Kỳ thi Hương* sắp đến, Nhậm Tư bị Tấn An đế giao cho một đống việc học. Thịnh Trì Mộ hiếm có khi nào không gặp mặt Nhậm Tư suốt năm canh giờ. Gặp Xá Yên đang thay nước, tiện miệng hỏi một câu, Xá Yên để khăn mặt xuống chậu nước, vụng trộn cười cười nói, “Mọi khi Điện hạ bị hoàng thượng phạt có thấy vội vàng bao giờ đâu, vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn cắp sách đi tới Quốc Tử Giám rồi ạ.”
* thi Hương (chế độ thi cử thời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc)
“Quốc Tử Giám?”
Theo Thịnh Trì Mộ biết, sau khi Nhậm Tư tròn mười bảy đã không còn theo học ở thái học viên nữa, bởi vì hắn là thái tử, cần phải dần dần tiếp cận việc triều chính nên không có cách nào để chờ đủ năm học.
Xá Yên giải thích rõ, “Vâng, điện hạ có một cặp đệ đệ song sinh, năm nay mười ba, đều đang theo học tại Quốc Tử Giám thế nên bình thường nương nương khó gặp được họ, điện hạ mây hôm nay bị phạt dùi mài kinh sử một mình cũng khó nên đã đi tìm hai người họ để thương nghị đối sách. Hai vị hoàng tử điện hạ này nổi tiếng mưu ma chước quỷ nhất hoàng cung. Đêm tân hôn hôm đó, điện hạ bị hai người họ lôi kéo chuốc cho đầy mười hai bát rượu lớn.”
Thịnh Trì Mộ kinh ngạc gấp cuốn sách trên tay lại., “Vậy thái tử cũng uống hết sao?”
“Điện hạ bị lừa đó ạ,” chuyện này Xá Yên là nghe được từ mấy cung nữ bên dưới nói chuyện, có chút khôi hài, “Điện hạ có một tật nhỏ là từ bé đến giờ không thể phân biết được hai vị hoàng tử kia cho nên đã bị hai người họ cũng bày mưu trêu đùa. Từ đầu tới cuối, thái tử điện hạ đều tưởng rằng Nhị điện hạ rót rượu, nhưng thật ra là hai người họ luân phiên tiếp chiêu, cũng may tửu lượng của thái tử điện hạ tốt, uống tới lúc cả hai vị hoàng tử kia say mèm mới về tân phòng.”
Khó trách, hôm đó toàn thân hắn toàn mùi rượu.
Thịnh Trì Mộ khẽ lắc đầu, tuy chưa từng gặp qua hai vị hoàng tử kia nhưng cũng có thể đoán ra, hai người họ ngang bướng, ham vui chẳng khác Nhậm Tư là mấy.
Xá Yên lại nói, “Hơn nữa, trong cung hai vị điện hạ này nổi danh là Quỷ Kiến sầu, nếu họ không trêu chọc nương nương thì tuyệt đối nương nương đừng chủ động đi tìm hai người họ. Hai vị điện hạ này từ bé đã không thể ở chung cùng Trường Lạc công chúa, cả hoàng cung này ngoại trừ thái tử điện hạ thì lời ai nói cũng không nghe, đến cả Hoàng Thượng cũng không nói được.”
Thịnh Trì Mộ gật đầu, nàng nghĩ, có thể là do ngày thường Nhậm Tư đối xử với họ rất tốt, hoặc là cũng họ chơi tới bến nên mới vậy.
Hôm nay Nhậm Tư trên đường đến Quốc Tử Giám đυ.ng phải vận xui rồi, tới tìm hai hoàng đệ này thì bọn họ trong bụng đã chứa cả đống ý đồ xấu, có một vấn đề mà nói đi nói lại, câu trước đánh câu sau khiến Nhậm Tư mất cả buổi trời mới bừng tỉnh: thì ra hai tên tiểu tử này ngay từ đầu đã lại giở trò đùa bỡn mình.
Trước kia Nhậm Tư chưa từng trải qua chuyện thi cử thế này, nên chỉ có thể từ từ tính toán, tạm thời để tâm học hành. Phụ hoàng hắn cũng không muốn con trai mình bị người này người kia vụng trộn chỉ trỏ nói đồ bỏ đi.
—
Thịnh Trì Mộ thêu những họa tiết cuối cùng lên giày, trang nhã, tinh tế tới độ khiến Xá Yên luôn miệng tán thưởng, “Nếu người tặng cho điện hạ, đảm bảo điện hạ không nỡ đi đâu.”
