cậu lâu hơn bình thường. Giờ cậu đang gảy cây đàn lia của mẹ tôi. Giai điệu nhẹ nhàng và tươi sáng như những vì sao phía trên chúng tôi. Bên cạnh, tôi nghe thấy thầy Chiron ngáp dài, thu mình chặt hơn trên bốn vó gấp dưới thân. Lát sau tiếng đàn lia ngừng lại, và giọng Achilles vang vọng trong màn đêm. “Thầy mệt rồi ạ, thưa thầy Chiron?” “Ta mệt rồi.” “Vậy chúng con sẽ để thấy đi nghỉ.” Thường cậu không vội rời đi như vậy, hay là nói thay tôi, nhưng tôi cũng đã mệt và không phản đối gì. Cậu đứng dậy chúc thầy Chiron ngủ ngon, quay vào hang. Tôi vươn vai, ngắm nhìn ánh lửa thêm chút nữa, rồi đi theo. Trong hang, Achilles đã lên giường rồi, mặt cậu ẩm ướt vì vừa rửa bên suối. Tôi cũng rửa mặt, nước mát lạnh chảy qua trán. Cậu nói, “Cậu chưa hỏi mình về cuộc gặp hôm nay với mẹ.” Tôi hỏi, “Bà thế nào?” “Mẹ vẫn khoẻ.” Đó là cách cậu luôn trả lời tôi. Đó là lí do tại sao thi thoảng tôi không hỏi gì. “Tốt.” Tôi vốc một vốc nước đầy lên, để rửa sạch xà phòng trên mặt. Chúng tôi làm xà phòng từ dầu olive, xà phòng vẫn thoang thoảng mùi ấy, nồng đậm và béo ngậy. Achilles lại nói tiếp. “Mẹ nói là không thể nhìn thấy chúng ta ở đây.” Tôi không ngờ cậu lại kể thêm. “Hửmmm?” “Mẹ không thấy được chúng ta ở đây. Trên núi Pelion.” Có điều gì đó trong giọng cậu, chút căng thẳng. Tôi quay sang. “Ý cậu là gì?” Mắt cậu săm soi trần hang. “Mẹ nói... mình hỏi liệu mẹ có theo dõi chúng ta ở chỗ này không.” Giọng cậu cao lên. “Mẹ nói bà không làm vậy.” Sự im lặng bao trùm trong hang. Im lặng, ngoại trừ tiếng nước chậm rãi chảy. “Ồ,” tôi lên tiếng. “Mình muốn kể cho cậu. Bởi vì...” Cậu ngừng lời. “Mình nghĩ cậu muốn biết. Mẹ...” Cậu lại ngập ngừng “Mẹ không vui vì mình hỏi mẹ chuyện đó.” “Bà không vui à,” tôi lặp lại. Tôi thấy choáng váng, tâm trí quay cuồng và quay cuồng giữa những lời cậu nói. Bà không thấy được chúng tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đang đứng gần như bất động cạnh bồn nước, khăn vẫn đang nâng lên cằm. Tôi ép mình buông mảnh khăn xuống, đi tới bên giường. Có gì đó hoang dại trong tôi, sinh ra từ hi vọng và kinh hãi. Tôi vén chăn lên và nằm xuống trên tấm trải giường đã ấm nóng nhờ da thịt cậu. Mắt cậu vẫn đang dán lên trần hang. “Cậu có... vui vì bà trả lời như vậy không?” Cuối cùng, tôi hỏi. “Có.” Cậu trả lời. Chúng tôi nằm đó một lúc, trong sự im lặng âm ỉ và gượng ép. Thường về đêm, chúng tôi sẽ kể chuyện cười hay những câu chuyện khác cho nhau nghe. Trần hang phía trên chúng tôi được trang trí bởi hình vẽ những chòm sao, và nếu nói đến chán rồi, chúng tôi sẽ chỉ vào chúng. “Orion,” tôi sẽ gọi tên, theo tay cậu chỉ. “Chòm Pleiades.” Nhưng tối nay chẳng có gì cả. Tôi nhắm mắt và chờ đợi, những phút giây đằng đẵng, tới khi tôi nghĩ rằng cậu đã ngủ. Rồi tôi quay sang nhìn cậu. Cậu đang nằm nghiêng, nhìn tôi. Tôi đã không nghe