Tuy rằng nàng xuất thân Mạc Bắc, nhưng đối với tập tục cưới hỏi ở Trung Nguyên cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, mặc dù hôn lễ diễn ra chóng vánh, nhưng do được nhũ mẫu truyền dạy từ trước, nên nàng ít nhiều có chút kiến thức.
Ví dụ như đêm động phòng hoa chúc, dưới thân người con gái trinh trắng sẽ đặt một tấm khăn bạch hỉ.Nghĩ đến cái vật kia dùng để làm gì, sắc mặt Thịnh Trì Mộ bỗng chững lại, ngàn vạn lần nàng không nghĩ tới, Hoàng hậu nương nương lại là người thẳng thắn không nói vòng vo như vậy, hèn gì mà Nhậm Tư hắn…Ngay tức khắc, Thịnh Trì Mộ như đứng đống lửa như ngồi đống than, nếu hoàng hậu nương nương muốn cùng nàng luận đàm kinh sử hay nói chuyện thêu thùa may vá thì không thành vấn đề, ngay cả bình chuyện dụng binh mưu lược nàng cũng biết chút ít, nhưng hỏi Thịnh Trì Mộ mấy vấn đề riêng tư thế này, nàng hoàn toàn không biết làm sao cho phải.
Mã Hoàng hậu thấy nàng dường như không muốn nói, “Ngươi không nói cũng không sao, chúng ta trò chuyện về cái khác.”
Thế là sau đó, Mã hoàng hậu lại cùng nàng thao thao bất tuyệt, kể cho nàng nghe những chuyện mà Hoàng hậu và Hoàng thượng từng trải qua.
Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, nàng cùng cha và mấy vị huynh đệ vẫn ở phía Bắc bán giày cỏ. Giữa mùa hạ năm ấy, buôn bán rất tốt. Hoàng thượng khi đó vẫn chưa đăng cơ, không biết phạm lỗi gì mà bị đày tới Hoàng Hà tuần sát. Đi nhiều tới hỏng cả giày, giữa lúc đó Hoàng Hà gặp phải lũ lụt, dân chúng náo loạn, hoàng thượng chân trần đi đất, có người thấy vậy đã tới chỗ của Mã hoàng hậu mua lấy một đôi giày cỏ.
Không ngờ đôi giày đó đi vào chân Hoàng đế dài ngắn rộng hẹp đều rất vừa vặn, vừa mềm lại vừa thoải mái. Hoàng đế lúc đó ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã sớm rung động với vị cô nương này rồi. Cưới hỏi đàng hoàng cũng được, mạnh mẽ cưỡng đoạt cũng không sao, sau khi lũ lụt qua đi, hoàng đế thực sự đã ôm được Mã hoàng hậu về.
Sau đó, phu thê ân ái thế nào khỏi cần phải nói…
Thịnh Trì Mộ sớm đã nghe nói Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, sau khi nghe xong câu chuyện, quả không sai.
Câu chuyện kết thúc thì cũng đã giữa trưa, Mã hoàng hậu cho người bày đồ ăn lên cho Thịnh Trì Mộ, nàng không có cách nào để từ chối. Dùng xong cơm, Xá Yên đứng ngoài Vĩnh Yên cung hộ tống nàng trở về Đông cung.
Xá Yên đưa nàng đi xung quanh để tìm hiểu rõ nơi này, “Thái tử phi nương nương, đây là nơi mà Thái tử điện hạ luyện công.”
Thịnh Trì Mộ hơi ngước mắt.
Cảnh luyện công của nam nhân nàng không xa lạ gì, mấy vị huynh đệ của nàng đều là võ tướng, trong đình viện cũng bày đầy cọc gỗ, thùng nước và mấy chục loại binh khí.
Nàng nhỏ giọng hỏi, “Thái tử điện hạ cũng biết võ công sao?” thời đại trị quốc lấy chữ ức võ, vậy mà thái tử vẫn luôn luyện công?
“Dĩ nhiên rồi ạ.” Xá Yên hé miệng cười cười, “Những người khác nô tỳ không dám nói, nhưng thái tử điện hạ nhất định phải là một người thân hình cường tráng ạ”
Trong lòng Thịnh Trì Mộ nghĩ: cũng đúng, thái tử thân khang thể kiện, sau này trị vì đất nước mới có đầy đủ tâm sức.
Dĩ nhiên lời Xá Yên nói cũng chưa được đầy đủ, thái tử điện hạ chăm chỉ rèn luyện thể lực mới có thể sanh nhiều long phụng kéo dài hương hỏa.
Bên ngoài đình viện có một hòn giả sơn, thác nước nhỏ uốn khúc chảy róc rách, một tán cây xanh biếc in bóng xuống mặt nước trong veo, tựa như dáng cúi chào những vị khách chợt vãng lai.
Gió thổi nước gợn, mái hiên đỏ son như lửa.
Xá Yên đưa tay vén tấm mành trúc, Thịnh Trì Mộ bước vào bên trong, “Đây là thư phòng của thái tử điện hạ. Lúc đọc sách, thái tử điện hạ không muốn bị người khác làm phiền, nên thư phòng này rất ít khi có người tới.”
