Chương 6: Đại hôn, tiến cung (2)

Tiêu Thanh Yến nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Hứa Trường An, lòng tự ái và phẫn uất khó khăn lắm mới bị kìm nén lại, giờ lại trào dâng. Hắn không thể hiểu nổi tại sao phụ hoàng lại thay đổi đột ngột, rõ ràng ngoại tổ phụ đã nói hắn là người kế vị được phụ hoàng yêu thích, bình thường phụ hoàng cũng rất yêu quý hắn, sao đột nhiên mọi thứ lại thay đổi?

Phụ hoàng không chỉ cưới cho hắn một nam thê, cắt đứt con đường kế vị của hắn mà nhà vợ còn bần hàn nghèo khó, khiến hắn không có bất kỳ điểm tựa nào, hoàn toàn không thể xoay chuyển tình thế.

Xe ngựa của Đại Hoàng Tử rất xa hoa, rộng rãi và thoải mái. Từ khi lên xe, hai người ngồi ở hai bên, không nói một lời. Lúc đến cửa cung, dù Tiêu Thanh Yến đã cố gắng nhịn nhưng vẫn không kiên nhẫn được mà nói: “Chút nữa hãy chú ý lời nói và hành động của ngươi. Nếu làm gì gây họa khiến ta mất mặt, ta sẽ không giúp ngươi cầu xin tha thứ, có biết chưa?”

“Vâng, điện hạ.”

Dưới sự dẫn dắt của cung nhân, Hứa Trường An luôn đi theo sau Tiêu Thanh Yến, cố gắng duy trì khoảng cách nửa bước chân. Thái hậu đã qua đời nên người đầu tiên họ cần gặp là Hoàng đế. Tiêu Thanh Yến dự định gặp phụ hoàng trước, rồi sẽ đi gặp mẫu hậu, sau đó chỉ cần ghé qua chỗ hoàng hậu một lượt rồi về. Nhưng hắn không ngờ hôm nay, tẩm cung của Hoàng đế rất náo nhiệt. Ngoài Hoàng đế và hoàng hậu, còn có một số phi tần, trong đó có mẫu thân của Tam Hoàng Tử là Chu Quý Phi.

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, bái kiến Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương." Tiêu Thanh Yến thỉnh an trước, Hứa Trường An cũng làm theo. Chỉ có điều, trong lòng Hứa Trường An có chút thắc mắc vì sao Tiêu Thanh Yến không gọi Hoàng hậu là mẫu hậu, mà lại trực tiếp gọi là Hoàng hậu nương nương.

“Ai da, hoàng trưởng tử điện hạ của chúng ta vẫn giống như trước đây, dù trong lòng ngài luôn nhớ đến Tiên Hoàng hậu nhưng cũng không thể xem thường hoàng hậu nương nương như vậy được. Sao đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không chịu gọi một tiếng mẫu hậu chứ? Không biết ngày thường đối đãi với hoàng hậu nương nương thế nào, thật sự làm người ta không hiểu nổi.” Sự nghi ngờ của Hứa Trường An nhanh chóng bị Chu Quý Phi nêu ra. Dù có Hoàng đế đứng bên cạnh, Chu Quý Phi vẫn ngang nhiên ỷ vào địa vị của bà ta mà đùa cợt quan hệ giữa hoàng hậu và Tiêu Thanh Yến. Thậm chí bà ta còn không thèm để ý đến sự hiện diện của hai người, tháo một chuỗi trân châu trên tay ra, vừa chơi đùa vừa trò chuyện.

Tuy rằng Chu Quý Phi vẫn duy trì nụ cười tươi rói trên mặt nhưng trong lòng bà ta đã tràn đầy oán giận từ lâu. Nhi tử của bà ta còn phải gọi tiện nhân kia là mẫu hậu, trong khi chỉ có thể gọi bà là là mẫu phi. Dựa vào đâu mà một kẻ đã mất mẹ, giờ chỉ là một hoàng tử bị coi thường và bỏ rơi, lại dám thẳng thắn gọi Hoàng hậu như vậy!

“Lời này của muội muội là sai rồi." Mặc dù Hoàng hậu ít tuổi hơn Chu Quý Phi nhưng vì bà là Hoàng hậu, dù các phi tần có tuổi tác lớn hơn bà hoặc ngay cả những người chỉ cách hậu vị một bậc như Quý phi, bà vẫn có quyền gọi họ là muội muội.