thấy tiếng cậu trở mình. Tôi chưa từng nghe thấy tiếng cậu cử động. Cậu nằm im vô cùng, sự tĩnh lặng chỉ riêng cậu mới có. Tôi hít thở, và nhận thấy khoảng gối sẫm màu trống trải giữa hai chúng tôi. Cậu vươn người sang. Miệng chúng tôi hé mở dưới môi người kia, và hơi ấm từ cổ họng ngọt lịm của cậu tràn vào miệng tôi. Tôi chẳng nghĩ được gì, chẳng làm được gì ngoại trừ nuốt chửng cậu, tới từng hơi thở tuôn ra, từng chuyển động mềm mại của đôi môi. Đây là cả một phép màu. Tôi run rẩy, sợ mình sẽ doạ cậu chạy mất. Tôi không biết phải làm gì, không biết cậu thích điều gì. Tôi hôn lên cổ cậu, ngực cậu, và nếm vị mặn trên da. Cậu như căng tràn dưới những đυ.ng chạm của tôi, như chín mọng lên. Cậu có mùi như hạnh nhân và đất ẩm. Cậu áp sát vào tôi, ngấu nghiến môi tôi như ép nho lấy rượu. Cậu cứng người lại khi tôi nắm lấy cậu trong tay mình, mềm mại như những cánh hoa nhung mượt mảnh mai. Tôi biết rõ làn da màu đồng của Achilles và đường cong nơi cổ cậu, nếp gấp nơi khuỷu tay. Tôi biết kɧoáı ©ảʍ nơi cậu bộc lộ ra sao. Cơ thể chúng tôi khít chặt lên nhau như tay đan vào tay. Tấm chăn đã quấn quanh người tôi. Cậu giật nó ra khỏi cả hai. Khí lạnh lướt trên da thịt tôi thật đột ngột, và tôi run rẩy. Bóng cậu trùm lên những vì sao trên trần; chòm Polaris đậu trên vai cậu. Tay cậu lướt qua phần bụng phập phồng gấp gáp khi tôi thở. Tay cậu nhẹ nhàng, như thể đang vuốt phẳng thứ vải vóc thượng hạng nhất. Tôi kéo cậu vào lòng, rồi run rẩy và run rẩy. Cậu cũng run lên. Cậu thở như thể đã chạy rất nhanh cả một quãng dài. Tôi đã gọi tên cậu, tôi nghĩ vậy. Cái tên quét qua tôi; tôi trống rỗng như cành sậy mọc lên cho gió rền vang. Thời gian như ngừng lại, chỉ còn hơi thở. Tôi nắm lấy tóc cậu giữa những ngón tay. Có gì đó ngưng tụ trong tôi, mạch đập nhảy lên theo từng cử động của bàn tay cậu. Đừng dừng lại, tôi cất tiếng. Cậu không dừng lại. Cảm giác ấy ngưng tụ rồi ngưng tụ tới khi tiếng kêu khản đặc bật ra từ cổ họng tôi, và cơn thăng hoa mãnh liệt khiến tôi ưỡn cong người. Mắt cậu nhắm nghiền. Cậu thích nhịp độ này, tôi có thể cảm nhận được. Mi mắt cậu mang màu của bầu trời lúc bình minh; cậu có mùi như mặt đất sau cơn mưa. Chúng tôi sát vào nhau tới nỗi tôi cảm thấy nóng ấm của cậu trên người mình. Cậu rùng mình, và chúng tôi nằm lặng im. Chậm rãi, như hoàng hôn buông xuống, tôi bắt đầu cảm nhận được mồ hôi của mình, tấm trải giường bị ẩm. Chúng tôi rời ra, tách mình khỏi người kia, mặt sưng vù và gần như bầm giập sau những nụ hôn. Trong hang có mùi nóng hổi và ngọt ngào, như trái cây dưới ánh mặt trời. Ánh mắt chạm nhau, và chúng tôi không nói gì. Sợ hãi dâng lên trong tôi, đột ngột và mạnh mẽ. Giây phút này thật sự nguy to rồi, và tôi cứng đờ, sợ rằng cậu sẽ hối hận. Cậu nói, “Mình chưa từng nghĩ là...” Và ngừng lại. Không có điều gì tôi mong muốn trên