Xem qua thì hắn cũng không giống với lời thiên hạ đồn thổi cho lắm, hắn không phải một kẻ văn dốt vũ dát.
Xá Yên dường như nhìn ra sự ngạc nhiên của Thịnh Trì Mộ, liền giải thích, “Thực ra thì thái tử điện hạ không thích đọc sách ạ.”
“Thì ra thế.” Thịnh Trì Mộ gật đầu, trái lại có chút thích chỗ này.
Trong thư phòng treo một bức tự chạm viền bạc, bên trên đề chữ Lãng nguyệt thanh phong.
Người đề là Nhậm Tư.
Thịnh Trì Mộ sửng sốt, nét chữ này tự nhiên phóng khoáng không thua gì bút tích của mấy người giỏi chữ có tiếng. Nàng nhịn không được nhìn về phía Xá Yên.
Xá Yên cúi người, “Đây là do thái tử đề mấy hôm trước ạ. nô tỳ to gan nói thật, trước khi thái tử hôn mê…” rồi lại mím môi, “Người xem rồi sẽ rõ.”
Chữ viết của thái tử chung quy cũng chẳng phải bí mật gì, người đứng bên cạnh đây lại là thái tử phi, Xá Yên to gan tìm trong đống tranh, lấy ra một cuộn được bọc cẩn thận bằng hồng trù
Thịnh Trì Mộ chậm rãi mở bức họa.
Nếu phải dùng một từ để hình dung tài vẽ tranh của Nhậm Tư thì là: cực kỳ thê thảm, Thịnh Trì Mộ chỉ thấy một đống những nét mực ngang ngang dọc dọc trên nên giấy Tuyên Thành, hoàn toàn không thể hiểu nổi bức họa này vẽ cái gì.
Thịnh Trì Mộ giật mình, Xá Yên không nén nổi cười trộm. mãi mới nghiêm túc giải thích, “Hình như điện hạ vẽ tranh mặc bảo ạ.”
Cho nên bức tự kia là tác phẩm tốt nhất mà thái tử điện hạ viết rồi?
Thịnh Trì Mộ dùng đầu ngón tay khẽ ấn thái dương, dù sắc mặt không rõ, nhưng Xá Yên mơ hồ cảm thấy thái tử phi nương nương đang chìm trong cảm giác bất lực sâu sắc.
Nàng nhìn lại bức thư pháp treo ở chánh đường, rồi nhanh chóng lướt mắt qua một bức họa có chút khác thường. cái này…có chút quen quen.
Nàng đi tới bên bàn đọc sách bằng gỗ trầm hương, trên bàn bày một giá bút gỗ tinh xảo, điển nhã, phía đối diện bàn sách này, có treo một bức họa.
Tầm mắt Thịnh Trì Mộ ngưng lại.
Xá Yên thấy thế cũng nhìn theo. Cả người bỗng dưng căng thẳng: bức họa này sao vẫn còn treo ở đây?
“Đây là….”
Thịnh Trì Mộ có chút kinh ngạc đi tới, chỉ thấy trên bức họa là một nữ tử, đôi lông mày trầm thủy mi sao, như trâm thúy vũ, đôi mắt sáng trong, không nhiễm bụi trần, thân ảnh thướt tha trong tà váy xanh ngọc. Nhưng những thứ đẹp đẽ đó vẫn chưa là gì so với chỗ ngực nữ nhân ấy có một lỗ thủng to!
Không cần phá hoại cảnh đẹp như vậy chứ!
Thịnh Trì Mộ cẩn thận nhìn lại một cái, cảm thấy mỹ nhân kia so với bản thân mình có rất nhiều điểm giống nhau, nàng hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Xá Yên, “Bức họa này, là vẽ ta sao?”
Xá Yên không dám nói dối, cắn môi thầm thì, “Dạ, đúng.”
Thịnh Trì Mộ nhớ tới lời nhũ mẫu từng nói.
Ngày hôm đó nàng mới tới Trường An, hoàng hậu nương nương đã sai người đem bức họa của nàng tới treo trong phòng thái tử, muốn để hắn nhìn mấy lần mong sao sẽ nảy sinh cảm tình, không nghĩ tới thái tử điện hạ đối với nàng lại ghé cay ghét đắng, không chịu nhìn lấy một cái đã đâm đầu vào tường…
Sau đó thái tử hôn mê, bức tranh cũng hỏng…
Thịnh Trì Mộ đưa tay vuốt phẳng mép tranh bị nhăn, nàng không nói gì, hồi lâu mới buông tay xuống.
“Xá Yên, chúng ta đi chỗ khác thôi.”
“Tuân mệnh.”
Xá Yên còn tưởng thái tử phi nương nương sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại quả không hổ danh An Ninh quận chúa, hiền lương thục đức nổi danh Mạc Bắc, bụng dạ cũng vô cùng rộng rãi.
