Thịnh Trì Mộ không phải chưa từng gặp mấy người mặt sắt không biết liêm sỉ, nhưng mà trình độ
vô sỉ đến không cần tới mặt mũi như Nhậm Tư thì đúng là mới gặp lần đầu.
Trong nháy mắt, nàng đã đỏ mặt tía tai, còn Nhậm Tư thì vẫn thong da thong dong, cất bước nhàn tản vào phòng, mặt nguyên ý cười bảo hai tên tiểu thái giám đem rương đặt vào bên trong.
Thịnh Trì Mộ buông cái túi thơm đang làm cho hắn xuống, thấy hắn không mảy may quan tâm tới tâm ý của mình thì lập tức cảm thấy không vui, lạnh lùng cắn bờ môi.
Nhậm Tư bắt gặp sắc mặt như muốn gọi gió hô mưa của nàng, trong đầu nổ bụp vài tiếng, quơ quơ tay áo dặn dò thái giám lui xuống chuẩn bị chút đồ ăn khuya, hắn nhanh chân một bước chạy tới trước mặt Thịnh Trì Mộ. Hai tay nàng đang đặt trên tấm vải gấm thêu hoa, sắc mặt hơi tái nhưng vẫn còn vẻ ửng đỏ nhàn nhạt thấp thoáng, hình như có mang theo ý giận như có như không, thấy vậy Nhậm Tư đoán được ngay tâm tư của nàng, “Mộ Mộ, ta sai người chuẩn bị cho nàng vài thớt gấm Tứ Xuyên, không biết nàng thích loại nào nên đã bảo họ mang tới đây cho nàng xem qua để chọn may mấy bộ y phục mùa đông, ở trong rương kia kìa.”
May y phục mùa đông cho nàng?
Thịnh Trì Mộ có chút ngạc nhiên, mí mắt nhìn Nhậm Tư giật giật mấy phát, khuôn mặt tuấn tú, trong trẻo của hắn đón lấy cái nhìn của nàng khiến trong lòng bỗng ngứa ngáy một phen.
Hắn ho khan một tiếng, giảm nhỏ âm thanh, “Mấy cái rương ở Đông Cung không khác nhau lắm.”
Ý tứ này của hắn là đang muốn nói hắn biết nàng nghĩ gì trong đầu, thấy mình đã hiểu lầm hắn, Thịnh Trì Mộ có chút áy náy., “Ta… điện hạ chuẩn bị nhiều y phục như vậy ta cũng không mặc hết, nữ nhân Mạc Bắc quanh năm vận cẩm y với áo lông chồn, chẳng ai giống Trì Mộ, quần áo chất đầy cả một phòng.”
Nhậm Tư không phủ nhận, “Những người đó không gả cho ta, ta không quan tâm, nhưng nàng là thái tử phi của ta, ta muốn cho nàng mọi thứ tốt nhất.”
“…”
Thịnh Trì Mộ đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng nghe nam nhân nói mấy lời thâm tình, cha nàng là võ tướng, tính tình lại hơi “thô” trước giờ uy nghiêm, chưa từng có những lời thân mật với mẫu thân trước mặt mọi người, vậy mà Nhậm Tư… trong miệng hắn dường như đã ngâm qua đường mật, xảo ngôn lệnh sắc, ngọt chết người…
Con mắt Nhậm Tư lại đảo qua đảo lại rất gian, “Thật ra, mấy thứ kia ta không cho nàng trả lại.”
Lúc Xá Yên sai người đưa tới một đống đồ tốt, trong lòng Nhậm Tư lúc ấy nổ pháo liên miên không dứt, thật không nghĩ tới, Xá Yên lại là người biết trước biết sau như thế!