Thịnh Trì Mộ nhớ đến chuyện Nhậm Tư muốn có túi thơm, sờ sờ giày vải trong tay, nói khẽ “Loại vải tơ này ngươi thay ta để ý, ta vẫn muốn lấy thêm một chút, cả chỉ nữa.”
“Dạ? thái tử phi nương nương còn muốn làm cho ai nữa sao ạ?” Xá Yên tò mò, con mắt kia nhìn thật giảo hoạt.
Sắc mặt Thịnh Trì Mộ nhàn nhạt, nghe vậy trong lòng gợn chút sóng, “Nha đầu này, thật chẳng ra sao, lại có gan thắc mắc ta.”
Xá Yên cố ý le lưỡi, bởi vì ở chung với thải tử phi một thời gian, nàng có cảm giác, thái tử phi nhìn qua lãnh đạm nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp, tính cách vô cùng ôn hòa, lại rộng lượng. Bởi vì ở trong cung nhiều thời gian rảnh rỗi, nương nương toàn tự làm những việc nhỏ nhặt, không ỉ lại, cũng không giống như những tiểu thư thành Trường An khác chỉ biết hất hàm sai khiến.
—
Hoàng hôn của một ngày mùa thu, đoàn quân Thịnh gia đến ngoại ô.
Thịnh Trì Mộ cũng Nhậm Tư đưa tiễn họ tới vùng ngoại ô, dưới ánh trời chiều xưa cũ, bên rìa ngoài những thành trì phồn hoa rộng lớn là những dãy núi xanh biếc trải dài. Lúc Nhậm Tư xuống xe, hắn đem áo choàng trên người, khoác lên vai Thịnh Trì Mộ.
Sắc trời chiều trong như được gột rửa, đoàn người Thịnh gia thấy thái tử đối với thái tử phi vừa trân trọng, vừa yêu thương như vậy, bộ dạng kia thật giống một đôi quyến lữ trong sách cổ, nào có đáng sợ như lời đồn trước đây. Trong lòng của người Thịnh gia, An Ninh quận chúa chính là một viên minh châu không thể tùy tiện đυ.ng vào, cao nhã không vương một hạt bụi, có người rước nàng rồi, tự nhiên trong lòng thấy đau đáu, bất an, cũng may vị thái tử này thức ra cũng không hỗn trướng như trong truyền thuyết.
Lúc đầu Tề ma ma cũng muốn đi cùng, nhưng Thịnh Trì Mộ muốn bà ở lại Đông cung dưỡng thương. Được Hồ thái ý kê cho bao nhiêu là đơn thuốc, cùng với Nhậm Tư ban cho biết bao linh đan diệu dược, thương thế đã không còn gì nghiêm trọng nữa, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể tốt lên.
Thịnh Trung lấy ra bao vải mềm màu vàng, giao cho Thịnh Trì Mộ. điệu bộ cực kỳ thận trọng.
Thịnh Trì Mộ nhìn đám binh sĩ đang đứng lặng, họ là những người từng cũng cha chinh phạt Yết tộc, đánh đâu thắng đó, hôm nay bọn họ sẽ trở về chân trời nơi họ được tự do bay lượn, trên mặt họ ai nấy cũng đều phấn khởi chờ mong. Thịnh Trì Mộ không dám để nỗi ly biệt hiện lên khuôn mặt, sợ quấy rầy bọn họ, “Trung thúc, chỗ này ta có một phong thư gửi về nhà, còn có đôi giày ta làm cho người, Hãn thành đường xá xa xôi, liên tục phi ngựa cũng cả tháng mới tới, người nhớ bảo trọng.”
“Ta biết rồi.”
Thịnh Trung đưa mắt xem xét thái tử đang đứng cạnh xe ngựa, thấp giọng nói, “Quận chúa, chúng ta qua đây nói.”
“Ừm.” trong lòng Thịnh Trì Mộ hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn theo lời Trịnh Trung đi qua một bên, Thịnh Trung có chút thần bí, từ trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc, kín đáo đưa cho nàng. Căn dặn nàng cất trong tay áo, thấy Thịnh Trì Mộ nghe lời làm theo mới khẽ đè giọng, “Quận chúa, đây là thứ trước khi đi phu nhân bảo ta chuẩn bị. Phu nhân nói, Trường An xa xôi, dù sao cũng ngoài tầm tay với, nhưng Thịnh gia có thể giàn xếp mọi thứ ở Trường An, đều ở nơi này. Phu nhân nghe nói thái tử điện hạ đối với quận chúa thực sự không có lòng, nên đã báo ta nhất định phải đưa nó cho người, tương lai ở bên thái tử sẽ có thể rất bấp bênh, giữ thứ này lại ở Trường An người sẽ an tâm phần nào.”