Nhậm Tư từ bên ngoài trở về thấy Xá Yên ở sân sau đang pha trà, Nhậm Tư uể oải nhìn Xá Yên hỏi, “Thái tử phi đâu?”
Xá Yên vội vàng bỏ cái quạt trong tay xuống, đứng dậy hành lễ, “Dạ, Thái tử phi nương nương đang ngủ, còn chưa dậy.”
Thái tử phi nương nương từ lúc nhìn thấy bức họa trong thư phòng vẫn luôn trầm mặc.
Xá Yên kể lại cho Nhậm Tư nghe xong, Nhậm Tư không kìm nổi mà da đầu ta dại một hồi, thái dương giật giật, “Sao bức họa ấy vẫn còn ở trong thư phòng chứ?”
Xá Yên nói thầm, “Bởi vì thái tử điện hạ không cho ném.”
Nhậm Tư sải bước từng bước dài vào trong phòng, đúng lúc Thịnh Trì Mộ đang được nhũ mẫu hầu hạ rửa mặt.
Thấy thái tử gia vội vội vàng vàng bước vào cửa, mấy cung nhân, kể cả nhũ mẫu đều kinh ngạc, Thịnh Trì Mộ mãi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, làn da tuyết trắng vẫn đang ướt nước càng thêm thanh sạch sáng rõ, nữ nhân này lúc không trang điểm vẫn là đẹp nhất, mặt Nhậm Tư khẽ đỏ lên, hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng.
“Thái tử điện hạ, chúng nô tỳ cáo lui.”
Nhũ mẫu dẫn hai tiểu nha đầu lui xuống.
Thịnh Trì Mộ thu lại tầm mắt, chỉnh lại xiêm y, bước tới bên cạnh cửa sổ ngắm một cái cây già ngoài đình viện. gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, mĩ nhân nghiêng cằm đẹp như tranh vẽ. Áo nàng phong phanh, mỏng nhẹ bay bay, rồi nàng dựa người vào song cửa nhìn hắn.
Nhậm Tư nhíu mày, “Mặc ít như vậy, không lạnh sao?”
Nàng giật giật môi, muốn nói lại thôi.
Nhậm Tư nhíu mày, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi, nữ nhân của ta không cần phải giấu giếm gì cả.”
Thịnh Trì Mộ cúi đầu thật lâu, nàng đang chọn lọc từ ngữ diễn đạt kỹ càng, mãi mới nâng cằm lên, như có như không nhìn thẳng cặp mắt đen như mực của hắn, ” Trước khi Trì Mộ tiến cung, thái tử điện hạ kiên quyết không chịu nạp Trì Mộ làm phi, nhưng tại sao sau đó lại đồng ý? Trì Mộ không ngốc, cũng nhìn ra được Thái tử đối với Trì Mộ có chút chiếu cố…”
Nàng đem mấy từ phía sau nuốt trở lại, Nhậm Tư mãi mới có phản ứng, “Mộ Mộ, nàng muốn hỏi tại sao ta đối với nàng tiên cứ hậu cung*?”
*Tiên cứ hậu cung: Trước ngông láo, sau cung kính.
Đại khái đúng là ý này không sai, nhưng hắn nào đâu có “Cung” với mình đâu? Trái lại còn luôn tìm thời cơ trêu tức nàng, còn tròng ghẹo nàng, khi dễ nàng nữa… thừa lúc nàng ở Trường An không người thân thích, không hiểu tục kệ nên mới dễ dàng bắt nạt nàng.
Thấy nàng do dự gật đầu, Nhậm Tư suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp. “Ồ, trước đây ta chưa từng có ý ghét bỏ nàng, chẳng qua là…ừm, chẳng qua nghe lời tiểu nhân gièm pha nên đối với nàng có chút ít hiểu lầm.” dứt lời hắn đưa tay bắt lấy bàn tay của nàng, “Mộ Mộ, nàng đừng giận. ta cam đoan sau này sẽ không …. đυ.ng vào ngực nàng nữa đâu!”
Thịnh Trì Mộ cắn chặt hai hàm răng.
Nàng không nói dù chỉ một chữ.
Giống như đang chờ đợi phán tử vậy, Nhậm Tư còn không dám thở mạnh, chỉ sợ phá hỏng hình tượng trong mắt nàng, hắn đã cố gắng lấy lòng nàng, giở mánh lới vẽ hai bức họa lớn trên giấy Tuyên Thành, còn hỏng mất một cái…
Hồi lâu sau, Thịnh Trì Mộ ngẩng đầu lên, thanh âm tựa như từ nơi rất xa vọng lại, “Nếu như thái tử điện hạ không ngại ta, vậy đạo tặc ở núi Tây Tuấn nên coi như thế nào đây?”
Vỏ kiếm mà Trung thúc đưa cho nàng, nhìn ngọc nạm trên đó cũng có thể biết đó là vật của hoàng thất, bên trên khối bạch ngọc có khắc hai chữ: Trinh Hiền
Đó là phong hiệu của Nhậm Tư.