Thế là thái tử gia của chúng ta lúc đó đã hào phóng nói, “Ngươi suy nghĩ chu đáo như vậy, đợi ngày đại hôn của ngươi, bản thái tử nhất định sẽ có lễ lớn.” khiến tiểu cung nữ bị dọa đến nỗi mặt mày thất sắc chạy ngay khỏi điện. Hắn nổi hứng bừng bừng chọn liền mấy món đồ, “Á, cái này cho Mộ Mộ, cái này cho ta, cái này…hai chúng ta cùng dùng đi…”
“Ha ha, đồ tốt, đồ tốt…công dụng diệu kỳ không tưởng, sao làm ra được nhỉ…”
Nhậm Tư vốn muốn giấu tất cả những chuyện “đáng tự hào” đó trong lòng thôi, đợi sau này nước chảy thành sông, thiên thời địa lợi nhân hòa rồi mới lôi ra dùng để tăng tình thú của hai vợ chồng, nhưng hắn lại nghĩ, hắn cũng không phải hạng người tiểu nhân xảo trá, chuyên đi lừa lọc con gái nhà lành giống tên Tiêu Chiến kia, đối diện với Thịnh Trì Mộ Nhậm Tư chưa từng giữ lại mảnh giáp nào, thế nên thái tử gia của chúng ta đã “chân thành” nói hết ra.
Khuôn mặt như phủ sương của Thịnh Trì Mộ trong giây lát cứng đờ, rồi đỏ lựng lên như bị nung.
“Nhưng mà, ta không có cho bọn họ đem về, bởi vì đây là trong cung, mấy thứ thuốc để tránh ngày nguyệt lệ cũng có thể kiếm ra, tháng này lại là… đại hôn của ta nên bọn họ tự tác chuẩn bị rồi đem tới cho ta những thứ đó, ta nói thế nào cũng không được…vậy nên trước tiên ta không trả mà giữ lại, rồi sau đó mới từ từ nói bọn họ sau này không cần chuẩn bị mấy thứ đó nữa. Mộ Mộ, những cái đó đều để trong thư phòng của ta, không ai biết.”
Thịnh Trì Mộ nói, “Thư phòng là nơi điện hạ đọc sách, bàn chuyện công, sao có thể…để những thứ đó?”
“Không có gì, trong thư phòng của ta còn nuôi mấy tổ dế lớn như thế, bao nhiêu năm nay đến cả phụ hoàng còn không phát hiện ra.” Nhậm Tư đàng hoàng đáp lời, vẻ mặt chân thành hết sức.
Thịnh Trì Mộ khẽ cắn bờ môi, nói, “Nhậm Tư, chàng là thái tử, cũng là thành gia rồi, có thể kiềm chế tính cách của bản thân lại một chút hay không?”
Mặc dù Mã hoàng hậu đã mấy lần để cung nhân tới nhắc nhở nàng, nhưng Thịnh Trì Mộ luôn cảm thấy Nhậm Tư hoàn toàn không giống như bề ngoài của hắn, hắn là người không chịu trói buộc, hắn có chủ kiến, cũng có lý tưởng, việc triều chính cũng không phải không để tâm. Tóm lại, hắn rất đặc biệt. Nàng không phải Bồ Tát, không có khả năng dẫn đạo cho người hướng thiện, huống chi bản thân nàng cảm thấy, trên rất nhiều khía cạnh, Nhậm Tư hắn rất tốt, rất tốt, rất tốt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn cảm thấy đã dung túng hắn quá rồi, không muốn phụ sự kỳ vọng của Tấn An đế và Mã hoàng hậu, nàng thấy vẫn nên nhắc nhở hắn vài câu.
“Á, nàng gọi tên ta.” Làm sao mà biết, cả câu Thịnh Trì Mộ nói hắn chỉ chú ý đến hai chữ này, hoàn toàn không để ý ý tứ của câu nói.
Thịnh Trì Mộ thở dài, “Trì Mộ lỡ lời rồi.”
Người nào đó hận không thể bay ngay lên bàn vỗ ngực, mắt sáng lên như sao, “Không có, rất êm tai, nghe cực kỳ thích, ta đặc biệt thích.”
Thịnh Trì Mộ thấy hắn huyên náo như vậy, trong lòng lại ngưa ngứa, suýt thì quên mất cái bản tính nhí nhắng của hắn.
Việc này cứ thế bị hời hợt bỏ qua.
Đã sắp hết ngày, Nhậm Tư sợ nàng thêu túi cả này mỏi mắt nên đã thu lại kim thêu trong tay nàng, “Mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai chúng ta theo phụ hoàng đến núi Thúy Hoa săn thú chơi.”
Thịnh Trì Mộ nằm bên cạnh Nhậm Tư thầm nghĩ, Tấn An đế đâu phải muốn để hắn đến núi Thúy Hoa chơi?