“Mẫu thân suy nghĩ thật chu đáo.” Kỳ thật nếu như mọi người biết Nhậm Tư đối với nàng bảo sao làm vậy nghe lời răm rắp như thế thì họ còn phải lo lắng gì nữa, nàng thật không biết.
Thịnh Trung thở dài, bên cạnh chứng kiến Thịnh Trì Mộ từ bé đến lớn, ở tận đáy lòng còn thân hơn con gái ruột. Nay nàng phải ở lại chốn kinh thành mà nhân tâm như quỷ thế này, có bao nhiêu người thuần lương, có bao nhiêu người lòng dạ giản đơn, không toan không tính như nam nhi Mạc Bắc? sợ là không được là bao.
Không còn một người thân nào bên cạnh, con đường sau này, phải tự nàng bước đi.
Con đường này, nếu trước sau vững vàng, tương lai chính là mẫu nghi thiên hạ, còn nếu bước không được, ba thước lụa trắng cũng chẳng coi là xa.
Nhậm Tư dựa vào xe ngựa, con ngựa phốc phốc phì phò, hắn vuốt vuốt bờm ngựa, trong đầu bây giờ toàn là cảnh chém gϊếŧ trên chiến trường, quân đội Thịnh gia trung dũng vô địch lại vì hắn mà chết thảm nơi quan ngoại, Định Viễn Hầu cũng bị hắn hại đến tan cửa nát nhà, cho nên khi Thịnh Trì Mộ cầm dao đâm vào ngực hắn, hắn chỉ kinh ngạc thoáng qua chứ trong lòng chẳng có chút nào là oán giận. Đến cuối cùng, là hắn gián tiếp hại chết cha nàng, chỉ là, hắn không cam tâm nhìn cái tên ban đầu đã dụng tâm toan tính kia an tâm thoải mái đứng một bên hưởng thụ tất cả mà thôi.
Thịnh Trung nghiêm cần chắp tay hành lễ với Thịnh Trì Mộ, “Đại công tử cũng dặn dò, nếu tương lai thái tử điện hạ đối xử với người không tốt, hay khi dễ người, người cứ trực tiếp trở về Thịnh gia. Tuy cổng Thịnh gia nhỏ, không so được với cổng cấm cung, nhưng sẽ không chịu để bị ức hϊếp, Đại công tử sẽ đích thân tới giáo huấn thái tử.”
Không ngờ đại ca còn nói những lời này, Thịnh Trì Mộ xưa nay trầm ổn, bây giờ hốc mắt cũng không tự chủ mà đỏ lên, “Ta biết.”
“Còn nữa, thái tử nổi danh là công tử bột, hạng người bên người tô vàng nạm ngọc. Quận chúa nay đã gả cho thái tử làm thái tử phi nương nương, đương nhiên nên động viên thái tử cố gắng rèn luyện cũng tốt, nói gì thì nói sau này thái tử cũng là người đứng đầu thiên hạ. Thịnh Trung là người thô hào, chỉ biết đến đánh giặc, có mấy lời cũng không biết nên nói hay không,… Tư chất của vị thái tử gia này xem qua có vẻ không được cao, nếu có một ngày quận chúa chịu không nổi nữa, đại khái người có thể trở về Mạc Bắc, nơi đó tuy nhỏ bé, nhưng luôn mở rộng cửa cho người.”
Thịnh trung nói thẳng, nếu Thịnh Trì Mộ không để ý hoàng quyền, nàng có thể quay người bỏ đi, không cần thiết phải ở lại Trường An. “Trung thúc, Trì Mộ biết Trung thúc một lòng lo cho ta, điện hạ…chàng đối xửa với ta rất tốt. bây giờ trung thúc thuận buồn xuôi gó mới là điều quan trọng, không cần quá lo lắng cho ta.”
“Được.” Thịnh Trung đồng ý.
Nhậm Tư trầm tư vuốt bờm ngựa, ngay cả khi Thịnh Trì Mộ đã trở về cũng không để ý, nàng nói khẽ, “Điện hạ, Trung thúc và mọi người đi rồi.”