thế giới này hơn là được nghe những điều cậu chưa nói. “Sao cơ?” Tôi hỏi cậu. Nếu chuyện tệ hại, thì hãy nhanh kết thúc đi. “Mình chưa từng nghĩ là sẽ có ngày chúng ta...” Cậu đang lưỡng lự nói từng từ một, và tôi cũng không trách được cậu. “Mình cũng không nghĩ vậy,” tôi nói. “Cậu có hối hận không?” Câu hỏi gấp gáp tuôn ra khỏi miệng cậu, trong duy nhất một hơi thở. “Không đâu,” tôi trả lời. “Mình cũng không.” Rồi lại im lặng, và tôi không quan tâm về tấm nệm rơm ẩm ướt hay người mình nhễ nhại mồ hôi đến thế nào. Ánh mắt cậu kiên định, sắc xanh điểm ánh vàng. Cảm giác vững vàng dâng lên trong tôi, đọng lại nơi cổ họng. Mình sẽ không bao giờ rời xa cậu ấy. Sẽ cứ như thế này, mãi mãi, miễn là cậu cho phép mình làm vậy. Nếu tôi có đủ thi ca để nói lên những điều như vậy, tôi sẽ nói. Nhưng chẳng có ngôn từ nào đủ vĩ đại để diễn tả điều này, để chứa đựng chân lí đang nảy nở ấy. Như thể nghe được những gì tôi muốn nói, cậu vươn tới nắm tay tôi. Tôi không cần phải nhìn sang; những ngón tay cậu đã ghi sâu vào kí ức của tôi, thon dài với những đường gân mảnh như trên những cánh hoa, mạnh mẽ, nhanh nhẹn và chẳng bao giờ sai lầm. “Patroclus ơi,” cậu nói. Cậu vẫn luôn giỏi ăn nói hơn tôi. SÁNG HÔM SAU TÔI LÂNG LÂNG THỨC DẬY, cả người mụ mị vì ấm áp và khoan khoái. Sau giây phút tình cảm là càng nhiều đê mê; khi ấy chúng tôi chậm rãi hơn, và vương vấn, một đêm như mộng cứ kéo dài và kéo dài mãi. Giờ đây, ngắm nhìn cậu trở mình cạnh tôi, tay cậu đặt trên bụng tôi, ẩm ướt và khép hờ như đoá hoa buổi sớm, tôi lại căng thẳng. Tôi vội vàng nhớ lại những gì mình đã nói và làm, những âm thanh tôi đã tạo. Tôi sợ rằng phép màu đã biến mất, rằng ánh sáng len lỏi qua cửa hang sẽ biến mọi thứ thành đá. Nhưng rồi cậu tỉnh dậy, miệng mấp máy lời chào nửa tỉnh nửa mê, và tay cậu đã tìm ngay đến tay tôi. Chúng tôi nằm đó, như vậy, tới khi hang sáng bừng dưới ánh ban mai, và thầy Chiron gọi chúng tôi. Chúng tôi ăn sáng, rồi chạy ra sông tắm rửa. Tôi tận hưởng phép màu khiến mình được thoải mái ngắm cậu, được thưởng thức những đốm sáng chơi đùa trên chân tay cậu, đường cong nơi vai cậu khi cậu lặn xuống nước. Lúc sau, chúng tôi nằm trên bờ sông, khám phá những đường nét trên cơ thể nhau lần nữa. Chỗ này rồi chỗ nọ rồi chỗ kia. Chúng tôi như hai vị thần ở thuở sơ khai của vạn vật, và niềm hạnh phúc của chúng tôi rực rỡ đến mức chúng tôi chẳng thể nhìn thấy gì ngoài người kia. NẾU THẤY CHIRON ĐỂ Ý THẤY SỰ THAY ĐỔI, thầy cũng không nói gì. Nhưng tôi không thể không lo lắng. “Cậu có nghĩ thầy sẽ nổi giận không?” Chúng tôi đang ở vườn olive trên sườn bắc của ngọn núi. Gió ở đây là tuyệt vời nhất, mát mẻ và trong lành như nước suối. “Mình không nghĩ là thầy sẽ giận đâu.” Cậu vươn tay lên xương quai xanh của tôi, nơi cậu thích lướt ngón tay dọc theo đường nét. “Nhưng thấy có thể