Sáng nay nàng tới Vĩnh Yên cung thỉnh an Hoàng hậu, Mã hoàng hậu đối với người con dâu như nàng đã móc tim móc phổi để nói, đại ý muốn nhờ nàng để ý, khuyên can Nhậm Tư để chàng mau chuyên tâm cố gắng, hắn đã sớm không còn là một tên tiểu tử mười bốn mười năm nữa, đã là thái tử điện hà đường đường chính chính rồi. Mã hoàng hậu xuất thân từ nhân gian cũng đã sớm thấu hiểu lợi hại, bà nghĩ Thịnh Trì Mộ cũng đã hiểu rõ, còn khẳng định với nàng, chỉ cần Nhậm Tư chịu bỏ thời gian, không có gì có thể làm khó hắn.
Trước đây Nhậm Tư không thể phục chúng, nhưng sau này nhất định có thể.
Nhậm Tư dang rộng cả cánh tay đến bả vai, ôm cây đợi thỏ. Mấy đêm nay ngủ cùng giường, hắn phát hiện Thịnh Trì Mộ rất sợ lạnh, lại còn có chút ỷ lại vào hắn, cứ tạm coi như bình thường nàng không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng đêm đến chung quy lại vẫn miệng nói không nhưng người cứ lăn vào lòng hắn.
Sau đó, hắn sẽ được ôm trong tay một thân thể nguyễn ngọc ôn hương.
Nhậm Tư tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng lại đang cười hì hì.
Tề ma ma khó khăn lắm mới có thể xuống đất đi lại, trong đêm đã cùng Xá Yên chuẩn bị hành lý cho chuyến đi săn mùa thu.trước kia Thịnh Trì Mộ đã từng ở qua quân doanh, Định Viễn Hầu đều đã sớm chuẩn bị cho nàng áo lông chồn cùng với gối mềm, Tề ma ma thấy chưa đủ, lại lôi ra thêm một tấm áo choàng da hổ khác.
Xá Yên kinh ngạc đi tới sờ thử, “Đây là, cái này làm bằng da hổ thật ạ?”
“Đương nhiên.” Tinh thần Tề ma ma phấn chấn, “Đây là sính lễ năm đó Định Viễn Hầu tặng cho phu nhân. Hai người họ từng ở tại Quân Sơn bắn ba mũi tân chung tình, Hậu gia bắn hạ được một con sói, một con hổ và một con hươu sao. Con hươu đó thực sự rất quý, màu sắc đều thuộc hàng thượng thừa nên đã tiến cống hoàng thượng. Con hổ đó được giữ lại cho phu nhân làm áo khoác da. Trước khi tới Trường An, là đích thân phu nhân sai ta đem đi cho Quận chúa.”
Xá Yên ngồi nghe đến si mê, “Vị Định Viễn Hầu nổi danh ngoài quan ngoại này quả thực là kỳ nhân.”
“Ai nói không phải đâu.” Khinh Hồng bên cạnh buột miệng, nàng ta vẫn luôn cảm thấy cuộc sống tại Trường An có chút ủy khuất nên lúc nói tới Thịnh gia liền cảm thấy thấp hơn một cái đầu, “Không chỉ Hầu gia, hai vị công tử cũng là thiện xạ, yêu thích võ nghệ. Mạc Bắc chúng ta không có lắm tư tâm như người trong kinh thành.”
Xá Yên bỗng cảm thấy dường như mình đã đắc tội
Khinh Hồng rồi, bèn thu lại ánh mắt không lên tiếng yên lặng thu xếp đồ đạc.
Ba người bận rộn tới tận khua, Xá Yên kiểm tra lại hành lý của Nhậm Tư một lần, xác nhận không thiếu thứ gì mới dám đi nghỉ. Chuyến đi săn mùa thu ngày mai chắc điện hạ sẽ dẫn thái tử phi nương nương đi cùng, vậy Kinh Hồng có thể cũng sẽ đi, nhưng nàng lại không được, Xá Yên phải ở lại Đông Cung.
…
Tấn An đế dẫn theo một đám vương tôn công tử, trướng tím mành xanh, xe ngựa lộc cộc thẳng hướng núi Thúy Hoa mà đi. Chuyến đi lần này được Tấn An đế điều động tới phân nửa binh lực trong thành Trường An, bao trọn cả núi Thúy Hoa đảm bảo người không có phận sự không được lên núi.