Sau khi Hoàng hậu nghe được lời nói của Chu Quý Phi, bà nhìn Tiêu Thanh Yến với nụ cười từ ái, rồi mới tiếp tục nói với vẻ thương cảm: “Tuy tỷ tỷ ra đi sớm nhưng khi nàng còn sống luôn rất yêu thương Đại Hoàng Tử, tình mẫu tử của họ rất sâu đậm, sao người ngoài như chúng ta có thể hiểu được? Ta biết Đại Hoàng Tử không gọi ta là mẫu hậu chỉ vì trong lòng hắn chỉ có tỷ tỷ là mẫu thân nhưng ta tin rằng hắn cũng tôn kính ta. Chỉ cần hắn có lòng thì gọi như thế nào cũng được”

“Hoàng hậu đúng là người hiểu rõ lý lẽ nhất, giao hậu cung cho nàng, trẫm mới cảm thấy yên tâm." Hoàng đế vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc nhưng sau khi hoàng hậu nói xong, ông gật đầu tán thưởng rồi quay sang nhíu mày với Chu Quý Phi.

Hoàng hậu đoán đúng tâm tư của Hoàng đế, mặc dù trên mặt bà không lộ ra biểu cảm nhưng trong lòng đã rất đắc ý. Chu tướng quân là một người thô lỗ, chỉ biết giơ đao múa kiếm nên nuôi dưỡng ra một nữ nhi có miệng lưỡi sắc bén, luôn thích bới móc người khác. Dù vừa rồi nữ nhân khiếm nhã ấy trách cứ Đại Hoàng Tử, nhưng chẳng phải cũng đang vấn tội Hoàng hậu là bà hay sao?

Rốt cuộc Hoàng hậu đã đối đãi với Đại Hoàng Tử thế nào mà khiến hắn suốt bao năm không chịu gọi một tiếng mẫu hậu? Hoàng hậu biết từ trước tới giờ trong lòng Hoàng đế luôn yêu thương Đại Hoàng Tử. Hiện giờ Hoàng đế chỉ vì lo ngại thế cục nên không thể không từ bỏ nhi tử yêu quý của ông. Thế nhưng, trong lòng Hoàng đế vẫn luôn cảm thấy áy náy với Đại Hoàng Tử, làm sao ông có thể để người khác dùng lời nói để khi nhục hắn?

Hoàng hậu hừ lạnh, thầm nghĩ Chu Quý phi chỉ là nữ nhi của một võ phu, dù có mỹ mạo và được sủng ái đến đâu, tóm lại cũng là một đồ ngu xuẩn!

Hoàng hậu thỏa mãn nhìn Chu Quý Phi bị Hoàng đế trừng mắt đến nỗi phải giả vờ ốm để rời đi. Hoàng đế liếc nhìn đôi tân lang vẫn luôn trầm mặc đứng yên, cuối cùng mới bắt đầu lên tiếng hỏi. Tuy nhiên, ông lại bỏ qua Tiêu Thanh Yến mà bắt đầu hỏi Hứa Trường An một cách kỹ lưỡng.

“Bẩm phụ hoàng, ba năm trước đây, thần đã may mắn trúng cử. Dưới gối mẫu thân chỉ có một nhi tử là thần, vẫn chưa kịp báo đáp ân đức dưỡng dục của mẫu thân thì bà đã qua đời. Trong lòng thần luôn tưởng niệm và cảm thấy áy náy với mẫu thân. Phụ thân nhân từ, xót thương cho lòng hiếu thảo của thần nên đã an bài để thần trông nom mộ phần của mẫu thân trong ba năm.”

Lúc đó, Hứa Trường An chỉ mới mười lăm tuổi mà đã liên tiếp trúng giải nguyên* và hội nguyên*, trong lịch sử Tiêu vương triều chỉ có hai người đạt được thành tích như thế. Mặc dù y là thiếu niên thiên tài nhưng lại vì mẫu thân mà phải trì hoãn ba năm, nếu y tiếp tục tham gia kỳ thi, chắc chắn có thể đạt được thành tích cao hơn. Tuy nhiên hiện tại, y chỉ có thể bị vùi lấp ở hậu trạch, cả đời không có cơ hội đạt được thành công.