sẽ giận. Chắc chắn là giờ thầy đã biết rồi. Chúng ta có nên nói gì không?” Đây không phải là lần đầu tiên tôi băn khoăn về chuyện này. Chúng tôi thường xuyên bàn luận, háo hức với những giả thuyết. “Nếu cậu muốn.” Đó là điều cậu đã nói khi trước. “Cậu không nghĩ thầy sẽ giận à?” Cậu khựng lại, suy nghĩ. Tôi yêu điều này ở cậu. Dù tôi có hỏi đến bao nhiêu lần, cậu cũng sẽ trả lời tôi như thể đây là lần đầu tiên. “Mình không biết.” Ánh mắt cậu gặp tôi. “Mà có quan trọng không? Mình sẽ không dừng lại đâu.” Giọng cậu ấm nóng những khát khao. Tôi cảm thấy câu trả lời nóng ran trên da mình. “Nhưng thầy có thể sẽ nói với cha cậu. Cha cậu có thể sẽ nổi giận.” Tôi nói giọng gần như tuyệt vọng. Sớm thôi da tôi sẽ nóng lên quá mức, và tôi sẽ không thể nghĩ được gì nữa. “Ông ấy giận thì có làm sao?” Lần đầu tiên cậu nói điều như vậy, tôi đã choáng váng. Cha cậu có thể sẽ giận dữ và Achilles vẫn sẽ làm theo ý mình - Đó là điều tôi không hiểu được, không thể tưởng tượng nổi. Nghe cậu nói lên điều ấy giống như thuốc phiện. Tôi chẳng bao giờ dứt ra được. “Còn mẹ cậu thì sao?” Đấy là bộ ba khϊếp sợ của tôi - Chiron, Peleus và Thetis. Cậu nhún vai. “Mẹ thì làm được gì? Bắt cóc mình à?” Bà ấy có thể gϊếŧ mình, tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi không nói ra. Gió quá mát lành, và ánh nắng quá ấm áp để có thể nói lên suy nghĩ như vậy. Cậu săm soi tôi hồi lâu. “Họ mà giận thì cậu có để tâm không?” Có. Tôi sẽ chết khϊếp nếu biết rằng thầy Chiron giận tôi. Những chê bai đã luôn vùi sâu vào trong tôi, tôi không thể bỏ qua chúng như Achilles làm được. Nhưng tôi sẽ không để chúng chia rẽ chúng tôi, nếu phải bàn tới đó. “Không,” tôi trả lời. “Tốt,” cậu nói. Tôi với xuống vuốt ve mớ tóc mai nơi thái dương cậu. Cậu nhắm mắt lại. Tôi ngắm khuôn mặt cậu, ngửa lên đón nắng. Có nét tinh tế nơi ngũ quan khiến đôi khi cậu trông trẻ hơn tuổi thật. Môi cậu đỏ hồng và căng mọng. Mắt cậu chợt mở. “Hãy kể tên một vị anh hùng được hạnh phúc đi.” Tôi suy nghĩ. Heracles phát điên và gϊếŧ cả gia đình; Theseus16 mất vợ và cha; các con và người vợ mới của Jason bị chính vợ cũ gϊếŧ chết; Bellerophon gϊếŧ được Chimera17 nhưng tàn tật vì ngã khỏi lưng thần mã Pegasus. “Cậu không kể được à.” Giờ cậu đã ngồi dậy, nghiêng người về trước. “Mình không kể được.” “Mình biết mà. Người ta chẳng bao giờ để cho cậu nổi tiếng và hạnh phúc cả.” Cậu nhướn một bên mày. “Mình sẽ kể cho cậu một bí mật.” “Kể đi.” Tôi yêu những lúc cậu như thế này. “Mình sẽ là người đầu tiên được như vậy.” Cậu cầm bàn tay tôi và úp lên bàn tay cậu. “Thề đi.” “Sao lại là mình?” “Bởi vì cậu là lí do mình sẽ như vậy. Thề đi.” “Mình xin thề,” tôi nói, lạc lối trong sắc hồng lựng trên má cậu, ngọn lửa trong mắt cậu. “Mình xin thề,” cậu nói theo. Chúng tôi ngồi như vậy một lúc, tay chạm vào nhau. Cậu cười nhăn