Nhậm Tư vốn định cùng kiều thê của mình ngồi chung xe, nhưng Tấn An đế lại không cho, thế là hắn thức thời nhanh nhanh chóng chóng chạy lên phía trước, đi rất nhàn nhã, ung dung mà không biết sau lưng mình có biết bao công tử “ngưỡng mộ” mình từ lâu đang xì xào bàn tán.
“Kia có phải là công tử bột số một thành Trường An, Nhậm Tư điện hạ tiếng tăm lẫy lừng không?” một vị công tử thân vận trường y đỏ sẫm nhẹ nhàng thúc ngựa lên phía trước, tà áo phong lưu theo gió phiêu phiêu như nước chảy.
“Phàn An, ngươi tìm đâu ra lá gan dám chỉ trích thái tử điện hạ thế, có biết hoàng hậu nương nương lợi hại đến thế nào không?”sau lưng cũng có một người giục ngựa đi đến, một tay vỗ cái bộp vào ót hắn.
Phàn An bị đau, giận dữ mắng mỏ, “Triệu Tuấn, ngươi còn dám nói ta? Bài thơ vụиɠ ŧяộʍ sáng tác ám chỉ thái tử không phải là tác phẩm của ngươi sao?”
Hai người ông tám lạng bà nửa cân, nói được dăm ba câu đã bắt đầu động chân động tay.
Từ phía sau lại truyền đến một tiếng gọi lớn, “Tiêu huynh, Tiêu huynh xin dừng bước.”
Phàn An cùng Triệu Tuấn gần như đồng thời quay đầu, chỉ thấy một bóng nam nhân mặc bào đen khoan thai đi tới, con chiến mã hắn cưỡi thần tuấn đến mức giống hệt những con thiên mã. Tay hắn ghìm dây cương, khuôn mặt tuấn đĩnh lạnh lùng như mài như khắc, lại thêm ba phần uy sát, cái dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm ở nơi hắn rõ ràng được hun đúc ta từ trong quân đội. Cách hắn đi giống như thể phía sau không phải đám quý công tử thành Trường An mà là hàng ngàn dũng tướng.
Triệu Tuấn thầm cảm khái trong lòng: Đây không phải là Bình Nam vương Tứ công tử đang nổi danh trong thành Trường An sao, đúng là danh bất hư truyền.
Các công tử ngày ngày đọc sách làm thơ chắc chắn không bì kịp, lại còn có khả năng cưỡi ngựa bắn cung phi thường. Lần này Tấn An đế nhìn trúng nhân tài, mấy vị công tử yếu đuối kia nghiễm nhiên bị bỏ lại phía sau.
Sau tiếng gọi đó, lập tức có hàng chục ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tiêu Chiến.
Hắn vung roi ngựa, đôi lông mày lạnh lùng khẽ nhướn giống như hai lưỡi kiếm sắc lẹm khiến những ánh mắt khác nhao nhao thu vỏ chịu thua. Tiêu Chiến mặt không biến sắc vượt lên trên đám người đang đi.
Người phía sau thở dài, làm cách nào cũng không đuổi kịp.
Hai vị công chúa trong xe ngựa vẫn chưa thu lại ánh mắt.
Lúc Nhậm Trường Lạc và Nhậm Trường Nghi xốc một góc rèm che lên, vừa vặn thấy Tiêu Chiến phi ngựa như tên bắn vụt qua, mang theo một trận khói bụi dày đặc xông vào trong xe, Nhậm Trường Lạc bị sặc đến nỗi phải buông rèm xuống, chỉ nghe Trường Nghi lấy khăn tay che miệng khẽ ho khan vài tiếng, vừa cười vừa nói, “Có công tử nào khiến Trường Lạc công chúa không thể rời mắt rồi?”
“Nha đầu đáng ghét! dám trêu tỷ tỷ ngươi, ta cào chết muội!” Nhậm Trường Lạc thẹn quá đưa tay muốn cào muốn cắn.
Trong xe ngựa truyền tra một trận cười đùa.
Tiêu Chiến mím chặt cánh môi, ánh mắt lạnh lùng thúc ngựa đi.
Nhậm Tư nghe thấy động tĩnh, ngoái đầu nhìn lại vừa vặn bắt gặp hắn.