*Hội nguyên: là danh hiệu trao cho người đứng đầu trong kỳ thi hội.

*Giải nguyên: là danh hiệu trao cho người đứng đầu trong kỳ thi hương.

Dù những lời nói vừa rồi có vẻ đơn giản, nhưng thực ra lại ẩn chứa một cơn sóng ngầm mãnh liệt. Hứa Trường An nói mỗi câu, mỗi chữ đều rất cẩn trọng, sợ rằng bản thân sẽ nói sai làm mất mặt Tiêu Thanh Yến.

Hoàng đế nhìn gương mặt thanh tú và thân hình cao ráo, trong trẻo như ngọc của Hứa Trường An vẫn còn giữ chút dáng vẻ thiếu niên, trong lòng ông bỗng dâng lên một cảm giác áy náy, thầm nghĩ đứa nhỏ này là quân cờ trong cuộc đấu tranh quyền lực, chỉ mong sao sau này y có thể bình an suốt đời.

“Trường An có tên chữ chưa?”

“Thưa phụ hoàng, vẫn chưa có.” Vốn dĩ Hứa Trường An vẫn luôn giữ nguyên nét mặt, không hề lộ ra sợ hãi nhưng khi Hoàng đế hỏi, trên khuôn mặt lạnh lùng của y hiện lên chút ngạc nhiên. Tên chữ của nam tử thường được đặt sau khi đã qua tuổi nhược quán, do phụ thân, trưởng bối hoặc thầy giáo mà bản thân tốn kính đặt cho. Hứa Trường An không được phụ thân yêu mến, chưa đến tuổi nhược quán, vì vậy đương nhiên chưa có tên chữ.

“Trẫm thấy Trường An có khí độ như tùng bách và phượng hoàng, trẫm rất thích. Nay con đã gả cho nhi tử của trẫm, cũng coi như là nhi tử của trẫm. Hôm nay trẫm sẽ ban cho con tên chữ là Thanh Vân, Thanh Vân có vui không?”

“Hoàng thượng!” Không ai ngờ được Hoàng đế dùng chữ “Thanh” giống như các hoàng tử. Hoàng hậu cảm thấy ngạc nhiên, không kịp che giấu cảm xúc đã vội vàng gọi Hoàng đế một tiếng.

“Cảm tạ phụ hoàng ban tên, nhi thần rất vui.” Hoàng đế đã chính thức công bố, chứng tỏ trong lòng người đã quyết định, tất nhiên Hứa Trường An không thể trái ý ông.

“Được rồi, hôm nay trẫm cảm thấy không khỏe. Hôm qua các ngươi đã bận rộn cả ngày, chắc cũng mệt rồi. Hoàng nhi, dẫn Thanh Vân đi gặp mẫu hậu của ngươi, rồi các ngươi về phủ đi.” Hoàng đế không thèm để ý đến hoàng hậu đang còn muốn nói gì, cũng không chú ý đến Đại Hoàng Tử đã nhiều năm không bộc lộ vẻ mặt đáng thương trước mặt ông, đứng dậy rời đi.

“Phụ hoàng.” Ban tên chữ cho con dâu nhưng lại không hỏi thăm nhi tử của ông lấy một câu.

“Thưa điện hạ, chúng ta cũng nên rời khỏi rồi.” Hoàng đế đã rời đi, hoàng hậu cũng theo sau, các phi tần vừa rồi cũng ra về. Khi trong tẩm cung đã không còn ai, căn phòng vốn dĩ đông đúc bỗng chỉ còn lại Hứa Trường An và Tiêu Thanh Yến.

Dù chỉ muốn nhắc nhở rằng họ nên rời đi, nhưng Tiêu Thanh Yến lại liếc nhìn Hứa Trường An bằng ánh mắt không rõ ý nghĩa. Hứa Trường An chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại.

Lúc này, y hiểu rõ cảm giác của Tiêu Thanh Yến hơn bất kỳ ai. Bị người thân xa lánh và bỏ rơi, cảm giác ấy, không phải chỉ có thể cảm nhận được bằng kinh nghiệm cá nhân.