nhở. “Mình cảm thấy như có thể nuốt trọn cả thế giới vậy.” Một tiếng kèn hiệu thổi lên, đâu đó trên triền núi phía dưới chúng tôi. Âm thanh đột ngột và vụn vỡ, như thể để cảnh báo. Trước khi tôi có thể nói hay cựa quậy gì, cậu đã bật dậy, rút tuột con dao từ bao buộc trên đùi. Đó chỉ là một lưỡi dao săn, nhưng ở trong tay cậu thì như thế là đủ. Cậu đứng vững vàng, bất động khủng khϊếp, lắng nghe bằng mọi giác quan á thần. Tôi cũng có một lưỡi dao. Lặng lẽ, tôi với lấy nó và đứng lên. Cậu đã chen người vào giữa tôi và tiếng động. Tôi không biết mình có nên tới bên cậu, đứng cạnh cậu với vũ khí của mình sẵn sàng hay không. Cuối cùng, tôi không làm vậy. Đó là tiếng kèn của một binh sĩ, và như thầy Chiron đã thẳng thừng nói, chiến đấu là tài năng của cậu, không phải của tôi. Tiếng kèn lại vang lên lần nữa. Chúng tôi nghe thấy tiếng cây bụi xao xác, va vào nhau theo từng bước chân. Một người. Có lẽ anh ta đi lạc, có lẽ đang lâm nguy. Achilles bước một bước về phía tiếng động. Như thể trả lời cậu, tiếng kèn lại vang lên. Rồi một giọng nói vang vọng khắp núi, “Hoàng tử Achilles!” Chúng tôi đơ người. “Ngài Achilles! Thần tới tìm hoàng tử Achilles!” Chim chóc tán loạn bay khỏi cây, trốn khỏi tiếng hô hào. “Cha cậu phái tới,” tôi thì thầm. Chỉ có người đưa tin hoàng gia mới biết nên tới đâu để gọi chúng tôi. Achilles gật đầu, nhưng trông có vẻ miễn cưỡng lạ lùng khi trả lời. Tôi tưởng tượng tim cậu đang đập nhanh chế nào; một giây trước cậu còn đang chuẩn bị gϊếŧ chóc. “Chúng tôi ở đây!” Tôi hét vào lòng bàn tay khum lại. Tiếng kêu khựng lại một lát. “Ở đâu cơ?” “Anh có thể đi theo tiếng tôi được không?” Người lính đi được, dù dở tệ. Mất một lúc lâu anh ta mới bước ra khoảng trống. Mặt anh ta xây xước, còn bộ tunic thì ướt đẫm mồ hôi. Anh ta vụng về quỳ xuống, khá bực bội. Achilles đã hạ dao xuống, dù tôi thấy được cậu vẫn còn nắm chặt chuôi dao. “Sao?” Giọng cậu lãnh đạm. “Cha ngài cho gọi ngài về. Có chính sự cấp bách ở cung điện.” Tôi thấy người mình cứng đơ như Achilles lúc nãy. Như thể nếu bất động, chúng tôi sẽ không phải đi. “Chính sự kiểu gì?” Achilles hỏi. Người đưa tin đã phần nào định thần lại. Anh ta nhớ ra mình đang nói chuyện với một hoàng tử. “Thưa ngài, xin ngài thứ tội, tôi không biết rõ chuyện đó. Sứ giả từ Mycenae tới truyền tin cho vua Peleus. Cha ngài dự định tối nay sẽ tuyên bố với thần dân, và muốn ngài có mặt. Tôi đã chuẩn bị ngựa cho ngài ở dưới kia.” Một khoảng lặng trôi qua. Suýt nữa tôi đã tưởng Achilles sẽ từ chối. Nhưng cuối cùng cậu nói, “Patroclus và ta sẽ cần sửa soạn đồ đạc.” Trên đường trở về chỗ hang và thầy Chiron, Achilles và tôi đoán già đoán non về tin tức kia. Mycenae ở rất xa về phía nam vương quốc chúng tôi, và vị vua trị vì nơi đó là Agamemnon, người thích tự xưng là chúa tể của muôn dân. Đồn rằng ông ta có