Nhậm Tư lúc này mới như vừa tỉnh mộng, nhìn trước mắt khói bụi mịt mù, ánh mặt trời lại đang yếu dần sau những dãy núi xa. Đoàn quân thịnh gia mỗi lúc một xa.
Hắn quay đầu nói, “Mộ Mộ ta muốn viết một phong thư cho Định Viễn Hầu.”
Thịnh Trì Mộ khẽ mấp máy môi son, “Điện hạ có chuyện cần nói với phụ thân ta?”
Nhậm Tư “Ừ” một tiếng, trong họng phát ra thanh âm kiên nghị, “Nhất định, nhất định phải gửi.”
Có lẽ ngữ điệu của hắn quá mức nghiêm nghị, ánh mắt hắn quá mức ngưng trọng, Thịnh Trì Mộ có chút ngạc nhiên, sau lại nghe hắn nói, “Có mấy lời ta nói phụ thân nàng chưa chắc đã tin, nhưng nàng nói lại không như vậy.”
Nhậm Tư muốn mượn tay nàng viết thư?
Hắn không có ý muốn giấu diếm nàng, điều đấy khiến Thịnh Trì Mộ an tâm, “Ừm, điện hạ muốn thì có thể.”
Nhậm Tư mấp máy môi không nói chuyện, nhưng cũng nàng lên xe rồi lại không có cách nào nâng bút. Trên đường về tới Đông cung, Nhậm Tư chấm mực, đem một tay hào phóng nắm lấy tay nàng, “Ta biết Thịnh, Tiêu hai nhà có giao tình rất sau, cách sông Hoàng Hà, cùng uống chung một dòng nước đã nhiều năm, nhưng Bình Nam vương phủ nắm trong tay rất nhiều binh quyền, dã tâm bừng bừng, Nhạc phụ nên sớm có phòng bị, người nghe ta nói, dặn dò Nhị ca đem quân tới bên bờ hoàng hà đóng trại, thông báo rằng nước Hoàng Hà chảy siết, Định Viễn Hầu vì sinh kế của bách tính muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nên đi trước một bước, trước tiên để chiếm lấy tiên cơ.”
Kiếp trước Tiêu Chiến cũng đã làm như vậy, hắn đã dám chơi xỏ lá, nay Nhậm Tư muốn lấy đạo người để trả lại cho người.
Nhưng Thịnh Trì Mộ lại kinh hãi, chậm chạp không thể đặt bút, cách nửa ngày mới cắn môi, “Điện hạ, cho dù Tiêu gia mấy năm nay bành trướng binh quyền, lòng người không đáy, nhưng hành động lần này của điện hạ sẽ khiến Nhị ca ta ra sao đây? Huynh ấy là trung quân, lương thần, sao có thể tùy ý điều binh, việc này sẽ khiến hoàng thượng nghi kỵ.”
Đối với việc này, Nhậm Tư có chút kiên quyết, hắn nắm tay Thịnh Trì Mộ, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại quả quyết không đổi, “Mộ Mộ, nàng phải biết, tương lai giang sơn này là ta làm chủ, nàng là thái tử phi, đương nhiên Thịnh gia chính là hoàng thân quốc thích, dù sao ta cũng sẽ đích thân tâu với phụ hoàng, có thể phụ hoàng sẽ lại nói ta làm càn, nhưng cho dù tiền trảm hậu tấu, phòng hoạn chưa sảy ra cũng còn tốt hơn ngồi chờ chết nhiều, huống chi việc này cũng không có hại gì với Thịnh gia.”
Ngữ điệu của hắn quá nghiêm trọng, hết lần này tới lần khác dùng lý kẽ khiến nàng không thể không tin không phục. đến nỗi Thịnh Trì Mộ cũng cảm thấy kỳ quái, nàng biết Bình Nam vương, cũng biết lòng ngài ấy thâm sâu hơn người, nhưng không giống Nhậm Tư, chỉ dăm ba câu đã định gia trung, gian.
“Điện hạ trước sau vẫn muốn đề phòng Bình Nam vương?”
Nhậm Tư nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trựa như sao trên bầu trời đêm của Thịnh Trì Mộ, thanh uyển, u nhã, hắn phút chốc mím chặt môi, thực ra tên Tiêu Chiến kia là người không biết thế nào là tình yêu, hắn muốn lấy nàng cũng chỉ vì binh quyền của Tịnh gia, tới được tay rồi thì lập tức rũ bỏ.
Cũng giống như trưởng tỷ của hắn.
Mộ Mộ của hắn, kiếp trước đáng thương biết bao nhiêu.