đội quân vĩ đại nhất trong số các vương quốc nơi đây. “Dù là chuyện gì đi nữa, chúng ta sẽ chỉ rời đi một hai đêm thôi,” Achilles bảo tôi. Tôi gật đầu, mừng rỡ khi nghe cậu nói vậy. Chỉ vài ngày thôi. Thầy Chiron đang đợi chúng tôi. “Ta nghe thấy tiếng hô hào,” người thầy nhân mã nói. Achilles và tôi, đã biết rõ tính ông, nhận ra sự khó chịu trong giọng ông. Thầy không thích sự yên bình nơi ngọn núi của ông bị quấy rầy. “Cha con triệu con về cung,” Achilles nói, “chỉ tối nay thôi. Con nghĩ rằng con sẽ trở lại sớm thôi.” “Ta hiểu rồi,” thầy Chiron nói. Thầy đứng đó, to lớn hơn mọi khi, bốn vó sẫm màu trên mặt cỏ tươi tắn, lớp lông màu hạt dẻ hai bên sườn sáng bóng dưới ánh mặt trời. Tôi tự hỏi liệu ông có cô đơn khi không có chúng tôi ở đây không. Tôi chưa bao giờ thấy ông đi cùng những nhân mã khác. Có lần chúng tôi hỏi ông về chuyện đó, và mặt ông đanh lại. “Lũ mọi rợ” ông đã nói vậy. Chúng tôi thu dọn đồ đạc. Tôi gần như chẳng có gì để mang theo, vài chiếc tunic, một cây sáo. Achilles chỉ nhiều hơn tôi vài món đồ, trang phục, vài mũi giáo cậu đã làm, và bức tượng tôi đẽo tặng cậu. Chúng tôi cho đồ vào bao da và tới chào từ biệt thầy Chiron. Achilles luôn là người dạn dĩ hơn, cậu ôm người thầy nhân mã, tay vòng quanh nơi lớp lông ngựa chuyển dần sang da người. Người đưa tin đợi đằng sau chúng tôi, ngọ nguậy. “Achilles,” thầy Chiron hỏi, “con còn nhớ khi ta hỏi con sẽ làm gì nếu người ta muốn con chiến đấu không?” “Có ạ,” Achilles trả lời. “Con nên cân nhắc về câu trả lời của mình,” thầy Chiron nói. Một cơn ớn lạnh chạy qua tôi, nhưng tôi không có thời gian nghĩ về nó. Thầy Chiron đã quay sang tôi. “Patroclus,” thầy nói, gọi tôi tới. Tôi bước tới, ông đặt bàn tay, to và ấm như nắng trời, lên đầu tôi. Tôi hít vào mùi hương của riêng ông, mùi ngựa và mồ hôi cùng thảo dược lẫn rừng già. Giọng thầy khẽ khàng. “Giờ con không còn dễ dàng từ bỏ như ngày xưa con đã từng,” ông nói. Tôi không biết phải trả lời như thế nào, nên tôi đáp, “Con cảm ơn thầy.” Ông thoáng cười. “Sống tốt nhé.” Rồi tay ông rời đi, để lại mái đầu tôi lạnh lẽo vì thiếu vắng. “Chúng con sẽ về sớm thôi,” Achilles lại nói. Ánh mắt thầy Chiron tối đi dưới ánh chiều nghiêng nghiêng. “Ta sẽ dõi theo hai con,” thầy nói. Chúng tôi khoác túi lên vai và rời khỏi khu đất trống trước hang. Mặt trời đã qua thiên đỉnh, và người đưa tin thì sốt ruột. Chúng tôi nhanh chóng đi xuống đồi và trèo lên những con ngựa đang đợi. Yên ngựa có cảm giác thật lạ lẫm sau bao nhiêu năm đi bộ, và đám ngựa khiến tôi căng thẳng. Tôi suýt nghĩ chúng biết nói, nhưng dĩ nhiên chúng không thể. Tôi quay người trên yên ngựa để nhìn lại núi Pelion. Tôi mong rằng mình có thể thấy hang động thạch anh hồng, hoặc là chính thầy Chiron. Nhưng chúng tôi đi xa quá rồi. Tôi quay lại nhìn đường và để người ta dẫn mình về Phthia.